Phần 19
Sau một lúc, cơn lạnh lại xâm nhập cô Hương làm nàng cóng tay cóng chân mà run. Nàng ú ớ kêu chú Hoàng:
– Lạnh quá chú ơi, tôi chịu không nổi đâu. Đưa cho tôi cái mền…
Chú Hoàng chặt lưỡi:
– Trời ơi, biết làm sao đây. Ở giữa rừng hoang, chứ có phải ở nhà đâu mà có mền gối!
Một tia sáng lóe lên trong đầu chú làm chú lúng túng do dự, nhưng tình thế quá nguy ngập bắt chú phải nói cho cô Hương biết:
– Bà chủ, chỉ còn một cách mà thôi. Đây là phương án thật không ổn chút nào. Tui nói ra nếu bà chủ thấy không được thì thôi vậy: Chỉ còn cách tui ôm bà chủ để truyền cho bà chủ sức nóng…
Cô Hương hổ thẹn quá khi nghe chú Hoàng trình bày, nếu trong tình cảnh thông thường khác thì chắc nàng đã tát anh ta vì tội sàm sỡ nhưng nhìn anh ta thì nàng chỉ nhận ra sự lo âu cực kỳ trên gương mặt của anh ta. Tự nhiên cô Hương cảm động: Đã lâu lắm rồi đâu có ai tỏ rõ sự lo lắng cho nàng như vậy đâu, với lại chắc vì nàng hay gắt gỏng nên mấy ai thèm chăm sóc cho nàng?
Một cơn gió mạnh lùa vào chái làm Cô Hương càng run thêm, nàng lấp bắp:
– Chú… chú… đến… ôm tôi. Lạnh quá…
Chú Hoàng rón rén nằm xuống bên cô Hương, chú nhỏ nhẹ nói:
– Xin phép bà chủ.
Rồi chú đẩy mấy miếng ni – lông vô dụng qua bên mà ôm cô Hương vào lòng.
Thật là thần diệu! Sức nóng của người đàn ông nhanh chóng lan tỏa ra, làm cơn lạnh lui dần… lui dần… cô Hương ôm sát thân thể nóng ấm. Thật là tuyệt diệu. Chỉ khi bị lạnh cóng thì mới biết cái hạnh phúc được sưởi ấm… Mùi nồng nồng của mồ hôi đàn ông sau cơn lao động làm nàng choáng ngợp. Nàng không nằm yên thụ động nữa mà ép sát người mình vào thật sâu thật gần.
Phần chú Hoàng thì bất đắc dĩ lắm chú mới đề nghị với bà chủ phương cách này. Chú ngại lắm vì sự đụng chạm gần gũi này. Khi chú ôm cô Hương vào lòng thì chú nghỉ ngay đến con Vân: Chú thầm nghĩ mình làm như vầy là có lỗi ngàn lần với cô chủ nhỏ, nhưng tình thế bắt buộc, không làm như vầy thì bà chủ sẽ bị nguy đến tính mạng như không!
Vì ngại ngùng như vậy nên chú ráng giữ khoảng cách với cơ thể trần truồng với cô Hương nhưng làm sao mà được khi cô Hương cứ cố ôm sát chú để tìm sức nóng? Chú Hoàng cảm nhận rõ rệt hai vú căng cứng của người đàn bà đang ép vào ngực chú, chú bồi hồi tìm lại được cảm giác thần tiên của đôi vú đàn bà vì dạo sau này, từ lúc liên hệ với con Vân và cả với con Thu thì chú tưởng đã quên mất cảm giác đó rồi vì hai đứa con gái đó gần như không có vú.
Chú Hoàng cũng cảm nhận cái bụng thon thả của cô Hương áp lên bụng của chú. Cô Hương tuy đã 40 tuổi rồi, lớn hơn chú 5 tuổi nhưng bụng nàng còn săn chắc vì nàng vẫn đi tập thể dục fitness đều đặn.
