Phần 39
Đám con trai đang nhìn chằm chằm cặp đôi dính lẹo ngoài bờ rào mà gật gù “ngộ” ra nhiều điều, thì bỗng có tiếng xe máy rất to vang lên từ xa, và rồi khi cả đám còn chưa định thần thì liền một lúc 3 cái xe vù chạy vô sân, thắng kít một tiếng ngay cạnh mấy cái xe của tụi nó dựng từ tối qua.
Bốn thằng còn đang hào hứng xem live sex vài giây trước đó, lúc này thì hốt hoảng hết cả lên. Vừa mở miệng ra tính xi nhan cho cặp đôi đang đứng ôm nhau ngoài bờ rào thì bỗng nghe một tiếng hú kèm một chuỗi tiếng cười ré lên…
– Hú hú! Mở hàng đây hả anh Hai? Há há… Mấy bữa nay trong rừng thèm muốn chết, vừa về tới là có “mồi” ngon dọn sẵn luôn rồi, quá đã! Há há…
– Ờ. “Mồi” này hao “đạn” lắm đây, chẹp chẹp, trắng trẻo như Ngọc Trinh như vầy thì chơi cả mấy ngày đêm cũng không rời được quá, haha…
– Hello tụi con! Tới nhà bác chơi hả?
Cả đám bốn thằng đứng hình luôn khi nhìn thấy ba cái xe máy te tua chỉ còn lại bộ khung, phần yên được độ thêm bằng một mớ thanh gỗ cặp ở hai bên kéo dài ra sau, chắc dùng để chở lâm sản lậu. Vừa chạy vô sân là cả ba người đá chống dựng xe, và bước xuống nói năng ào ào cứ như đang ở nhà… họ vậy.
Mới đầu thấy người lạ chạy vô, tụi nó hốt hoảng, sợ đến muốn… tè cả ra quần, chuyện con Loan bị chơi như vầy, người ngoài bắt gặp được thì tương lai cả đám cầm chắc là sẽ kinh khủng không thể tả nổi. Đến khi nghe người đàn ông trung niên tóc muối tiêu mở miệng nói, và còn xưng “nhà của bác”, cả đám mới khẳng định đây chín là… gia chủ, ba của anh Đen, chứ không phải người lạ như tụi nó lo sợ.
Trong nhà này theo lời anh Đen, chỉ có một người đàn ông có thể xưng “bác” như vừa nãy thôi. Hình như vừa rồi hai thằng đen thui kia kêu anh Đen bằng “anh Hai”, vậy thì chắc là hai đứa Hoan với Tú em ảnh rồi. Nhìn tụi nó cũng đen thùi lùi y chang… bác tóc muối tiêu vậy. Nhờ tiếng gọi “Anh Hai” của hai thằng này mà cả đám lần nữa càng thêm chắc chắn về “nhân thân” của 3 người lạ mặt nhưng không phải… người lạ này. Đứa nào đứa nấy đều cảm thấy lưng áo mình đã ướt đẫm, lạnh ngắt ngay dưới ánh nắng ban ngày.
Anh Khanh vì là bạn trực tiếp của anh Đen, nên mới ráng kìm nén nhịp tim đang còn đập “bình bịch” trong lồng ngực, cũng bỏ qua sự ngượng ngùng khi em gái mình bị bắt tại trận, vẫn đang trần truồng đeo dính trên người anh Đen ngoài kia, lướt lờ cái lưng áo đã lạnh ngắt của mình, anh hít một hơi thật sâu, ráng nở nụ cười thân thiện nhất có thể, mà nhìn không khác gì đeo mặt nạ bằng nhựa, anh bước ra gật đầu chào bác tóc muối tiêu và hai đứa em anh Đen rồi nói…
– Dạ, con chào bác! Hello hai em! Tụi con tới đây tối qua rồi bác. Bác mới đi rừng về à?
Giọng anh run run thấy rõ, khác hẳn chất giọng trầm và chắc nịch như cái tướng to con của anh.
Bác tóc muối nhiều hơn tiêu cười cười trả lời anh…
– Ừ. Tính sát tết về mà dịp này bị “quầng” dữ quá, không thể không rút về sớm như vầy. Chừng nào liên ngành rút đi mình lại đi làm tiếp, có khi mùng một mùng hai mà êm là mình khai trương luôn, haha…
– À. Thì ra. Mà sao bác về xe không vậy?
– Đồ giấu hết chứ đâu có dám vận chuyển ra đâu con. Giờ mà chở ra là chúng bắt đầu.
– Oh. Giấu trong rừng có sao không bác?
– Không sao hết. Mình giấu kỹ mà, rừng còn an toàn hơn ở nhà, hè hè. Xui thì bị đoàn kiểm tra họ lấy thôi, nhưng chín mà mất một là nhiều rồi. Người ta cũng đâu có rỗi hơi mà đi lấy, vận chuyển ra rồi mang về làm đủ thứ giấy tờ linh tinh. Nên thấy một chục họ cũng chỉ lấy một hai cho có lệ thôi, có cái để báo cáo lên trên.
– Chà chà. Nghề nào cũng lắm công phu ha bác.
– Haha… Ờ. Nghề rừng hay nghề chơi cũng vậy hết đó con.
Vừa nói chữ “chơi”, bác già vừa đưa mắt nhìn thằng con mình vẫn đang siết chặt lấy thân thể trần truồng của đứa con gái bên cạnh bờ rào, dưới bóng mát của mấy cây cóc da đá cổ thụ xù xì.
Nhìn cặp mông trắng phau như bông bưởi nhô ra phía sau, nhìn cái cổ dài của con nhỏ đang rúc vô vai con trai, bác đã thấy nứng lên rồi. Còn nó đẹp chỗ nào nữa thì lát đè ra mới biết.
Anh Khanh còn đang tính nói chuyện nhiều với bác tóc muối tiêu thêm một lúc, để tìm cách đánh lạc hướng, “giải cứu” con em mình trước tình cảnh xấu hổ kia, nhưng bác đó đã bồi vô một câu khiến anh bỏ luôn ý định đó.
– Thực ra bác tính tới chiều mới về, nhưng nghe thằng Đen nó nhắn có đám tụi con lên chơi, nhất là có con bé này nè, nên hai thằng Tú với Hoan cứ nằng nặc đòi về ngay để thử mùi vị con gái thành phố đó chứ, haha… Nhìn đúng ngon như lời đồn!
– Dạ… Dạ… Hơ hơ… (Con cũng cạn lời với bác luôn rồi. Sao mà bác… cứ phải nói toạc móng heo ra tới cỡ này, bác cứ ngửa hết như vậy con biết binh làm sao đây!!! Hic hic)
Anh Khanh lúc này cứ như gà mắc tóc, mặt cười mà như mếu, cũng không biết nói gì thêm nữa, bao nhiêu chiêu trò vừa nghĩ ra đều phá sản trước cái cách thẳng tuồn tuột còn hơn thằng Đen con trai bác nữa. Đúng là với gia đình này thì kỹ xảo của dân thành phố gì đó đều không có đất dụng võ.
Anh càng lính quýnh hơn khi hai thằng em anh Đen đã bước tới cạnh bên cặp đôi đang dính lẹo cạnh bờ rào.
Thằng đi tới trước đã đưa tay ra sờ sờ vô cái mông trắng mịn của con nhỏ, ngón tay xoa xoa lỗ đít con bé, rồi thích thú đưa hai ngón trỏ và giữa “vờn quanh” một vòng lỗ âm đạo ướt đẫm tinh khí, cảm nhận cái lỗ còn đang thắt chặt lấy cái gốc ku anh Hai tụi nó. Sờ một chút, như thấy được sự “non mềm” của cái cửa mình từ đầu những ngón tay truyền về, nó bật cười hố hố rồi cùng với thằng kia hú lên như hai dã nhân động dục vậy. Giọng cực kỳ to và có lực, lại được cả hai thằng căng phổi ra mà hút hét hết cỡ, hoàn toàn không kiềm chế chút nào, khiến cả đám trai đứng dưới mái hiên cứ tưởng mình đang ở cạnh sở thú nào đó.
Con Loan lúc nãy đang trên đỉnh, còn đang tạm thời “ngắt kết nối” với mọi chuyện xảy ra chung quanh, nhất là lúc ba cái xe ùa vô sân, và hai anh con trai đen nhẻm áp sát nó và anh Đen, nó cũng vần như không biết gì hết, nhất là trong tình trạng lơ mơ cực khoái mãnh liệt như vầy.
Nhưng lúc này, khi đã lấy lại được một chút nhận thức, nó bỗng giật mình nhìn quanh, thấy có tới mấy khuôn mặt lạ hoắc đang nhìn mình lom lom, hai anh đen thui kia còn nhe hàm trăng trắng tinh ra cười với nó nữa, cứ như thú dữ nhe răng ra chuẩn bị ăn thịt nó vậy. Con nhỏ không khỏi giật thót mình, âm đạo co thắt mấy cái, trong vô thức siết cái dương vật của anh Đen càng thêm chặt, khiến anh phải nhăn mặt tỏ ra đau đớn thấy rõ trước sự “bấu víu” độc và lạ này của con nhỏ.
