Phần 74: Cởi quần
Khuôn mặt Lâm Ngọc Lam hiện rõ vẻ lo lắng và sợ hãi: “Sao cậu không nói ra những chuyện này vậy”.
“Cô nàng ngốc nghếch, nói ra có ích gì chứ?”, tôi nói: “Ai sẽ tin tôi chứ? Làm gì có ai đứng về phía tôi?”
“Mặc dù Trương Tử Đào không là gì nhưng Trương Vân Sơn lại là kẻ có danh tiếng trong thôn, tới lúc đó, tôi mà nói ra, chắc chắn ông ta sẽ kích động người dân thôn cắn trả tôi”.
“Cách duy nhất của tôi là phản công đánh thắng Trương Vân Sơn, chỉ có ở thế bất bại thì mới có thể tiếp tục ở lại trong thôn mà thôi”.
“Nhưng cậu lấy cái gì ra để dành chiến thắng chứ?”, Lâm Ngọc Lam lo lắng hỏi: “Cậu có thể chữa khỏi cho tôi trong ba giờ đồng hồ thật sao?”
Tôi chau mày: “Không phải chị tin tôi sao?”
“Con nít mới tin cậu”, Lâm Ngọc Lam nói: “Tôi chỉ nói đỡ cho cậu mà thôi, tôi lo cho cậu, chứ làm sao có thể tin chuyện không đời nào xảy ra này chứ?”
Tôi cạn lời.
“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ tôi sẽ chữa trị cho chị, mặc kệ chị có tin tôi hay không, có kết quả là chị sẽ biết”.
Tôi để Lâm Ngọc Lam nằm lên giường bệnh, Lâm Ngọc Lam nhìn cây kim trong tay tôi, nói: “Cậu định châm cứu à?”
“Đừng nói nhiều nữa”, tôi tỏ ra nghiêm túc: “Chị vén áo lên, sau đó cởi quần ra”.
“Cái gì?”, Lâm Ngọc Lam cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Tại sao phải cởi quần? Đồ khốn khiếp, tôi thấy cậu định lợi dụng tôi thì có”.
Tôi tỏ vẻ vô tội: “Bây giờ toàn là bác sĩ nam đỡ đẻ cho phụ nữ trong bệnh viện, tôi là bác sĩ, lương y như từ mẫu, chị nghĩ tầm bậy tầm bạ cái gì vậy?”
“Hơn nữa, có phải tôi chưa từng thấy chỗ đó của chị bao giờ đâu”.
Lâm Ngọc Lam tối mặt: “Tôi không cởi, cậu tự tìm cách đi”.
Tôi nói: “Châm cứu đương nhiên phải cởi đồ, tôi sẽ châm cứu quanh bụng dưới của chị và cả xung quanh chỗ đó nữa”.
Lâm Ngọc Lam nghe thấy vậy bèn nói: “Trương Sơn Thành, cậu đang dở trò gì vậy, có thật là có thể chữa khỏi cho tôi không?”
Tôi nghiêm nghị nhìn Lâm Ngọc Lam: “Nếu không chữa khỏi thì chị thử nói xem, tôi bước ra ngoài sẽ phải đối mặt với cái gì nào?”
“Chị phải tin tôi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi”.
“Nhanh lên chút đi, thời gian gấp gáp lắm”.
Lâm Ngọc Lam suy nghĩ rồi nói: “Trương Sơn Thành, cậu không được lừa tôi, nếu cậu lừa tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Thế là Lâm Ngọc Lam ngồi lên giường, nói: “Cậu quay người lại đi!”
Tôi bất lực: “Tôi phải kiểm tra mà, chị không cho tôi nhìn thì tôi kiểm tra kiểu gì đây?”
Lâm Ngọc Lam đành đỏ mặt cởi quần ra, để lộ cặp đùi trắng nõn nà cùng chiếc quần lót ren màu hồng xinh đẹp.
Người tôi rạo rực, nhưng đành nhẫn nhịn.
Sau đó, Lâm Ngọc Lam quay lưng lại, cẩn thận cởi quần lót ra.
Hai chân Lâm Ngọc Lam kẹp chặt, tôi đi vòng tới.
Lâm Ngọc Lam vén áo lên, để lộ chiếc bụng nhỏ phẳng lì.
Trong người tôi đã dậy lên ham muốn, tay phải cầm bông sát trùng, bắt đầu sát trùng trên chiếc bụng nhỏ.
Bụng của Lâm Ngọc Lam hơi phồng lên, cô ta không dám nhìn tôi bèn nhắm mắt lại.
Cái bụng nhỏ không chút mỡ thừa trắng nõn như tuyết, tôi nhân cơ hội sát trùng bèn lướt tay trên chiếc bụng nhỏ đó.
Cái bụng hơi phồng lên, đôi gò bồng cũng khẽ rung, đây chính là phản xạ có điều kiện.
Tôi hối hận chết đi được, sao vừa nãy không nói luôn là cởi sạch đồ ra nhỉ?”
“Hơi lạnh, Trương Sơn Thành, cậu đang làm gì đấy?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.
Bông có thấm thuốc sát trùng, lau lên người sẽ lạnh, nhưng cũng khô rất nhanh, tôi nói: “Đương nhiên là sát trùng rồi, sau khi sát trùng thì tôi sẽ châm cứu cho chị”.
Sau khi sát trùng phần bụng, tôi nói giọng nghiêm túc: “Chị mở hai chân ra”.
Lâm Ngọc Lam không chịu nhưng vẫn ngượng ngùng, từ từ mở hai chân ra, cô ta quay đầu đi, không dám nhìn tôi.
