Phần 74
Khi cả đám buông nhau ra, con Loan liền ôm chặt lấy anh Nhàn, rúc mặt và mũi vô dưới nách của anh, thì nghe anh Bo nói…
– Gần bảy giờ rồi anh Nhàn!
– Ờ. Thời gian trôi nhanh như chó chạy qua cửa sổ.
– Haha… Chó chứ không phải “bóng câu” hả anh?
– Khà khà. Thời này làm gì có cảnh ngựa chạy ngoài đường nữa. Cùng lắm chỉ có chó thôi.
– Hahaha… Đúng là em không còn khái niệm gì về thời gian luôn á. Hồi nãy bắt đầu lúc mấy giờ ta?
– Anh biết chết liền á. Hình như cũng sáu giờ gì đó hả? Thấy chưa sáng.
– Em cũng biết chết liền luôn. Chỉ biết giật mình dậy thì thấy anh với con Loan… Rồi tới giờ mới coi đồng hồ. Haha…
– Năm giờ kém.
– Hả? Sao bé biết vậy?
– Hồi nãy em coi giờ ở cái đồng hồ treo tường mà.
– Con Loan nói mà giấu mặt vô nách anh Nhàn, hít thật sâu cái mùi con trai mà nó rất thích. Một phần cũng để giấu đi lời nói dối, vì lúc nãy không phải nó coi giờ, mà là lúc hai chú xong xuôi, thì một chú coi giờ trên điện thoại rồi thì thào “gần năm giờ rồi đó mày”, sau đó hai chú thả nó đi về phòng, nên nó mới biết là năm giờ kém. Cũng may mấy anh hổng có tìm hiểu gì về chuyện này nên nó không bị lộ tẩy.
Thằng Bi nghe con Loan nói tụi nó bắt đầu tức lúc năm giờ kém liền kêu to…
– À. Thì ra…
– Trời ơi! Tròm trèm hai tiếng! Anh phải nể tụi mình ghê á mấy đứa.
– Wow! Liên tục hai tiếng không ngừng nghỉ! Chắc ghi vô sách kỷ lục được rồi.
– Haha… Ờ. Nhưng mà ghi là ghi cho bé Loan á. Một chấp ba suốt 2 tiếng, quá khỏe. Há há…
– Nhờ em tập thể dục mỗi ngày đó, hihi…
– Nhờ tụi anh lôi em ra khỏi giường đi tập mỗi ngày đó.
– À. Đúng rồi. Nhờ hai anh, hihi…
– Nhờ anh Khanh dạy kegel cho em nữa. Nghe ảnh kể lại như vậy. Mà không biết ảnh dạy em từ năm mấy tuổi vậy ta? Tám, hay chín?
– Mấy tuổi kệ ảnh đi anh. Giờ ảnh tuốt bên Mỹ rồi, nhắc lại chi nữa.
– Haha… Coi nó kín miệng ghê chưa?!
– Em có nói gì đâu, nên kín là đúng rồi, hihi…
– Ghê ghê! Càng lớn càng…
– Sao vậy anh?
– À à…
– Càng to vú, haha…
– Yeah! Thank you! Em soi gương canh nó mỗi ngày á. Tưởng hổng lớn, ai dè cũng nhú mền được như vầy, mừng muốn chết, hí hí…
– Vừa nói con nhỏ vừa đưa hai tay lên bóp bóp, như muốn nhờ vậy mà hai vú mình to ngay lập tức. Trong đầu nó lại thầm cảm thấy may mắn vì không ai hỏi tại sao bướm nó mới sáng sớm mà đã ướt mem sẵn, mà lúc nãy 3 anh cứ đút vô nó rồi chơi lia lịa cho tới khi ra mới thôi. Cho nên lúc này cảm giác tinh dịch của mấy anh và hai chú ở phòng bên cạnh đã trộn lẫn với nhau thành một nùi trong âm đạo rồi, con nhỏ liền… yên tâm. Sẽ không ai phân biệt được tinh dịch của ai nữa hết. Coi như nó “qua truông”.
Thật không gì tuyệt hơn là chơi nhau vào sáng sớm, nên với tinh thần và thể xác đầy thỏa mãn, đám thanh thiếu niên và một nhi đồng đều nằm dài trên giường, rúc sâu trong cái mền dầy ấm áp, rồi tám về chuyến đi ngày hôm qua.
Nửa tiếng sau…
Anh Nhàn một tay choàng qua dưới gáy con bé, co lại, bàn tay vẫn se se đầu vú nó, rồi nói:
– Dậy đánh răng rửa mặt thôi mấy đứa. Hôm nay trả phòng nè.
– Trả giờ hả anh?
– Ừ. Xong mình đi chợ phiên, ăn sáng, rồi đi tà tà từ đây qua Mèo Vạc tầm 6 giờ tối là vừa. Tới Mèo Vạc ngủ lại một đêm, mai đi đường mới về lại thành phố Hà Giang.
– Oh. Nay chắc chạy cả trăm cây số hả anh?!
– Đâu có. Chút éc hà. Cùng lắm hai mấy cây à.
– Ủa. Sao anh nói tối mới đến Mèo Vạc mà?
– À. Vì mình đi nhiều điểm dọc đường nữa, thong thả thơi nên chiều tối mới lên Mèo Vạc ngủ lại thôi. Chứ Đồng Văn lên Mèo Vạc hai mấy cây thôi.
– Quá đã! Em thích đi lang thang kiểu này ghê á. Không bó buộc về thời gian.
– Ừ. Anh cũng thích. Anh tên Nhàn mà, nhớ không?
– Haha… Nhớ! Xì tai anh Nhàn thì không lẫn vào đâu được, haha…
– Cả đám con trai hăm hở ngồi dậy, lấy bàn chải, khăn mặt đi đánh răng. Con Loan ưỡn ngực lên, đưa cái vú cứng ngắc áp vào bàn tay anh Nhàn rồi nói…
– Em xong hết rồi. Mấy anh đi đi.
