Phần 87: Đuổi tôi ra khỏi thôn
Thôn chúng tôi không có trường học, nên các bậc phụ huynh thường phải đạp xe vòng qua núi để đưa trẻ con đến trường, tối lại đón về, mỗi lần đi đi về về như thế mất gần hai tiếng đồng hồ.
Đứa lớn hơn một chút thì tự đạp xe đi.
Người dân trong thôn thời xưa nào có ai đi học, cả một đời đều ở đây làm nông, từ khi đất nước cải cách mở cửa thì trẻ em mới được đi học.
Thôn chúng tôi có gần hai trăm hộ gia đình, nếu xây dựng được trường tiểu học trong thôn sẽ rất thuận lợi cho việc đi học của con trẻ.
Ông trưởng thôn cũ kêu mọi người giữ im lặng rồi nói tiếp: “Đây mới chỉ là kế hoạch ban đầu, muốn làm giàu trước hết phải làm đường. Vì vậy, chúng ta sẽ sửa đường cho thôn trước, sau đó xây trường học rồi các cơ sở y tế, xong việc này, chúng ta sẽ bàn bạc, tính toán số tiền còn lại, hãy cùng cải thiện cuộc sống của thôn chúng ta. “
Người dân trong thôn ai nấy đều hò reo, đường đi của thôn chúng tôi đều là đường đất, đường sỏi, đi lại rất bất tiện, tôi thật ngưỡng mộ chị Văn Nhã, đi làm xa mà kiếm được nhiều tiền thế này.
Sau khi mọi người bình tĩnh trở lại, ông trưởng thôn cũ nói tiếp: “Việc thứ hai cần bàn là thầy khai quang của thôn chúng ta”.
Ý ông ta là gì? Chuyện này liên quan tới tôi sao?
Lúc này, ông trưởng thôn đứng dậy nói: “Ai cũng biết từ xa xưa thôn chúng ta đã đã có truyền thống phụ nữ lấy chồng thì phải khai quang trước khi động phòng, nếu không sẽ rước họa vào thân, cả nhà cùng gặp nạn, liên tục gặp xui xẻo”.
“Từ trước đến nay trong thôn chúng ta có rất nhiều thầy khai quang đứng ra đảm bảo an toàn cho thôn chúng ta, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, những thầy khai quang không tuân thủ theo quy định đã phải trả giá”.
Nghe đến đây, trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm không lành!
“Kể từ khi thầy khai quang cuối cùng qua đời, Trương Sơn Thành đã đảm nhận vị trí thầy khai quang trong thôn chúng ta”.
“Là một thầy khai quang, Trương Sơn Thành đã không hoàn thành trách nhiệm của mình”.
“Kể từ khi Trương Sơn Thành trở thành thầy khai quang, cậu ta đã khai quang hai lần nhưng đều thất bại, dẫn đến việc Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương lần lượt gặp hoạ lớn”.
“Vì vậy, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi xin thông báo cậu Trương Sơn Thành sẽ bị cách chức!”
Cách chức tôi á?
Ông ta muốn đuổi tôi?
Không một ai đề cập đến vấn đề này, đột nhiên ông ta lại tổ chức cuộc họp rồi thông báo cách chức tôi.
Bọn họ chắc chắn đã bàn bạc xong xuôi rồi.
Lâm Ngọc Lam đang đứng cạnh tôi bỗng nói: “Tốt quá rồi, Sơn Thành, cậu không cần phải làm thầy khai quang nữa”.
Lâm Ngọc Lam vừa dứt lời, ánh mắt của người người dân trong thôn gần đó đều đổ dồn vào tôi.
Những người quan tâm đến tôi đều mong tôi không phải làm thầy khai quang nữa, vì làm công việc này đồng nghĩa với việc đoản mệnh, không cưới được vợ, hơn nữa còn xui xẻo vô cùng.
Lý Ngọc Liên đứng ở cách đó không xa cũng nhìn tôi, chị ấy thật sự mừng cho tôi.
Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu, làm thầy khai quang vừa hay có thể giúp tôi tu luyện, ngủ với một người cũng đủ để nâng cao năng lực của mình.
Mà bây giờ, cơ hội phát triển của kĩ năng của tôi đã bị cướp đi.
Người dân trong thôn bắt đầu bàn tán xôn xao, ông trưởng thôn nói: “Trương Sơn Thành, cậu lại đây!”
… Bạn đang đọc truyện Thầy phá thân tại nguồn: https://tuoinung.link
Tôi bước ra khỏi đám đông rồi đến bên cạnh bục phát biểu, bỗng tôi nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên gương mặt của Trương Vân Sơn.
Trần Mãn Quang nhìn tôi đầy bất lực rồi khẽ thở dài.
Ông trưởng thôn cũ nói với tôi: “Sơn Thành, sau khi họp bàn, chúng tôi đã thống nhất đưa ra quyết định này. Bây giờ trong thôn xảy ra chuyện, con trai của cục trưởng Viên đã chết, cậu phải giải thích rõ ràng với mọi người ở đây”.
“Cậu vẫn còn quá trẻ, làm việc không biết để ý đến cục diện, cậu không phù hợp để làm thầy khai quang”.
“Bất cứ thầy khai quang nào mắc phải sai lầm lớn đều phải nhận trừng phạt. Điều đó được ghi chép rõ ràng trong sổ sách mà tổ tiên chúng ta để lại. Trong số những thầy khai quang mắc phải sai lầm lớn, có người bị thiêu chết, có người thì bị dìm chết trong cũi nhốt tù, treo cổ, có người bị mổ bụng……”
Trong lòng tôi cảm thấy ớn lạnh, bọn họ muốn giết tôi sao?
