Phần 25
Đi thêm một đoạn thì trước mặt cả nhóm bỗng mở ra một vùng biển xanh dương tuyệt đẹp. Mấy đứa nhóc lẫn anh Khanh đều nhảy tưng tưng lên thích thú. Thằng Bo kêu lên…
– Yeah. Biển đẹp quá.
– Trời ơi đẹp thiệt đó. Đúng là thiên đường giấu phía sau địa ngục.
– Haha. Gì mà địa ngục ghê vậy. Đi có mấy trăm mét.
– Trời ơi, em thấy còn mệt hơn leo Ma Thiên Lãnh nữa. Đồi cát nóng hầm hập không chịu nổi.
– Đúng rồi. Nóng gì mà như lò nướng luôn.
– Thì sa mạc mà mấy đứa. Giờ có con đường nhựa ở ngoài còn đỡ nha. Hồi xưa chưa có đường lớn, tụi anh phải gửi xe tuốt ở dưới làng Sơn Hải bên kia núi á. Xong rồi đi bộ vòng qua cạnh núi này để tới dây, hành trình dài gấp 3 lần luôn, đi qua sa mạc phá sức ghê lắm.
– Trời đất. Vô tới nơi chắc được mấy trăm ký khô người một nắng quá.
– Haha. Cũng cỡ đó á. Nên giờ có đường nhựa ở ngoài thì đoạn sa mạc này rút ngắn được 2/3 rồi. Đi chút xíu này không ăn thua đâu.
Cả nhóm thấy biển xanh trước mắt nên khoái lắm, hú lên rồi đua nhau chạy. Nhưng cát khô sa mạc vẫn luôn triệt tiêu rất nhiều lực dưới bàn chân, nên chạy một hồi ra tới mép biển đứa nhóc nào cũng thở phì phì, anh Khanh còn thở nhiều hơn tụi nhỏ. Đi từ chỗ sa mạc cát nóng hầm hập, ra tới biển vậy mà gió biển cùng hơi nước mát rượi ập vô mặt khiến ai nấy đều được refresh, căng lồng ngực hít thở làn gió mát mang hương biển nồng nàn ngay trước mặt.
Anh Nhàn cứ nhàn nhàn đi sau, nhưng anh không băng thẳng xuống biển mà rẽ trái xuống một cái làng ở đầu bên kia bờ biển. Đứng từ xa anh hú…
– Hú hú… Chụp hình xong thì qua đây nha. Bên này có nhà.
– Ok anh. Anh vô đó trước đi, lát tụi em qua.
Anh Nhàn xách túi đồ đi vô thôn nhỏ trước. Đám còn lại chụp hình chán chê xong mới đi dọc theo bờ biển đi vô thôn. Biển sạch bóng, nước trong xanh thấy đáy luôn, lại rất êm chứ không sóng mạnh gì hết, nhìn là muốn tắm lắm rồi. Vừa đi cả đám vừa tháo giày dép ra cầm tay, chân bước ở ranh giới mép nước, lùa mấy ngón chân vô nước biển mát rượi và cát ướt mang lại cảm giác còn dễ chịu hơn nữa. Cả đám từ nhỏ tới lớn đều lội nước ngang ống quyển, cảm thấy cơ thể như cây khô lại được mưa rào vậy.
Có một cái thuyền thúng đang cập bến, ngư dân kéo thúng lên bờ, tay xách mấy giỏ cá, con Loan nói…
– Người ta có bán không anh Khanh? Mình hỏi mua đi.
– Ờ. Mua đi anh Khanh. Cá mới lưới này chắc ngon lắm đó.
– Được được. Mấy anh ơi! Cá có bán không vậy?
– Có. Tụi em mua bao nhiêu?
– Mang dùm em vô cái nhà kia cho mát để tụi em lựa được không.
– Ok, nhanh nhanh để tụi tui còn mang ra chợ nữa.
– Dạ. Đi nhanh lên mấy đứa. Anh Nhàn ở nhà kia kìa.
– Dạ.
