Phần 389: Vị khách đứng sau
Sắc mặt của giám đốc xám ngắt, miệng co giật: “Cậu… có phải cậu quá đáng lắm rồi không!”
“Tôi đã quỳ xuống nhận sai rồi, cậu còn muốn thế nào nữa!”
Mấy bảo vệ định rời đi đồng loạt nhào lên, vô cùng tức giận.
“Thả giám đốc của chúng tôi ra!”
“Thả giám đốc ra!”
Lý Quốc Thắng thấy đám bảo vệ khí thế hùng hổ cũng nhấc chân phải ra khỏi người giám đốc. Nếu Lý Quốc Thắng thật sự chọc giận mười mấy người kia, cậu ta cũng sợ họ cùng xông lên, đánh cho cậu ta một trận.
Bảo vệ chắc chắn đều có chút bản lĩnh, nhất là bảo vệ ở những nhà hàng cao cấp thế này, cơ bản đều là quân nhân đã giải ngũ, đều là người có khí phách. Lý Quốc Thắng có lợi hại hơn nữa cũng không dám xung đột trực diện với bảo vệ.
Lý Quốc Thắng cười nói: “Các anh đừng lo, tôi không có ác ý”.
“Tôi chỉ xem thử giám đốc các anh có thành khẩn xin lỗi hay không thôi”.
“Bây giờ tôi nhận lời xin lỗi của các anh”.
“Nhưng mà… Tiếp theo, các anh mời những vị khách muốn tranh phòng riêng với chúng tôi lên đây đi, mấy người họ mới là kẻ đầu têu làm khó chúng tôi”.
“Chỉ cần những vị khách đó lên đây, quỳ gối xin lỗi chúng tôi thì coi như hết chuyện”.
Lý Quốc Thắng vẫn muốn tiếp tục gây sự?
Lư Phi Phi cũng nói: “Không sai, chúng tôi cần kẻ đầu têu, người đứng sau chuyện lần này lên đây xin lỗi”.
Rốt cuộc có thôi đi được chưa? Phải bức ép người ta như vậy sao?
“Phòng riêng là tôi đặt đấy, có vấn đề gì sao?”
Ngay lúc này, một thanh niên mặc Âu phục, vẻ ngoài tuấn tú, vóc dáng cao to cường tráng chậm rãi bước tới.
Lúc nhìn thấy người này, tôi ngẩn ra, lập tức lùi về phía sau đám đông.
Người đó lại là con trai chủ tịch Đàm Quý Dương của Tập đoàn Vân Dương, Đàm Văn!
Chính là cái tên khốn đã giẫm nát nhân sâm của tôi lần trước!
Tôi không hiểu, Đàm Quý Dương là người phương Nam, công ty và tập đoàn đều nằm ở phương Nam, vì sao Đàm Văn lại đặt bàn ở đây?
Thế giới này thật là nhỏ.
Thực lực của Đàm Quý Dương chắc chắn không thua kém Lư Thần Dương.
Nhưng quan hệ, sức mạnh của Đàm Quý Dương đều ở phương Nam, không ở tỉnh chúng tôi, người bên ngoài sao bằng người địa phương, xem ra Đàm Văn biết được thân phận của Lư Phi Phi đã nhượng bộ.
Đàm Văn bình tĩnh đi tới đứng trước Lý Quốc Thắng năm, sáu mét. Chiều cao của hai người đều trên một mét tám, gương mặt tuấn tú, vóc người cao lớn. Nhiều cô gái đẹp đang ăn trong đại sảnh đều nhìn về phía hai người với ánh mắt nóng bỏng.
Tuy Lý Quốc Thắng tuấn tú hơn Đàm Văn một chút, nhưng trên người cậu ta không có khí thế mạnh mẽ như Đàm Văn.
Tất cả mọi người đều quan sát Đàm Văn.
Lý Quốc Thắng khinh thường cười cười: “Anh là người muốn cướp phòng của chúng tôi?”
“Anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy”, Đàm Văn thản nhiên đáp: “Tôi đặt phòng chứ không phải cướp phòng”.
“Vào mười ngày trước, tôi ăn cơm cùng với chủ khách sạn đã đặt căn phòng này bằng miệng, chỉ là ông chủ khá bận, quên mất chuyện này, thế nên phòng lại được nhân viên đặt cho người khác”.
“Căn phòng này là tôi đặt trước, các anh là người đến sau, nhà hàng trả lại gấp mười lần tiền đặt cọc cho các anh để các anh rời đi, vậy mà các anh cứ muốn gây sự ở đây”.
“Bây giờ làm to chuyện ra rồi, ông chủ nhờ tôi lên đây xin lỗi các anh, tôi đành nể mặt ông chủ mà đi xin lỗi các anh”.
“Dù sao, tôi cũng không muốn gây xung đột với người của chủ tịch Lư, cũng không muốn người của chủ tịch Lư gây khó dễ cho ông chủ”.