– Ừ. Vậy em đợi đây đi ha. Khỏi dọn đồ. Lát tắm xong lên tụi anh dọn ba lô dùm cho.
– Dạ. Sướng quá! Hí hí…
– Con Loan cười khúc khích, vui sướng khi được mấy anh chăm sóc đến tận răng như vậy. Khi mấy anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, nó khoan khoái rúc mình trong cái mền ấm áp, rồi thiu thiu ngủ…
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/04/truyen-loli.html
Lát sau, con Loan giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng anh Nhàn gọi…
Dậy thay đồ đi em. Tụi anh dọn đồ vô ba lô cho em xong rồi nè.
Con nhỏ dụi mắt, vươn vai, giọng đầy ngái ngủ hỏi…
– Ủa? Mấy anh đánh răng rửa mặt xong rồi á?
– Vệ sinh buổi sáng xong hết rồi. Dọn ba lô của cả bốn đứa xong luôn. Giờ em chỉ mặc đồ sạch vô là mình check out thôi.
– Hihi… Vậy chắc em ngủ mê nên hổng biết gì luôn.
– Ừ. Thấy em ngủ ngon nên mọi người để em ngủ á. Làm xong mới kêu em dậy.
– Dạ. Em cảm ơn mấy anh, hihi…
– Ờ. Mà chưa. Xong hết rồi hãy cảm ơn luôn.
– Ủa. Còn gì nữa vậy anh?
– Thằng Bi nó muốn lau bướm em cho khô ráo để em ngồi xe đường đài đỡ bất tiện kìa, haha…
– Trời!
– Con Loan đỏ mặt. Nhưng nó không kịp mắc cỡ lâu thì anh Bi đã hai tay cầm hai hộp khăn giấy khô lẫn ướt xề lại giường, rồi anh tốc mền che hạ thể con nhỏ ra, rút một xấp khăn giấy khô dầy cui, kê vô bướm nó và nói…
– Rặn ra đi em! Rặn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Hè hè…
Con Loan đỏ mặt, màu đỏ lan xuống tới tận trên ngực. Nó chưa được mấy anh con trai làm vậy bao giờ nên lúc này nó mắc cỡ muốn chui xuống đất luôn.
Nó vội kéo mền trùm kín mặt, kín đầu, hở bướm và đùi ra ngoài, rồi để anh Bi muốn làm gì thì làm.
Rồi sau đó nó cảm giác bướm mình được anh Bi lau chùi rất cẩn thận trên hai môi ngoài, và nghe anh Nhàn nói…
– Lau bướm con gái phải từ trên mu xuống hậu môn nha Bi. Đừng lau ngược lại nó viêm nhiễm đó.
– Ok anh. Em biết rồi. Rặn ra đi Loan. Anh thấy cái lỗ em còn đầy nhóc kìa.
– Con Loan xấu hổ quá chừng, nó ngập ngừng một lúc, rồi cũng rặn ra, và kèm theo đó là những tiếng “tẹt tẹt” như xì hơi khiến con nhỏ càng mắc cỡ. Nhưng nó không nghe anh nào cười chọc quê nó hết, mà mỗi lần rặn ra bao nhiêu thì anh Bi lau hết cho nó bấy nhiêu. Rồi nó nghe tiếng anh Nhàn nói…
– Để anh bày cho em cách lấy cho hết tinh bên trong bướm nó.
– Anh làm thử cho em coi đi.
– Nè. Em nhấn tay ở bụng dưới nó như vầy nè. Cứ canh đoạn từ lỗ rốn kéo xuống tới cái xương mu cứng cứng này, chia đôi là được. Thấy chưa?
– Thấy rồi anh. Rồi sao nữa?
– Nhấn từ từ xuống, tới khi đụng cái chỗ cứng cứng thì nhấn mạnh xuống… Thấy chưa?
– Wow! Nhìn nó phọt tinh ra kìa, cả nùi.
– Mấy nùi luôn á. Em làm thử đi. Từ từ thôi, đừng mạnh quá kẻo đau bé.
– Vầy hả anh? À à… Em thấy rồi, cái cục cứng cứng…
– Wow… Mày làm sao hay vậy Bi?
– Thì tao nhấn như anh Nhàn nói thôi.
– Chỗ đó sao hay vậy anh Nhàn?
– Tử cung của nó á. Đè chỗ đó xuống thì âm đạo nó co ngắn lại, đùn tinh của mình ra hết thôi chứ gì đâu.
– Kiểu này công nhận hiệu quả ghê ha. Chắc là sạch hơn để nó tự rặn ra hả anh?
– Chắc chắn rồi… Thôi! Đủ rồi. Hết rồi thì thôi chứ? Đừng vọc hoài đau tử cung bé.
– Hè hè… Tại em tò mò. Em thấy đau gì không Loan?
– Con nhỏ đã chui đầu ra khỏi mền từ nãy giờ, nhìn 3 anh đang chơi trò “bác sĩ” trên người mình. Vụ này chẳng những hai anh Bi – Bo thấy ngạc nhiên, mà con nhỏ càng ngạc nhiên hơn. Mọi thứ đều xảy ra ngay trên cơ thể nó mà tới giờ nó mới biết! Giống y chang lần đầu trong đời bị chơi, nó mới biết giữa hai chân mình, ngay giữa cái khe bướm nhìn có vẻ bé tí và khít rịt đó, lại có thể mở ra một cái lỗ cho con trai đút con ku bự vô trong, hết nguyên con luôn. Thậm chí điều đó khiến nó shock và ngạc nhiên còn hơn lần đầu tiên thấy trước mu anh con trai lại “mọc” ra một cây thịt to, dài và nặng hơn cổ tay nó, thay vì một con ku bé tí cỡ trái ớt mà nó thấy ở mấy đứa nhóc.
Con nhỏ nhìn anh Bi đưa một nắm khăn giấy khô và ướt “đã qua sử dụng” cho anh Bo dồn chung lại, rồi anh Bo mang bỏ vô sọt rác trong góc phòng.