Thế là cả đám chạy vô một “cái nhà” lụp xụp che bằng đủ thứ vật liệu, từ chà khô của cây rừng dựng lên tới mấy miếng tôn cũ, rồi ván gỗ cốt – pha thừa ra của công trình nào đó, kể cả mấy tấm bạt xanh cũ rách và bac thếch vì phơi nắng gió biển cũng được tận dụng để che chỗ này, bịt chỗ kia. Nền bằng cát nện cứng được quét tước rất sạch sẽ. Suy cho cùng, chỗ này gọi là… cái chòi hay thậm chí nhà… ổ chuột cũng được, chỉ có điều dưới đất sạch sẽ chứ không dơ bẩn hay rác rưởi gì hết.
Ngư dân xách giỏ cá đổ ra cái thau mà chủ nhà cho mượn. Cả đám thằng Bi – Bo bu lại trầm trồ nhìn đủ loại cá, đủ màu sắc trong thau, con nào cũng vừa được lưới lên nên độ tươi thì khỏi phải nghĩ nữa. Có con thậm chí vẫn còn vẫy vẫy, ngáp ngáp.
Anh Nhàn nhìn cái giỏ cá rồi nói…
– Lấy nửa giỏ đủ không Khanh?
– Ờ. Lấy nhiu đó thôi. Lát nhờ chủ nhà mua thêm gà hay mực nữa chắc đủ đó. Mình còn xôi gà ăn dặm nữa là vừa.
– Ui trời, mấy em ăn nửa giỏ cá hả? Nhiều lắm đó. Có ăn hết không mà mua nhiều vậy?
Chị chủ nhà trợn mắt nhìn cả đám. Anh Nhàn nói…
– Chị yên tâm. Nhóm này toàn máy xay thịt không đó chị. Nhiu đây chưa ăn thua đâu, lát chắc nhờ chị mua thêm mực nữa mới đủ.
– Trời trời! Lần đầu tui mới thấy có một nhóm ăn dữ vậy á. Thôi tụi nó nói vậy thì tính giá rẻ rẻ cho người ta đi ông.
– Ờ. Lấy nhiều vậy để mấy em hai trăm rưỡi thôi. Anh cũng đỡ mắc công mang ra chợ bán. Nhiu đây mang về nhà xẻ khô luôn.
Anh Nhàn lấy tiền trả xong mà anh Khanh với hai thằng Bi – Bo trố mắt nhìn. Không ngờ rẻ dễ sợ. Ở nhà đám thằng Bi – Bo cũng hay chở con Loan đi ăn hàng hoài nên biết giá. Chị chủ nhà cầm thau cá đầy lên rồi hỏi…
– Tụi em thích ăn món gì?
– Chị nấu cơm dùm tụi em đi. Con mực nang lớn hồi nãy chị nướng nha. Còn mớ cá này thì nấu canh chua, cá nhỏ thì chiên giòn chấm mắm me non đi. Em thấy quanh nhà có trái me non ngon quá chừng. Nhàn, mấy đứa nhỏ, muốn ăn gì thì nói kìa.
– Thôi, mày đặt món vậy ngon á.
– Ờ. Chẹp chẹp. Mấy món đó được rồi đó anh. Có con cá nào nướng ăn ngon không cô?
– Có. Mấy con cá tắc kè này nè. Nướng lên xé ăn như thịt gà luôn. Tụi em mà chấm mắm me non giã nhuyễn thì thơm điếc mũi luôn, hihi.
– Chà chà. Vậy cô lấy mấy con cá nướng chung với mực nha cô.
– Rồi, vậy là mực với cá tắc kè nướng, cá lớn nấu canh chua, cá nhỏ chiên dằm mắm me non ha, ăn với cơm trắng.
– Dạ. Nhiêu đó được rồi đó chị. Cho tụi em gửi đồ ở đây để lên hải đăng chơi, lát xuống ăn trưa nha chị.
– Ok. Tụi em bỏ đồ hết lên cái bộ ván ngựa kia đi. Đúng rồi, để gọn vô góc đó. Lát mà có khách khác tới thì chị cho họ để đồ chỗ khác để khỏi lộn.
– Dạ.
Cả đám để gọn đồ lại trong một góc. Thực ra cũng chỉ có cái ba lô với túi đồ của anh Nhàn thôi. Ba lô chính của anh bỏ ngoài xe rồi, anh chỉ cầm vô quần bơi với đồ để tắm. Còn ba lô máy ảnh thì luôn là vật bất ly thân của anh rồi, không gửi lại đây.
