Phần 80: Kỹ năng mới
Thật sự là vô cùng kỳ diệu, chỉ cần nhìn vào mắt phụ nữ là tôi có thể biết được họ đang nghĩ gì.
Tôi nhìn qua một bác gái ngồi cùng bàn ở bên cạnh, bác ấy đang nghĩ rằng lát nữa khi rời khỏi bàn ăn, bác ấy sẽ lén lấy lại thịt gà còn sót lại trong đĩa trên bàn về cho đứa cháu ăn tối.
Một bà thím khác đang nghĩ, nếu mình trẻ ra vài chục tuổi rồi cũng tìm được một người đàn ông như Viên Khắc Lương, đè hắn ta dưới thân, rồi làm chuyện ấy cả một đêm.
Trời ạ, bà thím này ngày thường là một người hiền lành và cực kỳ tốt bụng, thế mà lại tưởng tượng bản thân là Trần Thái Linh, cũng muốn tìm một thiếu gia vừa trẻ tuổi vừa giàu có.
Thật là đáng sợ!
Tôi thử nhìn chằm chằm vào một ông chú cùng bàn, ông ấy không có bất cứ phản ứng nào, tôi chỉ có thể đọc được suy nghĩ của phụ nữ chứ không thể nhìn thấu được suy nghĩ của đàn ông.
Đám cưới kết thúc trong không khí trang trọng và náo nhiệt, mọi người sau khi ăn uống xong xuôi đều ra về.
Lâm Ngọc Lam, Sở Tuyết Tương và tôi cũng chuẩn bị ra về thì ông trưởng thôn ở phía sau gọi tôi lại.
“Sơn Thành, lại đây!”
Trưởng thôn mỉm cười đưa cho tôi điếu thuốc, tôi không hút thuốc, ông trưởng thôn rất nhiệt tình, nói là thuốc trong đám cưới, hút vào thì sẽ gặp may mắn, ông ta nhất định châm cho tôi một điếu.
Hai người chúng tôi đi tới một chỗ không có người, trưởng thôn nói: “Sơn Thành, lần trước cậu khai quang không thành, gây ra chuyện lớn, giờ chuyện đã qua rồi”.
“Thái Linh là con gái của tôi, cậu nhất định không được phạm phải bất cứ sai lầm nào, hiểu không?”
Không một ai biết rằng Trần Thái Linh và tôi đã từng phát sinh quan hệ.
“Ừm”, tôi gật đầu nói: “Trưởng thôn, ông yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu”.
“Vậy thì tốt”, trưởng thôn nói: “Cậu phải cẩn thận đó, mọi người đều đã được nhìn thấy y thuật của cậu, y thuật của Trương Vân Sơn không bằng cậu”.
“Sau này, Văn Nhã xây phòng khám xong thì phòng khám chính là của cậu, cậu nhất định không được gây rắc rối nữa. Nhớ kỹ, đừng bộc lộ hết tài năng cho mọi người thấy, nếu không dù cậu không động tới người ta thì người ta cũng sẽ không tha cho cậu”.
“Lần này, cậu làm hơi quá. Trương Vân Sơn đã thua, cậu đã làm nhục Trương Vân Sơn rồi, không nên lấy nhà của ông ta nữa”.
“Trương Vân Sơn sau này nhất định sẽ gây phiền phức cho cậu”.
“Sau này cậu làm gì cũng nhất định phải thật cẩn thận”.
Trưởng thôn nói vậy là vì muốn tốt cho tôi, tôi có thể nghe ra ý tứ bên trong lời nói của ông ta, lần này tôi với Trương Vân Sơn có xảy ra tranh chấp lớn, dù sao Trương Vân Sơn cũng là người có máu mặt trong thôn.
Lần này tôi chiếm nhà của Trương Vân Sơn, Trương Vân Sơn nhất định sẽ gây khó dễ để trả thù tôi.
