Phần 98: Xung đột
“Em…”, khuôn mặt Dương Đông tái mét khi nhìn thấy Lưu Thiến kéo tay tôi tỏ vẻ ngọt ngào, hơn nữa còn hôn tôi một cái.
“Được lắm!”, miệng Dương Đông co giật: “Lưu Thiến, em thà ở cạnh thằng ăn mày này cũng không chịu ở bên cạnh anh phải không?”
“Lưu Thiến, em đùa hơi quá rồi đấy!”
Tôi cười lạnh lùng: “Ha ha, Dương Đông, anh nói không sai, anh còn không bằng cả thằng ăn mày nữa, Lưu Thiến thà thích thằng ăn mày chứ không thích anh”.
Vừa nói tôi vừa cố ý vòng tay phải ôm eo Lưu Thiến, thể hiện sự ân ái ngay trước mặt Dương Đông.
Dương Đông tức giận tới mức nổi rõ cả gân xanh trên trán, đôi mắt hằn lên tia máu, nhìn tôi với ánh mắt như muốn giết người, anh ta siết nắm đấm kêu răng rắc sau đó nhấc một chiếc ghế ở bên cạnh lên đập mạnh về phía tôi.
… Bạn đang đọc truyện Thầy phá thân tại nguồn: https://tuoinung.link
“Hôm nay tao phải đánh gãy chân mày!”
Ông chủ nhà hàng đứng cạnh đó không nhịn được nữa, nếu chỉ đơn giản là cãi vã ghen tuông thì ông sẽ không để ý, nhưng giờ anh ta lấy ghế đập người thì ông ta vội vàng lao tới, giữ Dương Đông lại.
Nếu để xảy ra chuyện gì ở đây thì ông ta cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Dừng tay lại!”, ông chủ chộp lấy cánh tay đang nhấc ghế của Dương Đông, nói: “Đây là nhà hàng, tôi hoan nghênh mọi người tới ăn, còn nếu muốn đánh nhau thì làm phiền các anh ra ngoài”.
“Ở bên ngoài, cách anh muốn làm gì thì làm”.
“Cút!”, Dương Đông gầm lên: “Ông có biết bố tôi là ai không?”
“Bố tôi là ông chủ tập đoàn Văn Viên, nếu ông còn nhiều chuyện thì tôi sẽ đập nát luôn cái nhà hàng này!”
Tập đoàn Văn Viên là gì thế? Hình như tôi đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.
Nghe đến đây khuôn mặt ông chủ nhà hàng biến sắc, sau đó ông ấy buông tay ra, không dám xen vào nữa.
Xem ra chắc chắn bố của Dương Đông là một nhân vật có tiền có thế.
Minh Nguyệt Lầu là nhà hàng xịn nhất ở trong thị trấn, đương nhiên so với trong thành phố thì nó chỉ là một nhà hàng bình thường.
Dương Đông nhấc ghế đập về phía tôi, Lưu Thiến lại đứng ra chặn ngay trước mặt tôi, nhưng lần này, Dương Đông không hề dừng tay.
Dương Đông đã tức giận lắm rồi, nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu thương ở bên cạnh người đàn ông khác, còn bị tôi sỉ nhục nên anh ta không chịu nổi nữa.
Lưu Thiến kinh hãi: “Anh dám đánh tôi!”
Một giây sau, tay phải của tôi kéo Lưu Thiến qua một bên, còn tay trái thì đỡ cú giáng xuống của cái ghế.
Tôi nhẹ nhàng chộp lấy chân ghế, sau đó giựt mạnh, cái ghế đã nằm gọn trong tay tôi, tôi nhấc nó lên, đập về phía Dương Đông.
Tôi ra tay rất có chừng mực, không hề đánh lên đầu anh ta.
Dương Đông lập tức dùng hai cánh tay ngăn lại theo bản năng, chiếc ghế đập mạnh vào cánh tay phải của anh ta, sau đó tôi tung cước đạp vào bụng Dương Đông.
Dương Đông kêu la thảm thiết, nằm sạp xuống đất, ôm bụng, nghiến răng đau đớn, toàn thân run rẩy, miệng anh ta còn rên rỉ suýt xoa, đến đứng mà còn không đứng lên nổi.
Những người đứng xem xung quanh đều sững sờ.
Một người nhìn yếu ớt như vậy mà đạp một phát đã khiến một thanh nhiên vô cùng lực lưỡng, sức mạnh tưởng chừng như vô hạn kia không đứng dậy nổi!
Ánh mắt của Lưu Thiến rất phức tạp, đôi mắt ấy chất chứa sự lo lắng, cô ấy đang lo cho tôi.
Tôi hung hăng nhìn Dương Đông: “Đương Đông, anh nhớ cho kỹ, tôi không cần biết anh là ai, cũng không quan tâm bố anh là ai”.
“Sau này, chỗ nào có mặt tôi thì làm phiền anh tránh đi, nếu không, tôi gặp anh lần nào sẽ đập lần đó đấy!”
“Cút!”
Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng khi nói ra được những lời này, cảm giác đạp người khác dưới chân mình rồi xả cơn tức giận thật là tuyệt vời.
“Mày chết đi cho tao!”
Bỗng nhiễn, Dương Đông đang quỳ dưới đất nhào về phía tôi như một con sư tử đang lên cơn cuồng nộ.
Trong tay anh ta bỗng xuất hiện một con dao gọt hoa quả!