Anh Đen phải đưa tay vuốt vuốt lưng nó, vỗ vỗ nhẹ mấy cái rồi nói…
– Hic, ui cha, đau quá em ơi, thả lỏng bướm ra bớt đi. Anh muốn gãy ku luôn rồi, hic hic…
Con Loan giật mình, vội… thả lỏng cơ vòng âm đạo. Hình như vừa nãy lo sợ, nó thắt bướm có hơi hơi mạnh một chút. Hèn gì siết xong nó cảm giác con ku to của anh Đen bây giờ có vẻ… hơi nhỏ hơn một chút bên trong nó rồi. Thế nhưng chuyện “riêng tư” tới cỡ đó mà anh Đen cứ bi bô ra ngay trước mặt mấy người lạ hoắc này. Con nhỏ mắc cỡ không biết trốn chỗ nào luôn, lại bực bội và giận dỗi anh Đen nữa, nên nó nhíu đít, siết âm đạo thêm một cái nữa, lần này cơ vòng âm đạo nó như thòng lọng, thắt một vòng quanh gốc ku của anh mà siết lấy. Và hậu quả là anh Đen bỗng kêu toáng lên, tay vỗ vỗ nhẹ lưng nó liên tục…
– Ui cha! Trời ơi đau quá! Gãy ku anh rồi! Hic hic… Nhẹ nhẹ thôi em, thả lỏng ra dùm anh với. Hai đứa này em trai anh nè, còn kia là ba anh. Không phải người lạ đâu. Em đừng mắc cỡ. Hic hic… Ui cha…
Anh Đen vừa rên rỉ, vừa vỗ lưng con nhỏ liên hồi, năng nỉ nó “tha” cho cây hàng tội nghiệp của mình, khiến cả đám đang đứng nhìn, kể cả 3 gã đàn ông đen thui vừa xuất hiện cũng trố mắt ra nhìn trân trối. Xong rồi hai thằng Bi – Bo bụm miệng cười phì phì, nói nhỏ…
– Chiêu này xuất phát từ anh Đen, mà coi bộ trò giỏi hơn thầy rồi.
– Ờ, trò siết muốn gãy ku thầy luôn. Cái này là phải khen nó giỏi, hay là nói anh Đen gặp phải “nghiệp chướng” đây. Há há…
Bác tóc muối tiêu đứng kế bên nghe vậy thì cười tươi rói, nói…
– Giống tốt, há há… Bác ưng cái bụng rồi.
Hai thằng em anh Đen sau khi nghe anh mình than trời, liền cúi xuống nhìn lom lom vô chỗ hai bộ phận sinh dục đang thắt chặt với nhau dưới hạ thể con nhỏ, rồi cười hô hố, mặt tỏ vẻ thèm thuồng thiếu điều chảy nước miếng ròng ròng luôn rồi.
Thấy phản ứng của mọi người như vậy, chính chủ là con Loan bỗng bắt đầu thấy mắc cỡ, thầm nói mình sao ngu quá, “trừng phạt” anh Đen giữa bá quan văn võ làm chi để rồi anh kêu toáng lên cho cả thế giới biết luôn như vầy. Càng nghĩ nó càng đỏ rựng mặt lên, nhất là ngay lúc này lại cảm giác những ngón tay của hai anh đó đang bóp bóp mông, sờ lỗ đít, và cả lỗ bướm đang phải căng ra bao bọc quanh con ku to của anh Đen, cứ như đang chơi “trò chơi bác sĩ” với nó vậy. Những nơi nhạy cảm nhất của nó cứ bị hai anh con trai lạ mặt này sờ mó lung tung, khiến nó ngượng chín người luôn rồi, cũng không biết phải làm sao nữa.
Cuối cùng con nhỏ đành nép sát vô ngực anh Đen, mặt giấu rịt vô vai anh, mắt nhắm tít lại không dám nhìn ai hết, để giấu đi cái nỗi xấu hổ quá chừng này. Đứa con gái 10 tuổi chỉ biết làm tới đó thôi, chứ lúc này nó cũng không biết phải cư xử ra sao nữa.
Hai thằng con trai đen đúa nhìn thấy sau gáy con nhỏ đỏ rực lên, nhất là đôi má hồng của con nhỏ dù tìm cách dụi lên vai anh Hai tụi nó, nhưng vẫn có thể thấy được con bé này đang mắc cỡ như nào. Làn da trắng mịn màng như Ngọc Trinh của con nhỏ thì ăn đứt mấy con em tụi nó luôn rồi, nên cả hai ngay lập tức cởi áo, tuột quần ra ngay giữa sân, cứ như đang ở trong phòng riêng vậy.
Hành động của hai thằng đen thui khiến cho cả đám bốn thằng trắng trẻo từ phương xa tới như hóa đá bên dưới hiên nhà luôn rồi. Dù đã nghe anh Đen nói về gia đình này, nhưng chính anh Khanh cũng không thể tin được người ta lại… rừng rú tới cỡ đó, chứ nói gì 3 thằng còn lại chỉ là “bạn của bạn”.
Tụi nó thấy anh Đen buông eo con Loan ra, rồi nói nhỏ gì đó vô tai con nhỏ, để rồi con nhỏ lắc lắc đầu. Sau đó anh lại nói gì đó với nó, nó lại lắc đầu mấy cái, và cứ như vậy mấy lần, sau cùng con nhỏ cũng có vẻ đồng ý, gật đầu nhè nhẹ, nhưng mặt vẫn áp sát vào người anh như còn đang mắc cỡ.
Anh Đen cười nhe hàm răng trắng tinh, rồi bế con nhỏ nhấc lên bằng hai tay, chuyển qua cho thằng em mình đang đứng kế bên. Con ku cứng ngắc của anh tuột ra khỏi bướm con nhỏ, kêu “uột” một tiếng khá to như ai đó rút chân lên khỏi lớp bùn dầy, kéo theo một cục nhớt trắng đục, to đùng bao phủ lấy đầu ku. Cây hàng to bè, đen đúa sau khi bung ra khỏi cái lỗ giữa hai chân con Loan, liền dựng xeo xéo lên trước mu của anh, nặng nề lúc lắc dây nhớt lòng thòng còn dính trên quy đầu hình nấm đỏ hỏn, đầy ngạo nghễ phô ra sinh lực dồi dào của anh với đám con trai thành phố. Kích thước vòng chu vi khủng của nó khi rút ra “ngoài sáng” khiến không ai tin nổi là chỉ vài giây trước đó nó vẫn đang cắm lút cán giữa bướm con nhỏ mà nắc suốt hai mươi mấy phút đồng hồ. Dù đã nhiều lần thấy qua, nhưng kích thước khủng bề hoành của khúc thịt cứng ngắc này vẫn khiến cả đám con trai phải gãi đầu, không hiểu con bé mảnh khảnh như con Loan thì cơ thể nó lấy đâu ra chỗ chứa cái vật vĩ đại đó. Thậm chí hai thằng Bi – Bo còn có ý nghĩ hoang đường, không biết anh Đen có… pháp thuật thu nhỏ bớt con ku của anh hay không, mà đút lọt vô được cái lỗ bướm thắt bót của con em tụi nó.
Hai thằng em anh nhìn cũng to cao như anh Đen, có khi còn cao hơn, nhất là một thằng cạo trọc sát da đầu đang giơ tay bế con nhỏ từ tay anh Đen chuyển qua, cho bám trên người mình như con nhỏ làm với anh Đen lúc nãy.
Trong lúc chuyển động đu từ anh Đen sang thằng em cạo trọc đầu của anh, cái bướm ướt mẹp của con Loan lồ lộ ra trước mặt cả đám con trai, ngay giữa là cái lỗ đỏ hồng thịt non còn chưa kịp khép lại, vẫn còn đang giãn rộng ra hết mức như lúc anh Đen vừa rút cây hàng khủng khiếp của mình ra. Từ trong cái lỗ sâu hun hút đó vẫn còn đang chảy ra những sợi nhớt lòng thòng, dính dưới đít con nhỏ, khiến cho hai thằng mới nhập cuộc thiếu điều cũng chảy nước miếng theo.
Thực ra lúc này toàn bộ đàn ông ở đây đều cũng nuốt nước miếng ừng ực, dù là đám con trai đang đứng dưới hiên, hay bác già đang đứng cạnh mấy cái xe nhìn ra. Tư thế con nhỏ cực kỳ gợi dục, nhất là cặp đùi trắng trẻo, thẳng tắp của con Loan khi nhìn từ mặt trong háng ra lại càng tôn lên những đường cong hai môi ngoài cái bướm. Những chỗ lồi lõm bên cạnh mép bướm, nơi háng tiếp giáp với hai môi ngoài nhìn cực kỳ kích thích, chưa kể cái lỗ thịt đang nở rộng, chiếm gần hết diện tích cái đường chẻ ngay chính giữa, cứ như giữa hai chân con nhỏ bị ai đó “khoan” một cái lỗ rộng có thể đút vừa một nắm tay con nít vô mà không trở ngại nào.