Mấy đứa nhỏ nghe nói hải đăng trên núi, xong quay lại ngó ra mặt biển xanh ngút ngàn, tụi nó quyến luyến không biết nên chọn cái nào. Thằng Bo thử hỏi…
– Sao không tắm biển rồi lên hải đăng sau vậy anh Nhàn? Nhìn biển đã quá.
– Trên hải đăng mà trưa thì nắng dữ lắm. Mình tranh thủ nắng chưa gắt leo lên, lúc xuống ăn trưa xong nắng gắt ra tắm biển mới phê.
– Thì ra. Ok. Vậy đi đường nào anh?
– Đi đường sau nhà chị nè tụi em. Băng qua hàng rào là thấy đường nhựa à.
– Dạ. Em biết rồi chị. Để em dẫn tụi nó đi. Theo anh nha mấy cưng!
– Cưng cái đầu mày!
– Haha. Nhạy cảm dữ mậy?!
– Tao phải làm rõ chứ để người ta hiểu lầm chết, haha…
Cả đám vừa đi vừa loi nhoi. Băng qua khoảng hở mấy cái hàng rào gai xương rồng rồi đến được đầu một con đường trải nhựa dẫn tuốt lên dốc. Con đường này cũng lạ, ở giữa chốn toàn cát với cát tự dưng có một con đường trải nhựa lẻ loi dẫn lên núi. Nhìn con đường gần như dốc đứng, mấy đứa đi lần đầu đều ngước cổ lên trầm trồ…
– Đường này mà chạy xe chắc sợ tè luôn quá.
– Khủng đó chứ không phải dạng vừa đâu. Có lần anh thử mang xe qua sa mạc, mang lên đây chạy rồi đó.
– Wow! Anh quá dữ. Dốc đứng vầy sao đi được anh?
– Được chứ. Cài số 1 chạy.
– Nó còn dốc hơn chỗ cái am săn mây hôm bữa nữa ha.
– Dốc hơn và nguy hiểm hơn nhiều. Chỗ kia khi xuống mà hư thắng thì em phi vô rẫy cà phê thôi. Chỗ này là dang thẳng cánh đại bàng, tự hào làm chym Việt luôn, haha…
– Hahaha. Bay xuống dưới thì đúng là tự hào làm chym Việt. Oh. Mà cảnh này đẹp quá anh Nhàn. Thấy nguyên cái bãi biển luôn kìa. Chụp hình không anh?
– Chưa đẹp đâu. Lên một đoạn nữa, qua cái eo kia đẹp hơn nhiều.
… Một lát sau…
– Phù phù… ai nói hổng có trekking, ai kêu tour này chỉ có kéo va li đi nghỉ dưỡng thôi! Dốc gì mà cao vãi.
– Haha… Mày nói với tụi nó vậy hả Khanh?
– Ơ. Tao tưởng đi biển thì chỉ tắm biển thôi chứ nào biết phải leo dốc thở như cờ hó này. Phù phù… Mày có nói tao sẽ đi chỗ nào đâu.
– Tao nói hết rồi nha. Mũi Dinh, rồi Vĩnh Hy, Bình Lập…
– Ủa, nói rồi hả. Hè hè… Tao tưởng là tên của mấy bãi biển dạng như Ninh Chữ đồ á, hè hè.
– Bó tay luôn.
– Tại có mày cover cái plan rồi tao đâu cần phải quan tâm nữa. Chỉ dặn tụi nó mang đồ bơi, kính lặn thôi. Hí hí…
– Mấy anh ui, em đi hết nổi rồi. Phù phù…
– Lên lưng anh cõng cho.
– Cõng thêm em nổi không anh Khanh? Hì hì.
– Con Loan thì được. Còn em thì cũng được luôn, nhưng anh mà bẹp dí ở đây thì lát tụi em khiêng anh xuống nha.
– Haha. Thôi thôi. Tụi em mà khiêng anh xuống thì bẹp dí cả đám.
– Ờ. Tấm thân bồ tượng của mày mà kêu tụi nhỏ cõng.
– Ê ê! Hổng có bồ tượng à. Là khôi vĩ nha. Tứng tú nha.
– E hèm. Ai kiu tui đóa?!
– Ủa ủa… Sorry, anh quên ở đây có 2 đứa tên Tứng lận…
Lại đi thêm một đoạn, cả nhóm từ nhỏ tới lớn đều há miệng thở phì phò. Anh Khanh vì cõng con Loan nên mệt nhất đám rồi. Mồ hôi đổ ướt lưng áo luôn. Anh Nhàn đi ra rìa con đường, chỗ ngó xuống biển và nói…
– Tới rồi. Góc này đẹp nhất đó mấy đứa.
