Phần 96
Thằng nhóc niềng răng nghe vậy cười toe toét, mấy cái niềng kim loại lóe sáng dưới ánh mặt trời:
– Ủa? Anh Bi còn ghim vụ đó hả anh Bo? Hí hí…
– Có chớ. Nó tức anh lắm. Kêu anh đầu têu làm nó mang xú danh mê trai tới giờ luôn, haha…
Thằng nhóc dần dần lấy lại tự tin và hoạt bát như lúc mới tới, cười giỡn thoải mái với anh Nhàn và thằng Bo.
Tám thêm vài câu, anh Nhàn lại nhìn đồng hồ, rồi cười khà khà nói:
– Túm cái váy lại, ku không mê trai là được rồi, cho vô đội của tụi anh luôn. Đang tính đi Suối Tiên chơi nè. Em đi không?
– Chơi liền!
– Nó xa lắm đó! Suối Tiên đó!!
– Xời. Chỗ đó đội bơi tụi em đạp xe đi luôn rồi. Dân thể thao tụi em thì mười mấy cây số nhằm nhò gì anh. Thua xa mấy bữa bị các thầy luyện bơi thể lực.
– Ờ. Vậy đi heng.
– Ok con dê.
Nói xong nó quay qua vẫn thấy thằng Bo đứng trước cửa, ngạc nhiên hỏi:
– Anh Bo, rồi anh Bi, bé Loan nữa, hông ai đi hả?
Thằng Bo lắc đầu nói:
– Hông. Bé Yên đòi anh Nhàn chở đi cho biết thôi. Chứ tụi anh không đi.
Anh Nhàn sốt ruột hỏi:
– Sao? Đi hay ở. Nói nhanh đi ku.
– Đi chứ anh! Em nói đi là đi hà. Đâu có sáng nắng chiều mưa trưa mát mát được.
– Ờ. Ta chịu nhóc này rồi đó Bo. Dù body chưa già nhưng tâm hồn… đã già. Khà khà…
– Ặc. Già hồi nào?! Người ta nam nhi chi chí nha anh. Trước sau như một, chứ hổng chơi trước sau như hai. Hí hí…
Anh Nhàn với thằng Bo cười ha hả, xong anh Nhàn nói:
– Thôi anh đi đây. Mấy đứa kia ở nhà vui vẻ ha!
– Ok. Bye anh. Bye em! Bye ku Phan Rang! Haha…
– Bye anh Bo!
– Bye anh… ku Bo! Khà khà…
Thằng Bo mắc cười, nhưng nó khoác tay nói…
– Thêm chữ ku nữa hả ku? Mà thôi, mày nói vậy cũng hổng sai, thôi đi đi! Haha…
Anh Nhàn nói xong rồ máy chở con em đi.
Thằng nhóc “Phan Rang” cũng nhấn pedal xe đạp, vòng lại chạy theo anh Nhàn. Mãi tám mà tới giờ nó vẫn chưa được con Yên tháo khẩu trang xuống cho coi mặt nữa, nhưng dựa trên cái body “ngon lành” của con nhỏ nó thấy cũng đủ rồi, mặt… chuyện nhỏ!
Thằng Bo đi vào nhà, đóng cửa rồi quay lên phòng. Trên giường con Loan đã trần truồng cùng thằng Bi nằm cạnh nhau xem youtube trên ipad.
Thấy thằng Bo lên, hai đứa nhìn rồi hỏi…
– Xong rồi hả anh Bo?
– Đi rồi hả Bo?
– Xong rồi.
– Xe đề có nổ máy không?
– Ngon lành. Nổ ngay từ cái đầu tiên.
– Ờ. Xe của cậu mà.
– À. Anh cho anh Nhàn mượn xe ba em á?
– Ừ. Xe mẹ anh để ở trong, nên lấy xe cậu cho ảnh mượn rồi.
– Dạ. Hí hí… Mỗi lần thấy xe là em nhớ ba mẹ.
