Phần 82: Cái chết của Viên Khắc Lương
Nếu như tối nay Trần Thái Linh quay về, Viên Khắc Lương phát hiện ra cô ta không còn trong trắng, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình và ép hỏi Trần Thái Linh cho bằng được xem cô ta đã trao lần đầu của mình cho ai.
Nếu Trần Thái Linh nói ra tên tôi thì tôi lại đắc tội với Viên Khắc Lương, một nghìn năm trăm tệ của tôi cũng mất trắng.
Tôi không sợ đắc tội với Viên Khắc Lương, chuyện xấu hổ như vậy, chắc chắn Trần Thái Linh sẽ không dám nói cho Viên Khắc Lương biết, cùng lắm thì nói hôm nay tôi cưỡng hiếp cô ta.
Nhưng tôi xót tiền của mình.
Tôi bỗng nhớ lại một tờ quảng cáo trên cây cột điện trong trấn, trùng tu cô bé, tiểu phẫu, hai trăm tệ.
Tôi thầm khen ngợi sự nhanh trí của mình.
Tôi ngồi bên cạnh Trần Thái Linh, nói: “Chị Thái Linh, xin lỗi, chuyện lần trước đều do nằm ngoài ý muốn”.
“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa”, Trần Thái Linh tức giận nhìn tôi: “Không được nói chuyện này với bất kỳ ai, kể cả tôi!”
“Được được được”, tôi nói: “Tôi biết chị lo lắng điều gì, có phải lo tối nay về sẽ không thể đối diện với Viên Khắc Lương không?”
Trần Thái Linh khá ngạc nhiên, nói: “Sao cậu biết?”
Tôi nói: “Tôi thấy chị mặt mày ủ dột, nhất định là có tâm sự, suy nghĩ một xíu là đoán ra thôi!”
“Thực ra chuyện này rất đơn giản, tôi có cách giúp chị giải quyết”.
Đôi mắt Trần Thái Linh sáng lên: “Cách gì vậy?”
Tôi vân vê ngón cái và ngón trỏ phải, cười hi hi nói: “Chị Thái Linh, hôm nay chị kết hôn, là ngày đại hỉ, tặng tôi phong bì đỏ rồi tôi nói chị nghe”.
Trần Thái Linh nói: “Tôi không mang theo tiền, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là cách gì, ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho cậu”.
Tôi có thể đọc được Trần Thái Linh đang nghĩ gì, trên người cô ta có hai cái phong bì hai trăm tệ.
Tôi bất lực nói: “Chị Thái Linh, chị làm vậy đâu có được, nói một lời thôi, hai trăm tệ, chị quyết đi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này cho chị”.
“Nếu chị không đưa thì tôi cũng hết cách rồi, tối nay hai người động phòng, nếu Viên Khắc Lương phát hiện ra chị không còn trong trắng thì để tôi xem chị sẽ làm thế nào”.
Trần Thái Linh cuống cuồng: “Cậu nhận nhiều tiền của chồng tôi như vậy mà còn đòi tôi nữa à, cậu mặt dày quá rồi đấy!”.
Tôi cười hi hi, nói: “Người mặt dày thì vô địch thiên hạ, chị Thái Linh, rốt cuộc là chị có đưa hay không?”
Tôi xòe tay ra, nóng nảy đòi tiền.
Trần Thái Linh hết cách đành đưa cho tôi một trăm tệ trước, tôi không chịu, cô ta đành phải đưa toàn bộ hai trăm tệ cho tôi.
Tiền này kiếm dễ quá đi.
Sau đó, tôi nói ra suy nghĩ của mình cho Trần Thái Linh.
Trần Thái Linh nghe sóng thì hai mắt sáng rực, biểu cảm có phần kỳ lạ: “Thật sự có thể sao, Trương Sơn Thành, cậu không lừa tôi đấy chứ?”
Tôi trịnh trọng thề thốt: “Chắc chắc là thật, từ nhỏ tôi đã nhìn thấy quảng cáo như vậy, cũng từng nhìn thấy trong thời sự, có thể trùng tu mà, như vậy chẳng phải là qua mặt được rồi sao?”
Trần Thái Linh gật đầu nhưng vẫn chau mày: “Vậy tối nay phải làm sao?”
Tôi suy nghĩ: “Tối nay, chị chuốc say Viên Khắc Lương, ngày mai tới bệnh viện làm tiểu phẫu, thì chẳng phải mọi chuyện đã được ổn thỏa sao?”
Trần Thái Linh nói: “Con người Viên Khắc Lương không dễ chuốc say đâu, anh ấy luôn muốn có được tôi, chắc chắn tối nay sẽ không tha cho tôi đâu”.
“Hơn nữa, làm phẫu thuật đó, một hai ngày có thể hồi phục không?”
Trần Thái Linh không ngốc, về vấn đề bao lâu có thể hồi phục thì tôi không biết.
Tôi nói: “Chuyện đó thì khó gì, phụ nữ mà, một là khóc, hai là làm ầm lên, ba là dọa tự tử, chị không muốn làm là được, dù sao cũng không được để anh ta đụng chạm!”