– Wow! Quá đỉnh!
– Trời ơi. Cảnh đẹp dễ sợ. Thấy nguyên cái bãi biển luôn.
– Ờ. View này lên hình đẹp lắm. Có ai muốn vô chụp không?
– Có có. Em đi.
– Em nữa.
– Em nữa nha mấy anh!
– Em muốn chụp thì đứng xuống dùm anh đi… phù phù…
– Hihi… Quên.
– Thấy anh cõng sướng quá rồi nằm trên lưng anh luôn hà…
Cả nhóm được anh Nhàn chụp hình, anh cũng dựng tripod lên chụp có anh trong đó nữa.
Tới phiên con Loan lại diễn, anh chụp mãi chưa chịu đi, hai thằng Bi – Bo đợi hoài nắng quá nên đi trước.
Lại bắt đầu hành trình vừa leo vừa thở như cờ hó. Leo lên tuốt một đoạn xa lắc bên trên, thằng Bo đứng ra chụp hình cảnh bên dưới bằng điện thoại, rồi selfie, rồi chụp cho thằng Bi, rồi chụp chung hai anh em.
Chụp chán chê nhìn lại vẫn thấy đám anh Khanh, anh Nhàn với con Loan vẫn còn ở dưới chỗ cũ. Thằng Bi chợt vỗ vai thằng em mình nói…
– Ủa?! Bo, Bo! Mày nhìn kìa. Anh Nhàn chụp… cái gì kỳ vậy?
– Hả? Đâu?
– Đó! Nhìn đi!
– Ờ. Trời! Ổng chụp… dưới váy con nhỏ! Hic hic. Có cần công khai dữ vậy hông?
– Thực ra sáng nay mày với anh Khanh cùng bú con nhỏ cũng coi như công khai rồi. Tới phiên anh Nhàn cần gì phải thưa gửi tụi mình nữa. Ổng cũng “ăn” con nhỏ hồi đi thác rồi còn gì.
– Ờ. Anh Khanh chơi ác thiệt. Mang con nhỏ cho bạn bè chơi tùm lum.
– Ờ. Ổng theo Đạo mày hổng biết à?
– Đạo gì?
– Đạo dụ. Mang con nhỏ đi cho chơi búa xua hổng phải đạo dụ là gì?! Haha…
– Ờ. Mày nói có lý, há há. Èo èo. Anh Khanh hình như đang lột quần xi líp con nhỏ ra kìa.
– Bà mịa! Để tao đi xuống lấy cái đó mới được. Hổng ai được tranh giành với tao à nha.
– Thôi thôi! Mày bớt bớt dùm tao đi. Người thật việc thật lại hổng “sưu tập”, cứ đi cất giữ mấy cái quần nhỏ đó làm chi hổng biết.
– Haha. Mày hông hiểu đâu. Chẹp chẹp, anh Nhàn chụp dưới váy nó kiểu này thì con nhỏ còn gì giấu diếm nữa đâu.
– Chắc thấy cái lỗ luôn quá. Bà mịa. Chơi vén váy lên chụp kìa. Hic hic.
– Tao cũng muốn xuống đó, mà xa quá lát leo lên lần nữa thì đuối.
– Thôi. Đứng đây coi được rồi. Xuống lại chi. Dù sao thì con nhỏ có lạ gì với tụi mình nữa đâu. Muốn coi hình thì lát nữa nói anh Nhàn gửi cho.
– Ờ. Nhìn vầy cũng kích thích ha. Sao mình không nghĩ ra vụ chụp nuy nó ta?
– Con lạy! Chơi thì còn được. Tao với mày mà chụp trong máy, lỡ mất điện thoại, hay bị hack là xong đời.
– Ờ. Đổ bể thì lâu ra lắm đó.
– Chắc chắn luôn.
– Haiz. Mày có nghĩ… hồi trong thác anh Nhàn đổi chỗ ngủ với anh Khanh, ảnh có chụp từ bữa đó chưa ta?
– Ờ ha. Dám lắm. Ổng kêu nó là nàng thơ cho ổng sáng tác mà. Dám có lắm á. Lát hỏi thử.