Nếu là trước đây, tôi có gây ra chuyện lớn gì thì cũng có ai thèm quan tâm đến tôi chứ? Bây giờ tôi đã khác, y thuật của tôi đã khiến trưởng thôn phải thay đổi cách nhìn đối với tôi”.
Sau khi tạm biệt trưởng thôn, tôi đi bộ đến phòng khám, Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương đang đợi tôi ở cổng.
Khi cả hai nhìn thấy tôi thì líu ríu chạy tới.
Sở Tuyết Tương mồm năm miệng mười hỏi tôi về chuyện xảy ra ngày hôm qua, hỏi tôi có phải tôi đã có được một cửa hàng không.
Tôi mở cửa phòng khám, ba chúng tôi ngồi xuống trò chuyện.
Ngoại trừ việc tôi và Lâm Ngọc Lam đã phát sinh quan hệ thì những chuyện khác Lâm Ngọc Lam đều đã nói với Sở Tuyết Tương nhưng Sở Tuyết Tương không tin.
Sau khi tôi kể lại những chuyện đó một lần nữa, hai mắt của Sở Tuyết Tương sáng lên, chị ta nói: “Trương Sơn Thành, tôi thật sự không nhìn ra được, cậu tài giỏi như vậy thật sao?”
“Gần đây có phải cậu gặp được cao nhân nào rồi không? Có phải một bác sĩ nào đó đã nhận cậu làm học trò?”
“Trương Sơn Thành, cậu có cần trợ lý không?”
Sở Tuyết Tương liên tục hỏi này hỏi nọ và nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Tôi có thể đọc được suy nghĩ của Sở Tuyết Tương, chị ta thực sự muốn học y, thậm chí còn muốn vào bệnh viện trong thị trấn để làm y tá.
Ý nghĩ này của chị ta rất đơn giản, chị ta muốn khám phá thế giới bên ngoài.
Suy nghĩ của Lâm Ngọc Lam hôm nay có phần hoảng hốt, cô ta luôn nghĩ tới việc ngày hôm qua cô ta đã phát sinh quan hệ với tôi, không biết sau này nên đối xử với tôi như thế nào.
Cô gái này rõ ràng đã thích tôi, tôi đã cứu cô ta vài lần, còn phát sinh quan hệ với cô ta.
Trò chuyện một lúc, Sở Tuyết Tương nhận được một cuộc điện thoại, nói có chuyện gì đó rồi kéo Lâm Ngọc Lam đi, lúc rời đi, Sở Tuyết Tương nhếch mép nở nụ cười xấu xa với tôi, nói: “Tối nay nhớ phải thể hiện thật tốt đó”.
Tôi tiễn hai cô gái ra cửa, sau khi họ đi khỏi, tôi định quay vào thì thấy một chiếc xe con đậu cách đó mấy chục mét, trông chiếc xe này rất quen thuộc.
Đây không phải chiếc xe mà lần trước tôi vàTrần Thái Linh đã phát sinh quan hệ sao? Tại sao xe của Viên Khắc Lương lại ở đây?
Khi tôi còn đang tò mò thì một người bước xuống xe, đầu đội mũ, mặc áo gió, bịt kín mít cả người.
Mãi một lúc sau tôi vẫn không nhận ra đó là ai, người đó đang bước về phía tôi, khi người đó tới gần, tôi mới biết đó là Viên Khắc Lương.
Tôi sững sờ.
Tôi không có chút thiện cảm nào với Viên Khắc Lương.
Lần trước Trần Thái Linh và Viên Khắc Lương đã bàn bạc, để Viên Khắc Lương ngủ với Lâm Ngọc Lam, đồng thời cũng gài bẫy tôi, may mà tôi biết kế hoạch của họ từ, vì vậy mới không để cho Viên Khắc Lương được như ý.
Trần Thái Linh muốn lấy tinh dịch của tôi, nhưng cô ta đã hít phải thuốc và đánh mất bản thân trước tôi.
