Phần 101
Hai đứa nhỏ dù quyến luyến nhau lắm, nhưng vẫn đành thả nhau ra. Tay con nhỏ sờ nhẹ qua mớ cơ bụng sáu múi của thằng nhóc, trong khi tay thành nhóc vuốt nhẹ qua cái mu trơn láng của con bé, rồi vòng ra sau bóp nhẹ cặp mông căng tròn của con nhỏ. Tụi nó quyến luyến sờ mó cơ thể nhau thêm một lúc, rồi hai đứa mới chịu lượm quần áo lên mặc vào, trong những tiếng “Á, ui cha…” liên tục của con Yên khi giở chân lên để mặc quần.
Thằng nhóc lại có vẻ “đau” dùm con bé, nhưng cũng đầy kích thích hỏi ngu:
– Mặc quần mà cũng đau hả em?
Con nhỏ nhăn mặt khi kéo quần lên, nó làm thật chậm như sợ đáy quần chạm vào cái bướm đang “rách toang” của nó. Xong quay qua liếc thằng nhóc một cái, nói:
– Anh mà có bướm như em thì sẽ hiểu à. Dạ. Em đau lắm anh. Tại anh đó! Hic hic…
Anh Nhàn cười cười nhìn hai đứa nhóc không nói gì, thằng nhóc quê quá đưa tay gãi đầu, cũng không dám trả lời, sợ nói ra lại thành ngu ngốc thêm lần nữa.
Cuối cùng, thằng nhóc chạy lại kế bên anh Nhàn hỏi nhỏ…
– Anh quay được hết cảnh em bóc tem nó thiệt hả?
– Thiệt. Ta nói hồi nãy rồi mà.
– Hí hí… Có gì… Về anh bắn file qua cho em với! Hè hè…
Vừa nói thằng nhóc vừa xoa xoa hai tay mặt đểu không tả nổi.
Anh Nhàn nói…
– Về rồi tính.
– Dạ, hí hí… Thanks anh trước. Mà anh thấy em chiến nó ác không? Tới giờ mặc quần vô mà còn kêu đau kìa, hè hè…
Đang cười đểu giả nhìn con bé tròng cái áo croptop vào người, bỗng thằng nhóc kêu “Úi” sau một tiếng “Bốp” khá to.
Nó ngơ ngác ôm gáy quay lại nhìn anh Nhàn, rồi thấy gương mặt cười mà không cười của anh Nhàn đang nhìn mình chăm chăm, thằng nhóc liền nhanh chóng nặn ra nụ cười lấy lòng, đổi mặt còn lẹ hơn diễn viên hài:
– Hihi… Em nói… thiệt mà. Ku em giờ bự hơn hồi đi Hà Giang rồi đúng không anh?
Vừa nói nó vừa tuột quần xuống, ưỡn con ku nửa cương nửa xìu ra khoe ngay trước mắt anh Nhàn một cách đầy hãnh diện.
Anh Nhàn liếc xuống một cái rồi phì cười nói…
– May là anh không phải gay đó. Chứ gặp gay mà khoe vậy là chú mày bị nó vắt kiệt sữa, xong rồi “bóc tem” cái lỗ đít tới mấy lần cho coi. Hơ hơ…
– Khà khà… Thì biết anh thẳng nên em mới khoe mà. Anh có thấy nó bự ra không? Bự hơn nhiều so với hồi mình chơi trên Hà Giang đúng không anh?
– Hừ. Chơi hồi nào?
Nói tới đây anh Nhàn mới ngó con ku thằng nhóc thêm một cái.
Thằng nhóc cười giả lả…
– Ý quên, cùng chơi bé Loan, hí hí…
– Ờ. Có bự hơn chút. Chú mày vừa lòng chưa?
– Vừa rồi anh, haha…
– Ủa. Mấy anh nói gì có chị Loan vậy? Sao anh lại khoe ku với anh Hai em?
Tiếng con Yên chen vô khiến hai đứa con trai giật mình. Thằng nhóc liền kéo trôn quần lên che con ku lại, rồi cười hô hố nói…
– Anh tính đo coi ai bự hơn, mà anh Nhàn khinh thường anh còn bé nên không đo với anh. Hí hí…
Con Yên sáng mắt lên, nói…
– Đúng đó. So đi mấy anh! Em làm trọng tài cho!
