Phần 35: Đến nhà chị ấy
“Cậu không thể”, ông trưởng thôn nói: “Cậu thân là thầy khai quang, cơ thể sẽ chịu tổn hại, hơn nữa sẽ bị đoản thọ. Trước đây cậu ở trong thôn, không là gì cả, không liên quan đến bất cứ ai, cho nên, mọi người mới đề cử cậu làm thầy khai quang. Nhưng ngày nay đã khác xưa, cậu chính là bác sĩ duy nhất trong thôn chúng ta, cơ thể của cậu chắc chắn phải khỏe hơn bất kỳ ai trong thôn. Hơn nữa, tuổi thọ của cậu chắc chắn cũng phải lâu hơn bất kỳ ai trong thôn!”.
Lòng tôi vô cùng chua xót, sao tôi lại cảm thấy sự đánh đổi của mình không đáng giá chút nào nhỉ?
“Vậy tôi không làm thầy khai quang thì ai sẽ làm đây?”, tôi bất đắc dĩ hỏi.
Ông trưởng thôn nói: “Tôi sẽ yêu cầu cán bộ thôn chọn ra một người. Trong trường hợp không ai làm, với tư cách là trưởng thôn, tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhận lấy trách nhiệm này”.
“Hả?”, tôi trợn to hai mắt, nói: “Ông trưởng thôn, ông đã có tuổi rồi, sao còn có thể…”.
“Đừng lo lắng, tôi vẫn có thể làm được, sức khỏe của tôi vẫn rất tốt, quyết định như vậy đi, ngày mai cậu bắt đầu tới phòng khám làm việc”, ông trưởng thôn không để tôi nói thêm câu nào mà vội vàng rời đi.
Tôi sững sờ tại chỗ, sao tôi cứ cảm thấy ông trưởng thôn bảo tôi làm bác sĩ lại không hề tốt đẹp như lời ông ta nói.
Sau khi trở về nhà, tôi chuẩn bị nấu ăn. Vừa nhóm bếp xong thì tôi nghe thấy ngoài cửa có người hỏi: “Sơn Thành có ở nhà không?”.
Tôi đi ra ngoài và nhìn thấy Lý Ngọc Liên. Tôi vỗ vỗ tay để tro bếp trên đó bay đi rồi hỏi: “Chị Ngọc Liên, có chuyện gì vậy?”.
Lý Ngọc Liên nhìn vào phòng tôi rồi lại nhìn ngó xung quanh, không thấy có ai chị mới trầm giọng hỏi: “Sơn Thành, chị lại bị đau bụng, cảm thấy rất khó chịu. Cậu có thể xoa bóp cho chị một lát được không?”.
Tôi khó xử nói: “Tôi còn chưa ăn cơm”.
Lý Ngọc Liên nói: “Chị nấu cơm rồi, hay là cậu tới nhà chị ăn cơm đi?”.
“Không được”, tôi nghĩ thường xuyên tới nhà Lý Ngọc Liên ăn cơm cũng không tốt, hơn nữa chị ấy lại là góa phụ, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ đồn đại lung tung, khó mà đề phòng được.
“Hay là cậu mát xa cho chị ở đây cũng được”, Lý Ngọc Liên nói.
“Ngày mai phòng khám mở cửa rồi, chị cứ đến phòng khám, tôi sẽ mát xa cho chị”, nhớ lại lần trước xoa bóp cho Lý Ngọc Liên, tôi luôn cảm thấy nếu mát xa ở nhà mình cũng không tiện chút nào.
“Chị… Chị sẽ đưa tiền cho cậu”, Lý Ngọc Liên vội vàng nói.
“Không, không cần, tôi không cần tiền của chị”, tôi vội vàng nói: “Tôi chỉ mát xa cho thôi, lấy tiền của chị làm gì chứ?”.
“Vậy tốt quá, cậu sờ xem, bụng tôi lạnh lắm, thật sự không chịu nổi nữa. Nếu trong nhà cậu có thuốc thì cho chị uống cũng được”, Lý Ngọc Liên vừa nói vừa nắm lấy tay tôi đặt lên bụng dưới của chị.
Khi chạm vào bụng dưới của chị ấy, tôi cảm thấy nó thực sự rất lạnh.
“Cái này… nhưng tôi còn chưa có thời gian lên núi hái thuốc, ở nhà cũng không có sẵn thuốc”, tôi bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì cậu mát xa cho chị đi”, Lý Ngọc Liên vẻ mặt đau khổ, chị ấy gần như van nài tôi.
Lúc này, tôi nghe thấy tiên nữ Thanh Thủy nói bên tai: “Người phụ nữ này đã bị mê hoặc bởi cảm giác kích thích từ lần trước ngươi mát xa cho cô ta. Đây là một cơ hội tốt, ngươi có thể nhân cơ hội này xử cô ta sau đó hút âm khí của cô ta”.
“Chuyện này… Không ổn lắm, chị ấy là góa phụ, tôi không thể ức hiếp góa phụ như vậy được”, tôi thầm nhủ.
“Nếu ngươi còn muốn tiếp tục luyện thuật lấy âm bổ dương, muốn học cách nhận biết phụ nữ qua mùi hương thì phải làm theo lời ta!”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
Thấy tôi vẫn không lên tiếng, Lý Ngọc Liên đột nhiên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sơn Thành, cậu không muốn xoa bóp cho chị sao? Số chị thật vất vả, chồng chị ra đi ngay đêm tân hôn, chị…”.
“Được rồi, chị Ngọc Liên, tôi sẽ mát xa cho chị”, tôi vội vàng nói.