Rồi anh Nhàn đưa áo, đưa váy sạch cho nó mặc vô. Anh còn đưa cái áo khoác cho nó mặc vô trước khi ra khỏi giường, trong khi anh Bo thì chải tóc cho nó, rồi anh buộc một cái nơ cho mớ tóc nó gom lại một túm sau lưng.
Xong đâu đó, anh Nhàn vuốt má con Loan rồi nói…
– Đẹp gái rồi. Đi thôi mấy đứa!
– Em đẹp gái nhất phòng này. Hihi…
– Ờ. Sạch sẽ khô ráo thoáng mát suốt cả ngày rồi. Em yên tâm mà ngồi xe rồi ha.
– Haha…
– Ba thằng con trai vác bốn cái ba lô lên lưng, ra trước ngực, con Loan thì lại yên vị trên lưng thằng Bo, rồi cả đám mở cửa phòng bước ra ngoài, dọc theo hành lang đi xuống đất.
Ở chỗ check out, anh Hùng nói…
– Ủa? Bé lại đau chân hả mấy bạn?
– Hôm qua trekk mốc 428 về, sáng nay chân nó lại ê ẩm.
– Oh. Mốc đó đúng là xa. Đi vất lắm.
– Là sao anh?
– Ý ảnh nói là “vất vả” đó Bi.
– À à! Bây giờ thì em đã hiểu. Tưởng “vất bỏ” cái gì chứ. Haha…
– Haha. Chúc mấy bạn thượng lộ bình an nha! Khi nào quay lại Đồng Văn nhớ ủng hộ homestay nhà mình nữa nha!
– Thank you anh!
– Cảm ơn bạn nha! Bye bye!
– Bye bye!
Một lát sau, cả đám chạy xe rà rà tìm chỗ gửi, rồi gửi luôn ba lô tại xe, anh Nhàn đeo theo ba lô máy chụp hình, rồi cả đám đi vô chợ.
Chân con Loan đã tìm lại chút cảm giác, nên nó vịn tay anh Bo tập tễnh đi theo mọi người.
Thằng Bi nói…
– Ăn sáng đi anh Nhàn. Em đói run giò luôn á.
– Em cũng đói.
– Chúng em đều đói.
– Haha… Me too. “Tập thể dục” hai tiếng nên mất sức mà. Cần bổ sung protein gấp. Khà khà…
– Đúng đó. Chọn món nào nhiều đạm đi anh. Chứ không có đạm em đi hết nổi…
– Ừ. Chơi cho lắm vào rồi than thở! Để anh hỏi người ta coi chỗ ăn uống là chỗ mô.
– Sau vài lần hỏi han, cố gắng hiểu được lời những người chỉ đường, cả đám luồn lách đi trong dòng người đông đen ra phía sau chợ, và thấy… một đàn bò, heo.
Thằng Bo ngớ ra, quay lại nói…
– Hình như mình đi lộn rồi anh!
– Anh cũng đang hoang mang nè.
– Lại hỏi đường, lại gãi đầu không hiểu, lại hỏi người khác, rồi sau đó anh Nhàn quay lại nói…
– Đúng đường này. Đi qua chỗ này quẹo vô nhà lồng chợ là tới chỗ ăn uống.
– Yeah!
– Ủa? Họ đang chơi gì vậy anh?
– Đâu?
– Bên kia kìa. Đang quăng cái gì đó.
– Để coi… À! Ném chai. Hình như ném đúng thì được thưởng chai đó á.
– Haha… Dzuôi ha.
– Ờ. Mà giờ tìm chỗ ăn sẽ dzuôi hơn đó.
– Ờ. Tập trung chuyên môn thôi anh, vui chơi để sau, nãy vui nhiều rồi, giờ mà vui quá là… buồn luôn đó, haha…
– Cuối cùng cả đám cũng đến được khu ăn uống. Không hề có những quầy hàng xây xi măng ốp gạch men khang trang như chợ Bến Thành, mà là những cái bàn gỗ dài được ghép bởi mấy tấm ván mộc cũ kỹ, mấy cái băng ghế dài cũng đóng sơ sài từ những tấm ván mộc, và đó chính là chỗ cho thực khách ngồi ăn. Còn “quầy ăn uống” là từng cái lò đắp bằng đất cao, trên miệng lò là mấy cái chảo đen xì đang sôi sùng sục thịt hay nội tạng gì trong đó, chìm nổi lên xuống trong nước hầm đục ngầu. Trên bàn gỗ sát bếp lò có mấy cái mâm nhôm to, bên trên bày những mớ thịt đã luộc chín. Có chân heo, dồi, lòng, gà luộc, đủ hết. Cách trình bày rất… bừa bộn, “hoang dã”, và có phần ghê ghê nữa, nhất là những phần xương thừa sau khi thái lọc hết thịt bán cho khách vẫn được chủ quán để nguyên trên “mặt tiền” mâm thịt. Xương thịt lẫn lộn, nhìn loạn xạ như một mâm đồ ăn thừa của ai đó, và rất mất thẩm mỹ, hoàn toàn không được “che lại”, chặt tỉa, hay sắp xếp cho đẹp, cho “ngon mắt” gì cả. Chưa kể do không được che đậy, nên ruồi cứ vo ve bay từ mâm thịt này sang mâm khác mà mọi người quanh đó cứ ăn uống vô tư, hình như là quen rồi.
Ấn tượng đầu tiên rất không tốt, cho cảm giác ngược hẳn với định nghĩa “gây thèm ăn”, nhưng khi cả đám chu mũi lên hít hít thì lập tức kêu lên…
– Mùi thơm ghê á!
– Mùi gì ta? Lòng bò luộc?
– À. Hình như thắng cố đó mấy đứa. Chắc vậy rồi. Anh coi video họ đi ăn món này rồi.
– Oh. Thì ra món thắng cố lừng danh đây.
– Ăn thử đi ha.
– Yeah. Ăn đi anh.
– Ủa. Em thấy bên kia có bán phở hay hủ tiếu gì kia anh Nhàn.