– Ừ. Tụi anh cũng vậy. Nên sắp tới tụi mình tự làm ba mẹ luôn, chắc sẽ vui lắm đó.
– Yeah! Em mong chờ tới ngày đó ghê á. Được ôm bé nè, được cho con bú nè, được ru con ngủ nữa…
Thằng Bi xen vô:
– Rồi kẹp tóc, mặc áo đầm cho nó… há há…
– Đúng đúng. Kẹp tóc nữa. Còn đeo bông tai thì chắc thôi đi, hồi đó xỏ lỗ tai em đau muốn chết luôn hà.
– Đau bằng để anh Khanh “xỏ lỗ dưới” của em không?
Thằng Bo lợi dụng tình hình, xen vô một câu.
Con Loan giật mình, lộ vẻ cảnh giác, xong chu mỏ ra nói:
– Hứ. Hổng chơi với anh Bo nữa.
– Haha… Thôi, biết rồi! Giữ bí mật chứ gì?! Bao che cho anh Khanh chứ gì?!
Hai tròng mắt con Loan đảo loạn, xong nó chợt cười tươi rói như chưa có chuyện gì, nói…
– Hì hì… Trời hôm nay không biết có mưa không ta? Anh Nhàn với bé Yên không biết có mang áo mưa theo không.
– Trời! Làm như em quan tâm thiệt luôn á. Há há… Đang nói chuyện anh Khanh sao em lạng qua thời tiết lẹ vậy em? Khà khà…
– Thì em đoán xem bữa nay anh Nhàn với bé Yên có đi chơi thuận lợi không đó mà. Đang đi mà mưa thì chán lắm.
Thằng Bi gật gù:
– Ờ ờ. Chắc không mưa đâu. Anh Nhàn kỹ tính thôi rồi, trùm coi dự báo thời tiết online mà. Đi bao nhiêu tour với ảnh có mấy khi mình dính mưa đâu.
– Đúng đó. Mày nói tao mới để ý, sương mù thì có chứ mưa thì hiếm lắm luôn.
– Sương mù ở cái thác gì gần Bảo Lộc đó hả anh Bi?
– Đúng rồi. Thác đó á. Tối ngủ mà lạnh teo luôn ha.
– Em… hổng có lạnh, hí hí…
– Trời! Nhắc mới nhớ. Tối đó em sao lạnh nổi. Anh Nhàn với anh Khanh chơi trò tráo người. Làm tụi anh tới sáng dậy mới biết á.
Thằng Bo lại lợi dụng chèn vô một câu thăm dò rất tự nhiên:
– Bữa tối đó anh Nhàn làm một lúc mấy phát hả em?
Có cảnh giác từ trước rồi, nên con Loan vẫn tỉnh rụi, cười nói:
– Hihi… Lát trưa mình ăn gì ta? Em thèm vịt quay với bánh bao chiên á. Chẹp chẹp…
– Haha… Cô nàng lại đánh trống lảng rồi.
– Ờ. Lãng xẹt luôn.
Hai thằng Bi – Bo tuy tò mò nhưng lại thầm nể con em rất biết “bảo vệ danh tính” những bạn tình của nó. Nếu không phải là những lần group sex thì các lần riêng lẻ khác, tụi nó có hỏi tới con nhỏ cũng không chịu hé răng lấy nửa lời. Mà thôi, như vậy cũng tốt, chứ gặp một con bé mà chuyện gì cũng bi bô cho cả thiên hạ biết thì chắc cả đám toang lâu rồi.
Ngay cả chuyện con nhỏ đang “to bụng” ra như vầy. Với cá tính bay nhảy, hiếu động của nó mà bị ở trong nhà hoài cũng rất cuồng chân, nhưng con nhỏ cũng biết ý tứ, không hề bước chân ra ngoài lần nào, kể từ ngày tụi nó phát hiện ra con nhỏ “hai vạch”.