Viên Khắc Lương vỗ vai tôi, cười nói: “Người anh em, vào trong nói chuyện đi”.
Tôi cực kỳ buồn bực, nói: “Hôm nay không phải ngày cưới của anh sao, anh mới kết hôn mà, sao lại tới đây làm gì?”
Viên Khắc Lương nói: “Nghe nói hiện giờ cậu rất giỏi, ngay cả Trương Vân Sơn và con trai ông ta cũng bị cậu chèn ép một phen, cậu còn lấy đi cửa hàng của họ nữa. Người anh em à, tôi tới để chúc mừng cậu!”
Tôi liếc Viên Khắc Lương một cái, tức giận nói: “Vào việc chính đi”.
Viên Khắc Lương nói: “Ở đây tai vách mạch rừng, chúng ta hãy vào bên trong nói chuyện đi”.
Hai người chúng tôi đi vào căn phòng phía trong, Viên Khắc Lương lập tức kéo tôi tới ngồi ở bên giường, rất nhiệt tình nói: “Người anh em, không có việc không lên điện Tam Bảo, tôi có chuyện này muốn nhờ cậu giúp đỡ”.
“Có chuyện gì vậy?”, Viên Khắc Lương tìm tôi giúp thì có chuyện gì tốt đẹp đây?
Liệu có giống như lần trước hắn ta lại mang tiền tới cho tôi không?
Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên Viên Khắc Lương lấy từ trong ngực ra một phong bì lớn và nhét vào tay tôi.
Chuyện gì thế này? Mang tiền tới cho tôi thật sao?
Tôi mở phong bì ra, trong đó có năm tờ in hình ông Mao (Mao Trạch Đông), ngay lập tức trái tim tôi vui sướng vỡ òa.
Năm trăm tệ không phải là một số tiền nhỏ đối với một người nghèo như tôi.
Chịu bỏ ra năm trăm tệ cho tôi, chắc chắn chuyện hắn ta nhờ vả không có gì tốt đẹp, tôi nói:” Anh thật hào phóng, xem ra kết hôn xong thì cả người đều thay đổi”.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Viên Khắc Lương châm một điếu thuốc, sau đó đưa cho tôi một điếu, nói: “Cũng không có gì to tát. Hôm nay tôi vừa mới kết hôn, tôi lẻn ra ngoài”.
Viên Khắc Lương ăn mặc rất kín đáo, nhưng hắn ta lại lái xe của bản thân đi, ai mà không nhận ra chứ? Trong thôn được mấy nhà có ô tô đâu.
“Sơn Thành, người anh em, tôi nhờ cậu một chuyện. Đêm nay, cậu đừng phá thân cho vợ tôi”.
Tôi đã đoán trước là có liên quan đến chuyện này, làm sao một kẻ độc tài như Viên Khắc Lương, còn là con trai của cục trưởng, lại để tôi chạm vào vợ của hắn ta.
Hắn ta không biết rằng tôi sớm đã quan hệ với cô dâu của hắn ta từ lâu rồi.
Tôi tỏ vẻ ngượng ngùng, nói: “Anh Viên, anh có điều cần nhờ vả, còn đích thân đến gặp tôi, việc của anh cũng là việc của tôi”.
“Có điều, chuyện này không phải là tôi không muốn giúp anh mà là không dám giúp anh, khai quang là tục lệ được truyền lại trong thôn chúng ta từ xa xưa. Không ai có thể phá hủy thứ mà tổ tiên chúng ta để lại.”
Viên Khắc Lương hút một điếu thuốc, nói: “Chỉ cần cậu không nói tôi cũng không nói thì không ai biết được, đêm nay cậu cứ ở cùng phòng với vợ tôi một lát là được, đến lúc đó sẽ không ai phát hiện ra”.
“Xong việc, tôi sẽ cho cậu thêm ba trăm tệ”.