Phần 325: Gặp người quen
Tôi có chút bất lực, có thể vì sự cám dỗ của đồng tiền, cũng có thể vì nhà nghèo nên họ mới đi làm thêm.
Tôi hiểu rất rõ cái nghèo, tôi hiểu nó vô cùng đáng sợ, nó như một căn bệnh vô cùng khó chữa.
Tiền thì ai cũng thích, ai cũng muốn có một cuộc sống tốt nhưng nhiều khi đời lại đi ngược với thứ mình mong muốn. Nhiều người vì tiền mà làm những việc mình không muốn, thậm chí sa chân vào con đường không chính trực, sai trái.
Không lâu sau, bốn gã trai bao bước vào, dáng người rất đẹp, mặt trang điểm trắng, tóc vuốt bóng loáng, đúng là dáng vẻ của mấy cậu con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng.
Hai người phụ nữ giàu có đó cho cả bốn tên trai bao ở lại, cùng hát hò và uống rượu với họ.
Hai người phụ nữ uống rất nhiều rượu nhưng bọn họ lại rất có chừng mực. Họ muốn chuốc say đàn ông sau đó xin tiền boa, nhưng họ không chuốc say được tôi, mà chính bản thân họ lại nốc tương đối rượu.
Hai người phụ nữ đã làm tất cả những gì có thể, bắt đầu vòng tay qua người tôi, ngồi trên người tôi, thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào, và thậm chí còn kéo tay tôi vào trong quần áo của họ…
Tôi thực sự không có chút hứng thú nào, bởi vì qua đôi mắt họ, tất cả những gì tôi nhìn thấy là tiền. Bọn họ làm thế này, hoàn toàn là đang làm bộ lẳng lơ.
Tôi có chút không chịu nổi nữa.
Tôi rút điện thoại ra và chuyển cho mỗi người một nghìn tệ.
Hai người phụ nữ nhìn thấy số dư ZaloPay của tôi thì hết sức kinh ngạc, vội vàng níu lấy tôi, vô cùng vui vẻ, thậm chí họ còn nói muốn làm bạn gái của tôi.
Họ không ngờ rằng tôi là một người giàu có…
Hai người phụ nữ bắt đầu trêu chọc, dụ dỗ tôi. Họ nói rằng đợi sau khi hát xong, họ sẽ thuê phòng khách sạn với tôi, họ còn nói những lời rất trần trụi.
Thậm chí có một người phụ nữ xinh đẹp cưỡi trên người tôi, định hôn tôi, vì vậy tôi vội vàng quay đầu sang một bên.
Nhưng hai người đẹp bắt đầu đưa tay lên xuống, thậm chí còn duỗi tay xuống phía dưới của tôi. Trong khi những người khác ở bên cạnh cũng đang người này vờn người nọ.
Tôi có chút không chịu được nữa, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể cầm lòng trước sự trêu chọc liên tục của hai người đẹp.
Bỗng tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Mau ra khỏi đây thôi, khói thuốc mù mịt, vô cùng khó chịu.”
“Hả?”, tôi nói: “Không phải là tôi tu luyện bằng cách hút âm khí sao? Tôi còn tưởng cô sẽ ủng hộ tôi thuê phòng với hai người phụ nữ này”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Để hút âm khí, ngươi cần một người phụ nữ thuần khiết. Cho dù cô ta có không thuần khiết, ngươi cũng không thể quan hệ với đám phụ nữ ở những nơi hỗn loạn này”.
“Âm khí của những người phụ nữ này không sạch, nam nữ quan hệ hỗn loạn, âm dương cũng sẽ hỗn loạn. Nếu ngươi giao du với những người phụ nữ này, chẳng những không được lợi gì mà còn gặp hại”.
“Một người phụ nữ thường xuyên quan hệ với những người đàn ông khác nhau. Âm dương giao nhau gây mất cân bằng âm dương, sau này sẽ rất có hại cho cơ thể. Ngươi nên rời đi để tránh bị cám dỗ”.
Thì ra là vậy.
Mấy người đàn ông và phụ nữ càng lúc uống càng nhiều, bọn họ vui đùa đầy thích thú. Tôi cũng không làm phiền họ.
Hai người phụ nữ giàu có đó cũng đang chơi đùa, họ được một tên trai bao chăm sóc rất chu đáo.
Tự dưng tôi cảm thấy thế giới của người giàu quá dâm loạn, nhưng tôi lại nghĩ những ông lớn này chỉ đến đây để nhậu nhẹt, hát hò, đưa tôi đi chơi thôi, không bao giờ xảy ra quan hệ với mấy người phụ nữ này.
Những ông lớn này nào có thiếu phụ nữ? Nếu họ muốn phụ nữ, họ chắc chắn sẽ tìm những người tốt hơn thay vì những người phụ nữ ở mấy nơi ăn chơi đàn đúm này.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu, mới chỉ nhìn thấy một góc tối của xã hội, tôi đã cảm thấy thế giới này quá tăm tối.
Những vấn đề này không thể nghĩ một cách sâu xa được.
Tôi cảm thấy nhàm chán bèn đi ra ngoài.
Hai người phụ nữ uống rượu cùng tôi ban nãy thấy tôi rời đi, liền áp sát cơ thể lên người anh Đao.
Tôi lắc đầu cười khổ.
Ra bên ngoài phòng riêng, đứng ở cửa là bốn vệ sĩ, đều là người của Âu Dương Bác và một số người khác.