– Ừ. Có thì kêu ổng share cho mình coi với. Biết đâu góc chụp của ổng lạ và độc thì sao.
– Ờ. Ảnh có cách chụp độc lắm. Nhìn ngoài bình thường chứ vô hình rất hay.
Mãi một lát sau…
– Haiz. Giờ mới chịu đi kìa. Mệt ghê á.
– Thôi, than hoài. Tao với mày cũng đã coi một show chụp hình hot mà.
Anh Nhàn đi trước ôm máy và ba lô máy ảnh. Anh Khanh cõng con Loan đi sau, đường dốc đứng nên các bắp chân to của anh phải gồng lên để mang trọng lương tự thân lẫn con em họ trên lưng. Hai thằng Bi – Bo đợi cả nhóm lên tới rồi đi tiếp. Thằng Bo đi gần anh Nhàn nói…
– Anh Nhàn cho em coi hình hồi nãy với.
– Nãy chụp xong em coi rồi mà.
– Hổng phải, hình con Loan á. Hình anh mới chụp nó á, hihi…
– À. Hình đó 18+ mới coi được nha. Tụi em mới 17 à, còn nhỏ lắm. Đợi thêm một năm nữa đi anh cho coi, haha…
– Xời. Tụi em qua 18+ lâu rồi.
– Thiệt hông đó?!
– Thiệt. Nay 24+ rồi, hệ inch là 9 inch cộng đó. Anh có nhu cầu đo kiểm tra không? Haha…
– Èo èo… Cái đó thì anh không muốn biết đâu. Qua 18+ rồi thì để anh mở hình cho coi.
Vừa đi anh Nhàn vừa mở hình cho thằng Bo coi. Thằng nhóc cứ trầm trồ khi coi mấy cái hình cận cảnh đó. Còn thằng Bi thì đi sau lưng anh Khanh, tay luồn lên dưới váy sờ mông con em miết.
Anh Khanh bực mình nói…
– Bi! Cứ sờ nó hoài một hồi nó ra nước ướt lưng áo anh là anh lấy áo em mặc đó nha.
– Haha. Âu cơ anh luôn. Anh mặc vừa thì cứ lấy mặc… Mà Loan nè nhớ đừng chảy nước nha em, nghe anh Khanh nói chưa?! Há há…
– Anh Bi nha! Người ta đã “mít ướt” rồi mà anh cứ “chọc ghẹo” hoài, còn biểu sao hổng chảy, hừ hừ.
– Ờ ờ. Anh sờ thấy nó bắt đầu ướt rồi nè, hì hì.
– Cái thằng Bi kia! Ghẹo nó hoài! Đi lên đằng trước coi! Hừ hừ.
– Haha. Ok man!
– Bi, lên đây coi hình nè.
– Đâu. Cho tao coi với.
Cả đám lại tiếp tục nhây, vừa leo dốc dựng đứng vừa le lưỡi thở. Đi một mạch tới một ngã 3 thì cả nhóm dừng lại, thằng Bi nói…
– Giờ đi ngả nào đây anh Nhàn?
– Rẽ trái đi. Lên đỉnh ngọn núi này luôn, còn có chút xíu nữa hà. Hướng đi thẳng là lên hải đăng, để lát từ đỉnh xuống mình check sau.
– Ờ. Được đó. Em cũng tò mò không biết chỗ này còn cảnh nào đẹp hơn cảnh dưới dốc kia nữa không.
– Còn chớ. Cảnh đã lắm. Lúc nãy dưới dốc ăn nhằm gì đâu.
– Phù phù… cố lên anh em!
– Cố lên Loan!
– Ui ui! Anh Bi nha. Hông chơi thọt ngón tay nha.
– Thằng Bi kia! Đi lên phía trước. Chọc nó ra nước là anh lấy áo em chùi thật à. Không đùa đâu.
– Haha… Cố lên anh Khanh, hí hí…
– Ờ. Cố lên anh Khanh! Lát tới nơi cho anh ăn cỏ, uống nước, í quên, haha…
– Ê ê! Anh hổng phải ngựa nha!
– Chắc chắn anh không phải ngựa rồi.
– Đúng đúng. Ai mà nói anh ngựa thì không yên với tụi em.
– Khủng long như anh thì làm sao nhìn ra thành ngựa được chứ. Há há.