Lý Ngọc Liên đột nhiên trở nên vui vẻ: “Chị biết mà Sơn Thành, cậu là tốt nhất. Cậu cũng không cần nấu cơm nữa, đến nhà chị ăn đi, chị đã nấu xong rồi, chỉ chờ cậu tới ăn thôi”.
“Được rồi”, lòng tốt của chị tôi khó mà từ chối được, đành phải cung kính không bằng tuân mệnh.
Trên đường đi, Lý Ngọc Liên hỏi: “Sơn Thành, cậu học kỹ thuật mát xa này ở đâu vậy?”.
“À, tôi đọc được nó trong một cuốn sách. Thực ra, tôi chưa bao giờ mát xa cho ai cả, chị là người đầu tiên để tôi xoa bóp”, tôi nói.
“Vậy thì chị thực sự may mắn quá”, Lý Ngọc Liên nhìn tôi và khẽ mỉm cười.
“Hả, đâu có, có cơ hội được mát xa cho chị Ngọc Liên là vinh dự của tôi”, tôi lúng túng gãi đầu rồi miễn cưỡng nở nụ cười.
“Hì hì…”, Lý Ngọc Liên bật cười, đôi mắt hơi híp lại, thêm vào đó là cặp lông mày lá liễu trông rất quyến rũ.
Trên đường, tôi tình cờ gặp Lý Phương và Lôi Đức Mã.
Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt của Lôi Đức Mã không được tốt lắm, ông ta nghiêm mặt và không nói lời nào. Lý Phương nhìn thấy tôi và Lý Ngọc Liên thì vui vẻ chào hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”.
Tôi rất muốn mở miệng nói chuyện nhưng Lý Ngọc Liên đã nói trước: “Tôi muốn nhờ Sơn Thành giúp tôi thu hoạch ngô, vì vậy tối nay mời cậu ấy ăn bữa cơm trước”.
“Ồ, Sơn Thành khá lắm, cậu đúng là một Lôi Phong sống”, Lý Phương nói bằng một giọng điệu rất kỳ lạ.
Lý Ngọc Liên tiếp tục nói: “Đúng vậy, Sơn Thành là Lôi Phong sống của thôn chúng ta”.
“Cậu ấy vừa thu hoạch ngô cho nhà Trần Kế Văn mà chị lại nhờ cậu ấy giúp thu hoạch ngô cho nhà mình, có phải chị muốn khiến Sơn Thành mệt chết hay không?”, Lý Phương nói đùa.
“À!”, Lý Ngọc Liên thở dài một hơi, nói: “Thật ra tôi không muốn làm phiền Sơn Thành, nhưng khổ nỗi nhà tôi không có đàn ông. Tôi còn rất gưỡng mộ Tiểu Phương cô, trong nhà có đàn ông, muốn làm gì chỉ cần nhờ anh ấy làm, không cần phải làm phiền người khác”.
“Ồ, tuy nói vậy nhưng mỗi nhà đều có những khó khăn riêng, nằm trong chăn mới biết chăn có rận mà”, Lý Phương lườm Lôi Đức Mã một cái, nói: “Thực ra, có đàn ông và không có đàn ông cũng chẳng có gì khác nhau”.
“Em nói gì vậy?”, Lôi Đức Mã đột nhiên ngước mắt lên nhìn Lý Phương.
Lý Ngọc Liên bật cười, nói: “Được rồi, được rồi, không quấy rầy hai người thân mật nữa, Sơn Thành, chúng ta mau đi thôi, trời sắp tối rồi”.
Sau khi đến nhà của Lý Ngọc Liên, chưa bước vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi thịt, hơn nữa trên bàn ăn có một chai rượu ngon mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Sao lại có nhiều món như vậy”, nhìn thấy gà xé phay, thịt vịt xào lăn và thịt xông khói xào tiêu trên bàn, ngón trỏ của tôi chợt động đậy, cảm giác như là ăn Tết Nguyên Đán.
“Muốn mời thần y Sơn Thành của chúng ta ăn cơm thì đương nhiên phải nhiều món hơn một chút chứ”, Lý Ngọc Liên cười nói.
Trong bữa ăn, Lý Ngọc Liên mời tôi uống một vài ly rượu, chị ấy cũng uống một chút.
Trước đây tôi chưa bao giờ uống rượu, cảm thấy rượu hơi hắc và cũng hơi chóng mặt.
Còn Lý Ngọc Liên càng uống thì hai má càng thêm ửng hồng và rạng rỡ.
Ăn uống no say xong thì tôi phải mát xa cho Lý Ngọc Liên.
Lý Ngọc Liên ngoan ngoãn nằm trên giường và chủ động vén quần áo của mình lên.
“Sơn Thành, cậu mau tới xoa bóp cho chị đi…”, Lý Ngọc Liên thúc giục tôi.
Nhìn cơ thể đẹp đẽ của Lý Ngọc Liên, tôi hơi rung động.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc mát xa cho Lý Ngọc Liên lần trước, suýt nữa đã xảy ra chuyện, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, tôi sợ mình sẽ làm sai điều gì đó.
Lòng bàn tay rộng lớn của tôi nhẹ nhàng bao phủ cơ thể Lý Ngọc Liên khiến chị ấy hơi run rẩy. Tay tôi chậm rãi và rất nhẹ nhàng xoa ngược chiều kim đồng hồ, tôi có thể cảm nhận được những lông tơ dựng đứng trên bụng Lý Ngọc Liên.
“Ahh, ưm… Sơn Thành, mạnh hơn một chút”, Lý Ngọc Liên nói.
“Sơn Thành, cậu có thể giúp chị mát xa chỗ khác nữa không?”, Lý Ngọc Liên nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn, ánh mắt chị ấy dịu dàng như nước.