Phần 7: Thùng nước
Tôi bị dọa sợ khiếp vía, nhất thời không hiểu xảy ra chuyện gì, cũng không dám lên tiếng, lo sợ đối phương biết là tôi nên đành gắng sức đẩy ra.
Người kia bị tôi đẩy, đụng trúng một cái thùng gỗ trong nhà bèn trách móc: “Quỷ sứ, anh làm gì vậy?
Bình thường chẳng phải sốt sắng lắm sao? Sao hôm nay lại đẩy em ra thế?”
Lần này thì tôi hiểu rõ rồi, đây là Lý Phương, vợ của Lôi Đắc Mã.
Năm nay Lý Phương tầm ba mươi tuổi, dáng người mảnh mai, mặt tựa hoa đào, là một người phụ nữ có tiếng trong thôn chúng tôi. Nghe nói khi được gả cho Lôi Đắc Mã, chị ta không còn là gái tơ nữa nên về phương diện đó rất sung mãn, Lôi Đắc Mã không chịu nổi chị ta nên thường một mình tới căn nhà gỗ trong vườn cây ăn quả gác đêm.
Mấy ngày gần đây, Lôi Đắc Mã không ở nhà, không ngờ Lý Phương lại qua đêm ở đây.
Mượn ánh trăng yếu ớt duy nhất ngoài cửa sổ rọi vào, tôi kinh ngạc phát hiện, Lý Phương không hề mặc quần áo!
Cơ thể chị ta trắng nõn, đôi gò bồng đầy đặn rung lên nhè nhẹ khi nói chuyện.
Nhìn tráng sĩ trên yên ngựa, ngắm giai nhân dưới ánh trăng, hơn nữa lại là một cow thể vừa bước ra từ làn nước.
Tôi không chịu đựng nổi, quay người định bỏ đi, nào ngờ Lý Phương lao tới, chộp lấy tay tôi, nói: “Cậu là Trương Sơn Thành à?”
“Là… Là tôi. Chị Lý Phương, ngại quá, tôi…Tôi không cố ý!”, tôi vừa nói vừa rụt tay lại nhưng Lý Phương nắm chặt lấy tay tôi.
“Nghe nói cậu và Ngọc Lam đã lên núi, người ta tìm cả ngày trời mà không tìm thấy. Ngọc Lam đâu rồi?”, Lý Phương không quan tâm mình vẫn trần truồng, đầu ngó nhìn ra ngoài.
Tôi nói dối: “Tôi không biết chị ấy ở đâu nữa”.
“Ồ. Cậu đã tới chỗ tôi thì đêm nay ngủ lại đây đi! Cậu yên tâm, cậu ở đây thì tôi không nói với ai đâu”, Lý Phương vừa nói vừa kéo tôi tới chiếc giường duy nhất trong ngôi nhà.
Tôi vội vàng từ chối: “Đừng đừng đừng, nhỡ đâu bị người nhà họ Trương phát hiện sẽ liên lụy tới chị mất.”
Lý Phương nhìn tôi chằm chằm, lạnh giọng nói: “Sao nào, Tiểu Thành? Lẽ nào cậu sợ chị sẽ ăn thịt cậu sao?”
“Không…Không phải!”
“Vậy thì được rồi”, Lý Phương soi tôi từ đầu tới chân: “Nghe nói khi cậu khai quang cho Lam Ngọc thì vẫn chưa đến đích à, có phải cậu không ‘ổn’ thật không đấy?”
“Không…Không phải! Lần đó là…Là ngoài ý muốn!”, tôi không biết giấu mặt vào đâu, cảm giác mặt mũi nóng ran.
Lý Phương cười hi hi, nói: “Hay để chị dạy cậu, có kinh nghiệm rồi thì sau này có thể khai quang cho các cô gái, sẽ không làm trò cười nữa”.
“Không không không…”, tôi vùng vẫy khỏi tay Lý Phương, định bỏ đi thì chị ta đột nhiên chộp lấy chỗ đó của tôi.
“Ui!”, tôi rùng mình.
“Ái chà, to phết mà, giống cái gậy ghê!”, Lý Phương túm chặt: “Chắc cậu ham muốn chị lắm rồi phải không, đêm nay chị sẽ trao cho cậu!”
Cảm giác khác thường từ chỗ đó truyền tới, tôi định đẩy Lý Phương ra nhưng lại có cảm giác rất tuyệt vời nên không nỡ làm vậy.
Lý Phương được nước làm tới, lần tay vào bên trong quần, nắm lấy ‘cậu nhỏ’ của tôi.
“Á! Đừng đừng, chị dâu, như này không hay đâu…”, tôi vội vàng lùi lại.
“To như vậy, nóng thế này cơ mà! Tiểu Thành, chị phát hiện cậu là người nói một đằng nghĩ một nẻo nhé”, chị ta vừa nói vừa hành động.
“Tôi…”, tôi cảm thấy mình như sắp nổ tung.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới.
Tôi kinh hãi, vội nói: “Có người tới rồi!”
Một người cầm đèn pin từ trong vườn trái cây sải bước đi tới.
“Ấy, sao lại tới vào giờ này chứ!”, Lý Phương vội vàng rút tay ra khỏi quần tôi.