Chú Hoàng cũng cảm nhận hai đùi của cô Hương đang rịt chặt vào đùi của chú làm chú không cầm lòng được… chợt chú hốt hoảng đẩy cô Hương ra mà lắp bắp:
– Tui xin lỗi bà chủ… thành thật xin lỗi.
Chú xin lỗi vì chú cảm nhận con cặc của chú đang nứng lên và dập vào mu lồn của bà chủ.
Cô Hương run rẩy níu vào người chú mà năn nỉ:
– Tôi lạnh lắm, chú đừng bỏ tôi…
Chú Hoàng cố gắng kêu:
– Không được đâu, không được đâu! Tui không muốn có lỗi với cô chủ!
Cô Hương trong cơn khủng hoảng, đầu óc xáo trộn, rối ren nên đâu có để ý đến sự khác biệt giữa «bà chủ » và « cô chủ »! Nàng cứ cho là chú Hoàng quá quân tử, không muốn lợi dụng nàng trong cơn thất thế. Nghỉ như vậy làm nàng càng khâm phục người đàn ông. Cô Hương vừa chết đi sống lại, nàng vừa trải nghiệm một tình huống kinh hoàng không thể tưởng, chuyện đó đã làm nàng chấn động thấu tim gan và làm nàng ham sống một cách mãnh liệt không ngờ.
Cái ham sống đó được thể hiện qua nhiều cách khác nhau: Có người thì sau khi được sống sót thì chỉ muốn ăn uống tràn trề, có người thì thể hiện qua sự sốt sắng chăm sóc gia đình, con cái… còn với cô Hương thì sau khi thoát chết thì tình dục trong nàng lại nổ bùng một cách lạ lùng. Từ mấy năm nay, chúng ta đã biết là cô Hương chỉ lo kinh doanh làm ăn đến độ xao nhãng chuyện vợ chồng, nàng không còn quan tâm đến chuyện đụ đéo nữa. Vậy mà qua cơn thập tử nhất sinh vừa rồi thì không hiểu sao, tự nhiên nàng lại sôi sục khao khát tình dục một cách lạ lùng. Nhất là khi nàng được ôm người đàn ông đã cứu nàng.
Chính nàng cũng ngạc nhiên là khi được sưởi ấm rồi thì nàng cảm nhận ngay là lồn nàng đã rạo rực ướt nhèm… một cảm nhận thật mới lạ. Cô Hương được sanh trong một gia đình rất bảo thủ, với một khung khổ giáo dục rất chặt chẽ. Khi về nhà chồng nàng vẫn là một cô gái còn đủ trinh tiết! Nàng sanh được 3 đứa con gái nhưng đối với nàng tình dục chỉ mang tính cách thực dụng mà thôi. Tệ hơn nửa, sau này tình dục chỉ còn là bổn phận đối với chồng, để cầm chân chồng, để giữ danh dự của gia đình.
Vậy mà bây giờ trong căn chòi tồi tệ, giữa cơn mưa bão kinh hoàng, nàng lại khám phá ra là mình đang rạo rực thèm tình dục!
Cô Hương cũng mắc cỡ lắm, thầm trách mình sao lại phản ứng như một người đàn bà lăng loàn, nhưng ngay lập tức nàng lại nhớ đến lúc chú Hoàng hì hục cõng nàng leo lên sườn đồi để cứu nàng… mà người đàn ông này lại có một phong cách thật đàng hoàng lịch sự làm nàng phải cảm phục. Nàng thầm nghĩ: Người này đã kéo mình ra từ cõi chết, đã cho mình một sự sống thì ơn này nặng như núi, mình phải trả cho anh ta bằng cái gì quý nhất của mình, mà cơ thể của mình lại đang rạo rực thèm muốn anh ta thì mình không nên tự dối mình nữa…
Khi cô Hương cảm nhận được con cặc của người đàn ông đang nứng lên thì nàng sung sướng đến rạo rực: Thì ra người đàn ông này cũng đang thèm muốn mình. Mình cũng còn là một người phụ nữ đủ sức quyến rũ một người đàn ông từng trải, đẹp trai, có tiếng đào hoa.