Thái độ của Đàm Văn rất tùy ý, không có thành ý xin lỗi gì cả. Với thân phận của Đàm Văn cũng không cần thiết phải xin lỗi thành khẩn, anh ta lên đây xin lỗi chắc chắn là nể mặt chủ khách sạn, muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
“Anh có thái độ gì thế!”, Lý Quốc Thắng không vừa lòng, nói: “Xin lỗi mà không có chút gì giống xin lỗi!”
“Bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, chuyện này coi như xong!”
“Quỳ xuống?”, gương mặt Đàm Văn đầy vẻ coi thường, nói: “Con mẹ chứ anh là cái thá gì? Anh là ai?”
“Tôi nể mặt chủ tịch Lư, nể mặt con gái của chủ tịch Lư là cô Lư Phi Phi đây, còn anh là cọng cỏ nào?”
Đàm Văn cũng không dễ chọc vào, hắn ta vốn chẳng coi trọng Lý Quốc Thắng.
Lý Quốc Thắng nghe vậy, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, hét: “Thằng nhóc, mày muốn chết phải không! Con gái của chủ tịch Lư là bạn gái tao, tao là con rể tương lai của chủ tịch Lư!”
“Còn mày thì là cái thá gì!!!”
“Khà khà…”, Đàm Văn không hề tức giận, giễu cợt: “Chủ tịch Lư là người thế nào tôi rất rõ, ông ấy là một nhân vật lớn khiến người ta ngưỡng mộ, chủ tịch Lư sẽ để một người thích làm nổi như anh trở thành con rể sao?”
“Hôm nay anh gây chuyện ở đây là anh mất mặt, đừng có lôi chủ tịch Lư vào!”
“Mày muốn chết phải không!”, Lý Quốc Thắng nắm chặt nắm tay, chuẩn bị đánh nhau.
Lư Phi Phi vội vàng kéo cánh tay Lý Quốc Thắng lại, nói cậu ta đừng kích động.
Lư Phi Phi đi tới phía trước hai bước, nở nụ cười mỉm xinh đẹp động lòng người, hỏi Đàm Văn: “Anh biết bố tôi?”
“Gặp qua vài lần”, Đàm Văn sầm mặt, nói: “Cô Lư, chuyện ngày hôm nay là tôi nể mặt bố cô, bây giờ tâm trạng tôi cũng không được tốt, bảo bạn cô đổi chỗ khác hết đi”.
“Tốt nhất là đừng đụng vào tôi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước”.
“Bạn tôi đang đợi tôi uống rượu đấy”.
Đàm Văn nói xong là đi. Lý Quốc Thắng không kìm nén cơn giận được nữa, nhiều người ở đây nhìn vào như thế, cậu ta vô cùng kiêu căng, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người còn kiêu căng hơn cả cậu ta.
“Đứng lại!!”
“Thằng nhãi, dù mày có thân phận gì, lai lịch thế nào, hôm nay tao ghim mày rồi!”
“Mày phải quỳ xuống xin lỗi! Nếu không, tao đánh cho đến khi mày phải quỳ xuống xin lỗi!”
Đàm Văn ngoảnh đầu lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh băng, nói: “Nếu tôi thật sự quỳ xuống, anh có nhận nổi không?”
“Đám người các anh, tôi có thể khiến các anh thất nghiệp bất cứ lúc nào, khiến các anh không tìm được việc. Tôi có thể khiến các bạn học của anh đều phải sống trong u ám nửa đời còn lại!”
“Con mẹ nó, mày chọc giận anh đây thật rồi!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lư Phi Phi khẽ biến đổi, trên mặt của các bạn học đứng quanh cũng hiện vẻ căng thẳng. Mọi người đều hiểu, thân phận của người đứng trước mặt đây phải rất cao quý!
Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Này anh, rốt cuộc anh là ai, làm phiền anh tiết lộ thân phận!”
Đàm Văn thản nhiên nói: “Bố tôi là chủ tịch Tập đoàn Vân Dương, tên gọi Đàm Quý Dương”.
“Tập đoàn Vân Dương? Đàm Quý Dương?”, Lư Phi Phi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện vẻ giễu cợt, nói: “Chính là ông già khốn kiếp nợ tiền bố tôi không trả đó sao?”
“Tôi còn tưởng là ai mà lợi hại thế, hóa ra là con trai của Đàm Quý Dương”.
“Vừa rồi anh đúng là dọa tôi sợ quá”.
Lư Phi Phi lại biết Đàm Quý Dương, mà Đàm Quý Dương còn nợ tiền Lư Thần Dương!
Chuyện gì vậy?
Đàm Văn nghe Lư Phi Phi chửi bố mình là ông già khốn kiếp, sắc mặt bỗng nhiên sa sầm, bùng nổ tức giận, quát lên: “Lư Phi Phi, cô muốn chết phải không! Cô dám sỉ nhục bố tôi!”
Lư Phi Phi hời hợt đáp: “Tôi chửi bố anh đấy thì làm sao? Bố anh không phải ông già khốn kiếp à? Nợ bố tôi năm mươi tỷ chưa trả, anh còn ở đây hãnh diện?”
“Anh biết xấu hổ một chút đi được không?”