Anh Nhàn cất điện thoại vô túi, cười khổ nói…
– Thôi, đi về, so cái giề. Chừng vài năm nữa nó có da có thịt chút rồi so. Chứ giờ bé tí như ngón tay mà so với anh chi mất công.
Thằng nhóc phản đối…
– Gì như ngón tay? Người ta bự vầy mà anh nói như ngón tay. Ngón tay Kingkong thì có.
Vừa nói nó vừa tuột quần xuống, lại ưỡn con ku ra cho anh Nhàn và con Yên coi.
Đến đây anh Nhàn mới thấy mặt “biến thái” của nhóc này. Hèn gì nó rất hợp với thằng Bi. Anh lắc đầu nhìn con em mình vẫn háo hức đưa tay sờ sờ con ku thằng nhóc, còn sờ sờ lên cái mu lún phún lông của thằng ku nữa. Anh kêu…
Chương trình sờ mó đến đây là hết. Hẹn các bạn chương tình lần sau nha. Giờ về thôi!
Xong anh ngó qua thằng nhóc vẫn còn đang khoe của quý ra cho con Yên và nói…
– Cất cái đó vô quần đê! Khoe hoài ra gió nó trúng gió à!
Cả thằng nhóc lẫn con Yên đều cười khúc khích. Tới lúc đó thằng ku mới kéo quần lên, nhưng bàn tay con Yên vẫn không chịu rời ra chỗ đó, nên anh Nhàn đi trước vô trong ống cống, hai đứa nhỏ đi sau xà nẹo với nhau, tay con Yên thì ở trong quần thằng nhóc, vẫn không chịu rút ra, còn thằng nhóc thì ôm con bé, đỡ cho nó đi từng bước có vẻ khó nhọc.
Anh Nhàn đi trước mà nghe trong ống cống vang vang tiếng tụi nhỏ thì thầm với nhau, nào là “hồi nãy đau quá chừng luôn anh”, rồi “vợ chồng mình sau này…” gì gì đó. Anh Nhàn cười cười nhưng không nói gì, chỉ thầm mừng lần đầu tiên con em lại trải qua suôn sẻ đến không ngờ như vầy luôn. Cũng nhờ có thằng ku nhóc này. Chứ để anh, hoặc hai thằng Bi – Bo tem con nhỏ chắc con bé xong đời quá.
Ra chỗ dựng xe, cả đám lấy xe, rồi chạy ra ngoài đường chính, sau đó chạy về trung tâm thành phố. Suốt đoạn đường anh Nhàn chạy rất chậm, vì qua ổ gà mà hơi dằn xóc mạnh một chút là con Yên lại ré lên “ui da”, tay nó véo hai bên hông anh muốn điếng người. Anh Nhàn thầm than thở “Tự dưng ku kia ăn ốc giờ mình lại đi đổ vỏ”.
Gần tới nhà hai đứa Bi – Bo, thằng nhóc vẫy tay tạm biệt “vợ yêu” của nó sau lưng anh Nhàn, cũng không quên chào “anh Hai” một tiếng, rồi mới cong đít đạp xe vù vù.
Hai xe tách ra chỗ ngã ba đường đông đúc trong cái nhìn đầy quyến luyến của con Yên.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/04/truyen-loli.html
Ở nhà mấy đứa nhỏ ngủ tới tận chiều muộn.
Thằng Bi thức dậy khi điện thoại reo. Mắt nhắm mắt mở, nó mở máy lên nghe thì giọng của anh Nhàn vang lên giữa tiếng xe cộ đông đúc ngoài đường, hỏi cả đám muốn ăn gì anh mua về cho.
Thằng Bi liền đánh thức hai đứa kia dậy. Sau ba mươi giây hội ý, thằng Bi nói lại anh Nhàn tụi nó muốn ăn gỏi nem tré với chả bò trên con đường ẩm thực Nguyễn Thượng Hiền.