Sáng nào hai thằng Bi – Bo đi chạy bộ, con nhỏ không được đi cũng bứt rứt lắm, nên sau một tuần thì tụi nó đã mua luôn cho em một cái máy chạy bộ xịn sò để nó tập luyện ở nhà. Để tiết kiệm tiền, tụi nó lên mạng xem, rồi mua máy thanh lý từ một phòng gym trả mặt bằng, chứ không mua máy mới 100%. Chạy trên máy không bằng tụi nó chạy ngoài trời, nhưng để con nhỏ đi bộ thì tuyệt vời, vì có thể chỉnh độ dốc lên tối đa giúp cho việc đốt calories cũng ngang ngửa với chạy bên ngoài.
Đang coi ké youtube với con nhỏ, thằng Bo bỗng vỗ trán kêu lên:
– Vừa lên đây lo tám quên mất. Nãy có thằng Phan Rang tới đó mấy đứa!
Thằng Bi ngạc nhiên, ngước lên hỏi:
– Thằng Phan Rang nào? Đen? Há há…
– Hơ hơ… Mày dám kêu anh Đen là “thằng” ha! Tao nhớ rồi đó!
– Ờ. Em méc anh Đen cho coi! Hí hí…
– Úi úi. Đấy là “tài liệu liêu hành chi bộ” nhà mình thôi nhá. Để giữ cho chi bộ chúng ta trong sạch vững mạnh, tôi đề nghị các đồng chí đừng để người ngoài biết nhá! Có gì chúng ta đóng cửa bảo nhau…
Vừa nói nó vừa giả giọng Hà Giang làm cả đám cười khanh khách.
Thằng Bo ráng nín cười nói:
– Thằng Phan Rang mấy đứa đoán ra được là ai chưa? Hông phải ‘thằng’ Đen nha. Confirm!
– Rồi!! Anh Bo nữa nha. Hai anh đều dám kêu anh Đen bằng ‘thằng’ nha. Em làm chứng rồi. Mai mốt em méc anh Đen cho coi, hihi…
– Hí hí… Thôi đừng có méc. Anh bật mí cho em nó là thằng nào nè, chịu chưa?
Con Loan trố mắt lên tò mò:
– Ai vậy anh?
– Em đoán thử coi. Hí hí…
Thằng Bo làm ra vẻ bí mật.
Con Loan lầm bầm:
– Hổng phải anh Khanh, chắc rồi, hai anh hông dám kêu ảnh bằng ‘thằng’ đâu, có kêu cũng phải nói là ‘thằng Tây Ninh’ mới đúng, hí hí… Với lại ảnh đang ở bên Mỹ nữa, xa quá…
Thằng Bi vuốt mồ hôi trán, nói:
– Trời ạ, đã nói là đùa thôi nha, em đừng cứ ai cũng lôi vô nói tụi anh kêu bằng ‘thằng’ thì chết á.
– Đúng rồi. Tụi anh đùa thôi nha. Coi như nhấn nút home đi. Hơ hơ…
Con Loan cười hì hì, vừa suy nghĩ vừa nói:
– Cũng hổng phải hai anh Hùng, anh Mạnh chở bé Hương Thảo mình gặp ngoài bãi biển lúc cắm trại. Mấy người đó mình có quen đâu.
Nghe nhắc tới con bé Hương Thảo, hai thằng Bi – Bo đồng thời quay qua nhìn nhau một cái. Tụi nó vẫn nhớ như in cái lần chơi con bé đó trên bãi biển đầy sương mù, cứ như truyện Từ Thức lạc vào động tiên ở bên Tàu, vừa sướng, vừa lãng đãng sương khói không thể nào quên được. Cảm giác cứ như vừa mới hôm qua.
Suy tư trong vài giây, thằng Bo quay lại nhìn con Loan đang ễnh bụng ra, miệng thì lẩm bẩm gì đó, chầm chậm đúng chuẩn bà bầu, nó hết kiên nhẫn nói luôn:
– Thôi thôi, để anh nói luôn cho lẹ, thằng nhóc niềng răng á. Nhớ không?