– Đâu?
– Đó. Bên đó á.
– Chà. Nhìn cũng được. Mỗi tội khách ở đây ăn xong xả khăn giấy đầy dưới đất ghê quá.
– Đúng đó. Em thấy ghê ghê, còn ruồi bay đầy nữa, mà đằng kia là khu bán gia súc!
– Thôi thôi! Nói thêm nữa là nhịn đói luôn á! Cứ ăn đại đi! Nhập gia tùy tục. Ăn xong có bị gì thì anh cũng có mang theo Berberin rồi.
– Hic hic. Ăn thôi, em đói run luôn rồi.
– Mà thắng cố hay phở?
– Hay ăn hai thứ luôn được không?
– Để anh hỏi người ta có bưng từ bên kia qua đây không?
– Thế là lát sau, cả đám vượt qua được nỗi sợ vệ sinh an toàn thực phẩm khi ngồi giẫm chân lên đống khăn giấy xả trắng nền chợ, và bắt đầu ăn mấy tô phở khổng lồ. Húp muỗng nước lèo đầu tiên, thằng Bo kêu lên nho nhỏ…
– Khác quá.
– Ờ. Khác thật. Không giống phở.
– Có điều bánh phở này ngon bá cháy.
– À. Bánh phở vùng cao đó mấy đứa. Làm từ gạo lứt lúa nương á.
– Chà. Ngon thiệt chứ không phải đùa. Cái này mà mang xuống chan nước lèo phở Sài Gòn thì số một.
– Ờ. Anh cũng tính nói vậy. Haha…
– Hồi nãy khi kêu mỗi đứa một tô phở, anh Nhàn cũng kêu một cái giò heo tộc và nói người ta xắt ra cho cả đám dễ ăn, rồi kêu một thau thắng cố to đùng. Chưa kịp nếm gì, nhưng nhìn người bán múc thắng cố sôi sùng sục từ trong chảo vào cái thau nhựa là cả đám đã ớn hàng. Vừa ăn vừa thầm lo không biết ăn xong sau này có bị ung thư do những chất độc từ thau nhựa tiết ra trong nước lèo nóng sôi kia hay không.
Sau khi ép mình vượt qua những “phản cảm” hơi bị nhiều đó, tụi nó lần lượt lấy muỗng múc thắng cố trong thau ra ăn thử. Thằng Bo đưa lên miệng nếm thử một chút, rồi sau đó là ăn hết cả muỗng thắng cố rồi nói…
– Ngon!
– Ngon thiệt. Hổng có hôi lòng bò như tưởng tượng.
– Mềm nữa.
– Ủa. Dai nhách mà mềm gì Loan?
– Miếng của em mềm mà.
– Miếng anh thì dai nhách à. Nhai tới tết luôn quá.
– Oh. Miếng này thì dai thiệt nè anh Bi. Còn hồi nãy không dai.
– Ờ. Ngộ ha. Sao cái này lại mềm, haha…
– Anh cảm tưởng họ thả mấy mớ thịt, da với lòng sống vô nấu theo từng đợt á. Cứ canh bán mà vơi đi là thả tiếp, nên cái nào ninh lâu nó mềm, còn mới thì dai.
– Trời ạ! Sao họ không nấu riêng hai nồi ta? Để chất lượng đồng đều. Chứ hầm mà lẫn lộn mới với cũ như vầy thì đồ mới nấu nó dai như cao su!
– Hic hic. Tụt hứng ghê luôn.
– Ờ. Không có mấy miếng dai nhách thì ngon chứ ha.
– Dạ. Gia vị thơm, ngon ghê á. Ninh chuẩn cả mẻ thì ngon toàn tập rồi.
– Thau này nhiêu vậy anh Nhàn?
– Ba trăm K.
– Wow!
– Chân heo năm trăm K.
– Wow! Wow!
– Nghe nói heo tộc, ngon hơn heo trắng mình dưới kia.
– Đúng ngon mà anh. Thịt ngọt, chắc hơn hẳn.
– Không có mùi hôi nữa.
– Đúng đúng. Mà thôi kệ, ăn cho biết. Em chụp hình cúng face chưa?
– Đăng rồi anh. Lúc anh đi mua phở với giò heo thì cái tô thắng cố đã được nó cúng thần facebook rồi.
– Được quăng hai mấy like.
– Haha… Còn đếm nữa hả?!
– Cả đám ăn xong mấy tô phở thì no không thở nổi. Thằng Bo nói…
– Lần đầu tiên em thấy tô phở to vật vã như vầy, mà sao nhìn quanh nam nữ gì cũng đều ăn giống vậy hết.
– Trên này người ta đi làm ruộng làm rẫy mà em, cần phải ăn nhiều để lấy sức chứ.
– Trời lạnh nữa.
– Ờ. Lạnh thiệt. Mà ăn thắng cố vô xong toát mồ hôi.
– Haha… Hợp ha.
– Yeah. Món này mà nấu chuẩn, không bị dai nhách thì hoàn hảo.
– Răng người địa phương khỏe hơn tụi mình.
– Haha… Chí lý!
– Ăn xong đi đâu đây anh?
– Chắc tìm mua bánh chưng, bánh tét mang theo đi. Trưa lỡ giữa đèo không tìm được chỗ ăn thì có cái chống đói.
– Chả lụa nữa.
– Xúc xích nữa.
– Chả lụa ok. Xúc xích thì thôi đi. Vùng xa này không biết hàng còn date hay không đâu.
– Dạ. Vậy chả lụa cũng được rồi. Mà ở đây kêu là chả giò nha, haha…
– Sai rồi. Giò chả! Chứ nói chả giò hổng ai hiểu đâu.
– Haha… Em quên. Giò chả!
– Ăn xong, cả đám tính tiền, rồi đứng lên đi dạo chợ đúng nghĩa. No bụng rồi nên tụi nó có thời gian thảnh thơi, bắt đầu nhìn ngó những sản vật được bày bán, nhìn người dân tộc với trang phục đủ sắc màu vui nhộn đi lại, mua sắm nhộn nhịp.