– Hừ hừ…
– Hahaha…
Từ ngã ba đi chỉ một đoạn là tới đỉnh núi. Trên chỗ này có thể nhìn bao quát view biển rất đẹp. Thậm chí có thể thấy ngọn hải đăng ở bên dưới luôn. Đỉnh núi cao hơn nhưng cũng ở phía trong, còn hải đăng thì lại nhô ra ngoài biển xa nhất, dù không phải là đỉnh cao nhất.
Đám nhóc phấn khích nhìn cảnh xong hú hét. Anh Khanh cũng khoái chí trầm trồ. Anh Nhàn thì lấy máy ảnh ra chụp. Thế là đứa nào mà thấy ống kính lia tới mình thì auto cười.
Cả đám tạo dáng đủ kiểu, từ nhảy tưng tưng, nhảy cao, nhảy như đang chạy, cho tới siêu nhân gì đó. Tới phiên con Loan vô chụp, nó cũng ham hố chụp hình nhảy. Nó leo lên một tảng đá to, nhảy đủ kiểu cho anh Nhàn chụp.
Vừa thấy nó nhảy xong một lần thì 4 cái miệng đám con trái đồng loạt yêu cầu nó nhảy lại nữa. Anh Nhàn khen…
– Đẹp lắm em. Nhảy lại lần nữa đi.
– Được đó em. Nhảy kiểu khác đi.
– Ờ ờ. Dang hai chân ra.
– Ra giữa tảng đá luôn. Đúng rồi. Nhảy đi em, càng cao càng tốt.
Thế là con nhỏ được cả đám khen miết nên nhảy mấy lần, sau cùng nó nhảy không nổi nữa mà thở hổn hển.
Đám con trai quên mất con nhỏ, đều chụm đầu vô màn hình máy ảnh cười khoái trá. Con nhỏ đã bị cởi quần xi líp ra rồi, mặc váy mà còn nhảy tới nhảy lui nữa nên… không nói cũng có thể hiểu được hình của nó trong ảnh là như nào. Anh Nhàn chọn chế độ chụp liên tục khoảnh khắc thể thao nữa nên dù là nó chuyển động nhưng vô máy lại rất rõ nét, từng đường nét cái bướm, cặp đùi nó trong lúc nhảy đều căng lên đều rất đẹp.
Không chỉ hai thằng Bi – Bo trầm trồ miết mà hai anh lớn cũng nuốt nước miếng liên tục. Anh Nhàn bỗng nói…
– Khanh, cầm máy giùm tao đi. Tao tranh thủ tí.
– Mày muốn tao chụp cho mày hả?
– Không. Chụp gì cũng được. Nhưng đừng nhắm vô tao với nó là được à, há há.
– À à! Hiểu rồi!!! Hổng nhịn được tới chiều!!! Haha…
– Trời trời! Outdoor luôn hả anh? Ở đây có ai không?
– Không đâu. Người ta ở dưới hải đăng hết. Trên này vắng lắm. Hai đứa canh chừng dùm anh nha. Haha.
– Oh, ok anh.
Anh Nhàn đưa ba lô đựng ống kính, đưa luôn máy ảnh cho anh Khanh, rồi vội vã chạy tới chỗ con nhỏ đang ngồi trên tảng đá thở hồng hộc. Vừa tới nơi, con nhỏ còn chưa biết ất giáp gì, đang nhe răng ra cười với anh thì anh Nhàn đã bế ngửa nó lên mang vô bụi cây ở phía sau, chỗ bóng râm tương đối mát mẻ giữa cái nắng chang chang của xứ biển này.
Cả đám 2 thằng Bi – Bo và anh Khanh nhìn cảnh anh Nhàn bế con em mình vô bụi cây mà nuốt nước miếng ừng ực. Dù cả 3 đều đã có ít nhất 1 shot với con nhỏ lúc mới tới đây nhưng dòng máu nóng tuổi trẻ trong người 3 thằng đều đang chảy rần rật, làm sao “mắt điếc tai ngơ” coi như không thấy gì được.
Chỉ vài giây sau, trong bụi đã vang lên những tiếng “tạch tạch” rất to, kém theo tiếng “hực hực” của anh Nhàn.