Hình ảnh dù chỉ xảy ra trong tích tắc đó, lại khiến toàn bộ giống đực hiện diện tại đây đều cảm thấy con ku mình cương lên đến đau nhức, kể cả anh Đen vừa rút ra “nhường” con nhỏ lại cho hai thằng em. Trong ánh mắt anh toát lên vẻ… không cam lòng chút nào, trái cổ anh chạy lên chạy xuống liên hồi khi anh nhìn con nhỏ bắt đầu bám lên người em trai mình. Anh phải nuốt khan mấy lần liên tiếp mới giữ được bình tĩnh, kiềm chế bản năng muốn… cướp lại con nhỏ từ trong tay thằng em. Từ lúc con bé bước vô cổng rào nhà mình, anh Đen cứ như bị nó bỏ bùa, nhất là cơ thể trắng mịn và mảnh khảnh của đứa con gái 10 tuổi này luôn khiến anh muốn điên lên khi ở cạnh nó. Và mỗi khi nhìn thấy cặp mông, và nhất là cái bướm mịn màng không một sợi lông của con nhỏ, hai chữ “con người” trong anh cứ muốn bị xóa bỏ chữ “người”, để trở lại làm “con” như bản năng nguyên thủy nhất.
Đó là anh Đen vừa mới chơi con nhỏ xong mà còn phản ứng mãnh liệt như vậy, thì không cần phải kể đến những phản ứng đồng loạt, hoặc lẻ tẻ của từng giống đực còn lại đang đứng trong sân. Dù có trước, có sau, có lộ liễu, có kín đáo, nhưng tất cả đều hướng ham muốn mãnh liệt của mình vào đứa con gái duy nhất trắng trẻo, lõa lồ kia.
Về phần con Loan, bằng trực giác của đàn bà, dù chỉ là người đàn bà mới lên 10 tuổi, nhưng nó cũng đã ý thức được mọi chuyện xung quanh, giác quan thứ sáu của nó dễ dàng nắm bắt được toàn bộ những phản ứng sinh học lẫn tâm lý của mấy anh, kể cả của bác tóc muối tiêu lạ mặt kia!
Càng “hiểu” những dấu hiệu nhỏ nhất của đàn ông ở đây, con Loan càng mắc cỡ thêm, vì có đến 3 người lạ hoắc mà ít phút trước đây nó còn chưa gặp mặt lần nào. Bây giờ nó lại đang trần truồng bám vào cơ thể một anh trong nhóm đó, dù cả hai chẳng còn gì ngăn cách, theo đúng nghĩa đen, nhưng con nhỏ vẫn thấy rất ngượng ngùng.
Tuy nhiên, ngượng thì ngượng, nhưng vừa cực khoái xong mà thấy… 2 con ku to bự không thua gì của anh Đen đang… chờ sẵn, và nhất là hai thân hình cuồn cuộn, rắn chắc như hai con báo đen từ trong rừng mới ra của hai anh, con nhỏ… lại nứng lần nữa, còn lợi hại hơn lần trước.
Sâu thẳm trong tiềm thức của nó, ham muốn được… đẻ con với anh Đen từ tối qua đến nay, khi gặp được hai anh này lại càng bùng cháy mãnh liệt thêm gấp mấy lần. Con Loan không biết tại sao mình lại có thể “rượn đực” với hai anh lạ mặt như vậy, nhưng đầu óc non nớt của nó không thể dùng lý trí để phân tích. Có lẽ bằng bản năng con nhỏ đã “thấy” anh Đen phần nào đã bị “thuần hóa” sau một năm rưỡi đi học trên Sài Gòn, so với hai anh lạ mặt “hoang dã” này, thì “giống” mang trong người càng “mạnh” hơn nhiều. Tương tự như mang con gà ta nuôi nhốt bằng thức ăn công nghiệp đi so sánh với hai con gà nòi đòn nuôi thả, cuồn cuộn cơ bắp vậy. Con Loan mặc dù không hình dung được rõ ràng như vậy, nhưng cũng rất gần rồi.
Và nghĩ sao thì phản ứng cơ thể con nhỏ biểu biện ra tới đó. Hai vú nó săn lại, hai quần vú căng cứng lên, từ trên đầu vú xuống tới hai trái chàm đều cứng như là một thể thống nhất, đến nỗi những hạt tròn tròn be bé quanh hai quần vú của con nhỏ cũng nhô cao lên như mấy cái gai nho nhỏ. Bướm nó lại bắt đầu chảy nước, hòa với “nước” mà anh Đen bắn vô trước đó, nhiễu nhão chảy xuống kẽ mông nó càng nhiều, cuối cùng đã nhiễu xuống thành dây, chảy ướt cả mặt trên con ku bự cương cứng của anh đầu trọc đang bế nó trước người. Con nhỏ thở mạnh, nhíu đít, thắt bướm, hai chân quặp chặt lấy eo anh đó, tay thì đu lên cổ, mặt áp vô cổ, vô ngực anh, hít hà mùi hương “hoang dã” những lại rất mạnh mẽ, đầy nam tính của anh.
Đến lúc này, “tấm màng mỏng” cuối cùng ngăn cách về mặt tâm lý giữa nó và hai anh đen thui này cũng bị “rách toạc”. Nó thực sự không còn ngăn cách gì với những anh lạ mặt này nữa hết. Ngọn lửa dục bừng bừng dưới hạ thể nó đã đốt tan hết mọi khoảng cách với hai anh này rồi. Cơn rượn đực thôi thúc khiến nó chỉ muốn được hai anh chơi càng sớm càng tốt. Con bé thực sự khao khát mãnh liệt được hai anh này chơi, còn hơn cả đối với anh Đen hồi sáng sớm.
Mô tả thì dài dòng, nhưng thực tế những chuyển biến tâm – sinh lý của con Loan chỉ diễn ra trong ít giây, kể từ khi nó thấy, chạm, rồi được ôm lấy thân hình cuồn cuộn và chắc nịch của anh con trai đen thui này. Mặt thì dúi dụi vô ngực, vô cổ anh như mắc cỡ, nhưng mũi cứ hít lấy hít để cái mùi đàn ông nồng nàn từ người anh, còn mắt lại cứ hé ra nhìn con ku to khủng, cương cứng của anh đi kế bên, trong đầu thầm so sánh độ to bè này với con ku của anh Đen, rồi tưởng tượng nếu đút vô bướm mình thì sẽ như thế nào, đau bao nhiêu, sâu tới đâu, và quan trọng là sẽ sướng bao nhiêu…
Càng nghĩ nó càng bám chặt vào anh đầu trọc, như một con thú cái động đực.
Với bản năng rất nhạy cảm của những người quanh năm suốt tháng sống trong rừng sâu, hai thằng em anh Đen nắm bắt được từng chuyển biến tâm – sinh lý của đứa con gái thành phố này. Đến cuối cùng khi cảm nhận cái ôm siết của con nhỏ trên người mình, mu nó áp sát vô mu mình cạ cạ một cách đầy nhục dục, thằng đầu trọc nhe hàm răng trắng tinh ra cười cười, nhưng không lộ liễu như mới nãy nữa, vì nó lẫn thằng em đều nhận thấy một tia GATO từ bốn đứa khách đang đứng sát vách căn nhà, thậm chí có chút địch ý nữa. Nên tụi nó liền bỏ đi dự tính ban đầu, hoàn toàn không định chơi đứng con nhỏ ngay ngoài sân như thằng anh nó vừa xong. Mà thằng đầu trọc này chỉ để con nhỏ ôm mình như ôm anh Đen lúc nãy, không vội đút ku vô, dù nó rất muốn sau cả thời gian dài ở trong rừng thiếu hơi đàn bà.
Nó chỉ đứng lại một lúc cho con nhỏ quen thuộc với mình một chút, cảm nhận cơ thể mềm như nhung của con nhỏ áp vô người mình, làn da mịn màng và nóng hổi của con nhỏ kích thích toàn bộ làn da thô ráp trước người của mình, cái mu con nhỏ cạ cạ vô mu nó, hai chân con nhỏ vì dạng ra vòng lấy hai bên hông nó, nên những động tác cọ mu của con nhỏ thực ra là đang miết tới miết lui cái hột le vô đám lông mu của thằng đầu trọc.
Thấy con nhỏ đã nứng đến mức này, thằng em anh Đen biết cũng đã đến lượt mình rồi.
Nó liền choàng hai tay qua eo con nhỏ, rồi một tay thò xuống đỡ và bóp bóp cái mông con nhỏ, tay kia vẫn siết chặt lấy tấm lưng thon của con nhóc.