Anh Nhàn nói…
– Chợ phiên này chỉ họp một ngày duy nhất mỗi tuần thôi, nên người ta cũng phải đi chợ một lần cho cả tuần đó mấy đứa.
– Chà! Văn minh ghê luôn. Y chang nhà em. Mỗi tuần tụi em đi chợ có một lần à. Về dồn vô tủ lạnh ăn cả tuần.
– Haha… Ờ. Để anh mua một ít gia vị về nấu ăn. Gia vị trên này ướp đồ ăn ngon lắm.
– Gia vị gì vậy anh?
– Hạt dổi, mắc khén nè. Toàn hàng độc. Ướp vô mùi thơm khác hẳn luôn. Tối qua ăn gà nướng mấy đứa có thấy mùi vị khác hoàn toàn gà dưới mình không?
– À. Đúng rồi. Ngon lắm. Em tưởng do đói quá chứ.
– Do gia vị đó. Họ có cách ướp khác hoàn toàn người dưới đồng bằng mình. Không hành tỏi, mà hạt dổi, mắc khén, ớt khô nguyên trái nướng cho thơm rồi ướp vô cùng với muối thôi.
– Chà chà. Anh mua gì để tụi em mua theo với. Nghe anh mô tả mà em chảy nước miếng rồi…
– Haha. Vậy thì đi theo anh.
Đám nhóc theo anh Nhàn chen chúc trong dòng người, rồi khi cả đám nghe mùi gia vị thơm phức cả vùng thì biết mình tìm đúng chỗ rồi.
Anh Nhàn sà xuống đất, hỏi giá mớ gia vị khô được một bà cụ lớn tuổi trải ra trên một cái bao tải.
Thằng Bi nói…
– Thì ra đây là mắc khén.
– Mua nha Bi?
– Mua đi. Hạt dổi nữa.
– Hạt dổi là cái nào vậy anh Nhàn?
– Anh không biết nữa. Để anh hỏi.
– Thì ra là hạt dổi. Mà sao mắc dữ thần luôn.
– Ừ. Hàng này hiếm mà. Người ta thu được từng chút thôi, cây thì cao hai ba chục mét, cần ba chục năm mới có hạt. Anh đọc trên mạng thấy nói thế.
– Wow! Hèn gì. Hay mua nửa lạng họ có bán không anh?
– Bán chứ. Mua nhiêu cũng bán. Mua theo hạt cũng bán luôn. Ba ngàn một hạt.
– Thôi, nửa lạng đi. Theo hạt… mắc quá.
– Haha… Còn đây là trái mắc mật khô nè. Mùi thơm khác hoàn toàn với hai loại hạt kia. Anh ăn rồi, bạn cho một lạng ướp thịt nướng ăn đã lắm. Mấy đứa mua không?
– Anh có mua không?
– Có chứ. Mấy khi có dịp mua tận gốc như vầy.
– Giá sao anh?
– Hình như rẻ cỡ mắc khén à.
– Vậy lấy cho tụi em cỡ ba lạng đi. Cỡ đó được rồi hả Bi?
– Ờ. Ăn thử vậy thôi. Thấy ngon thì lên mạng search mua típ. Trên mạng chắc có mà đúng không anh Nhàn?
– Có.
– Vậy ok đó. Mua thử dùm tụi em đi anh.
– Lát sau tụi nhóc tay xách nách mang đủ thứ túi, từ trong chợ đi ra. Anh Nhàn nhìn mớ túi lỉnh kỉnh của cả nhóm rồi nói…
– Gia vị xong. Đồ ăn trưa xong. Mấy đứa muốn mua gì nữa không?
– Thôi đủ rồi anh.
– Ăn mận không?
– Thôi thôi! Em lạy! Còn một túi chua lè kìa, cho anh hết đó!
– Haha…
Cả đám lấy xe, treo mớ đồ mới mua lên, hoặc nhét vô ba lô được chỗ nào thì cố mà nhét, rồi lên xe bắt đầu hành trình mới.
Thằng Bo hôm nay lên làm xế, nó chạy theo anh Nhàn rồi hỏi…
– Giờ mình tới đâu vậy anh?
– Giờ đi thuyền trên sông Nho Quế nha mấy đứa.
– Con sông hôm qua mình thấy chỗ cực Bắc đó hả anh?
– Ờ. Con sông đó á, nhưng nó kéo dài tới đây nè.
– Yeah. Hôm qua thấy nó xanh ngọc đẹp ghê. Đi thuyền chắc chụp hình phê lắm.
– Anh cũng nghe nói vậy.
– Cả đám chạy một chút thì hết thị trấn Đồng Văn. Nhìn lại thì thấy thị trấn là một cái thung lũng được ôm giữa những dãy núi lô nhô, đồng bằng, ruộng xanh xen kẽ với núi non, nhà cửa xen kẽ với đá núi, trông rất đẹp.
Thằng Bo chợt kêu lên…
– Chết cha! Quên rồi! Homestay?
– Gì? Quên đồ ở homestay á?
– Không không. Quên chụp hình vách núi sau homestay rồi.
– Ờ ha! Sáng mê bướm quên hình rồi.
– Haha…
– Anh Nhàn chọc em nha! Hừ hừ…
– Haha… Úi! Đừng nhéo! Chỗ đó mềm nha em! Nhéo đau lắm.
– Hihi… Ai biểu anh chọc em chi?!
– Hai xe tụi nó rồ ga lên dốc, bỏ lại thị trấn vùng cao sau lưng, hướng theo con đường Hạnh Phúc chạy về phía Mèo Vạc. Đoạn đường này quanh co cực gắt, mà cảnh đẹp có thể nói ấn tượng nhất từ hôm qua tới giờ.