Thằng Bi lẫn con Loan đều sáng mắt lên, cùng kêu lên một lúc:
– Ủa?! Nó đó hả?!
Thằng Bo cố tình nhe hàm răng trắng tinh ra như quảng cáo kem đánh răng colgate, rồi cười toe toét trong trạng thái “làm lố” đó, gật gật đầu, nói:
– Nó đó! Xin địa chỉ mình từ hồi tour Hà Giang tới giờ mới ló mặt tới.
Cả thằng Bi lẫn con Loan nghe vậy đồng loạt xoay đầu nhìn ra cửa phòng. Vài giây trôi qua, không thấy ai hết, tụi nó cùng quay lại nhìn thằng Bo, cùng thốt lên một câu như có tập dược trước:
– Rồi nó (ảnh) đâu?!
Thằng Bo nói tỉnh bơ:
– Đi rồi. Nãy vừa tới cửa thì anh Nhàn rủ đi Suối Tiên luôn rồi.
Cả hai đứa còn lại đều kêu lên:
– Tưởng gì!!!
– Anh nói em dài dòng, anh còn hơn thế nữa.
– Ờ. Tao thấy mày không thua gì… Triumph underwear nha ku! Dài dòng và hơn thế nữa!
Thằng Bo gãi gãi đầu phân bua:
– Tại hai đứa đâu có hỏi từ đầu.
– Thôi tao mệt rồi nha, nói chuyện với mày trớt quớt. Tao coi youtube đây!
– Em cũng thấy vậy á, hí hí…
Thằng Bo quê quê, nhưng cũng không chống chế thêm, vì giờ nó chợt nghĩ ra là không nhớ hỏi ku nhóc “Phan Rang” đó sau khi đi Suối Tiên với anh em anh Nhàn xong rồi có quay lại đây hay về luôn. Nhưng hai đứa Bi, Loan không hỏi nên nó cũng im luôn.
Tụi nó nằm chơi một tí, sau đó thằng Bi lấy sữa canxi cho bà bầu đưa cho con em uống. Rồi bổ sung viên sắt, rồi đủ thứ thực phẩm lẫn thuốc dưỡng thai uống theo giờ trên lịch hẹn của điện thoại đều được hai thằng canh và cho em gái uống đầy đủ…
Tầm hơn 11 giờ trưa thì thằng Bi đạp xe đi mua lưỡi heo và bao tử phá lấu ngũ vị hương. Tới lúc đó khẩu vị con nhỏ đã thay đổi rồi, hết thèm vịt quay nữa rồi, mà đó là lần thèm thứ 3 của con nhỏ, chứ không phải đổi từ thịt quay sang đồ phá lấu ngay. Vừa đạp xe, thằng nhóc vừa thầm than thở, người ta nói con gái sáng nắng chiều mưa, nó thấy con gái mà có bầu thì một ngày có tới 10 mùa luôn, chứ không chỉ hai mùa mưa nắng.
Thằng Bo ở nhà thì mặc cho em gái đồ thể thao cho bà bầu, có đai giữ bụng để không lúc lắc quá mạnh, hay xệ xuống khi tập. Xong nó bế con em lên tầng trên cùng, mở cửa chỗ ra sân thượng cho gió lùa vào, và để em gái tập trên máy đi bộ.
Ngày nào con nhỏ cũng tập leo dốc hơn nửa tiếng ở tốc độ cao. Dù trong hướng dẫn mà thằng Bo đọc được thì không nên để bà bầu hoạt động mạnh, nhưng con Loan nói nó muốn đi bộ nhanh, cảm giác muốn hoạt động chứ không muốn ù lì cả ngày nữa, nên sau một thời gian thấy con nhỏ tập mà vẫn không bị sao hết, càng cải thiện được sức khỏe, nên nó cũng để cho em tập vậy luôn.