Đám 3 thằng còn lại làm nhiệm vụ “cảnh giới và cản địa” thì hầu như chẳng thiết tha gì ngắm cảnh và chụp ảnh nữa. Anh Khanh chỉ cầm máy lên ngắm đại rồi bấm tạch tạch vu vơ, thậm chí chẳng buồn kiểm tra xem mình đã chụp cái gì luôn.
Nhiều phút sau, tiếng động trong bụi càng lớn, tiếng thở anh Nhàn bỗng nặng nề, có cả tiếng con nhỏ rên lên nữa. Anh Khanh hơi xót em gái, nên nói vọng vô…
– Nhẹ nhẹ thôi mày, hồi sáng tụi tao phải mát xa nó đó. Chắc nó còn đau chưa hết đâu.
Trong bụi không có tiếng trả lời, chỉ có hơi thở nặng nhọc “hực hực” của anh Nhàn càng thêm ồ ồ…
Bỗng dưng mọi thứ im ắng như chưa từng có gì xảy ra. Đỉnh núi lại trở về với tĩnh lặng cùng tiếng gió biển nhè nhẹ, tiếng chim biển kêu “tít tí te te” đâu đó xa xăm.
Ba thằng con trai đứng ngoài liếc mắt nhìn nhau. Hai thằng Bi – Bo còn rất muốn bước vô coi con nhỏ có bị sao không, nhưng im vầy chắc anh Nhàn đang “bơm” con nhỏ rồi nên chắc cũng không cần vô nữa. Chỉ ngại cho con nhỏ lúc anh đang “giã gạo” nó, chứ anh lên đỉnh rồi thì mọi chuyện đã xong.
Im lặng kéo dài cả mười mấy giây, sau đó chợt có tiếng anh Nhàn thở ồ ồ như trâu lội nước, phá tan tĩnh lặng của đỉnh núi.
Cả đám lại quay mặt nhìn nhau, thầm thở phào, cuối cùng cũng xong. Con em coi như cũng “sống sót” qua một tour nữa rồi.
Cả đám còn chưa kịp vuốt mồ hôi trán hay ăn mừng gì thì chợt nghe có tiếng người lao xao.
Ba thằng đều hốt hoảng quay ngoắt lại nhìn xuống con đường chính, thì thấy một nhóm người đang đi lên ở dưới. Có người lớn, có cả con nít 6 – 7 tuổi, rồi 12 – 13 tuổi, đủ hết. Hình như đây là mấy gia đình đang đi du lịch ngắm cảnh thì phải. Từ ngã ba, đám nhóc đã rẽ trái đi lên trên đỉnh núi này, còn người lớn đang bên dưới ngã ba. Tụi nhỏ đi được một đoạn còn quay lại kêu to…
– Má ơi! Lên đây đi, đẹp lắm.
– Ba! Chụp cho con mấy tấm trên đây đi.
– Thôi, xuống đi mấy đứa. Hải đăng hướng này, phù phù.
– Thôi, tụi con muốn lên đây à.
– Vậy mấy đứa tự đi đi… phù phù… rồi quay xuống hải đăng nha. Chứ ba đi hết nổi rồi… phù phù…
– Dạ.
– Không được chạy nhảy lung tung nha, té trầy tay chân về tui quýnh đòn thêm chứ hổng có dỗ đâu à.
– Có sao đâu mà má cứ dặn hoài. Tụi con biết rồi.
Đám 2 thằng Bi – Bo và anh Khanh tranh thủ nhóm du khách còn đang đứng ở ngã ba đường nói chuyện thì chạy vù ra sau bụi cây và hạ giọng nói nhanh với cặp đôi còn đang “banh càng” đè nhau dưới bãi cỏ…
– Có du khách! Mặc đồ vô Nhàn!
– Lẹ đi Loan, đứng lên em!
– Chết mịa.
Anh Nhàn đang thở “phù phù” cũng phải cuống cuồng chống tay rút ra khỏi người con nhỏ kêu một tiếng “ột” rõ to, rồi đứng thẳng dậy lượm quần dài mặc vào. Cái quần sịp anh chỉ kịp lượm lên đút túi quần luôn chứ không mặc kịp nữa. Con Loan được hai thằng Bi – Bo, mỗi đứa một bên nắm tay kéo dậy, đứa sửa áo cho con nhỏ, đứa phủ váy xuống cho em, phủi cả mớ cỏ khô lá khô dính trên quần áo cho con nhỏ.