Phần 10
Duy đã được bà Lan rước về nhà chăm sóc. Những ngày đầu, Vy nhìn anh chàng này với ánh mắt xa lạ, pha lẫn căm ghét. Không ghét sao được khi tự dưng mẹ mình rước về một người xa lạ, mà mỗi khi cô đi ngang, hắn cứ nhìn hoài, làm “cháy” cả quần áo trên thân thể người cô.
– Vy à, Duy là thanh niên hiền và giỏi lắm.
– Tự nhiên má nói với con chi vậy?
– Thì tại má thấy con không ưa Duy, nên má mới nói rõ ch con biết vậy mà, tại má mà Duy mới ra nông nổi này, mình phải lo cho người ta mới phải đạo.
– Thì con có nói gì đâu. Thôi con đi học đây.
Bà thấy buồn vì sự sử sự của con gái mình. Nó đâu hiểu bà cần có một người đàn ông để phụ bà trong những lúc trái gió trở trời. Duy là người đạt tiêu chuẩn mà trong suốt hơn 10 năm qua bà có ý tìm. Tiễ đứa con gái đi học, bà trở vào chơi với Duy:
– Hôm nay Duy có khỏe không vậy?
– Khỏe rồi cô à. Hay là mình đi làm nghen cô?
– Yù đâu được, Duy còn mệt thì cứ nghỉ. Cô đi làm cũng được.
Cô tiến đến rờ trán Duy. Mùi hương từ thân thể cô thoát ra xộc ngay vào lỗ mũi Duy, khiến anh bị kích thích. Anh ngây ngất, say sưa trong men tình. Họ chưa nói tiếng yêu nhau, nhưng Duy đã đoán ngay ra từ ngày nằm trong bệnh viện, Lan đã ngắm nhìn thân thể anh trần truồng. Còn gì nữa mà không tiến tới chứ? Anh nhủ thầm như vậy, liền choàng hai tay ra sau lưng, ghì cô vào. Bị tấn công khá bất ngờ, cô đâm hoảng. Càng cố đẩy đầu Duy ra bao nhiêu, thìsức hút từ lỗ mũi của anh cứ ghì chặt vào hai bầu vú của cô.
– Duy yêu cô Lan lắm…
– Thật không?
– Thật mà.
Nghe đến đây Lan xúc động đến chảy nước mắt. Anh quỳ xuống nệm. Hai khuôn mặt chạm vào nhau. Anh tìm môi cô. Ngây ngất trong hạnh phúc, cái điều mà cô tưởng đến cuối đời cũng không tìm lại được. Môi trong môi, lưỡi trong lưỡi chạm nhau. Sự cuồng nhiệt của Duy đã khiến cho cô Lan ngã quỵ. Sự ham muốn của cô bùng cháy trở lại. Anh cởi áo cho cô. Bầu vú tưởng chừng chảy xệ, giờ như được thổi phồng lên, nó sừng sững, chĩa ra như hai ngọn núi. Lưỡi anh rà xuống tận vùng cấm, chiếc quần lót bật ra. Những sợi lông dài, nằm sát xuống, như bãi cỏ gặp hạn đã lâu, nay chúng có dịp vươn vai đứng dậy. Cái giếng nước đã cạnm khô từ mười mấy năm qua, như được cơn mưa rà cung cấp, nó bắt đầu chảy rĩ rã. Lưỡi anh chạm vào hạt châu, làm cho cô rùng mình. Cô rên ư ử. Tiếng rên này lại được thoát ra từ chính miệng cô, nơi mà đã từ lâu chỉ có tiếng thở dài những lúc khuya giá lạnh.
– Đã quá Duy ơi, cho Lan nhìn lại cái ấy của Duy đi…
Anh đưa dương vật lên trước mặt cô. Cô giang tay đó lấy. Cô vuốt ve những sợi gân bao quanh thân dương vật. Cô đưa nó lên miệng, cô liếm đầu khấc.
– Duy ơi, cho Lan đi. Cô không chịu nổi rồi…
– Duy cũng vậy, cô đừng trách Duy nhé.
Anh rúr dương vật khỏi tay cô. Anh vuốt lại cho thẳng rồi đưa xuống cửa mình. Cô co hai chân lên, cửa mình banh rộng ra hết cỡ. Anh đâm vào một cái ót.
Tiếng bèm bẹp của hai da thịt chạm nhau. Lần đầu cô lấy lại cái cảm giác của sự ái ân.
– Lan đã quá Duy ơi. Cho Lan nhiều nhiều nghen.
– Nhưng làm sao mình hợp thức hóa được chuyện quan hệ này?
– Duy thấy bé Vy được không? Chịu làm chồng nó hôn?
– Là sao Duy không hiểu?
– Chỉ có làm rễ Lan thì mời có dịp gần nhau. Nhận lời nhé, Lan sẽ bảo với con Vy.
– Nhưng hình như nó ghét Duy lăm…
– Hứ, chẵn lã ngoài cái tài “nắc giỏi” thì không làm gì được sao cưng?
Trong lúc làm tình, họ đã bàn nhau cách chinh phục Vy.