Cô Hương kéo chú Hoàng ôm siết làm chú không còn sức để chống chọi được nữa, chú sung sướng đưa tay xoa bóp gò vú tuyệt vời rồi cúi xuống hôn khắp gương mặt của người đàn bà. Cô Hương cũng sung sướng không kém, nàng ghì đầu của chú Hoàng xuống để hai đôi môi chạm nhau… từ giây phút đó, hai người không còn kiểm soát được gì nữa, chỉ còn lại hai cơ thể nóng rực ham muốn quấn quýt vào nhau.
Chú Hoàng nhổm đít lên để đặt con cặc vào khe lồn rồi chú thầm thì:
– Bà chủ cho phép tui…
Cô Hương trả lời bằng cách âu yếm hẩy mông mình lên để tiếp đón người tình…
Ở nhà hung tin làm cho cả gia đình bàng hoàng. Ông Hãi nói với ba đứa con gái:
– Ba có điện lên khách sạn ở Đức Trọng thì họ nói là không có má tụi con trong danh sách, mà điện cho đối tác thì họ cũng không có tin tức gì. Không biết má tụi con đang ở đâu?
Con Phượng lo lắng:
– Không biết má có bị kẹt đâu đó vì bão nên phải dừng lại nửa đường…
– Nhưng nếu có dừng lại thì cũng phải điện thoại cho nhà biết chứ! Đằng này…
Con Vân bực mình:
– Sao con thấy ai nấy cứ lo sợ chuyện viển vông không hà. Thì má bị kẹt đâu đó, mai mốt sẽ về chứ có gì đâu! Dù sao cũng có chú Hoàng với má, chắc không thể có gì đâu mà.
Tối hôm đó, con Vân trằn trọc mãi trước khi thiếp đi… mà giấc ngủ của nó cũng đầy mộng mị. Nó mơ thấy một chiếc xe chạy trong sương mù, hai bên trắng xóa không thấy gì hết. Rồi nó chợt thấy chú Hoàng nằm sóng soài bên lề đường. Khi nó tỉnh giấc thì gương mặt nó ràn rụa nước mắt. Nó bồi hồi một lúc lâu rồi cố chọc ghẹo mình:
– Xí, Vân ơi mày bất hiếu quá đó nhe! Má bị mất tung tích mà lại khóc than cho người tài xế. Rỏ là ngu ngốc không giống ai!
Hôm sau trời vừa hừng sáng thì chú Hoàng thức tỉnh đầu tiên. Bão đã qua nhưng mưa vẫn còn nặng hạt… chú quây qua bên thì thấy cô Hương đã mở mắt đang nhìn chú. Một cái nhìn thật lạ lùng làm chú giật mình lắp bắp:
– Bà chủ… tui có lỗi quá, tui không tự kiềm chế được… bà chủ tha lỗi cho tui.
Cô Hương thở dài, đưa tay ra kéo chú nằm xuống lại bên nàng rồi nói:
– Chuyện đã qua, tôi muốn nói là tôi không hối tiếc gì hết. Đó chắc là định mệnh mà thôi. Chú và tôi đều là người lớn hết rồi, chú cũng thực tế như tôi nên tôi có đề nghị như vầy…
– Dạ bà chủ cứ chỉ dẫn cho…
– Chuyện vừa qua giống như giấc mơ, trong một bối cảnh kinh hoàng của một trận bão. Tôi muốn chú cũng như tôi xem những gì xảy ra giữa chú và tôi cũng như là một giấc mơ vậy… giống như một dấu ngoặc mà chúng ta đã mở ra… sau này khi chúng ta trở về với cuộc sống của chúng ta thì chúng ta đóng dấu ngoặc lại, chôn vùi tất cả trong kỷ niệm… chú có hiểu ý của tôi không?