Cứ như vậy nó ôm con Loan đi thẳng vô trong nhà mà không liếc tới đám con trai bạn anh mình lấy một cái, cứ như đang bê một con búp bê tình dục của riêng nó vô trong nhà chứ không hề liên quan gì đến 4 thằng kia vậy. Lúc bước đi, con ku to bự cương cứng của nó gật gật ngay bên dưới mông con nhỏ, một phần thân ku đã ướt mẹp chất lỏng nhiễu xuống lòng thòng từ trên bướm con nhỏ. Quy đầu đỏ hỏn gắn trên thân ku đen mun ngẩng ngẩng lên, chạm vô mông con nhỏ mấy lần, dính theo mấy sợi nhớt trắng đục từ dưới mông con nhỏ, như trêu tức đám trai thành phố “lịch sự” vẫn còn đứng yên một chỗ mà không dám nói gì kia.
Hai chân nó lúc đi đều khuỳnh ra giữ tấn, cứ như đang đi trên trên sườn đồi trơn trượt, hay trên thềm rừng mấp mô, phải khuỳnh chân lấy thăng bằng vậy.
Cách đi của hai thằng cũng nhịp nhàng, phối hợp nhau như một cặp sinh đôi, dù anh Đen hôm qua nói rõ hai đứa em này của anh cách nhau một tuổi, chứ không phải sinh đôi gì hết. Những cơ bắp cuồn cuộn của hai thằng nhìn từ ngang hông và phía sau cứ như của hai con báo đen chắc nịch, luôn sẵn sàng cho những cú phản xạ nhảy bật lên, hoặc đua tốc độ đột ngột nếu cần.
Nhìn hai thằng em trần truồng của anh Đen ôm con Loan đi vô nhà như ôm… của thừa kế, cả đám Bi – Bo mới hiểu con người khi đã “tối ưu hóa” cơ thể và hành động cho việc sinh tồn trong rừng thì trông như thế nào. Và cũng “cảm” được mức độ ác liệt, và cả “sát khí” toát ra từ hai thằng con trai quanh năm suốt tháng hầu như chỉ sống trong rừng sâu. Một khi con người đã văn minh hóa hoàn toàn, phải đánh đổi bằng việc mất đi những bản năng sinh tồn mà từ khởi thủy, tổ tiên nhân loại vốn đã có sẵn, như những gì đang toát ra rất rõ ràng và “đậm đặc” từ hai thằng em trai anh Đen.
Nhìn hai thằng bước đi, cả đám 4 thằng Bi – Bo đều cảm thấy như nhìn hai chiến binh đầy sát phạt quyết đoán, hoặc cũng có thể nói như hai con thú ăn thịt đang “tha con mồi” về hang ổ để thịt.
Chỉ dùng mấy bước chân, thằng đầu trọc da đen thui đó đã đi từ ngoài rào vô tới căn nhà. Khi đi qua cái cửa thấp, nó đưa một tay đỡ mông con nhỏ, một tay đỡ lưng con Loan, đầu cúi thấp xuống, hơi nghiêng người ra trước rồi bước vào nhẹ nhàng, tự nhiên như người ta đi giữa đại lộ vậy. Gần như không có cảm giác nó đang ôm theo một con bé 10 tuổi gì cả, lại càng không có cảnh nó “ịn” trán lên đố cửa kêu cái “bốp” như anh Khanh lúc nãy, khiến cho cả đám đang đứng nhìn thầm thở dài bực bội lẫn vô lực trước hai “thực thể hoang dã” và mạnh mẽ này.
Mãi đến lúc đó tụi nó mới biết mình và hai thằng đó không cùng một thế giới, mà cả đám lại đang ở trong “thế giới” của tụi nó! Nghĩ như vậy rồi, cả đám mới chịu buông lỏng ý định cạnh tranh, kể cả những đôi mắt “hình viên đạn” của hai thằng Bi – Bo cũng trở lại bình thường. Nếu cạnh tranh mà có thể thắng, tụi nó không sợ gì mà thử, nhưng ở đây thì tụi nó không có tuổi nào để mà so sánh hết, nên còn cạnh tranh làm gì nữa. Tự tìm vui… nơi con bé khác thôi.
Anh Khanh và anh Nhàn nhìn cảnh con Loan chuyển từ người anh Đen sang ôm lấy thằng em anh, rồi thằng ku vuốt ve con nhỏ vài cái đã khiến con nhỏ động dục nhanh chóng ra sao, từ chỗ động dục chuyển sang “chịu đèn” còn nhanh hơn nữa, và khi đã kích thích con nhỏ thành công thì thằng đầu trọc lẫn thằng em nó đều xoay người, ôm con Loan bước vô nhà một nước mà không thèm ngó tới ai. Mọi thứ diễn ra từ đầu tới cuối mà hai anh cũng không thốt lên được tiếng nào, nói gì là hai thằng Bi – Bo đã lộ ra ý định buông xuôi trong ánh mắt.
Cũng phải kể đến chuyện cả đêm qua, rồi sáng nay nữa, nhóm anh đã chơi 3 đứa em gái, con gái người ta đến “tàn tật” luôn rồi, bây giờ người ta chơi em gái mình thì hổng lẽ giơ tay ra cản lại. Mà nhìn con Loan đang nứng muốn điên, bướm nhiểu nhão đến ướt con ku của thằng ôm nó luôn, thì cản làm chi nữa, cản có được không?!
Có lẽ đây là lần đầu tiên cả đám thấy khó xử nhất, và cũng shock nhất, còn shock hơn cái màn anh Đen “khám” và hít hửi bướm mấy con em của anh tối qua nữa. Anh Đen dù sao cũng là bạn thân của anh Khanh, trong nhóm 5 đứa khách lạ tới nhà này thì ít nhất có anh Khanh lẫn anh Nhàn đều biết trước khá rõ về “gia cảnh” ở đây, chưa kể cả nhóm cũng có một đoạn thời gian chạy theo sau anh Đen từ ngoài đường chính vô đây, tám một hồi cho thân thiện rồi mới làm mấy chuyện “thân mật” với đám em của anh sau đó. Nhưng 3 người đàn ông trong gia đình anh Đen vừa mới về tới này, toàn bộ cả nhóm 4 thằng lẫn con Loan đều lạ hoắc, mà vừa rồi hai thằng kia cứ thế mà bế con nhỏ trần truồng mang vô nhà trong, để làm gì không cần nói cũng biết, thì cả đám có thể nói là shock toàn tập.
Nhưng shock vì sự sỗ sàng, không có khoảng đệm nào trong giao tiếp thôi, chứ với sex thì cho con Loan ngủ với ai chả thế, ít ra thì đến giờ này tụi nó đều có suy nghĩ đó rồi.
Nhóm bốn thằng còn lo lắng ba của anh Đen phát hiện ra tình trạng “thương binh” của 3 đứa con gái bác. Không rõ nếu biết được vụ này thì bác và cả hai thằng đen mun kia sẽ nghĩ như nào, nhất là cái cảnh đàn ông nai lưng ra làm cật lực trong rừng cả tuần, về nhà tìm đàn bà con gái để “xả” mà không được thì bí bách cỡ nào. Dù sao con Koan cũng bị hai “con báo đen” kia “tha đi vô hang” để thịt rồi, nhưng tốt nhất vẫn cứ đừng phát hiện ra “hiện trạng” của 3 đứa con gái kia, đợi tới… trưa hay tối gì đó, tụi nhỏ hồi phục lại là lý tưởng nhất.
Và đúng như người ta nói, đã không nghĩ đến thì thôi, chứ nghi thần nghi quỷ rồi thì nghi cái gì dễ trúng cái đó lắm.
Vừa thấy thân hình trần truồng của thằng em anh Đen khuất sau bức tường đất, cả đám còn lại chưa kịp nói gì thì ba anh Đen cũng bước vô trong, nhưng quẹo trái qua cái bộ phản gỗ có hai mẹ con con bé câm điếc đang ngồi. Im lặng vài giây mà kéo dài như vài giờ, và rồi cả đám nghe một tiếng thảng thốt của bác…
– Lạy hồn! Lone tanh bành hết rồi! Sao làm nó sưng dữ vậy mấy đứa?
Ở ngoài hiên, cả đám bốn thằng nhăn mặt le lưỡi, đứa nào cũng lấm la lấm lét rụt vai nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn anh Đen cầu cứu.