Anh Nhàn hỏi chỗ đó có gà nướng muối ớt, có ăn không thì anh mua luôn. Thằng Bo liền chen vô, giọng lớn tới mức trong điện thoại anh Nhàn cũng nghe được luôn:
– Nói ảnh, có lòng thì ảnh mua luôn đi, tụi mình xử lý hết cho. Haha…
Thằng Bi liền nói vô điện thoại:
– Anh Nhàn ơi, thằng Bo nói anh có lòng thì thấy đồ gì ngon cứ rinh hết về đây, tụi em sẽ giúp anh xử lý hết cho. Haha…
Vài giây sau, nó cúp điện thoại, quay sang nói với hai đứa còn lại:
– Ảnh kêu tắm rửa chờ sẵn đi, đợi ảnh về.
Thằng Bo cười cười hỏi:
– Ờ. Có cần lau người, lên giường nằm nghiêng bên trái, co chân, rồi bật quạt cho khô người trong khi chờ đợi không? Há há…
Con Loan tới đây đã hết ngái ngủ, nó bụm miệng cười hí hí nói:
– Hihi, mấy anh còn thiếu rồi.
Thằng Bo ngạc nhiên:
– Ủa. Liệt kê chi tiết vậy mà vẫn còn thiếu á?
Thằng Bi cũng hỏi:
– Thiếu gì vậy em?
Con Loan ranh mãnh nói:
– Chai dầu Neptune!
– Sặc.
– Khục khục…
– Haha…
Ba anh em leo xuống giường, cùng kéo hết vào nhà tắm. Lúc nãy gangbang con nhỏ trên giường, thằng Bi rút ku bắn ướt cả người con bé, kêu cái này dưỡng da tốt lắm đó, rồi còn xoa đều trên bụng bầu con nhỏ nữa, nên ngủ xong một giấc cả đám muốn tắm một phát, nhất là thằng Bo, như muốn tắm cho hết cái sự biến thái của đứa anh sinh đôi này.
Tắm xong, tụi nó không có… lên giường nằm nghiêng, bật quạt cho khô người như hồi nãy nói, mà mặc đồ “nghiêm túc” rồi đi xuống phòng khách mở TV lên coi.
Cả ngày coi youtube chán rồi nên tụi nó mở Discovery lên coi thử có gì hay ho bất ngờ không.
Chưa coi xong một show thì điện thoại thằng Bi lại reo. Nó với tay bốc điện thoại để trên bàn trước mặt, vừa cười vừa vừa nói…
– Chắc anh Nhàn lại thấy có món ngon, hỏi tụi mình có muốn ăn không đây mà.
Thằng Bo ngồi phía bên kia con Loan nói ngay…
Nói ảnh cứ mua đi đừng ngại, bỏ tủ lạnh, bây giờ con Loan không thích thì lát nữa nó thích à. Khà khà.
Thằng Bi cũng cười, còn chưa kịp đùa giỡn lại với thằng Bo, chợt nó nhìn vô màn hình điện thoại rồi kêu lên…
– Ủa? Cậu con Loan. Không phải anh Nhàn.
Con Loan nghe vậy thì quay lại, hỏi:
– Cậu em á? Gọi anh chi ta?
Thằng Bi gật đầu. Thằng Bo nói nhanh…
– Mày nghe đi. Có gì còn ứng đối lẹ. Đừng để Loan nó nghe.
Thằng Bi gật gật, đầu, xong nói…
– Suỵt. Để nhấc máy.
Xong nó bấm nút nhấc máy khi điện thoại reo gần hết mấy hồi chuông.
Đầu giây bên kia có tiếng cậu của con Loan…
– Alo. Bi hả con?
– Dạ. Con chào cậu.
– Ờ. Tụi con khỏe hông?
– Dạ. Cảm ơn cậu, tụi con khỏe như trâu. Hihi…
– Ờ. Nghe vậy tao mừng rồi. Cậu tính nói với con là mai cả nhà cậu xuống Sài Gòn, tụi con có nhà không? Hè chắc mấy đứa đâu có đi đâu chơi hả?
Tới đây thằng Bi bỗng sững lại, giọng nó kéo dài ngập ngừng khá lâu…
– Dạaaa… Từ đầu hè giờ tụi con chả có đi đâu được. Mình xuống cả nhà luôn hả cậu? Rồi đông vậy cậu tính đi bằng xe gì?
Nó cố thăm dò thông tin nhiều nhất có thể, vì nghe cậu nói cả gia đình xuống Sài Gòn là muốn teo rồi.