Con dao đâm thẳng vào bụng dưới của tôi.
Tôi đứng rất gần Dương Đông, anh ta đột nhiên nổi loạn, tốc độ lại cực nhanh khiến tôi không kịp tránh.
Nhưng tôi cũng phản ứng cực nhanh, tay phải chộp lấy con dao.
Con dao bị tôi giữ chặt, Dương Đông dồn sức ghì mạnh xuống.
Tôi bị Dương Đông đẩy lùi năm, sáu mét, lưng đập mạnh vào bức tường phía sau
“A!”
Mấy cô gái đứng bên cạnh kinh hãi hét lên, rất nhiều người tỏ ra khiếp sợ.
Máu tươi nhỏ giọt từ bàn tay phải của tôi.
Khuôn mặt Dương Đông vô cùng dữ tợn: “Chết đi!”
“Ha ha, một tên nhà quê rách nát!”
“Tên ăn mày thối tha!”
“Chết đi!”
Dương Đông vẫn đâm mạnh con dao về phía trước nhưng anh ta không thể đâm thêm được nữa, chỉ có thể rạch trúng bàn tay tôi.
Lưu Thiến bị dọa sợ chết khiếp nhưng vẫn kịp phản ứng: “Dương Đông, anh dừng tay lại cho tôi!”
Lưu Thiến lao tới, nhưng cô ấy chưa kịp tới gần chúng tôi thì tôi đã dùng tay trái đấm mạnh vào mặt Dương Đông.
Dương Đông bật người đập vào bàn ăn cách đó hai mét, kính bàn bị đập vỡ vụn, còn anh ta thì lăn lộn dưới đất.
Miệng Dương Đông đầy máu, anh ta vội nhổ ra vài chiếc răng bị gãy, nhìn tôi với vẻ kinh hãi.
“Sơn Thành…”
Lưu Thiến lao về phía tôi, vội cầm lấy tay tôi.
Áo tôi dính vài vết máu còn con dao thì không đâm trúng được bụng tôi, chỉ có tay tôi là đau đớn vô cùng.
Vết thương ở lòng bàn tay và ngón tay rất sâu, nhất là vết thương ở ngón tay, sâu tới mức nhìn thấy cả xương bên trong.
Lưu Thiến thở phào khi thấy bụng tôi không hề bị thương, cô ấy vội vàng lấy khăn giấy bụm lên vết thương trên tay tôi để cầm máu.
“Ông chủ, còn không mau lấy giúp ít vải!”, Lưu Thiến hét lên với ông chủ nhà hàng.
Tôi kéo tay Lưu Thiến ra, mỉm cười: “Tôi không sao, vết thương ngoài da mà thôi!”
Tôi cầm con dao, đi về phía Dương Đông.
“Đừng!”, Lưu Thiết cuống cuồng kéo cánh tay tôi: “Sơn Thành, một điều nhịn chín điều lành, chúng ta rời khỏi đây thôi, kệ anh ta”.
“Đừng làm lớn chuyện nữa”.
Tôi đẩy Lưu Thiến ra, cười nói: “Không sao đâu”.
Dù sao cũng đã đắc tôi với Dương Đông rồi, chi bằng cho đắc tội tới cùng luôn.
Vừa nãy Dương Đông thật sự định giết tôi, nếu không phải tôi phản ứng kịp thì con dao của anh ta đã đâm trúng bụng tôi rồi, hậu quả vô cùng khó lường.
Sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta được?
Lưu Thiến không thể nào ngăn cản được tôi.
Đôi mắt Dương Đông ánh lên sự sợ hãi khi nhìn thấy tôi cầm con dao đi về phía anh ta, tay phải anh ta nắm lấy một chiếc ghế, rõ ràng là chuẩn bị để có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Dương Đông cười lạnh lùng: “Thật không ngờ, thằng nhãi này cũng có chút bản lĩnh khiến tao không xử được tên khốn khiếp như mày!”
“Thằng nhãi, mày cứ đợi đấy, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết chết mày!”
Vừa nãy tôi ra tay khá nhẹ, chỉ đánh gãy vài cái răng của anh ta, nếu không Dương Đông làm gì còn sức mà nói lại tôi.
“Giết chết tôi phải không?”, tôi lao tới.
Dương Đông lại cầm ghế đập mạnh, tôi cũng cầm một cái ghế giáng xuống.
Ầm ầm!
Ghế của Dương Đông bị tôi đập gãy làm hai, tôi lại nhấc ghế lên đập mạnh vào ngực anh ta.
Dương Đông bị tôi đập bẹp dí dưới đất, lần này, anh ta không còn bò dậy nổi nữa, chỉ kêu rên đau đớn.
Tôi ra tay khá mạnh, chắc chắn Dương Đông đã bị tôi đánh nội thương.
“Lưu Thiến!”, Dương Đông thở gấp gáp, hung hăng nói: “Mày giỏi lắm, đôi nam nữ chó chết chúng mày giỏi lắm!”
“Tháng sau là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội tôi, tới lúc đó phụ huynh hai bên bàn chuyện đám cưới của chúng ta”.
“Tới lúc đó, để tôi sẽ xem cô giải thích thế nào!”
“Lẽ nào cô định đưa cái thằng nhà quê này đi cùng sao?”
“Ha ha…”
Đúng lúc này tiếng xe cảnh sát ở bên ngoài vọng tới.
Chắc chắn là ông chủ nhà hàng đã báo cảnh sát.