Phần 61: Tỏ tình thêm lần nữa
Trần Mãn Quang nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, gật đầu, sau đó nói nhỏ với tôi: “Sơn Thành, đi cùng tôi đi, tôi có việc cần hỏi cậu”.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài từ đường, gật đầu, nói tiếp: “Được chứ chú Mãn Quang, để tôi mang thuốc về nhà trước đã, lát nữa tôi sẽ qua tìm chú, được chứ?”
“Được, tôi ở nhà đợi cậu”.
Tôi gật đầu, sau đó lấy đống thuốc trong đám củi ra, bày ra sân, tiện thể uống mấy ngụm nước.
“Sơn Thành này, hôm nay cậu không có việc gì chứ?”
Một giọng nói khiến xương cốt người nghe phải mềm nhũn vang lên, tôi quay đầu ra nhìn, là Lý Ngọc Liên, lúc nãy ở từ đường tôi đã nhận ra chị ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, không nghĩ cũng biết, mấy ngày trước được tôi mát xa cho sướng cả người, giờ lại muốn “nhờ” nữa đấy mà.
“Chị Ngọc Liên, tôi không có việc gì cả, Lôi Đắc Mã khiến người dân cả thôn phẫn nộ, tôi thì có việc gì được chứ”.
“Huống chi hành động của tôi cũng xem như là trừ gian diệt bạo, thế thì có chuyện gì được”.
Nghe thế, Lý Ngọc Liên liền dán hẳn lên người tôi, đặt tay lên eo tôi, khẽ thở ra mùi hương chỉ có trên người phụ nữ, nói khẽ bên tai tôi: “Sơn Thành… đừng làm mấy việc nguy hiểm như thế nữa, lần trước sau khi cậu mát xa cho chị xong, ngày nào chị cũng nhớ cậu đến mất ngủ, nhớ đến mức cả người ngứa ngáy như bị kiến bò”.
Chị ấy vừa nói vừa sà vào lòng tôi, bờ mông đầy đặn của chị ấy lại không ngừng cọ vào ‘cậu em’ của tôi, khiến lòng tôi bắt đầu rạo rực, tôi nuốt nước bọt ừng ực, bắt đầu khẽ khàng… Nhưng chị ấy lại không hề e dè gì, rên lên một tiếng thật dài, cứ như kẻ nghiện được hít nicotin, ánh mắt mê ly, nhìn tôi đầy quyến rũ, hơi thở thơm ngát phả lên cổ tôi.
“Sơn Thành, cậu thấy chị thế nào…”
“Chị dâu, với khí chất và dáng người thế này, còn cần tôi nói gì hay sao? Trong thôn này người theo đuổi chị xếp thành hàng dài, người đêm đêm mơ về chị đếm còn không hết kia kìa”.
“Hừ, thằng nhóc miệng ngọt xớt này… A! Thoải mái quá… Sơn Thành, cậu cứ mát xa thế đi… Thích thật”.
Tôi dùng lực nhẹ hơn, Lý Ngọc Liên lại nói: “Sơn Thành, chị dâu ở cạnh cậu có được không, bây giờ chị không có người đàn ông nào bên cạnh, nếu cậu không chê, thì để chị đi theo cậu, ngày ngày hầu hạ cậu, được không?”
Không ngờ Lý Ngọc Liên lại tỏ tình với tôi. Một người đàn ông có kỹ năng làm một người phụ nữ “sướng” quả thực vô cùng quan trọng.
Tôi khẽ vuốt mũi, nói với Lý Ngọc Liên: “Chị Ngọc Liên, hà cớ gì chị phải chọn tôi, tôi không tiền, không đất, chị đi theo tôi chỉ có chịu khổ thôi, “vốn” của chị lại đầy đủ như thế, đi theo tôi chả khác nào đi đày, đâu cần phải thế…”
Tôi còn chưa dứt lời, Lý Ngọc Liên đã đặt tay ngón tay lên môi tôi, ghé sát vào tai tôi, nói: “Sơn Thành, những gì cậu nói, chị dâu không bận tâm, chị dâu có cậu là đủ rồi, chị thích cậu thật… Lẽ nào, cậu khinh thường chị sao? Hay cậu chê bai chị?”
Tôi vội đáp: “Chị Ngọc Liên, chị biết tôi không có ý đó mà, chị không bận tâm những thứ đó, nhưng dù gì Trương Sơn Thành tôi cũng là một thằng đàn ông, sao có thể để một người phụ nữ đi theo mình để chịu khổ được, đúng không?”
Hình như Lý Ngọc Liên cũng bị lời nói của tôi đả động, mắt chị ấy đẫm tình, bàn tay khẽ ve vuốt khuôn mặt tôi, nhìn tôi và nói: “Sơn Thành, những gì cậu nói chị đều hiểu, nhưng chị dâu thích cậu thật lòng, từ khi chồng chị chết đến giờ, chưa có ai thương chị như cậu cả”.
Tôi nhìn khuôn mặt điệu đà của Lý Ngọc Liên, những lời chị ấy nói quả thực khiến tôi không kìm lòng được, tôi có cảm giác như cậu em của tôi đang cứng lên như một khối sắt nóng hổi, sắp phá quần mà chui ra.