Thằng Bo ngồi bên kia cũng nghe loáng thoáng, nó giật mình, mặt đầy lo lắng.
Trong điện thoại tiếng cậu con Loan vui vẻ nói tiếp, không có để ý sự ngập ngừng của thằng nhóc:
– Thuê xe mười sáu chỗ đó con. Tụi nhỏ muốn đi Cần Giờ ăn hải sản, tại coi TV thấy nói dưới đó đồ biển bán nhiều lắm, tươi rói hà, nên đám nhỏ tụi nó đòi đi. Sẵn nghỉ hè nên cậu mợ cho tụi nó đi luôn.
Nghe tin này như sét đánh ngang tai, nhưng thằng Bi vẫn ráng hết sức giả giọng hào hứng, nói:
– Cần Giờ tụi con cũng chưa đi, nhưng cũng nghe nói hải sản ngon đó cậu. Mà cậu có biết từ đó có tuyến phà đi Vũng Tàu không? Sao nhà mình không ăn bên Cần Giờ, xong đi phà biển qua Vũng Tàu ở lại luôn cho biết với người ta?
Trong điện thoại giọng cậu càng hào hứng…
– Ủa. Có tuyến đó hả con? Ờ. Vậy được đó. Mới đầu cậu mợ tính ở Cần Giờ luôn, mà nghe nói biển dưới đó đen hù à. Nên chưa biết sao.
– Dạ. Biển con chưa đi, nhưng coi TV thấy xấu lắm, đen như sình dưới ruộng luôn. Qua Vũng Tàu tắm đỡ hơn.
– Ờ. Được đó. Mà tụi con có đi chung không? Xe còn trống nhiều lắm.
Thằng Bi nãy giờ não gần như vận hành đa nhiệm, vừa nói chuyện lê la với cậu để kéo dài thời gian, vừa vận dụng hết mớ neuron thần kinh để nghĩ giải pháp đối phó. Chứ bụng con Loan to phình ra như vầy, mà lại đi biển nữa, khỏi nghĩ cũng biết hậu quả khi “show” ra trước mặt cậu mợ rồi.
Nó liếc qua thằng Bo như tìm sự hỗ trợ từ đồng đội. Thằng Bo há miệng nói không phát ra âm thanh…
Nói cậu mình đi phượt rồi.
Thằng Bi liền nói ngay vô điện thoại sau vài giây im lặng…
– Dạ dạ… Tụi con đi phượt rồi cậu ơi.
– Ủa. Lại đi phượt hả. Chừng nào vậy bây?
Tới lúc này thằng Bi đã mở loa ngoài nên thằng Bo liền tiếp tục làm vai trò nhắc tuồng của nó. Thằng Bi vừa nghe điện thoại, vừa đọc khẩu hình của thằng Bo, xong nói ngay…
– Dạ, tối nay tụi con lên xe đò đó cậu.
– Trời! Uổng quá vậy? Mà đi đâu? Có… đổi vé được không con?
Nhìn cái lắc đầu liên tục của thằng Bo, thằng Bi liền trả lời…
Dạ, vé xe thì trả được, mà tụi con có hẹn với mấy anh trên đó rồi. Lên plan cũng khá lâu rồi cậu.
Thằng Bo nghe vậy thì gật gù. Xong nó nói bằng khẩu hình “Đà Lạt”.
Thằng Bi thấy vậy gật gật, rồi nói tiếp:
– Chuyến này tụi con tính đi lên Bảo Lộc, xong vòng vòng trong mấy rừng rú đồ ở đó, sau đó lên Đà Lạt mà cũng không ở lại trung tâm, cũng ở trong rừng thôi cậu.
– Thanh niên bây giờ hay ghê ha. Hồi xưa rừng rú ai cũng ớn, người ta còn khuyến khích khai hoang, phá rừng lập xóm nữa, giờ tụi bây cứ kéo nhau tìm rừng chui vô.
– Dạ, hihi… Giờ đi rừng mới là trend cậu ơi. Chứ du lịch thì bình thường quá rồi.
– Là cái gì vậy con?
– À à. Là xu hướng thời thượng đó cậu.