Chạy một chút cả đám đều dừng lại, chụp hình, rồi đi vài trăm mét lại dừng lần nữa. Chẳng những ba đứa nhỏ mà cả anh Nhàn cũng không kìm được phấn khích mà trầm trồ trước cảnh thiên nhiên cực kỳ ấn tượng này. Nếu như trên đường tới Lũng Cú hôm qua tụi nó thấy cảnh núi non đẹp thế nào, thì hôm nay cảnh phải đẹp từ gấp 3 lần trở lên. Những ngọn núi đá dựng đứng, tua tủa đá tai mèo như những cụm non bộ khổng lồ được một bàn tay thợ tuyệt đỉnh tạc ra, rồi đặt lô nhô dọc con đường đèo cho du khách thưởng ngoạn. Chỉ di chuyển một chút là cảnh đã thay đổi, mở ra những góc nhìn mới hoàn toàn, luôn khiến cho cả đám bốn đứa tưởng chừng như đã nhìn đủ hết cao nguyên đá rồi, lúc này cứ liên tục sững sờ, ngạc nhiên, đến nỗi kìm lòng không được mà phải reo lên thích thú.
Hình chụp tràn thẻ nhớ, số lần dừng lại đã không còn có thể đếm được nữa, từ thanh niên tới thiếu niên, xuống đến nhi đồng đều như say cảnh luôn rồi.
Tụi nó chụp hình không còn biết thời gian nữa, chỉ giới hạn bởi thẻ nhớ điện thoại, hoặc thẻ nhớ máy chụp hình thôi. Rất may anh Nhàn mang theo một đống thẻ nhớ, và laptop, đĩa cứng di động, mấy bữa trước chụp hình quay phim tới đâu thì anh đều sang vào ổ cứng di động hết, nên hôm nay sau khi hai thằng Bi – Bo tràn thẻ nhớ điện thoại thì anh vẫn còn chụp thoải mái được.
Không biết ở lần dừng thứ bao nhiêu, anh Nhàn nói…
– Đây là đèo Mã Pỉ Lèng, một trong tứ đại đỉnh đèo của Việt Nam đó mấy đứa. Anh chưa đi mấy cái kia, nhưng anh nghĩ chỗ này là top luôn rồi.
– Em cũng nghĩ vậy á. Nãy còn thấy Tây nó đi bộ hikking để ngắm cho đã nữa.
– Ờ. Đường đẹp cỡ này phải đi bộ mới thấy hết vẻ đẹp của nó. Hèn gì mấy người trong nhóm nhiếp ảnh của anh đi về khen miết. Kêu chỉ con đường chút xíu này họ đi bộ cả ngày, tha hồ chụp.
– Em mà đi bộ, với không bị tràn thẻ nhớ chắc cũng mê tới cỡ đó, chứ nói gì nhóm mê nhiếp ảnh của anh.
– Ừ. Đẹp thiệt chứ không đùa.
– Mà chỗ đi thuyền ở đâu vậy anh? Con sông dưới kia rồi kìa!
– Ủa. Chết cha! Mê chụp anh quên check GPS rồi. Để coi… Trời ơi, đi lố rồi.
– Xa không anh?
– Không xa. Hơn một cây số gì à.
– Chuyện nhỏ. Quay lại thôi anh.
– Ờ. Quay lại đi.
Cả đám đợi cho xe cộ trống bớt, rồi quay đầu trở lại ngã rẽ bắt đầu đường xuống bến thuyền theo google maps chỉ.
Chạy một đoạn thì tới một căn nhà đúc bê tông hai tầng khá bề thế bên phải, anh Nhàn rẽ vào con đường đất nhỏ bên hông nhà. Cây cối khá to mọc um tùm mát rượi, khác hẳn với đoạn núi đá tai mèo trọc lốc trước và sau chỗ này.
Chạy hơn ba chục mét, cả đám lại rẽ trái vô một con đường bê tông rộng chừng hai mét, dốc xuống thoai thoải.
Thằng Bo gân cổ nói với lên đằng trước…
– Đường này dễ đi mà anh Nhàn.
– Chưa đâu em. Đoạn dưới mới ghê. Đây chỉ là bắt đầu thôi.
– Cả đám chạy một lúc, đường chuyển từ thoai thoải sang khá dốc.
Đi thêm nhiều cây số, vượt qua nhiều khúc cua tay áo rất gắt, nhiều chỗ cua khuất tầm nhìn thì anh Nhàn phải bấm còi từ xa, đề phòng có xe chạy lên ở chiều ngược lại. Đoạn đường bê tông này bị rút lại khá nhỏ, chỉ vừa một xe máy di chuyển, nếu hai xe thì phải có một xe dừng lại để tránh đường, còn nếu hai xe cùng giành nhau đi một lúc thì sẽ cùng nhau… xuống vực luôn.
Con đường một bên là vách núi, một bên là vực sâu, mặt đường bê tông nhưng lại có rất nhiều cát, đá mi tràn ra mặt đường, nhất là những khúc cua, khiến cho thằng Bo toát hết mồ hôi, ướt đẫm lưng áo khi vài lần thắng hơi gấp, trượt bánh xe ở mấy chỗ như vậy. Rất may chỉ khiến hai thằng hoảng sợ chứ không bị “xòe” lần nào. Thằng Bi ngồi sau vịn hông thằng em mà mấy lúc như vậy thành bóp hông thằng ku, khiến thằng Bo sau khi kiểm soát được cái xe thì liên tục kêu oai oái.
Anh Nhàn chạy trước luôn cài số thấp, máy xe gằn lên thấy tội, khi gần như làm nhiệm vụ ghìm cái xe máy và hai khách trên xe khỏi bay xuống vực. Thằng Bo chạy sau mà thấy đèn thắng xe anh luôn đỏ, chứng tỏ anh chạy rất chậm.
Sau khi đổ mồ hôi đánh vật với con đường dốc quanh co khúc khuỷu chừng hai mươi phút, anh Nhàn giảm tốc độ rồi dừng hẳn lại, và thằng Bo đi sau cũng phải thắng xe lại chúi nhủi. Nó nói…
– Sao dừng vậy anh?
– Nhìn kìa!
– Mợ ơi! Trên đời có con dốc như vầy luôn hả trời.