Anh Đen đã lượm quần dưới đất lên mặc vô, nhưng con ku cương cứng lại độn đằng trước quần anh như cái lều rất mắc cười. Anh đi lại hiên nhà cạnh chỗ đám bạn, vừa cười cười nói với cả đám…
– Thì mần sao thì nói vậy thôi. Tụi bây mần em tao xong lại sợ nhận trách nhiệm à? Há há…
Nói vậy nhưng anh vẫn quay lại, ngoác miệng ra nói với ba mình trong nhà…
– Bị hội đồng đó ba. Đám bạn con xài hao lắm, nhất là thằng khủng long ku bự nhất này nè. Hổng những một đứa, mà cặp sinh đôi kia cũng banh rồi, haha…
Anh vừa nói xong câu đó, anh Khanh chắp hai tay làm động tác vái lạy anh mấy cái như “nể phục” thánh này luôn. Anh Nhàn xanh mướt mặt mày, tay chân, cứ như bị ai đổ nước lá dứa từ đầu xuống chân, xanh lè cả cây. Hai thằng Bi – Bo đều rụt cổ, le lưỡi liếc liếc vô phòng đầy lo lắng.
Cả đám càng lo lắng hơn khi bác già đã đi lại ra ngoài cửa. Tướng bác to cao như anh Nhàn, cũng đen mun như anh Đen, mái tóc muối tiêu cắt ngắn sát rạt da đầu. Nếu bịt cái đầu tóc đó bằng khăn hay đội nón, đeo thêm khẩu trang để che những vết rạn chân chim nơi đuôi mắt, vẻ rắn rỏi trên cơ thể bác nhìn từ cả sau lẫn trước chẳng khác gì người chỉ vừa chớm tuổi trung niên, vẫn còn đầy phong độ và rất có “lực”.
Cả đám hơi cuống quýt khi thấy bác già đi ra cạnh nhóm, tay bác khoác lên vai anh Khanh, vỗ vỗ mấy cái lên cơ thể đang căng cứng của anh, và nói…
– Ku cậu này giống tốt! Há há… Có làm nó đậu thai được thì bác nuôi cho, khà khà.
Vừa nói bác vừa liếc nhìn tướng tá anh Khanh, và ngó ngó chỗ đội lên trước quần anh, như một lão nông thực thụ đi tìm mua bò đực về để phối giống cho đàn bò cái trong chuồng sau nhà.
Anh Khanh cảm thấy nhột nhạt với cái nhìn của bác, không phải nhột nhạt khi nghĩ đến vụ “dầu ăn” hay gì, mà vì cái nhìn của bác… chỉ như nhìn một con giống gia súc nào đó mà bác đang đi chọn mua thôi. Anh thầm cười khổ trong lòng, một thằng sinh viên top đầu của trường, đẹp trai cao to như mình mà chỉ… có giá trị như một con giống trong mắt bác này thôi, cái nhìn này cũng quá ác rồi! Nhưng nghĩ vậy thôi, chứ anh vẫn cúi cái đầu cao kều của mình và nói…
– Dạ dạ… Tụi con… cũng thích con bé lắm.
– Ờ. Giã nó tét lone luôn rồi mà còn chê thì hổng yên với bác đâu đó, há há…
– Dạ dạ… tụi con đâu có chê đâu bác. Bé xinh lắm, hihi…
– Ờ. Con bác mà, đứa nào xấu đâu, há há…
Cả đám đều thầm than trong bụng một câu giống nhau “Trời ạ, không xấu tí nào, cứ nhìn đám con trai đen như trâu của bác là biết hà!”. Thằng Bi còn nghĩ xa hơn “Được một cái, đám con gái có body ngon, bù lại cho nước da bánh mật cũng đỡ, chứ mà cũng đen mun luôn thì cả đám sẽ tưởng mình lạc tới xứ nào luôn rồi, không còn trên đất Việt Nam nữa.”
Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi, không thằng nào đủ ngu để nói toạc ra miệng như cái cách thẳng tuột của anh Đen hết.
Nên bác già nghe đám thanh niên khen con mình thì cũng vui vẻ, quay sang hỏi anh Đen đang nhe răng đứng cười cạnh bên…
– Con có nói với mấy bạn là ba cúp thuốc ngừa của nó chưa?
– Nói rồi ba. Nên tụi nó từ hôm qua tới nay mới ra sức cày dữ vậy đó. Bỏ nọc mấy tour rồi, há há…
Anh Đen quay sang đám bốn thằng và nói…
– Mà sáng nay mấy đứa có bơm nó lần nào chưa?
– Tụi tao… À à…
– Khặc khặc. Bơm rồi. Nãy ba vô kiểm tra thấy “sữa tươi” lênh láng cái lỗ lone nó luôn rồi. Điệu này chắc cũng mấy tour hả mấy đứa?
– Dạ đâu có… ơ ơ… mới có một lần hà bác.
– Dạ đúng đó. Chỉ có một tour thôi bác. Mà em nó… sưng quá nên tụi con ngưng lại.
– Chà chà. Gặp đồng đạo rồi. Không ngờ mấy đứa này mần ăn cũng được quá chớ Đen, ba chịu rồi đó, há há.
– Bạn con mà ba. Có đứa nào mình hạc xương mai đâu. Đàn ông con trai dũng mãnh như vậy mới ra dáng đàn ông chứ, há há…
– Đúng rồi. Giống tốt nữa. Như cháu này cao to nè. Nói bác nghe coi, con cao bao nhiêu?
– Con á? Dạ… một mét chín tám.
– Chà chà, thiếu hai phân nữa là hai thước luôn, quá dữ! Được đó! Thằng này bác chịu, khà khà. Rồi ba đứa này nữa cũng tốt giống nè. Ráng đi, con nhỏ lần này mà bầu thì bác nuôi cho, tụi bây khỏi sợ trách nhiệm gì hết. Cho nó lấy giống được của mấy đứa để cải tạo gen trong nhà coi có trắng ra không, nuôi gà gọi là đổi cồ á, chứ đám con trai bác đen thui à, hà hà…
– Dạ. Bác… tốt quá. Tụi con… thích! Hí hí…
– Cha cha! Bác cũng ưng thằng nhóc này rồi. Tên gì vậy con? Nay nhiêu tuổi mà bự con dữ vậy?
– Dạ, con tên Bi, mười bảy tuổi. Thằng này em con, tên Bo, sanh sau con năm phút.
– Oh. Mười bảy tuổi mà bự con dữ. Sau này chắc còn cao thêm nữa đó. Được! Được! Mà hai đứa sanh đôi ha. Nhà bác cũng có một cặp sanh đôi đó. Tụi con chơi thử chưa?
– Ặk. Bác… trực tính quá, hihi… Con cũng thích hai em lắm! Hihi…
– Tụi nó thử qua ba đứa rồi ba. Hai con sinh đôi tối qua bị mang vô trong, sáng nay chắc đi không nổi quá. Nãy giờ không thấy đâu.
– Ờ. Con “bận bịu” ở ngoài rào quá mà, làm gì thấy em nó ở đâu.
– Haha… Ba này. Tụi nó lên đây có mấy bữa, con phải tranh thủ chứ.
– Ờ. Hai con nhỏ chắc đi tắm rồi quá. Nãy ba vô không thấy tụi nó, cũng không thấy 3 đứa nhóc út.
– À, tụi nhóc chạy đi bẻ trái cóc da đá chín ở đồi đá rồi. Lúc sáng chạy ra có nói con.
– À à. Đúng là vô mùa chín hết rồi. Cây nhà mình năm nay hổng có trái nào. Lạ thiệt…
Cả đám bốn đứa đứng cạnh bên nghe hai cha con nhà này tám với nhau sau nhiều ngày không gặp, đủ thứ thông tin từ chuyện bán dê, cừu, gà, vịt giáp tết, đến chuyện khai thác được bao nhiêu lóng gỗ trong rừng, loại gỗ nào… Đứa nào cũng thầm thở phào, quệt mồ hôi trán, lưng áo ướt đẫm, coi như cả đám “qua truông” với bậc phụ huynh này rồi. Mà phải công nhận bác già này trực tính còn hơn anh Đen, hèn chi cha nào con nấy, cả nhà đều chẳng có ngại ngùng gì hết, thích là cởi truồng ra chơi ngay trong sân, ban ngày ban mặt, giữa đám gà vịt đầy sân mà cứ “giã” nhau bành bạch, đúng y như người rừng muốn gì làm đó luôn, không có “làm mặt làm màu” như người thành phố.
Những lo lắng về ba đứa con gái của nhà này bị nhóm mình “giã cho ra bã”, coi như đã ổn, tụi nó cứ như được giải thoát khỏi một tảng đá to đè lên ngực từ nãy giờ.
Khi không còn căng thẳng nữa, và cũng nghe không hiểu những chuyện về lâm tặc của hai cha con anh Đen, cả đám lại chuyển sự chú ý sang những tiếng “bạch bạch” vang vang từ nhà trong ra tận ngoài này, lòng thầm lo lắng cho con Loan có nguy cơ thành “thương binh” như 3 con nhỏ kia.