– À. Thì ra… Mà uổng ghê đó. Tại hôm qua tụi nhỏ coi TV nên đòi đi, nay cậu hỏi xe mới được, nên tính nói mấy đứa mai đi chung luôn cho vui. Ai ngờ…
– Dạ, thành ra mỗi bên đi một ngả rồi, hihi…
– Ờ. Vậy thôi. À. Mà tụi con đi thì có cho nhà cậu ở nhờ một bữa được không? Tại vì muốn dắt tụi nhỏ đi một chuyến hè cho đáng luôn, nếu mấy đứa không có nhà thì cậu muốn mượn nhà cho tụi nó xuống ở lại, rồi đi Suối Tiên chơi, xong bữa sau mới đi Cần Giờ, rồi qua Vũng Tàu luôn.
Tới đây cả thằng Bi lẫn thằng Bo đều nhìn nhau nhăn mặt, ánh mắt tụi nó tràn đầy sợ hãi. Nói dối thì được, mà giờ cậu xuống thấy cả đám vẫn ở nhà thì… chết mịa. Nhưng hổng lẽ mình đi rồi mà nhà lại không cho mượn thì quá kỳ cục. Não bộ hai thằng vận động với tốc độ ba ngàn tám trăm vòng một phút, còn nhanh hơn vòng quay của cái moteur bơm nước trên vườn nhà cậu nữa. Trong thời khắc chớp nhoáng này mà dùng khẩu hình “nhắc tuồng” nhau đã không còn kịp, hai thằng sinh đôi nhìn nhau chưa tới nửa giây, thần giao cách cảm được tụi nó vận dụng tối đa, trong tích tắc hai đứa đều cùng gật đầu, đồng thời với lời nói thốt ra của thằng Bi, cũng vừa kịp loại bỏ thời gian ngập ngừng có khả năng khiến cậu con Loan sinh nghi:
– Dạ được cậu. Để tụi con kiếm người gửi chìa khóa. Cậu mợ xuống cứ lấy chìa rồi vô ở thôi. Ở nhà có xe máy luôn đó cậu, nhà mình muốn đi mua đồ ăn hay gì cũng tiện.
– Ờ. Vậy tốt quá. Cậu cảm ơn tụi con trước nha.
– Dạ. Có chi đâu cậu. Phải chi nhà mình báo trước tầm 1 tuần là tụi con nói mấy anh hoãn lại vụ phượt để đi chung rồi, mà cái này hẹn với mấy ảnh mai lên rồi mà hủy thì…
– Ờ. Cậu biết rồi. Hứa mà bẻ kèo phút chót thì người ta nói mình hổng uy tín. Càng nhỏ phải càng tập giữ uy tín, sau này lớn mới quen, chứ thất hứa miết từ nhỏ thì lớn hổng ai tin mình đâu con.
– Dạ dạ. Con cũng nghĩ vậy đó cậu.
– Rồi, vậy tụi con chuẩn bị đồ đạc đi nha. Đi rừng nhớ canh chừng con Loan, đừng để em đi lạc nha tụi con.
– Dạ. Cậu yên tâm. Có hai đứa con, rồi mấy anh lớn nữa, canh nó như canh em bé đó. Không lạc được đâu cậu. Hihi…
– Ờ. Vậy thôi nha con. Cậu cúp máy đây.
– Dạ. Con chào cậu. Chìa khóa lát gửi ai con sẽ nhắn số điện thoại cho cậu sau nha.
– Rồi. Tụi con đi khỏe nha.
– Dạ.
Nói tới đó thì cậu cúp điện thoại. Thằng Bi bỏ xuống cái bàn trước mặt mà cả người xụi lơ. Nó cũng không ngờ vừa tắm xong mà người nó lúc này đã tuôn mồ hôi ra ướt mem. Nó quay qua nhìn cái bụng của con Loan, xong nhìn qua thằng Bo, thì thằng em mở miệng nói trước…
– Book vé ngay đi. Tối nay đi mới kịp.
– Mà đi đâu? Đà Lạt hả?
– Đâu cũng được. Sáng mai nhà đó xuống đây rồi. Mình còn chưa đi là chết.
– Hay… nhà anh Đen?
– Ờ. Được đó. Ra nhà anh Đen đi. Chứ lên Đà Lạt hổng lẽ đi lòng vòng mấy bữa rồi về. Con Loan vác bụng đi lung tung trên đó càng chết.
