Phần 381: Chuyện trưởng thôn
Trần Kế Tần vui vẻ nói: “Tôi biết đại ca sẽ không bỏ rơi tôi mà, ha ha…”
Nếu tôi và Trần Kế Tần cùng nhau rời đi, ai sẽ là người đảm nhận vị trí trưởng thôn và phụ trách các công việc trong thôn?
Tôi và Trần Kế Tần vẫn đang bàn bạc.
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, quá dễ rồi còn gì, còn Lưu Đại Bảo nữa”.
Lưu Đại Bảo?
Trước đây, Lưu Đại Bảo là đối thủ của tôi, để cạnh tranh chức trưởng thôn, anh ta đã động chân động tay, bị tôi đánh phải nhập viện.
Lúc trước Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn là có Viên Chính Dương – học trò của Lưu Thành Hà và cũng là chủ tịch của công ty Hồng Đạt – ủng hộ ở phía sau, đó cũng là kế hoạch của Lữ Vô Thiện.
Bố con Lưu Thành Hà hoàn toàn bị Viên Chính Dương lợi dụng, Viên Chính Dương bị người của Lữ Vô Thiện giết chết rồi giá hoạ cho tôi.
Mặc dù Lưu Đại Bảo chưa làm được gì, nhưng anh ta vẫn là người có học thức cao, có văn hoá, hơn nữa Lưu Thành Hà là một người thầy đáng kính trong thôn chúng tôi, việc Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn không phải là không thể.
Thực ra, làm trưởng thôn không có gì khó, chủ yếu là giải quyết những việc vặt vãnh trong thôn.
Tôi lập tức gọi cho Lưu Thành Hà, Lưu Đại Bảo vẫn đang ở bệnh viện, trước tiên tôi hỏi về tình trạng của Lưu Đại Bảo, sau đó mới nói về chuyện trưởng thôn.
Tôi nói rất tế nhị, rằng tôi còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm trong nhiều việc. Sau khi trở thành trưởng thôn, tôi nhận thấy mình không phù hợp với vị trí này, muốn nhường chức trưởng thôn cho Lưu Đại Bảo.
Khi nghe thấy lời này, Lưu Thành Hà nói với giọng lạnh lùng: “Trương Sơn Thành, thôn chúng ta đã xảy ra chuyện, hiện tại Hoàng Tiểu Tinh cũng mất tích rồi. Đúng lúc quan trọng thế này mà cậu không làm trưởng thôn nữa sao?”
“Cậu có thể có trách nhiệm một chút được không!”
“Cậu muốn đổ mấy chuyện rối bời này cho bố con chúng tôi sao?”
“Lúc đầu cậu lợi hại như vậy, sẵn sàng bỏ ra mười triệu để trở thành trưởng thôn, bây giờ nói không làm là không làm nữa sao?”
“Cậu nghĩ chúng tôi ngốc à? Chắc chắn là có vấn đề gì đó!”
“Sau khi con trai tôi bình phục chấn thương, nó sẽ đến làm việc trong công ty của học trò tôi. Đừng có nhắc đến chuyện trưởng thôn!”
Lưu Thành Hà trực tiếp cúp máy.
Đúng là trong thôn chúng tôi đã xảy ra liên tục quá nhiều chuyện, những chuyện kỳ lạ dưới đền thờ trong thôn khiến người dân trong thôn hoảng sợ, hiện tại vừa lấp kín phía dưới đền thờ thì Hoàng Tiểu Tinh lại biến mất. Thậm chí có nhiều người còn cho rằng chuyện này là do yêu quái làm.
Bây giờ thôn đang được xây dựng, có một đống chuyện phải xử lý. Trong nửa năm qua, nhiều người trong thôn của chúng tôi đã chết.
Ngoài ra, cái chết của Viên Chính Dương được đồn đại là có liên quan đến chuyện của thôn chúng tôi, có liên quan đến tôi. Viên Chính Dương là học trò của Lưu Thành Hà, chắc chắn Lưu Thành Hà sẽ nghi ngờ việc tôi nhường chức trưởng thôn.
Trần Kế Tần nói: “Đã vậy thì… để bố tôi ra mặt làm trưởng thôn đi”.
Trần Mãn Quang?
Trần Kế Tần cho biết: “Bố mẹ tôi mấy năm nay buôn bán lương thực, rong ruổi khắp miền Nam Bắc, vô cùng khó khăn. Thực ra họ kiếm cũng chả được bao nhiêu, họ chủ yếu giúp đỡ người dân trong thôn, cố gắng hết sức để bán lương thực dư thừa của người dân trong thôn với giá cao để người dân trong thôn chúng ta có thể sống tốt hơn”.
“Uy tín của bố tôi trong thôn rất cao, bởi vì bố tôi là người sống thật thà và giúp đỡ rất nhiều người dân trong thôn. Vì vậy, lúc trước dù tôi có côn đồ cỡ nào, người dân trong thôn vẫn rất nể mặt bố tôi”.
“Bố tôi cũng già rồi, tôi không muốn bố mẹ phải làm lụng vất vả ở bên ngoài, còn phải chạy xe, rất nguy hiểm”.
“Bây giờ, tôi đi theo đại ca cũng không thiếu tiền. Để bố tôi làm trưởng thôn, còn việc kinh doanh lương thực thì giao cho người khác”.
Trần Kế Tần rất hiếu thảo, luôn đặt gia đình lên hàng đầu, tôi đã biết điều này từ lâu. Lần trước khi tôi tranh cử chức trưởng thôn, Lưu Đại Bảo đã nói xấu Trần Mãn Quang, Trần Kế Tần đã thẳng tay đánh anh ta.