Lúc nãy hai thằng em đen mun của anh Đen cởi đồ ra, hai “cây hàng” đều thuộc dạng khủng, nhưng đặc biệt không chỉ có độ dài, mà bề hoành lại rất ghê gớm, to hơn bề hoành của anh Khanh luôn. Hai quy đầu cũng đỏ hỏn như hai trái dâu Tây to bự gắn lên trên hai khúc ku đen thui gân guốc, khi đi ngang qua cả đám bốn thằng thì hai thằng Bi – Bo nhìn muốn trợn lên, nhưng lúc đó mọi thứ diễn ra quá nhanh, và thông tin quá nhiều, lại quá nhiễu, nên cả đám chưa ý thức được “nguy cơ” đối với con Loan như bây giờ.
Nên lúc này những âm thanh quen thuộc đó vang vang lên từ trong nhà, chẳng những hai thằng Bi – Bo, mà cả anh Khanh lẫn anh Nhàn cũng đều có lý do chính đáng để lo lắng cho con nhỏ, nhất là không biết hai thằng ku có dai sức như thằng anh nó không. Nếu mỗi đứa cứ sòn sòn “giã” vô cái bướm con nhỏ tận 20 phút, thì ba anh em nhà anh Đen dư sức đưa con nhỏ đi “nghỉ phép” dài hạn như đám em gái anh Đen vậy, chứ chưa nói tới… ba của anh. Từ cái cách bác nhìn con trai, con gái cứ như nhìn gia súc để gây giống ra, thì dễ gì bác chịu đứng ngoài nhìn mà không tham gia! Nếu là sự thật thì coi như con nhỏ một mình chọi bốn, lại không phải bốn người quen biết “xài kỹ” như anh em thằng Bi – Bo, mà là bốn người đàn ông lạ hoàn toàn, sẽ “tranh thủ tận dụng” con nhỏ tối đa chứ sẽ không hề nương tay đối với nó. Và kết cục với con bé 10 tuổi này sẽ không khó mà đoán được.
Lo là lo như thế, nhưng há miệng mắc quai, đội mình đã lỡ “ăn” hết 3 đứa con gái nhà người ta, nên giờ đây bốn thằng có muốn cứu con Loan cũng không thể làm gì hơn là xoắn xuýt đứng nhìn vô trong nhà.
Và lo gì thì xảy ra cái đó, khi bác già hình như cũng đang lắng tai lên nghe những âm thanh vang vang đó, rồi quay lại nhìn cả đám và nói…
– Tụi con ở đây chơi tự nhiên ha, bác vô… tiếp sức cho tụi nó. Há há…
Anh Khanh với hai thằng Bi – Bo chỉ có nước cười khổ, miễn cưỡng gật đầu “dạ dạ” mấy tiếng rồi nhìn thân hình chắc nịch của bác già khuất sau ngạch cửa.
Anh Đen cười cười nói…
– Mấy đứa có rảnh không? Đi phụ làm thịt cừu với tao đi.
– Ờ. Được được.
Cả đám gật đầu lia lịa vì tìm được lối thoát. Bây giờ mà đi vô nhà nhìn 3 cha con chơi con Loan thì không tiện, dù bác già có xởi lởi cỡ nào cũng là phụ huynh của anh Đen, và hai thằng Bi – Bo lẫn anh Khanh cũng không quen nhìn người lạ hội đồng con em mình như vậy. Mà đứng mãi chỗ này nghe những tiếng động đó càng không ổn.
Nên khi anh Đen tìm được việc cho cả đám, tụi nó mừng rơn. Với lại cũng phải làm đồ ăn sáng nữa, chứ lúc này cả đám bắt đầu thấy hơi đói rồi. Sáng sớm vừa ngủ dậy đã cho “miệng dưới” con bé câm “bú sữa”, nên đến giờ bao tử đứa nào cũng trống rỗng hết cả.
Tụi nó ra tới khoảnh đất bên hông nhà, chỗ này được rào riêng ra cho bầy cừu chạy trong đó.
Thằng Bi hú lên…
– Hú hú… Cuối cùng cũng sắp được ăn thịt cừu rồi. Tụi em thèm từ hôm qua tới giờ đó anh Đen.
– À. Anh có nghe thằng Khanh nói rồi, mà để bữa nay làm luôn cho tươi nè.
– Dạ. Giờ mình bắt con nào đây anh?
– Ăn con to đi cho ngon. Con nhỏ nhão lắm.
– Quá đã, hí hí.
Anh Đen nói xong thì mở cửa khu quây, bước vô trong. Chỉ đi mấy bước chân tới cạnh con cừu to, anh bất ngờ nhoài người như con báo, vươn tay chộp lấy chân sau của nó, rồi nắm bốn chân của nó lật ngang, khiến con cừu to té chổng bốn vó lên trời, kêu be be liên hồi.
Anh Đen nhanh tay lấy sợi dây chuối khô dắt bên lưng quần ra cột bốn vó con cừu chụm lại, rồi giở lên vác gọn gàng trên vai, cứ thế mà đi ra ngoài, không quên kêu hai thằng Bi – Bo còn đang ngơ ngác đóng cửa khu quây cừu lại.
Cả bốn thằng đứng ngoài còn chưa kịp làm gì, thì anh Đen đã vác cừu ra ngoài bỏ xuống đất, ngay trước mặt tụi nó, nhẹ nhàng cứ như đi vô chuồng gà lượm một cái trứng rồi đi ra vậy.
Thằng Bo nhìn con cừu bị trói kêu “be be” dưới đất, nó trầm trồ…
– Wow! Quá dữ! Anh bắt cừu cứ như diều hâu xớt gà con á. Nhẹ nhàng như không có gì luôn, há há.
– Đúng đó, em còn tưởng phải có một màn rượt đuổi, kêu to gọi nhỏ nữa chứ. Mà con này to ghê luôn. Khoảng bao nhiêu ký anh?
– Chắc hai mươi lăm tới hai mươi tám ký á. Nhìn lông vậy chứ làm ra thì nhỏ lại à.
– Oh. Vậy mà em thấy nó to tổ bố luôn, thì ra là lông nhiều. Giờ làm gì nữa anh?
– Tiếp theo là treo nó lên, lấy tiết, rồi làm gì thì em coi là biết à.
– Dạ, hí hí…
Cả đám mang tiếng là “phụ một tay”, mà hầu như chẳng đụng tay chân gì vô được hết với tốc độ làm cực nhanh của anh Đen.
Chỉ xoẹt xoẹt một lúc anh đã lấy tiết, làm lông, mổ lấy nội tạng bỏ vô một cái thau to.
Phần thịt anh làm sạch, rồi lấy ra một miếng phi lê cốt lết to, xắt mỏng và ướp gia vị để lát nữa có than hồng sẽ làm món thịt nướng. Còn miếng ba rọi dưới bụng được anh chặt vừa miếng ăn, rồi bỏ chung với sườn chặt miếng, đuôi, đầu, xương cổ và xương sống, xốc qua gia vị xong, mang đi xào cho thơm lên, và đổ nước sôi nấu sẵn trước đó vô nấu chung thành một nồi giả cầy miền Nam. Bốn chân cừu anh nói toàn da với xương nên chặt bỏ ngang từ khớp gối trở xuống, không thèm lấy.
Phần thịt đùi phi lê còn lại khá nhiều, anh xắt miếng to bằng bàn tay, ướp muối và tiêu, ớt bột xong treo vô cái tủ bằng sắt ở bên hông nhà, bên dưới có chỗ đốt than.
Thằng Bi thắc mắc…
– Wow! Lò nướng đây hả anh Đen?
– Hông âu. Tủ xông khói đó. Cá thịt ăn không kịp thì bỏ vô đây xông khói mới giữ lâu được.
– Wow. Y như của nước ngoài luôn.
– Há há. Thì nó là người nước ngoài chứ gì nữa. Nhìn nước da của nó thì biết hổng phải Việt Nam rồi, haha…
– Hè hè. Ai nói cứ Việt Nam thì phải trắng? Anh mày đen giòn nha. Có biết một cái resort cũng tên đó không?
– Hè hè. Biết rồi, khoe hoài. Mà thằng này cũng lạ. Chỗ nào đen thì đen mun, chỉ có một chỗ đỏ hỏn.
– Há há… Anh Khanh làm em nhớ tới… ku chó.
– Hahaha… Đỏ như son nha mấy đứa. Quý tướng à! Khó mà kiếm được thằng nào như anh lắm đó.
– Xời! Hổng ai khen nên nó tự khen mình kìa! Tao thấy ít nhất cũng còn hai cái… ku chó như vậy nữa á, há há…
– Trời ạ! Anh em nhà anh sao mà ai cũng… khủng bề hoành vậy anh? Dù không dài khủng nhưng to khủng khiếp.
– Ờ. Cái này gọi là… tập cho mấy em đó rặn đẻ á. Mai mốt có đẻ thì bướm cũng quen bài tập giãn cơ này sẵn rồi, đỡ đau, há há…
– Trời trời! Mỗi lần bị anh hay hai thằng em đút vô, con gái người ta đúng là muốn đau đẻ luôn, hơ hơ…
– Nên nó được các máy bay hâm mộ lắm đó mấy đứa. Các bà còn khen hàng họ nó hơn xa mấy cái toys khủng của mấy bả nữa.