Lý Ngọc Liên cũng cảm nhận được “nó”, cặp mông tròn lẳn cứ cọ cọ thật mạnh vào người tôi, đôi mắt ướt át nhìn vào tôi: “Sơn Thành, đừng như thế, chị… chị khó chịu lắm”.
“Đây là…”
Lúc nhìn vào mắt chị ấy, đột nhiên tôi lại thấy được một chấm đỏ ở đùi trong của chị, như phản xạ có điều kiện, tôi dùng tay nhấn lên nốt đỏ đó.
“Ngứa quá… Chị muốn… ‘Yêu’ chị đi…”
Hai mắt Lý Ngọc Liên đờ đẫn, chị ấy ngồi hẳn lên trên bụng tôi, không ngừng gặm cắn cổ tôi. Tôi cũng không nhịn nổi nữa, dùng sức lật người chị ấy lại, đè xuống dưới người mình, chuẩn bị quất một trận.
Nhưng đúng lúc đó lại có tiếng gõ cửa, tôi nghe thấy tiếng trưởng thôn nói lớn: “Sơn Thành, Sơn Thành, có nhà không?”
Vừa nghe giọng ông ta là tôi biết ngay ông ta đến lấy thuốc, cái lão già này chả phải hạng tốt đẹp gì, tôi chẳng muốn để ý tới lão.
Nhưng ông ta lại nói tiếp: “Sơn Thành, có nhà không? Nếu không đáp là tôi vào luôn đấy”.
Vừa nghe hết câu tôi đã bắt đầu hoảng hốt, vội vã lên tiếng: “Trưởng thôn, ông đợi chút, tôi đang đi vệ sinh, tôi ra ngay đây”.
Nghe thế, ông ta mới không tiếp tục gõ cửa nữa.
Lý Ngọc Liên cũng nhận ra đó là giọng trưởng thôn, chị ấy vội vã mặc quần áo, ngồi lên giường, tai đỏ lừ, rõ là không biết nên làm thế nào.
Tôi vội vàng mặc quần áo vào, sa sầm mặt đi ra mở cửa, tôi còn chưa mở cửa ra thì trưởng thôn đã nói: “Sơn Thành, cậu làm cái gì thế, sao sắc mặt tệ thế, mà mãi không ra mở cửa cho tôi?”
Tôi khẽ lắc đầu, lắp bắp đáp lại đầy ngượng nghịu: “Trưởng thôn, tôi vừa đi vệ sinh”.
Tôi nghĩ bụng, ông đây sắp được ‘sướng’ rồi thì bị ông cắt ngang, sắc mặt tươi thế nào được?
“Được rồi, đừng nói chuyện này vội, mau lấy thuốc cho tôi đi”.
Chưa nói được vài câu, ông ta đã lao vào nhà, vừa vào đến nơi đã thấy Lý Ngọc Liên đang ngồi trên giường khám bệnh trong nhà.
Lý Ngọc Liên lập tức quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào trưởng thôn, như sợ bị ông ta nhìn ra được manh mối gì.
Trưởng thôn đờ người ra, sau đó lại cười híp cả mắt lại: “Ngọc Liên đến nhờ Sơn Thành khám bệnh đấy à?”
Lý Ngọc Liên vẫn cúi đầu, mặt mày đỏ bừng như nặn ra được máu, xấu hổ nói: “Vâng… Trưởng thôn, tôi đến nhờ Sơn Thành khám bệnh”.
Trưởng thôn nghe Lý Ngọc Liên nói xong, cười hề hề, quay lại nói với tôi: “Sơn Thành, Ngọc Liên lại nhờ cậu mát xa à?”
Không ngờ ông ta lại biết chuyện Lý Ngọc Liên hay nhờ tôi mát xa, cũng không rõ ông ta nghe được việc này từ đâu.
Nhưng lão già này nói thế là có ý gì, thực ra ai cũng hiểu cả.
Tôi hạ giọng, chửi khẽ: “Chuyện của ông quái đâu… Lão già lưu manh…”
Mà Lý Ngọc Liên nghe được câu đó, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng giờ lại càng giống sắp bốc cháy, đến cả tai cũng đỏ rực, chỉ biết cúi thấp đầu xuống, không biết làm thế nào.
Tôi nói với trưởng thôn: “Đúng thế, chị Ngọc Liên khó chịu trong người, ban nãy tôi mới bảo chị ấy ngồi xuống giường thì ông đã đến rồi”.
Tôi mới dứt câu, Lý Ngọc Liên đã vội tranh lời: “Được rồi, Sơn Thành… thế thì… không làm phiền cậu nữa, trưởng thôn, tôi về trước đây, chào hai người”.
Trưởng thôn ừ hử một tiếng, nhìn theo bóng lưng Lý Ngọc Liên, cười nhẹ.
Lý Ngọc Liên lao ra khỏi nhà tôi như chạy trốn.
“Trưởng thôn, sao phải vội vàng thế, có việc gì sao?”, tôi thắc mắc.