“Hơn nữa, làm chuyện đó, thấy máu là được rồi, một lớp màng mỏng hai ngày là khỏi thôi”.
Trần Thái Linh gật đầu, tin tưởng tôi hoàn toàn.
Khoảng mười phút sau, Trần Thái Linh rời đi.
Tôi ôm hơn một nghìn nhân dân tệ, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, tôi còn đang mơ màng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào, tôi mặc quần áo, mở cửa ra.
Bỗng nhiên, hai bóng người cao to xông vào kẹp chặt tôi, lôi tôi đi.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Là Trương Tử Đào và Trần Kế Tần.
“Hai người có chuyện gì vậy?”, tôi hất tay họ ra, hét lớn: “Hai người bắt tôi làm gì?”
Hai tên đó tỏ ra tức giận, Trương Tử Đào hung hăng nói: “Viên Khắc Lương chết rồi, nhất định là anh khai quang thất bại, lại làm chết người ta rồi đấy!”
“Đi theo chúng tôi!”
Tôi sững sờ, tỉnh ngủ hoàn toàn, Viên Khắc Lương chết rồi sao?
Làm sao Viên Khắc Lương có thể chết được? Lẽ nào thôn chúng tôi bị dính lời nguyền? Không khai quang thì phải chết?
Nhưng Trần Thái Linh đã xảy ra quan hệ với tôi rồi mà, không phải là đã phá thân rồi sao?
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Viên Khắc Lương còn nợ tôi mấy trăm tệ đấy, anh ta là thần tài của tôi mà, sao lại chết rồi?
Tôi nhanh chóng bị đẩy vào chiếc xe bánh mì của Trần Kế Tần, chiếc xe đưa tôi tới trước cửa nhà Viên Khắc Lương.
“Xuống xe!”, cửa xe mở ra, Trương Tử Đào đẩy tôi xuống.
Sau khi xuống xe, Trương Tử Đào và Trần Kế Tần ghì cánh tay tôi ra sau lưng như áp tải tội phạm, đẩy tôi vào trong nhà Viên Khắc Lương.
Là ông trưởng thôn nhờ người dân đưa tôi tới, hai người Trương Tử Đảo và Trần Kế Tần xung phong đi, rõ ràng là lấy việc công để báo thù riêng.
Trong nhà Viên Khắc Lương đã chật kín người, giữa nhà là một thi thể được phủ vải trắng, mẹ của Viên Khắc Lương khóc lóc vật vã, bố ở bên cạnh thì nổi trận lôi đình.
Trần Thái Linh đứng ngây ra một góc như người mất hồn.
Vợ chồng ông trưởng thôn nước mắt lã chã, con rể vàng ngọc của bọn họ đã chết nên họ cũng hết sức đau lòng, bọn họ còn phải an ủi Viên Vĩnh Cương, bố của Viên Khắc Lương.
“Trưởng thôn, thằng nhóc Trương Sơn Thành được đưa tới rồi!”
Trần Kế Tần và Trương Tử Đào ghì tôi vào phòng khách rồi mới buông tay, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Viên Vĩnh Cương nhìn thấy tôi thì đùng đùng nổi giận, chỉ thẳng vào tôi: “Trương Sơn Thành, cậu nói đi, tại sao con trai tôi lại xảy ra chuyện?”
Tôi tỏ ra vô tội: “Cục trưởng Viên, ông nén bi thương, con trai ông xảy ra chuyện thì có liên quan gì tới tôi chứ?”
“Còn nói là không liên quan à?”, Viên Vĩnh Cương nghiến răng: “Cậu nói cho tôi biết, tối qua cậu có phá thân cho con bé không?”
“Trần Kế Văn chết chưa lâu, giờ lại đến con trai tôi xảy ra chuyện, nhất định có liên quan tới cậu!”
Ông trưởng thôn cũng đi tới, tức giận nhìn tôi: “Trương Sơn Thành, trưa hôm qua khi ăn cơm xong, tôi đã dặn kỹ cậu, cậu nói xem, tối qua cậu đã làm gì?”
Tôi hết sức bực bội, thầy khai quang trong thôn chúng tôi trước đây không bao giờ xảy ra chuyện như vậy, tại sao tới tôi, cả người trước lẫn người sau đều thành ra thế này chứ?
Sao cục trưởng Viên và trưởng thôn đều hỏi chuyện tối qua của tôi, đều nghi ngờ tôi không hề phá thân nên mới hại chết Viên Khắc Lương.
Bọn họ không hỏi Trần Thái Linh sao?
Sao chuyện gì cũng đổ lên người tôi vậy.
Tôi nhìn Trần Thái Linh, ánh mắt cô ta đờ đẫn, mất hết tinh thần, đầu óc trống rỗng, bị dọa sợ ngây người.
“Nói đi chứ, đơ ra đó làm gì”, ông trưởng thôn nóng nảy hỏi tôi: “Rốt cuộc tối qua cậu có khai quang thành công không?”
Trần Thái Linh đã trở nên ngây ngốc, hiện giờ có bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn vào tôi, tôi bắt buộc phải trả lời.