– Haha… Toy silicone chán phèo. Củ của tao bị mang toy ra so hoài chứ đâu. Đồ giả dài hơn thì có, gai cũng có, nhưng làm sao hot bằng của tao được.
– Ọe. Gớm quá. Thôi mình tập trung chuyên môn đi mấy anh.
– Haha… Tội nghiệp mấy em nhỏ chưa vào đời. Khi nào muốn học làm “phi công” thì nói anh, hứa sẽ dạy free cho mấy em các chiêu điều khiển “máy bay” luôn, há há…
– Em muốn… ốm nghén rồi anh ơi. Ọe! Tha cho em đi.
– Em cũng vậy.
– Haha…
Ngay khi cả đám đang giỡn nhau để át những tiếng động “hự hự, bạch bạch” từ trong nhà như khêu gợi và “tra tấn” lỗ tai tụi nó cùng một lúc, thì 3 đứa em nhỏ nhất của anh Đen cũng chạy từ đâu về, mặt mày hớn hở. Trôn áo phía trước của đứa nào cũng đùm một mớ trái gì đỏ tươi, to cỡ đầu ngón tay cái. Tụi nhóc vừa đi vừa bốc vài trái bỏ vô miệng cắn “bụp” một cái, nút nút nước ngon lành, xong phun cả hột lẫn vỏ ra ngoài.
Lúc này hai con bé sinh đôi vừa tắm xong, tóc còn ướt mem, vừa đi vừa nghiêng người vắt tóc, ra tới khu bếp thấy 3 đứa em đang ăn trái rừng thì cũng nhào vô xin.
Cả đám nhỏ xúm xít cùng nhau ăn, cười nói rất vui vẻ, nhất là hai con bé sinh đôi, khiến nhóm Bi – Bo cũng thấy đỡ tội lỗi, nghĩ tới cảnh hồi sáng hai con bé ngay cả ra nhà trước lấy quần áo mặc vô cũng đi không nổi, phải nhờ mấy anh lớn bế ra…
Anh Đen đang lui cui lóc thịt, thấy mấy đứa em đi tới thì hỏi…
– Cóc da đá năm nay sai trái ghê ha mấy đứa.
– Dạ, chín đỏ cây luôn anh Hai. Tụi em đập một lúc thì hổng còn chỗ đựng nên đi về. Mai hái tiếp, hí hí…
– Ờ. Ngon đó. Bữa đi ngang anh có thấy, mà nó chưa chín lắm nên không hái cho tụi em.
– Nay chín đỏ luôn. Nhìn nè anh Hai.
– Ờ ờ. Đỏ vầy ăn mới ngon. Mà mấy đứa ra sau vườn hái lá cây có mùi thơm cho anh đi. Lá sả, ổi, bưởi, lá gừng gì đó.
– Xông khói hả anh Hai?
– Ừ. Chứ nguyên con này mình ăn đâu có hết.
– Dạ. Để tụi em đi.
– Nè! Cầm lấy con dao này cắt cho dễ. Lựa cành nào đèo thì cắt nha. Chứ cắt cành đang phát triển là ba la đó.
– Ủa? Ba về rồi hả anh Hai?
– Ừ. Ba, anh Ba, anh Tư về rồi. Đang ở trong nhà đó.
– Sao em hổng thấy ba đằng nhà trước ta?
Một thằng nhóc thắc mắc.
– Hí hí. Ba với anh ba, anh Tư đang trong buồng “bỏ nọc” con nhỏ em mấy anh này nè. Đâu có rảnh ra đây, hí hí…
– Nãy hai chị tắm xong đi ngang buồng trong còn thấy ba người thay nhau đè lên con nhỏ trên bộ phản gỗ, hí hí…
– Chà chà. Lại có người sắp sửa ngồi một chỗ cho coi.
Thằng nhóc 7 – 8 tuổi gật gù, vê cằm ra vẻ hiểu biết lắm. Tụi nó chứng kiến mấy chuyện này hàng ngày, từ lúc sinh ra luôn rồi, nên chẳng thấy gì lạ hết, cứ thấy bình thường như ăn cơm, tắm rửa thôi. Vả lại tụi nó cũng chưa dậy thì, chẳng “mần ăn” hay tham gia “truyền thống” gia đình được, có thử mấy động tác mà chỉ bắt chước thôi, nên hai thằng nhóc chẳng thấy kích thích gì cả.
Chỉ có đám bốn thằng Bi – Bo nghe vậy đều tự động sửa lại đáy quần phía trước, vì đang có đến bốn cái lều độn lên trước quần mỗi đứa. Thằng nào cũng cảm giác vừa hồi hộp, lo lắng cho con Loan, muốn chạy vô coi, cũng vừa ngại ngại, muốn để mặc con nhỏ hưởng thụ khoái lạc tối đa nhất có thể, và hiển nhiên để “nhường” cho ba người đàn ông con trai trong nhà này hưởng thụ con nhỏ nữa.
Nói là nói vậy thôi, bốn thằng vẫn có một sự khó chịu không hề nhẹ. Nếu là khuất mắt trông coi thì cũng thôi, đằng này những âm thanh “kia” cứ như “giã” vô tai tụi nó. Trong lòng đứa nào cũng đều biết rõ đứa con gái của nhóm mình đang bị mấy thằng đàn ông khác đè ra “phang” dồn dập ngay bên trong căn nhà sau lưng, chỉ cách có một bức tường, mà không đứa nào có thể làm gì được. Tụi nó đều cảm thấy nhấp nba nhấp nhổm, trong bụng đứa nào cũng như có kiến đang bò, rồi nhột nhạt, khó chịu, bức bối, không phải vì đói mà vì một cái gì đó không biết nói sao cho rõ.
Chắc vì vậy nên nãy giờ đứa nào cũng tìm cách làm việc gì đó để khỏa lấp.
Lúc còn ở cạnh đàn cừu ồn ào, cả đám đứng xem anh Đen bắt cừu, lấy tiết, làm lông, thui cỏ cho da vàng thì cũng thôi, vì những lúc đó khá chộn rộn. Chỉ có lúc ra thịt và làm lòng như vầy, sự yên tĩnh càng khiến cho bốn cặp tai của mấy đứa dỏng hết lên, nghe rõ từng tiếng thở, từng cú “giã” bành bạch vang lên sau bức tường đất, kể cả những tiếng rên “Á Á, ui da, hơ hơ, ơ hơ…” vừa đau đớn pha lẫn sung sướng của con Loan cũng không thoát khỏi mấy lỗ tai hóng hớt của 4 thằng.
Tụi nó ước gì đang ở hẳn… trong rừng, hay ngoài bãi biển, lúc đó có thể lấy loa di động ra, mở nhạc lưu sẵn trên điện thoại để lấn át những âm thanh đó đi. Nhưng tối qua tới giờ đứa nào cũng hơi hơi hiểu văn hóa gia đình này rồi, nhất là anh Đen cứ nhắc đi nhắc lại ba anh rất thích những “âm thanh của tự nhiên”, rồi “vạn vật đều từ thiên nhiên mà ra”, nên việc mở nhạc trong buổi sáng đầy chim hót, gà kêu, vịt cạp cạp quanh nhà này là không khả thi rồi. Mà nói như vậy, những âm thanh “hự hự, phù phù, tạch tạch, á á” kia chắc cũng là “âm thanh của tự nhiên” rồi. Với một truyền thống gia đình sinh sản “lộn xộn” như vầy thì điều đó cũng không có gì để nghi ngờ nữa.
Không thể làm gì khác hơn, cả đám đành đẩy nhanh tiến độ những việc đang làm. Anh Nhàn xông xáo phụ anh Đen làm lòng, chà rửa muối, xối nước ào ào. Anh Khanh với 2 thằng sinh đôi phụ ra thịt cho hết chỗ còn lại. Rồi người thì rửa thịt với rượu mạnh, sau đó ướp thịt, người thì chặt xương, người chốc chốc lại coi củi lửa của cái nồi giả cầy đang hầm… Mỗi người một tay, lăng xăng ngay cạnh sàn nước, kéo thau nhôm kêu xoẹt xoẹt dưới nền, xối nước ào ào, nói cười lớn tiếng, í ới nhau…
Thấy mấy anh lớn ai cũng làm việc lăng xăng, hai con bé sinh đôi cũng cầm lấy con dao từ tay anh Đen, một đứa lấy cái rổ tre đan đưa cho ba đứa nhỏ trút trái cóc da đá từ túm áo trước bụng ra, để tạm mớ trái cây rừng đó lên kệ, rồi dắt tụi nhóc đi ra sau nhà. Ở đó có cả một vườn rộng trồng toàn cây ăn trái, ăn lá, đủ thứ loại mà lúc nãy đi bắt cừu đám Bi – Bo cũng đã ngó qua.