Nói tới đây cả hai đứa cùng nhìn vô cái bụng chửa vượt mặt của con nhỏ. Hồi mấy tháng trước còn chưa thấy gì, không hiểu sao giờ có vẻ như lớn lên mỗi ngày luôn rồi.
Thằng Bi nói…
– Gọi anh Nhàn.
Thằng Bo bổ sung:
– Vậy để tao gọi anh Đen. Mai ảnh qua mà gặp nhà cậu nữa lại càng chết.
Thằng Bi vuốt vuốt mồ hôi trán, gật gật nói…
– Đúng đó. Mày gọi đi. Nói ảnh mình di tản ra nhà ảnh được không.
– Ok con dê!
Nói xong mỗi đứa chia nhau ra gọi một anh. Sau khi gọi xong, tụi nó cúp máy nhìn nhau.
Thằng Bi nói trước:
– Anh Nhàn nói đợi ảnh về. Chừng nửa tiếng nữa thôi.
Thằng Bo gật gật đầu:
– Còn anh Đen thì nói được luôn. Ảnh kêu mua vé chuyến 9: 30 tối rồi đi. Mà giờ đặt không biết kịp không. Ảnh kêu để đặt dùm cho.
Con Loan nãy giờ cũng căng thẳng. Nghe tới đây nó chợt hỏi:
– Vậy anh Nhàn với bé Yên có đi chung với mình không mấy anh?
Thằng Bo vỗ trán nói…
– Trời ơi, quên mất. Phải hỏi anh em anh Nhàn có đi không để nhờ anh Đen book vé nữa á.
– Để tao gọi cho.
– Hay đợi ảnh về rồi bàn luôn?
– Sợ trễ quá hết vé xe đó.
– Ờ. Thôi vậy mày gọi ảnh luôn đi.
Thằng Bi lại gọi cho anh Nhàn. Trong điện thoại hai đứa còn lại nghe nó vừa nói vừa gật gật…
– Vậy là đi ha anh. Dạ. Dạ. Để em nhờ anh Đen đặt thêm hai vé nữa. Dạ rồi. À. Chuyến 9: 30 tối nay đó anh. Dạ. Để tụi em chuẩn bị đồ. Dạ. Dạ. Rồi. Anh với bé Yên về mình ăn cơm xong chắc đợi đi thôi. Dạ. Dạ. Thôi em cúp máy đây, để gọi anh Đen nhờ ảnh book thêm vé. Dạ. Bye anh. Lát gặp.
Thằng Bi vừa cúp máy thì bên kia thằng Bo đã gọi cho anh Đen. Sau khi nói nhanh xong, cúp máy, nó quay qua thông báo:
– Anh Đen ok rồi, ảnh nói để đặt thêm vé.
Con Loan thắc mắc:
– Rồi anh Đen có đi chung với tụi mình không?
Thằng Bo nói:
– Có. Ảnh đi luôn.
– Vậy giờ mình đợi anh Nhàn về hả mấy anh?
– Đâu có, em đợi thôi. Ngồi coi TV đi. Còn tụi anh chất đồ vô ba lô.
– Dạ. Hihi… Mà em đói rồi.
– Anh Nhàn sắp về rồi á. Em coi TV chưa hết mổ show là ảnh về rồi à.
– Dạ. Mà mấy anh soạn đồ cho em đừng quên mấy cái kẹo tóc nha.
– Trời ơi. Còn kẹp tóc nữa?
– Kệ đi Bi. Con người ta thích làm đẹp mà.
– Ờ ờ. Em muốn lấy theo mấy cái.
– Ba… không… sáu… hay mười cái ta?
– Hic. Đi có mấy ngày…
– Thôi lấy hết cho nó đi. Cái túi kẹp tóc của nó nhẹ xìu mà. Cùng lắm không đủ chỗ thì cột treo ngoài ba lô cũng được.
– Ờ. Vậy đi. Làm nhanh chứ không lát lật đật lại sót cái gì.
– Sao mà sót. Tao còn giữ checklist chuyến đi Phan Rang hồi trước Tết đó.
– Ờ. Coi theo đó mà soạn đồ cho chắc.
Thế là hai thằng sinh đôi lật đật chạy lên lầu soạn đồ.