Chú Hoàng gật đầu:
– Dạ, tui hiểu lắm, bà chủ nói ít nhưng tui hiểu hết tâm sự của bà chủ. Tui xin thề trên có Trời, dưới có Đất là tui nguyện sẽ làm theo những gì mà bà chủ dặn tui. Nếu tui không…
Cô Hương đưa tay chặn lên môi của chú, ra hiệu cho chú đừng nói tiếp. Nàng cười sung sướng vì đã được người tình hiểu cho mình.
Chú Hoàng thì như đi trên mây… chú có một mối liên hệ rất phức tạp với cô Hương. Chú đã quen cô Hương từ lúc còn nhỏ và chú lúc nào cũng vừa kính trọng vừa sợ cô Hương một cách tuyệt đối, cô Hương vừa là ân nhân gia đình của chú vừa là cô giáo có ơn dạy chú học. Nhưng kế bên đó, lúc cả hai vừa mới dậy thì chú đã có lần được chứng kiến cô Hương trong một tình huống rất thầm kín làm cho chú có một tình cảm rất khúc khuỷu với bà chủ này.
Chú không thể nào ngờ được là tối hôm qua chú đã được ôm ấp mặn nồng với cô Hương.
Chú Hoàng nói với nàng:
– Bà chủ, tui nhìn thấy đường đèo từ chỗ của mình, và tui thấy không ổn rồi vì hình như có đất sạt lở che lấp nhiều đoạn đường đèo. Chiếc xe của mình bị kéo xuống hố luôn rồi. Mà mưa lớn lại tiếp tục. Xe cứu hộ có muốn tới cũng không được, mình phải chờ ở đây ít nhất đến ngày mai…
Chú nói xong rồi thở ngắn than dài. Chú ngạc nhiên khi nghe cô Hương nói:
– Thì có sao đâu, mình ở thêm một ngày nữa…
Chú trố mắt:
– Bà chủ nói sao vậy, ở nơi bần cùng, dơ bẩn này làm sao bà chủ chịu đựng được?
Cô Hương đỏ mặt ngượng ngùng trả lời:
– Nhưng ở đây tôi thấy sung sướng lắm…
Chú Hoàng cảm động, đưa tay ra vuốt ve gò má của cô Hương.
Cô Hương đưa tay giữ bàn tay của chú Hoàng kế cận má của mình, mắt nàng long lanh:
– Tôi muốn chỉ « đóng dấu ngoặc » khi mình rời khỏi căn chòi này, chú chịu không? Hiện tại mình vẫn còn trong dấu ngoặc mà!
Chú Hoàng là người lãng mạn, đa tình nên chú nhìn người tình mà gật đầu.
Cô Hương lại cười nhỏ:
– Với lại tôi không muốn nghe mấy chữ « tôi bà, chủ tớ » gì nữa, mình hãy thay đổi cách xưng hô trong cái dấu ngoặc này đi. Để dành những từ khô khan đó cho một khi mình trở về cuộc sống bình thường.
– Vậy là sao?
Cô Hương nhìn người tình một lúc rồi nhỏ nhẹ nói:
– Mình, mình ôm tôi nữa đi, tôi lạnh lắm.
Chú Hoàng lịm người khi nghe câu nói đầy ân tình đó, chú lập lại:
– Mình… mình… sao từ này nghe êm dịu quá!
Cô Hương cười khúc khích:
– Thôi! Mình lãng mạn quá đi. Mình không chịu ôm tôi hay sao?
– Nói thiệt là tui sợ mình lắm, hồi xưa khi mình dạy tui học chữ, hễ không vừa lòng là mình lấy gậy đập tui, đau muốn chết!
Nhớ lại kỷ niệm thời xa xưa làm hai người càng khắn khít với nhau hơn, Cô Hương cười:
– Đập như vậy mới được như ngày hôm nay đó!
Chú Hoàng cũng cười vui, quay sang ôm cô Hương vào lòng mà nói:
– Ôm mình rồi lở tui thèm mình như hôm qua thì sao?
– Mình muốn gì thì tôi cũng chìu theo mà!
Cả hai lại háo hức làm tình với nhau cả giờ đồng hồ nữa…