Mặt tôi tối sầm lại, nói: “Ông trưởng thôn cũ, ông có ý gì?”
Ông trưởng thôn cũ nói: “Giết người là vi phạm pháp luật, chúng tôi không dám làm loại chuyện này, nhưng trong thôn đã có hai người chết, tôi nợ gia đình người đã khuất một lời giải thích thoả đáng”.
“Chúng tôi quyết định để cậu rời khỏi thôn này và không bao giờ được phép quay lại đây”.
Tôi không chỉ bị cách chức mà còn bị đuổi khỏi thôn?
Bỗng nhiên cơn tức giận bùng lên trong lòng tôi, họ thực sự muốn đuổi tôi ra khỏi thôn!
Tôi bắt gặp ánh mắt đầy khinh thường và khiêu khích của Trương Vân Sơn, như đang ra uy với tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Gia đình tôi đã sống ở ngôi làng này bao đời nay. Cha mẹ tôi đã mất, giờ chỉ còn tôi, ông muốn đuổi tôi đi sao?”
“Các ông dựa vào đâu mà đuổi tôi chứ!”
“Nếu tôi không muốn thì sao?”
Ông trưởng thôn lúc này mới lên tiếng: “Sơn Thành, người làm thầy khai quang thường đoản mệnh, xui xẻo đeo bám, nay cậu đã phạm phải sai lầm lớn như vậy nhưng chúng tôi đã tha thứ cho cậu rồi, chúng rôi chỉ muốn cậu rời khỏi thôn thôi”.
“Nếu cậu không rời đi, cậu sẽ mang lại vận rủi cho toàn bộ thôn chúng ta”.
“Nói khó nghe một chút thì làm thầy khai quang khác nào bị nguyền rủa đâu, chẳng nhẽ cậu muốn bị nguyền rủa sao?”
“Bây giờ cậu rời làng, rồi chuyển sang sống ở một nơi khác, tìm một công việc mới và bắt đầu lại, không phải rất tuyệt vời sao?”
Trương Vân Sơn nói: “Sơn Thành, mọi người đưa ra quyết định này là vì lợi ích của chính cậu, cũng là vì lợi ích của cả thôn chúng ta, có gì khó khăn thì cậu nói với tôi, cá nhân tôi sẽ hỗ trợ cậu năm trăm tệ”.
“Cậu cũng có thể lên thị trấn, tôi sẽ giúp cậu tìm việc làm”.
Lên cái đầu ông ấy, bây giờ lại còn giả vờ làm người tốt nữa à? Việc tôi bị đuổi ra khỏi thôn chắc chắn có liên quan tới Trương Vân Sơn!
Ông ta muốn cướp phòng khám của tôi!
Lúc này không có ai đứng ra nói thay tôi, tôi nhìn thấy Lâm Ngọc Lam ở cách đó không xa đang rất sốt ruột, sắc mặt Lý Ngọc Liên cũng vô cùng khó coi, ngay cả Sở Tuyết Sương cũng lo lắng cho tôi.
Tôi nói: “Các ông đã quyết định như vậy thì tại sao không nói trước với tôi một câu? Còn việc ai làm thầy khai quang thì mấy người các ông cũng không thể quyết định được đâu”.
“Các ông còn phải hỏi ý kiến của mọi người trong thôn nữa”.
Lúc này, một người dân trong thôn nói: “Ông trưởng thôn cũ, nếu Trương Sơn Thành bị cách chức, ai sẽ làm thầy khai quang của thôn chúng ta?”
Một người khác cũng đứng lên nói: “Trách nhiệm của thầy khai quang rất nặng nề, một khi đã nhậm chức thì phải làm cả đời, ông trưởng thôn cũ, đây là luật lệ của thôn chúng ta”.
Lại có một người nữa ý kiến: “Nhưng Trương Sơn Thành làm thầy khai quang đã gây ra hai hoạ lớn cho thôn chúng ta”.
Một cậu thanh niên nói: “Tôi nghĩ Trương Sơn Thành khá phù hợp đấy chứ, lần đầu tiên thì có kinh nghiệm gì đâu, chuyện lần này cũng không thể trách Trương Sơn Thành được”.
Người dân trong thôn xì xầm bàn tán không ngớt, một số đồng ý với đề xuất của ông trưởng thôn về việc cách chức tôi, cũng có một số lại ủng hộ tôi.
Làm thầy khai quang sẽ bị giảm tuổi thọ, thanh niên không sống nổi quá bốn mươi tuổi, tuy có thể thoải mái thưởng thức người phụ nữ khi khai quang, nhưng có ai lại không sợ chết chứ?
Tôi cũng bị buộc phải làm nghề này đấy chứ, người dân trong thôn thống nhất thông qua để tôi làm thầy khai quang.
Lúc đầu tôi thực sự không tài nào vui nổi, chẳng còn cách nào khác, nhưng bây giờ, sau khi đã nếm đủ mọi ngọt ngào, lại còn có tiên nữ Thanh Thuỷ, tôi sẽ không bị đoản mệnh mà ngược lại còn có thể tu luyện, đúng là một công đôi việc.
Nhưng lần này tôi làm mọi chuyện rối tung rối mù lên rồi.
Ông trưởng thôn cũ nói: “Mọi người im lặng, tôi thấy rằng một số người phản đối và cũng có một số người đồng ý, nhưng cho dù phản đối hay đồng ý, tôi cũng phải cách chức cậu ta”.
“Hai người đã chết, tôi làm sao giải thích cho gia đình người đã khuất?”
“Nếu để Trương Sơn Thành tiếp tục làm thầy khai quang, lại gây ra thêm một cái chết nữa, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”