Tôi nhìn cảnh xuân phơi phới trước mặt, trong lòng bắt đầu trỗi dậy ham muốn.
Lâm Ngọc Lam không dám nhìn trực diện vào tôi, vậy thì càng hay tôi có thể tự tung tự tác.
Tay tôi đang định đặt lên cặp đùi ngọc ngà của Lâm Ngọc Lam thì chị ta chợt nói: “Nếu cậu định đùa bỡn thì tôi sẽ đánh gãy cái chân chứ ba của cậu luôn!”
Ác thật đấy, định phế tôi luôn cơ.
Tôi nói: “Chị yên tâm đi, tôi sẽ không làm bậy đâu”.
Tôi cầm bông sát trùng, bắt đầu sát khuẩn vùng kín phía dưới.
Tay phải của tôi ấn lên miếng bông, đặt lên nơi nhạy cảm nhất của Lâm Ngọc Lam ở bên trong đùi.
Tôi thấy cơ thể Lâm Ngọc Lam khẽ run, chắc chắn là cô ta có cảm giác.
Tất cả những gì tôi làm đều là theo sự chỉ đạo của tiên nữ Thanh Thủy, sát trùng trước rồi tiên nữ Thanh Thủy sẽ dạy tôi tại chỗ, để tôi chữa trị cho Lâm Ngọc Lam.
Nơi đẹp nhất của Lâm Ngọc Lam hiện ra trước mặt tôi.
Tôi nhìn khu vực có màu đen đó của Lâm Ngọc Lam, nó giống như một nụ hoa khép kín, mũi tôi nóng ran, một luồng khí nóng từ mũi hắt ra.
“Cậu làm sao thế?”, Lâm Ngọc Lam thấy không ổn bèn mở mắt nhìn thấy máu chảy đầy mũi tôi.
“Không sao, nóng trong người thôi”, lần đầu tôi khai quang cho Lâm Ngọc Lam cũng bị xịt máu mũi, không ngờ lần này cũng lại bị như vậy.
Tôi đã từng làm chuyện đó hai lần, khả năng tự khống chế đã tốt lên nhiều, vậy mà sao vẫn để xảy ra chuyện như thế này chứ?
Tôi vội vàng lấy tấm khăn bên cạnh lau sạch máu.
Mắt tôi nhìn chăm chăm vào vùng màu màu đen hoàn mỹ của Lâm Ngọc Lam, mũi lại không chịu nổi nữa.
“Cậu đúng là tên dê xồm!”, Lâm Ngọc Lam đương nhiên biết tại sao tôi lại chảy máu mũi: “Cậu mau chữa cho tôi đi”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Mau tận dụng thời gian, chúng ta không còn nhiều thời giờ đâu, hôm nay người phụ nữ này là của cậu, đừng vội, lát nữa chén cô ta sau”.
Hôm nay chén Lâm Ngọc Lam sao?
Lâm Ngọc Lam chính là người phụ nữ trong mộng của tôi, trước giờ tôi không có cơ hội, hôm nay có rồi sao?
Nhưng tôi không muốn cưỡng ép, càng không muốn sử dụng thủ đoạn để có được Lâm Ngọc Lam.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi phải chữa khỏi bệnh của Lâm Ngọc Lam trước, rồi hút âm khí của cô ta, đồng thời loại bỏ toàn bộ tế bào gây bệnh ở trong tử cung của cô ta, như vậy thì cô ta sẽ khỏi hoàn toàn”.
Tôi hết sức kinh ngạc, nói cách khác, muốn cứu Lâm Ngọc Lam thì phải châm cứu vào huyệt vị, kích hoạt toàn bộ tế bào gây bệnh bên trong cơ thể Lâm Ngọc Lam, sau đó để tôi lấy ra bằng cách hút vào cơ thể mình.
Và tiên nữ Thanh Thủy sẽ tiêu diệt những tế bào gây bệnh đó.
Tôi lập tức bình tĩnh trở lại, sau khi sát trùng xong xuôi, tôi làm theo những gì tiên nữ Thanh Thủy nói, cầm một cây kim có độ dài trung bình lên.
Bốn huyệt vị trên bụng, ba huyệt vị ở mặt trong của bắp đùi, còn cả hai huyệt vị ở sau eo, tổng cộng là bảy huyệt vị.
Tôi nói: “Ngọc Lam, tôi bắt đầu châm cứu nhé, chị nhớ kỹ, sẽ hơi đau đấy”.
“Nhất định phải chịu đựng, không được để tôi đâm chệch, nếu không sẽ gây ra hậu quả khó lường”.
Lâm Ngọc Lam nói: “Trương Sơn Thành, chỉ cần cậu chữa khỏi khối u cho tôi thì đau cỡ nào tôi cũng chịu được”.
Tay phải của tôi để đúng thế châm cứu mà tiên nữ Thanh Thủy đã dạy, tìm chính xác vị trí của huyệt vị, rồi chậm rãi đâm xuống.
“A!”, Lâm Ngọc Lam kêu lên đau đớn, hai tay túm chặt tấm ga trải giường, toàn thân run rẩy: “Đau quá, sao đau thế!”
Tôi nói: “Chẳng phải chị nói là có thể chịu đau sao?”
Lâm Ngọc Lam nói: “Từ nhỏ tôi đã sợ đau, thật không ngờ lại đau đến thế, không phải mọi người đều nói châm cứu chỉ hơi tê thôi sao, sao mà đau như vậy chứ?”.