Tụi nhỏ đi một chút mà lát sau đã quay về với một ôm cành lá đủ loại.
Anh Đen phân công mấy đứa em bỏ lá cây tươi lên trên lớp than hồng đang cháy trong cái tủ xông khói, kể cả những cành cây cũng được anh chỉ tụi nó bẻ ngắn ra bỏ lên trên than. Ngay lập tức một luồng khói mù mịt bốc lên, xuyên qua lớp lưới sắt đen kịt dưới đáy tủ bay lên phủ kín bên trong ngăn tủ, phủ kín mớ thịt vừa được ướp và treo bên trong, rồi theo ống khói ở bên trên bay ra ngoài.
Đám nhóc có vẻ thành thạo việc này lắm. Hai thằng Bi – Bo nhìn tụi nó cho từng mớ lá vô trên than hồng để lấy khói thì nể hết sức.
Anh Đen nói…
– Tụi nó quen rồi. Nhà anh không có tủ lạnh, tủ đông gì hết. Đồ ăn không hết thì cứ rửa rượu, ướp muối xông khói ăn dần thôi.
– Gà có xông khói được không anh?
– Được chứ. Gà, cá, dê cừu, heo, ngỗng… Cứ phi lê là đưa vô xông khói hết.
– Chà. Nghe hấp dẫn quá. Cho em ăn thử với.
– Ờ. Để tối đi. Mà ăn được đồ tươi thì ăn cho sướng, tội gì.
– Haha… Keyword của tụi nó là “ăn thử” đó mày. Chưa chắc ăn xong vẫn thích.
– Dễ ẹc. Gì chứ đồ xông khói nhà nhiều lắm. Mai hay mốt gì, sát tết tao lại làm con heo, ra thịt nhồi vô làm xúc xích để ăn tết đó.
– Chu choa. Anh biết món đó luôn.
– Biết. Anh chuyên gia nhồi xúc xích mà.
– Sặc. Em thấy anh đúng như vậy á. Xúc xích đã bự, còn nhồi mười mấy hai chục phút chưa ra nữa.
– Nhồi con gái người ta sướng run bần bật luôn. Haha…
– Ơ! Vụ đó… anh cũng chuyên gia luôn, haha…
– Nhà anh… ai cũng lâu vậy hết hả?
– Không. Chỉ mình anh thôi. Mấy người kia bình thường, không có lâu như vậy.
– Phù! Nghe mày nói xong tao thấy nhẹ cả người đó Đen.
– Đúng đó! Cũng may chỉ có mày là “dị nhân”. Chứ ba người kia mà cũng vậy nữa thì chắc bé Loan toang luôn quá.
– Hè hè. Nãy giờ thấy tụi bây nhăn nhó như khỉ ăn ớt, chắc đang lo như vậy đúng không?
– Làm gì có! Tụi tao còn… mừng cho nó nữa kìa. Coi như con nhỏ… trúng số, gặp cả gia đình toàn hàng bự, há há…
– Có thì nói, hổng có thì thôi. Chứ ở đây ép dầu ép mỡ, hổng ai ép nói đâu nha, hè hè.
– Thiệt mà. Tao có lo gì đâu. Đúng không Bo?
– Hơ hơ… Em thì… lo.
– Em cũng lo.
– Tao cũng vậy.
– Ặk. Vụ này gọi là bán đứng đồng đội nha mấy đứa.
– Haha. Khanh ơi là Khanh! Lên rừng còn bày đặt khách sáo như người thành phố nữa. Bữa qua tao nói rồi á, cứ sống thật với… giới tính của mình đi, ngại ngùng chi rồi làm cái gì hoa hoa gì đó.
– Hoa liễu!!!
– Sặc! Bậy nha Bi! Thảo mai! Tao nói bao nhiêu lần sao mày cứ quên hoài vậy Đen?!
– Ờ ờ. Mày nói tao mới nhớ, thảo mai. Sao dân thành phố đặt chi cái chữ khó nhớ vãi. Tao cứ nhớ bông hoa gì đó, haha…
– Mày là dân trên rừng, không xài nên không nhớ là bình thường mà. À, giờ mớ thịt này sao đây?
– Khử rượu xong rồi để đó tao xào cho. Con cừu này mà không biết cách nấu, xong hôi ăn không nổi luôn.
Thế là anh Đen lấy lại vai chính. Trước tiên anh dặn đám em…
– Mấy đứa phụ trách cái tủ xông khói này cho anh Hai nha. Có đi chơi loanh quanh thì cứ đi, nhưng cũng canh đốt cái bếp lò xông khói đó cho thịt được chín thì mới không hư. Đừng để tắt lửa giữa chừng nha.
– Dạ. Em biết rồi.
Con bé trong cặp sinh đôi bỏ một trái rừng chín đỏ vô miệng, vừa nút nút trong khi trả lời.
Cả đám bốn thằng từ bận rộn liên tục, bây giờ lại rảnh rỗi, bị những tiếng “hục hục” từ trong nhà vang lên “hành hạ” mấy cái lỗ tai.
Anh Nhàn sau khi buông mớ thịt ra thì khơi lại cái bếp lò đã bị lấy một mớ than cho tủ xông khói. Khi lửa đã cháy lách tách thì anh Đen bắt đầu nấu tiếp các món khác.
Chỉ một chút sau, những tiếng xèo xèo do xào thịt vang lên làm mấy cái bụng của cả đám lần nữa lại réo sùng sục. Mùi cừu xào sả ớt bốc lên cay nồng.
Món này vừa xong thì rất nhanh chóng hết sạch, vì đây cũng là món làm tốc hành để “cứu đói” cho cả đám, nên vừa làm tụi nó vừa bốc ăn, vừa thổi vừa nhai, vừa xuýt xoa khen ngon. Kể cả mấy đứa nhỏ cũng có phần, vừa chạy quanh vừa nhai nhóp nhép rất dễ thương, nhất là khi 3 đứa nhỏ nhất lấy một cành cây ổi, tước vỏ rồi chăm chú xỏ từng miếng thịt vô, mang lên “cho chị Năm”, theo lời một đứa. Con út còn mang cả bụm trái rừng trong vạt áo chạy lên đưa chị.
Rồi tới cái nồi giả cầy đã nấu trước đó cũng gần chín, mùi gia vị thơm nức mũi khiến cả đám bốn thằng cứ đưa mũi lên hít hà. Anh Đen lấy cây đũa xâm thử thì thấy thịt vẫn còn dai, chưa xâm thủng qua được, nên anh phân công…
– Ai đó giữ lửa dùm cái nồi nha, cho sôi liu riu như nãy giờ thôi chứ đừng sôi trào không ngon đâu. Giờ tới món nướng.
– Yes sir!
Anh Nhàn kêu lên, rồi ngồi vừa nhận nhiệm vụ củi lửa cái nồi giả cầy, vừa chỉ cho hai thằng Bi – Bo lấy những cục than đỏ hồng bỏ qua một bên chuẩn bị cho anh Đen nướng thịt. Anh Khanh thì lụi thịt vô xiên tre với anh Đen, chuẩn bị nướng.
Cả đám lăng xăng nấu nướng. Ăn thịt xào xong rồi thì lại nhai nhóp nhép mấy trái rừng mà đám con nít đút vô miệng từng người. Mấy đứa nhỏ em anh Đen rất dễ thương, tay cứ cầm sẵn cả nắm trái cây, rồi đứng canh người nào vừa phun vỏ lẫn hạt ra là chạy tới đút tiếp một trái, khiến cho thằng Bo phì cười nói…
– Tụi em cứ ăn đi. Mấy anh tự bốc ăn được mà.
Nghe vậy 3 đứa nhỏ mới thôi đút cho từng người.
Mà cả bốn thằng Bi – Bo đều phải công nhận hương vị trái cây này rất lạ, ngọt ngọt chua chua, lại có cái vỏ giòn và rất thơm, mùi từa tựa như mùi trái cóc dưới xuôi pha lẫn mùi vỏ trái quất. Ngon vậy thôi, chứ trái này hầu như chẳng có mấy “thịt” để mà ăn, chỉ nút nút chút xíu nước chua ngọt bên trong rồi phun vỏ lẫn hột phèo phèo ra đất. Nhưng vừa ăn thịt xào xong, khi ăn trái cây này vô, các nụ vị giác trong miệng như được refresh toàn bộ, cảm giác thèm ăn lại được làm mới, một phần cũng vì chảo thịt xào làm sao “trám” đủ mấy cái bao tử của đám to con này.
Cả đám vẫn tiếp tục làm việc lăng xăng. Khói bếp củi, khói từ mớ lá cây có tinh dầu tỏa ra từ tủ thịt xông khói, lan tỏa trong không khí, lãng đãng bay bay, vương vấn trên mái tranh của căn nhà vách đất trước khi tan biến trên bầu trời buổi sáng, khiến cho căn bếp như rộn ràng hẳn lên.