Tôi nói với vệ sĩ: “Tôi có chút không thoải mái. Tôi sẽ xuống đại sảnh phía dưới”.
Tôi không thể rời đi như thế này được. Mọi người đến đây là để cùng nhau vui chơi. Nếu một mình lén lút chuồn đi thì không được hay cho lắm, vì vậy, tôi có thể đợi họ ở đại sảnh tầng một.
Hoặc, tôi trực tiếp thuê phòng trong khách sạn, đến khi họ uống quá nhiều, có thể ở khách sạn luôn.
Tôi vừa đi đến góc hành lang, bỗng thấy một nam một nữ bước tới trước mặt tôi, cô gái này rất thu hút ánh nhìn của tôi.
Cô gái trang điểm theo phong cách ngây thơ, đơn thuần. Cô ấy cao khoảng một mét sáu mươi ba, mặc quần Jean phối thêm áo khoác màu xám, tóc dài ngang vai. Khuôn mặt không chút son phấn, nhưng lại rất xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt to tròn như biết nói.
Cô gái này tên là Lý Giai Dao, lớn hơn tôi hai tuổi.
Hồi còn nhỏ, bố mẹ tôi thường đưa tôi đến sống ở nhà chị ấy, nhất là vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Bố mẹ tôi bận rộn đi làm, tôi phải ở nhà chị ấy suốt kì nghỉ, bố mẹ tôi và bố mẹ chị ấy có quan hệ rất tốt.
Lý Giai Dao giống như chị ruột của tôi vậy, từ khi còn nhỏ, tôi đã gọi chị ấy là chị Dao Dao, còn chị ấy thì gọi tôi là em Sơn Thành.
Năm tôi bảy tuổi, sau khi bố mẹ xảy ra chuyện, gia đình chị ấy còn sang chỗ tôi, nhưng sau đó, họ không bao giờ đến nữa.
Trong kỳ nghỉ của mình, tôi có đến thăm nhà chị ấy vài lần, nhưng gia đình chị ấy đối xử với tôi không mặn không nhạt. Ban đầu, họ còn cho tôi ở nhà họ nhưng sau này lại kiếm cớ không cho tôi đến.
Có thể là do bố mẹ tôi gặp nạn, vì chuyện đó thật sự rất kỳ lạ.
Năm mười lăm tuổi, tôi tốt nghiệp trung học cơ sở, trong thôn không có việc gì làm, suốt ngày lại còn bị bắt nạt nên tôi đến nhà chị ấy, hi vọng bố mẹ chị ấy tìm cho tôi một công việc trên thành phố.
Chỉ có Lý Giai Dao và mẹ chị ấy ở nhà, mẹ Lý Giai Dao tàn nhẫn đuổi tôi ra khỏi nhà, căn bản không giúp tôi chút nào. Còn Lý Giai Dao đã bí mật đưa cho tôi năm trăm tệ, nói rằng đó là tiền riêng của chị ấy, cho tôi hết.
Hôm ấy, tôi đã rất sốc, từ đó đến nay, tôi không bao giờ đến nhà chị ấy và cũng không liên lạc với Lý Giai Dao.
“Trương Sơn Thành?”
“Chị Dao Dao”.
Hai chúng tôi trong nháy mắt đã nhận ra nhau, những năm vừa qua, hai chúng tôi không thay đổi nhiều.
Lý Giai Dao đã cao lên rồi, chị ấy đã trưởng thành, vẫn gầy như vậy, kiểu tóc cũng không thay đổi.
Lý Giai Dao kinh ngạc: “Sơn Thành, đã… đã nhiều năm không được gặp em rồi, sao em lại ở chỗ này?”
Tôi nói: “Em đến đây để hát, hát xong rồi nên em chuẩn bị về”.
“Mấy năm rồi không gặp, em đã cao thêm rồi”, Lý Giai Dao bước tới gần tôi, sờ đầu rồi nắm tay tôi, chị ấy thực sự rất vui.
“Em Sơn Thành, mấy năm nay chị nhớ em lắm. Em có nhớ chị không?”
Tôi mỉm cười, nói: “Đương nhiên là em nhớ chị rồi, chị Dao Dao, sau này… em còn có thể đến nhà chị tìm chị không?”
“Đương nhiên có thể rồi”, Lý Giai Dao nói: “Chị đã trưởng thành rồi, bây giờ đã có thể tự mình quyết định rất nhiều việc. Đương nhiên em có thể tìm chị, chị cũng có thể gọi cho em”.
Lý Giai Dao không hề thay đổi, dường như chị ấy vẫn là người chị yêu thương tôi lúc tôi còn nhỏ.
Gặp được Lý Giai Dao, tôi cảm thấy lòng mình tựa như có dòng chảy ấm áp.
“Đây là?”, thanh niên gầy, đẹp trai đứng bên cạnh Lý Giai Dao hỏi chị ấy. Tôi có thể nhìn thấy trong mắt anh ta có ý thù địch.
Lý Giai Dao giới thiệu: “Đây là em trai em, Trương Sơn Thành. Sơn Thành, đây là bạn trai chị, Vương Hải Ba”.
Bạn trai?
Vương Hải Ba ngoài hai mươi tuổi, vẻ ngoài đẹp trai, nhưng trông hơi bóng bẩy, không giống sinh viên, còn cách ăn mặc của Lý Giai Dao thoạt nhìn rất giống sinh viên.
“Em trai?”, Vương Hải Ba nói: “Giai Dao, sao từ trước đến nay anh không nghe em nói mình có một cậu em trai?”