Phần 391: Ông chủ đuổi người
“Mạnh hơn tôi?”, Lý Quốc Thắng nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt, nói: “Đừng để bạn trai nhóc con của cậu tọc mạch vào chuyện của người khác. Đợi tôi xử lý thằng đốn mạt không biết trời cao đất dày này xong, chúng ta sẽ từ từ bàn luận xem rốt cuộc bạn trai cậu mạnh mẽ đến mức nào”.
“Thả cô ấy ra!”, tôi thản nhiên nói: “Lý Quốc Thắng, làm người nên có lòng khoan dung, ra tay tuyệt tình quá sẽ không tốt cho cả hai bên”.
Lý Quốc Thắng hét lên: “Nhóc con, tao bảo mày đừng xía mũi vào chuyện của người khác mà mày bị điếc à? Mẹ nó, mày là cái thá gì?”
Lưu Thiến cũng không hiểu tại sao tôi phải can thiệp vào những việc này.
Tôi nói: “Lý Quốc Thắng, tôi không có tư cách gì, cũng không phải người có quyền thế gì, nhưng tôi khuyên cậu thả Đàm Văn ra ngay thì vẫn còn kịp”.
“Nếu cậu ra tay quá tuyệt tình thì sẽ không có lợi chút nào cho cậu cả”.
“Nói khó nghe một chút, cậu chỉ dựa vào bạn gái để ở đây giương oai mà thôi, không có bạn gái cậu thì cậu còn không đủ tư cách xách giày cho Đàm Văn!”
Những lời tôi nói đều là sự thật.
“Ông đây không cần mày dạy bảo!”, Lý Quốc Thắng tức giận nói: “Lưu Thiến, bạn trai của cậu đúng là người tốt, thằng nông dân miệng đầy đạo lí này cậu tìm đâu ra vậy?”
Lư Phi Phi cũng nói: “Lưu Thiến, nể tình cô là bạn gái cũ của Lý Quốc Thắng, tôi sẽ không làm khó bạn trai của cô nữa, cô hãy bảo bạn trai của cô đừng xen vào chuyện này”.
Lưu Thiến nắm lấy tay tôi và lắc đầu với tôi, ra hiệu cho tôi đừng xen vào chuyện này, tránh rước họa vào thân.
Tôi sợ gì bọn chúng?
Tôi nhìn thấy sự khinh thường và ghê tởm trong ánh mắt của Lư Phi Phi, thậm chí trong lòng cô ta còn đang thầm coi tôi là đồ giẻ rách.
Tôi tiến lên một bước, nhìn thẳng về phía Lư Phi Phi, nói: “Tôi cứ thích xen vào chuyện này đấy, cô làm gì được tôi?”
“Cứ cậy có quyền có tiền là ghê gớm lắm à?”
“Nếu bố của cô không phải là Lư Thần Dương thì cô nghĩ cô là ai?”
Ánh mắt Lư Phi Phi bùng lên lửa giận: “Đồ giẻ rách kia, cậu nói cái gì?”
“Nói lại lần nữa xem!”
“Được rồi!”, lúc này, thầy giáo đứng phía sau đám đông rốt cuộc không nhịn được nữa phải bước tới.
Vốn dĩ thầy giáo không muốn can dự vào những chuyện ở đây nên đã vào phòng nghỉ cho giáo viên uống trà, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được khi thấy mọi chuyện ngày càng tồi tệ hơn.
Vừa rồi là đối phó với người ngoài, nhưng bây giờ lại cãi nhau với người nhà mình.
“Quốc Thắng!”, thầy giáo vô cùng tức giận, nói: “Thả người ra, chuyện này dừng ở đây!”
Lý Quốc Thắng nói: “Thầy à, thầy đừng nóng giận, em đã nói rồi, em sẽ giải quyết mọi chuyện ở đây, thầy đừng tham gia vào”.
Lư Phi Phi cũng nói: “Thầy à, em nghe nói trước đây sức khỏe của thầy không được tốt, không có tiền chữa bệnh, tiền chữa bệnh của thầy đều do học sinh quyên góp”.
“Sau này, em sẽ trả toàn bộ tiền chữa bệnh cho thầy, ngoài ra sẽ mời bác sĩ giỏi nhất trong nước đến chữa bệnh cho thầy”.
“Những học sinh này của thầy có vẻ toàn là mấy kẻ nghèo khó, không có năng lực gì thì lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho thầy đây”.
“Thầy cứ vào trong nghỉ ngơi đi, sức khỏe quan trọng, đừng nóng giận”.
Lư Phi Phi nói rồi qua đỡ thầy giáo, nhưng thầy giáo hất tay Lư Phi Phi ra và nói: “Tiền của cô tôi không cần, học sinh góp tiền cho tôi chữa bệnh vì đó là tình cảm thầy trò chúng tôi”.
“Tôi và cô không liên quan gì đến nhau!”
Chắc chắn thầy giáo đang tức giận, cũng phải thôi, trước mặt thầy mà lại đi chê học sinh của thầy nghèo thì ai mà không tức giận cho được?
Sự giàu có và quyền lực là một lợi thế, nhưng nói năng không biết suy nghĩ thì chẳng ai coi ra gì!
Tôi cũng nhìn thấy sự giả dối trong mắt Lư Phi Phi, cô ta không thật lòng muốn giúp đỡ thầy giáo mà đó chỉ giống như bố thí mà thôi. Mục đích hôm nay cô ta đến đây là để cùng với Lý Quốc Thắng khoe khoang trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh!