– Holly shit! Dốc vầy ai đi cho nổi?!
– Cả đám dựng chống, xuống xe và nhìn xuống con dốc loằng ngoằng như mớ chỉ rối nùi, dẫn sâu xuống tuốt bên dưới, chỗ con sông xanh ngắt. Hai thằng Bi – Bo, con Loan và cả anh Nhàn đều hít một hơi khí lạnh.
Cả bốn phượt thủ miền nam chưa từng thấy con dốc nào mà gần như dựng đứng, ngoằn nghèo như có ai đó cố tình tạo ra “level” cao như vậy để thử thách tay lái của các xế. Nhìn đoạn đường dốc đứng dắt xuống hẻm vực bên dưới, ngay cả “tài già” như anh Nhàn cũng rợn tóc gáy.
Thằng Bi thì thào…
– Xuống được không Bo?
– Hơ hơ…
– Kìm cả thắng tay lẫn thắng chân, cài số một nha Bo. Thả chậm thôi. Chậm tối đa luôn, chứ cua tay áo liên tục, rồi mặt đường cát không như vầy dễ trượt lắm đó.
– Dạ. Hơ hơ… Nhưng anh nói vụ “mặt đường cát không” này nghe cứ từa tựa như…
– “Cái cồn cát không”.
– Sặc! Bậy nha Bi… Anh nói mặt đường thì liên quan gì tới… “cái cồn”?!
– Haha… Tụi em liên tưởng mà anh! Cũng có chữ “cát không” mà. Khà khà…
– Thôi lạc đề rồi. Tập trung chạy xe đi nha. Chạy chậm theo sức mình nha. Đừng đu bám theo xe anh rồi trượt đó. Còn khó quá thì ôm xuống đi bộ một đoạn đi, cho xế nhẹ tay lái.
– Thôi. Xa lắm. Nó đi bộ mệt lắm. Em nghĩ là chở được. Cài số gằn máy chắc không sao.
– Ờ. Cẩn thận tối đa nha.
– Dạ. Cẩn thận là được.
– Còn em có phải đi bộ không anh Nhàn?
– Thôi. Bé ngồi yên đi. Ôm chặt lấy anh là được. Mọi cái để anh lo. Đi bộ mà lỡ em trượt chân thì thành… gì vậy Bi?
– Cái cồn cát không. Haha…
– Ờ. Haha… Không có quần sịp thì cát không thật chứ chả chơi, haha…
– Là sao vậy anh Nhàn?
– Thôi, vụ này “cao siêu” lắm, mốt lớn em mới hiểu được. Haha…
– Con Loan ngơ ngác không hiểu tại sao mấy anh cứ nhìn nó rồi cười khì khì. Nó đành leo lên sau xe, vuốt tà váy sau rồi ngồi xuống, vòng tay ra ôm lưng anh Nhàn.
Lúc này cả bốn đứa từ xế cho tới ôm bắt đầu trải qua một đoạn đường cảm giác mạnh, tiếng máy xe gằn thấy thương, tiếng thắng ken két, tiếng bánh xe thỉnh thoảng trượt xoèn xoẹt ở những đoạn cát tràn ra mặt đường…
Cho tới khi xuống tới cuối dốc, tới một khóm nhà dân ở ngay cạnh con sông, đứa nào cũng vuốt mồ hôi ướt trán.
Thằng Bo thở phào hét lên thật to…
– YEAH!!! Cuối cùng mình đã làm được chuyện ấy rồi! Haha…
– Haha… Chúng nó dòm kìa Bo!
– Hì hì… Kệ đi. Con dốc chín khoanh hôm qua mà gặp dốc này chắc phải kêu bằng cụ cố.
– Haha… Nay em cũng biết xài “cụ cố” rồi hả?
– Em học nhanh mà anh. Haha…
– Lúc đó có một nhóm phượt đang lấy xe ra chạy lên, khi ngang qua nhóm này thì vài thanh niên cười nói…
– Đường xuống phê ha?!
– Yeah! Cực phê. Hihi…
– Giờ tụi mình lên còn phê hơn nè. Chú lái đò nói xe mà yếu là phải một đứa rồ máy, một đứa đẩy á.
– Hihi… Good luck mấy bạn!
– Thế là đám Bi – Bo nhìn nhóm bên kia rồ máy chở nhau lên ngược dốc. Mấy cái xe máy phải rồ hết ga thấy thương.
Anh Nhàn nói…
– Gửi xe rồi xuống thuyền thôi mấy đứa. Lát lên tính sau.
– Yeah! Hôm nay ta cứ vui, biết đâu ngày mai vẫn thế.
– Haha…
Thế là tụi nó phi xe thẳng vào nhà dân mà khi nãy nhóm phượt kia vừa đi ra, hình như cũng là nhà của chủ thuyền thì phải.
Ở trong sân đang đậu cả chục chiếc xe máy, có vẻ là dân địa phương làm xe ôm. Còn một một nhóm có lẽ là du khách vừa đi xe ôm xuống đây. Tụi thằng Bi – Bo nhìn sơ qua thấy gần chục người đang đứng tập trung chuẩn bị ra thuyền, con nít thì 3 – 4 đứa, còn lại là người lớn. Liếc qua là biết ngay khách du lịch chứ không phải dân phượt, vì có người trung niên, có người lớn tuổi, trang phục đúng kiểu dân du lịch, phụ nữ thì nón rộng vành có gắng nơ lùm xùm, kính mát to đùng, gọng dầy cui, vòng chuỗi trang sức đeo lấp lánh trên tay, trên cổ, giày cao gót, thậm chí còn mang theo dù nữa. Phong khách khác xa dân phượt lúc nào cũng nai nịt gọn gàng, áo thun, quần jeans hoặc quần phượt, giày phượt đế gai hoặc giày thể thao.
Từ ngoài nhà có một người đàn ông mặc bộ đồ xanh quân đội cũ kỹ đi vô, liền có một phụ nữ từ trong nhà đi ra, có vẻ là dân địa phương, nói với người đàn ông đó…
– Anh chở khách đi thuyền đi, mỗi khách trăm rưỡi.