Trần Mãn Quang năm nay đã năm mươi ba tuổi. Ông ấy làm trưởng thôn bảy hoặc tám năm nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng Trần Mãn Quang chưa bao giờ muốn làm trưởng thôn.
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, anh đừng lo lắng về chuyện này. Tôi đã nói chuyện với bố mẹ tôi về việc kinh doanh lương thực. Bố mẹ tôi lao đầu vào làm ăn như thế còn không phải vì tôi sao. Có bố mẹ nào không vì con cái chứ?”
“Chỉ cần tôi có tương lai, tôi có thể phụng dưỡng bố mẹ, nuôi sống cả một gia đình, người bố người mẹ nào còn muốn vất vả làm lụng bên ngoài chứ?”
“Đại ca, phần lớn số tiền mà anh cho tôi, tôi đã đưa hết cho bố mẹ. Từ khi gặp đại ca, trên mặt bố mẹ tôi luôn nở nụ cười. Họ lúc nào cũng vui vẻ dù có làm việc gì. Họ thường khen tôi là người có chí tiến thủ, khen tôi đã trưởng thành rồi”.
Tôi gật đầu: “Đã vậy thì để chú Trần làm trưởng thôn đi. Trước tiên anh bàn bạc với bố anh đã, sau đó tôi sẽ tìm bố anh nói chuyện. Khi nào thích hợp, tôi sẽ mở cuộc Đại hội dân thôn để thông báo việc này”.
Trần Mãn Quang rất có uy tín trong thôn, không ai có thể sánh được với ông ấy, nếu ông ấy làm trưởng thôn thì người dân trong thôn đều sẽ đồng ý.
Chúng tôi đã bàn xong chuyện này.
Ba cô gái thu dọn đồ đạc xong xuôi, hôm nay là một ngày bận rộn, mọi người chuyển nhà đều có chút mệt mỏi, đã đến lúc nghỉ ngơi.
Ba phòng, giờ là ba nam, ba nữ, một phòng cho chị em Triệu Linh Nhi, một phòng cho tôi và Trần Kế Tần, còn một phòng cho Trương Lệ và Lý Tuyết Diễm.
Tôi và Trần Kế Tần nói chuyện một lúc, Trần Kế Tần rất thích Lý Tuyết Diễm, anh ta sẵn sàng chờ đợi Lý Tuyết Diễm tốt nghiệp đại học rồi ở bên nhau.
Trần Kế Tần từng là một tên côn đồ, nhưng giờ đây, anh ta đã phải lòng Lý Tuyết Diễm, đem lòng yêu cô ấy.
“Đánh kẻ chạy đi, chứ ai đánh người chạy lại”, chứng kiến một Trần Kế Tần biết lo nghĩ, biết đối nhân xử thế như vậy, tôi vô cùng vui vẻ, yên tâm.
Trò chuyện một hồi, Trần Kế Tần đã ngáy to, ngủ thiếp đi.
Tôi không thể ngủ được đành nghịch điện thoại.
Triệu Linh Nhi gửi cho tôi một tin nhắn trên Zalo: Sau mười hai giờ đêm, hãy đợi em ở phòng khách.
Tôi không hiểu, trả lời tin nhắn: Sao lại đến phòng khách sau mười hai giờ đêm? Em muốn nói gì với anh à?
Triệu Linh Nhi trả lời: Đúng thế, lâu lắm rồi em không được ở một mình với anh. Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, cũng còn rất nhiều việc muốn làm.
Còn rất nhiều việc muốn làm? Ý gì chứ?
Cô gái Triệu Linh Nhi này rất là tinh ranh.
Hơn mười hai giờ, Trần Kế tần đã ngủ rất say, tôi xuống giường, lẳng lặng mở cửa, đến phòng khách.
Đèn trên tường của phòng khách phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Một lúc sau, Triệu Linh Nhi đi ra, tóc xõa tự nhiên trên vai, hơi rối, cô ấy mặc một chiếc váy ngủ màu hồng có dây buộc, chậm rãi đi về phía tôi.
Dưới cổ lộ ra một mảng da trắng như tuyết, đôi gò bồng đầy đặn lúc ẩn lúc hiện, váy rất ngắn, lộ nửa cái mông ra ngoài, đôi chân thon dài trắng nõn không tì vết. Khi Triệu Linh Nhi từ từ tiến lại gần tôi, tôi thậm chí còn thấy phía dưới cô ấy không mặc gì cả.
Thực ra… tôi cũng chỉ mặc mỗi quần đùi…
Triệu Linh Nhi lập tức lao vào vòng tay tôi, một mùi hương thơm ngát xộc lên mũi.
“Anh Sơn Thành, anh cả ngày bận rộn như vậy, đã lâu không ở bên cạnh em”.
“Anh ở bên chị Trương Lệ lâu như vậy, sao không đến bên em chứ”.
“Có phải anh không thích em nữa không?”
Giọng nói Triệu Linh Nhi có chút oán hận.
“Cô bé ngốc, sao anh lại không thích em chứ?”, tôi dùng tay phải tốc chiếc váy ngủ lên, sờ lên trên, cảm giác mềm mịn vô cùng thoải mái.
“Trong những người phụ nữ của anh, em là người hiểu chuyện nhất, là người hiểu anh nhất”.
“Anh ở bên Trương Lệ là vì trước đó Trương Lệ bị thương, mà anh không có thời gian đến bệnh viện chăm sóc cô ấy. Vì vậy, khi có thời gian, anh liền tới chăm sóc cô ấy”.
“Em yên tâm, khi nào anh xong hết việc, anh sẽ về bên các em”.