Lúc này Dương Đông mới lạnh lùng nói: “Cô Lư Phi Phi, không sai, chúng ta là những kẻ nghèo hèn, nhưng vẫn có đủ tiền chữa bệnh cho thầy giáo chúng tôi, không cần cô phải bận tâm chuyện này!”
Lưu Thiến cũng nói: “Mỗi bạn học của chúng tôi có thể quyên góp tiền để chữa bệnh cho thầy giáo, chỉ là thầy không muốn dùng tiền của chúng tôi mà thôi!”
“Khi nói chuyện cô nên biết tôn trọng người khác!”
Còn những người khác dù rất tức giận nhưng lại không dám lên tiếng.
“Tôn trọng à?”, Lư Phi Phi nhàn nhạt nói: “Thầy là thầy giáo của Lý Quốc Thắng, dạy dỗ được một người có tài năng toàn diện như Lý Quốc Thắng, đương nhiên tôi rất tôn trọng thầy”.
“Còn mấy người các người tại sao tôi phải tôn trọng?”
“Trên đời này, những người giàu có, quyền lực và có năng lực đáng được tôn trọng!”
Lư Phi Phi quá kiêu ngạo, nhưng câu cuối cùng cô ta nói cũng có lý.
Bầu không khí trở nên lúng túng!
Thầy giáo nghe Lư Phi Phi nói xong, tức giận đến nỗi mặt xanh mét: “Lý Quốc Thắng, rốt cuộc em có thả người ra hay không, nếu em không thả thì tôi sẽ đi!!!”
“Tôi đi được chưa?”
Thầy giáo thực sự tức giận, ho vài cái, dáng vẻ cực kỳ khó chịu.
Mấy học sinh nữ vội vàng chạy tới chăm sóc thầy.
Những học sinh khác cũng lên tiếng bảo Lý Quốc Thắng đừng làm loạn nữa mà hãy thả Đàm Văn ra.
Lúc này Lý Quốc Thắng mới buông Đàm Văn ra, hung hăng nói: “Cút đi cho tao, hôm nay tao không muốn đùa giỡn với mày, mày nhớ kỹ, nếu mày dám động tới bạn tao thì tao không để yên cho mày đâu!”
Đàm Văn nghiến răng, lùi dần về phía sau, tay phải run rẩy chỉ vào Lý Quốc Thắng, nói: “Nỗi nhục nhã hôm nay, tao nhất định sẽ quay lại trả mày gấp mười lần!”
“Trả lại gấp trăm lần!”
“Mày cứ chờ đó!”
Lý Quốc Thắng chỉnh lại quần áo, trên mặt nở nụ cười, nói: “Thầy à, thầy đừng nóng giận”.
“Phi Phi ăn nói có phần bộp chộp, thực ra cô ấy rất tốt bụng, cô ấy cũng vì muốn tốt cho thầy thôi”.
“Được rồi, bây giờ sự việc đã được giải quyết”, Lý Quốc Thắng lễ phép nói: “Mời thầy!”
Thế là mọi người quây lại đưa thầy vào phòng nghỉ.
Chuyện ở đây cuối cùng đã kết thúc.
Mọi người lần lượt vào phòng, ngồi vào chỗ của mình, lúc này một người đàn ông trung niên cùng bốn người mặc vest bước vào.
Người đàn ông trung niên cực kỳ phong độ, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt quét qua mọi người, nói: “Mọi người, tôi là Trương Nghị, giám đốc khách sạn”.
“Tôi rất xin lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay, thay mặt cho toàn thể nhân viên, tôi xin lỗi các bạn”.
Giám đốc khách sạn đã đích thân đến xin lỗi.
Lý Quốc Thắng nói một cách rất ngạo mạn: “Tâm trạng tôi đang rất tốt, vậy nên chuyện ngày hôm nay tạm tha cho các ông, sự việc đã qua rồi, bây giờ, hãy mang những món ăn ngon nhất trong khách sạn của ông lên đây”.
Trương Nghị và những người khác không thèm đếm xỉa đến bộ dạng “ông tướng” của Lý Quốc Thắng chút nào, anh ta thật sự không coi ai ra gì.
Vẻ mặt Trương Nghị bình tĩnh, nói: “Thực xin lỗi, từ nay về sau khách sạn chúng tôi sẽ không tiếp đón các vị nữa”.
“Tôi sẽ hoàn lại tiền đặt cọc của các vị, mời các vị rời khỏi đây”.
Tôi tưởng giám đốc đến xin lỗi, hóa ra ông ta đích thân đến để đuổi người!
Xem ra chuyện này có liên quan đến việc Đàm Văn bị đánh.
Tính tình của Đàm Văn vốn ngỗ ngược, ngang ngạnh, hắn ta có thể bỏ qua sĩ diện đến xin lỗi những người ở đây, hiển nhiên là vì nể mặt Trương Dịch.
Tuy nhiên, Đàm Văn bị đánh, Trương Nghị nhất định sẽ lấy lại danh dự cho bọn họ,vậy nên phải đuổi những người này ra ngoài.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Ông nói cái gì?”, Lý Quốc Thắng đứng lên: “Ông đuổi chúng tôi đi sao?”
“Đúng!”, Trương Nghị thừa nhận rất nhanh: “Khách sạn là của tôi, tôi muốn đón tiếp ai thì đón tiếp, các vị đều là đại gia, khách sạn nhỏ của chúng tôi không tiếp đãi nổi”.
“Mời các vị đi cho”.