– Đây á? Đi chung hết hay sao?
– Anh Nhàn vội nói…
– Không, tụi em nhóm khác.
– Thế các chú có muốn ghép không? Ghép đoàn thì trăm rưỡi một người thôi, đi riêng thì ba trăm. Trẻ con dưới năm tuổi miễn phí.
– Ghép đoàn á? Đoàn kia đông mà. Thuyền mình đủ sức chở thêm không?
– Chở hai mươi lăm người dư sức. Này ăn nhằm giề!
– OK, ghép luôn đi anh.
– Vậy mấy chú em dựng xe sát vô kia đi, rồi đi chung với nhóm này luôn.
Chú lái thuyền cũng vừa chở xong một chuyến, thấy có hai nhóm khách khác đông đúc lại xuống thì vui ra mặt, nên liền chỉ chỗ cho tụi nó dựng xe dưới một gốc cây tỏa bóng mát rượi, rồi luôn miệng cam đoan…
Ba lô cứ để đó! Không mất một cái gì. Đừng để tiền bạc, tư trang là được.
Cả đám Bi – Bo nghe vậy thì khoái quá, rồi ghép đoàn lại được giảm tới nửa giá, nên liền dựng xe, tháo nón, tháo găng, rồi tung tăng đi cùng đoàn khách tới trước, theo chú tài công ra bến thuyền.
Mới đi có chục mét thì cả đám Bi – Bo thấy một thằng nhóc cao cỡ trên mét bảy, mặc áo thun cá sấu, quần lửng, vớ trắng, giày thể thao khá bảnh, cùng 2 đứa nhỏ tuổi hơn đi từ ngoài thôn đến nhập vô đoàn khách. Chắc cũng là người của đoàn này vừa đi chụp hình thôn xóm.
Nếu bình thường thì chả có gì để nói, tụi nó cũng chỉ liếc sơ qua rồi không để ý tới, nhưng thằng nhóc này vừa thấy mặt cả nhóm Bi – Bo thì lập tức kêu lên…
– Ủa!!!
Còn bốn đứa nhóm phượt sau khi nhìn mặt thằng ku cũng đồng loạt thốt lên…
– Ủa!!!
Rồi thằng Bi nói…
– Gặp nữa hả???
Thằng Bo thì thào chỉ để chính nó nghe…
– Trước tết gặp chưa đủ ngán sao?!
Còn thằng nhóc sau vài giây ngỡ ngàng, liền mừng rỡ, chạy tới nhóm thằng Bi – Bo nói…
– Hello mấy anh! Hello… em! Mọi người cũng đi chỗ này á? Hí hí…
– Ờ. Không ngờ xuống tuốt bên dưới sông Nho Quế này mà cũng (không thoát)… à… ờ… cũng gặp lại nhóc. Haha.
– Đúng là tụi mình có duyên ghê ha! Từ Phan Rang gặp, ra đảo Bình Hưng gặp, ra đây gặp nữa. Hí hí…
– Đại gia đình bên kia có một phụ nữ trung niên đang che dù, thấy vậy hỏi…
– Ai vậy con?
– Dạ bạn con. Gặp nhau mấy lần ở hải đăng Mũi Dinh với hải đăng Bình Hưng đó má.
– Ồ. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi.
– Dạ. Hồi ở Phan Rang nhóm này ở chung khách sạn với nhà mình luôn đó.
– Chà chà. Rồi tụi em tối nay tính ở đâu? Đừng nói là ở Mèo Vạc nha?! Gia đình bên đây tối nay tới đó ở lại một đêm, mai mới về Hà Giang đó.
– Ủa ủa? Mọi người cũng ở lại Mèo Vạc á?
– Anh Nhàn hoang mang hỏi lại mà kinh ngạc không nói nên lời luôn. Trym anh bỗng như chùng xuống. Plan bữa nay của anh là dẫn cả đám đi lang thang, rồi tối ghé Mèo Vạc ngủ lại. Ai ngờ nhà này cũng vậy. Nhưng gần như đó là điểm dừng chân duy nhất trên lộ trình mà anh dự tính dắt đám nhỏ đi rồi. Nếu chạy qua đó luôn thì gần như khó mà tìm được chỗ khác để trọ lại qua đêm.
Anh đành giấu nụ cười khổ trả lời cô đang che dù…
– Dạ. Tụi con cũng vậy. (Huhu)
Thế là cô che dù đó liền huyên thuyên một mạch cái lý thuyết “có duyên” với nhau, gặp nhau 3 lần là duyên lớn lắm, gì gì đó khiến anh Nhàn với mấy đứa còn lại nghe mà lùng bùng lỗ tai. May mà trong đám nhóc nhà kia có mấy đứa đùa giỡn nhau, bị trượt té, khóc toáng lên, thế là cô đó phải cùng với hai phụ nữ đi tới giải quyết, còn đám Bi – Bo thầm thở phào vì được “giải thoát”.
Vô hình trung tụi nó cũng đi chậm lại hơn, kéo giãn được một chút khoảng cách với gia đình bên đó, tất nhiên trừ “cái đuôi” cứ lẽo đẽo đi theo con Loan thì không cách gì “cắt” ra được.
Thằng ku kia lúc này tỏ vẻ mừng lắm, chạy lăng xăng kế bên đám phượt này, nhất là nó liên tục liếc nhìn con Loan, thiếu điều muốn lột truồng con nhỏ ra ngay tại chỗ. Và khi anh Nhàn vô tình liếc xuống thì thấy đáy quần nó đã độn lên đằng trước cả một cục to.
Đúng là cứ có “hơi” gái trong team thì đám “ruồi trâu” cứ bâu vào, dai đến nhức đầu luôn, đó là chưa kể đứa con gái duy nhất trong nhóm đã cho “con ruồi” kia “ăn” một lần ngoài bãi biển ở Phan Rang rồi, giờ làm sao đuổi đi cho được.