Tôi cuống cuồng, định lao ra cửa bỏ chạy nhưng Lý Phương kéo tôi lại, nói: “Không kịp nữa rồi, mau, vào trong!”
Chị ta không nói không rằng, liền đẩy tôi vào trong thùng gỗ.
“Bên trong có nước…”
“Cậu trốn dưới nước.”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì cả, mau vào trong!”
Tôi bị Lý Phương ép đẩy vào trong thùng, ngay sau đó, chị ta cũng bước vào, lấy một chiếc khăn tắm thật to phủ lên đầu tôi, khẽ nói: “Đừng lên tiếng!”
Lúc này tư thế của chúng tôi rất khó nhìn, tôi thì ngồi xổm, Lý Phương thì ngồi bệt trong thùng, chúng tôi mặt đối mặt, thùng gỗ không quá lớn, chúng tôi chật ních bên trong, tôi có thể ngửi thấy hương thơm của phụ nữ toát ra từ cơ thể chị ta, thậm chí thỉnh thoảng còn vô tình đụng chạm vào đôi gò bồng đảo nữa.
Nếu là bình thường, trong tình huống như này, tôi tuyệt đối sẽ không chịu thua.
Nhưng giờ tôi có cảm giác mình như kẻ trộm.
Chẳng may bị phát hiện thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ, tôi cảm thấy vẫn nên rời khỏi thùng gỗ sẽ tốt hơn.
Đúng lúc này, người kia đã đi tới trước cửa.
“Cục cưng, anh tới rồi!”, người kia vừa nói vừa bước vào, chiếu đèn về phía Lý Phương: “Ấy, đang tắm à, đang đợi anh sao”.
Tôi bối rối khi nghe thấy giọng nói này.
Là giọng của trưởng thôn!
Lý Phương nói: “Tắt đèn pin đi, để người khác nhìn thấy ánh đèn thì không hay đâu”.
“Hi hi, có ai thèm đến chỗ này chứ!”, trưởng thôn tắt đèn pin, ném lên giường, đi tới cạnh thùng nước, đưa tay vào trong sờ soạng.
Tôi sợ hết hồn hết vía.
Khi bàn tay của trưởng thôn sờ lên phần trên của Lý Phương thì chị ta phẩy tay ông ta ra.
“Vội gì chứ, hôm nay em không được thoải mái, mai anh tới đi!”
“Cái gì? Thuốc anh cũng uống rồi, em bảo anh ngày mai tới sao được?”, trưởng thôn vừa nói vừa cởi quần áo.
“Đã uống thuốc thì anh về ngủ với vợ mình đi!”, Lý Phương nói.
“Vợ anh không mướt như em, anh thích mỗi em!”, trưởng thôn cởi áo, đang định cởi quần.
Lý Phương hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Trưởng thôn nói: “ Vào tắm uyên ương với em!”
“Không được vào!”, Lý Phương chỉ vào trưởng thôn: “Em…Em tới tháng rồi, nếu anh bước vào, sẽ gặp xui xẻo đấy.”
“Không phải chứ? Chẳng phải ban ngày còn chưa có gì sao? Sao giờ lại bị rồi?”, trưởng thôn hơi do dự: “Vậy anh phải làm sao? Bên dưới cương cứng khó chịu quá!”
“Anh…Anh tự xử đi!”, Lý Phương nói.
“Tự xử không sướng, hay em dùng miệng…”
“Cút, cút ngay…”, Lý Phương chửi bới: “Anh càng lúc càng thô bỉ, còn lâu em mới dùng miệng. Về bảo vợ anh làm đi!”
Trưởng thôn nhìn Lý Phương, mặt trở nên nghiêm nghị.
“Lý Phương, hôm nay em làm sao ấy. Có phải lại cần anh giúp chuyện gì rồi không? Mau nói, nói xong là anh làm thật đấy. Em đừng tưởng anh không biết, em mới bị được hơn mười ngày, đâu ra mà nhanh đến vậy?”
Tôi lẳng lặng thăm hỏi hết một lượt phái nữ mười tám đời tổ tông của nhà ông trưởng thôn. Mặc dù hiện tại tôi không lặn dưới nước nhưng từ mũi trở xuống thì chìm nghỉm bên trong, không dám nhúc nhích, cũng không dám hít thở, khó chịu nhất là Lý Phương phủ khăn tắm lên đầu tôi, thi thoảng lại sờ mó khiến tôi khó chịu vô cùng.
Tôi chỉ hi vọng trưởng thôn mau rời đi.
Tôi khẽ nhéo eo Lý Phương, ý báo chị ta biết là tôi đang khó chịu.
Lý Phương ngập ngừng, nói: “Thế này đi, anh ra ngoài một lát, em… Em muốn ra ngoài.”
“Ra ngoài cái đinh gỉ à!”, trưởng thôn ôm lấy Lý Phương, cố bế chị ta ra khỏi thùng nước.
Nước trong thùng đột ngột hạ xuống, tôi kinh hãi, vội ngồi thụp xuống.
May mà trưởng thôn không để ý bên trong, chỉ ném Lý Phương lên giường rồi bắt đầu cởi quần.