Trong khi em gái tập bên ngoài, nó đi vô phòng con nhỏ, mà bây giờ đang tạm thời là phòng anh Nhàn và bé Yên, để kiểm tra xem có gì dơ thì lau dọn luôn. Nó lấy cái xô, vô nhà tắm đổ nước, rồi nhúng cây lau nhà vào và bắt đầu dọn dẹp. Khách tới nhà mà để cho ở trong phòng không được sạch lắm thì nó thấy cũng ngượng.
Lau hết cái phòng, nó thấy tấm drap giường hơi nhàu, nên mở tủ lấy tấm drap sạch ra, rồi cuộn drap cũ lại định bỏ vô máy giặt. Lúc túm ở đầu giường không sao, nhưng khi cuộn tới phần giữa tấm drap, nó mới thấy tay mình ướt ướt. Nhìn kỹ lại thì cả một bệt to hơn bàn tay, loang ra ở giữa tấm trải, kèm theo đó là cái mùi “sữa bò tươi Long Thành” không thể nhần lẫn xộc vào mũi.
Thằng Bo hơi giật mình, nhưng rồi cười khì khì nói thầm…
Anh Nhàn giỏi! “Cửa” còn chưa có “bước qua”, nhưng chắc anh kê “vòi cứu hỏa” bên ngoài rồi xịt vô trong quá. Tội con nhỏ em, còn chưa vào đời mà lol đã bị anh Hai xịt cho ngập lụt luôn rồi, Hí hí…
Thằng nhóc không biết mình đoán bậy đoán bạ vậy mà trúng tùm lum. Vừa làm vừa cười tủm tỉm cảm thấy cặp anh em này rất thú vị.
Thay drap sạch xong, nó cầm tấm drap có dính “dấu vết tình yêu” của hai anh em anh Nhàn đi ra bỏ vô máy giặt, nhân tiện phơi tấm drap giường tụi nó lên trên dây phơi.
Xong xuôi nó ngó xuyên qua vài lỗ thông gió qua sân thượng nhà bên kia. Giữa hai nhà dù tụi nó đã gọi thợ tới xây vách ngăn cao lên rồi, nhưng vẫn chừa một vài lỗ thông gió để tụi nó có thể nhìn sang, gọi là cho có cảm giác vẫn có thể “quản lý” được bên kia. Chứ tách biệt hai nhà ra hoàn toàn, thì tụi nó sợ giao hết nhà cho mấy vị khách trọ sẽ không yên tâm. Còn gắn camera trong phòng khách, hay hành lang thì tụi nó hoàn toàn không nghĩ tới, vì gần đây trên mạng nhiều người bị lộ một loạt camera an ninh trong nhà mình ra ngoài, kể cả chị ca sĩ nổi tiếng gì đó cũng bị lộ loạt clip với bạn trai luôn rồi. Tụi nó không muốn mình là “nạn nhân” tiếp theo.
Thằng Bo đi tới sát bức tường giữa hai nhà để nhìn cho rõ sân thượng nhà bên kia. Có vài xô chậu ai đó chắc mang đồ lên bỏ vô máy giặt xong không mang xuống. Thằng nhóc lắc đầu ngao ngán, nhưng cũng chấp nhận tình trạng này. Dù sao nhà đã cho thuê, nên có mất trật tự, không như ý mình muốn thì cũng tự mình đi dọn thôi. Chứ còn chờ mọi người ai cũng có ý thức như mình thì khó lắm.
Thằng Bo đang ngó xem còn chỗ nào không ổn để lát nữa qua đó lau chùi hành lang, sẵn đó lên sân thượng dọn luôn, thì cửa sân thượng bên đó chợt mở ra, rồi một anh tướng tá bự con bước ra trước.
Thằng Bo nhìn kỹ lại thì thấy anh Lâm. Anh đi ra trước nhưng một tay vẫn đưa ra sau, đang nắm tay ai đó. Thằng Bo không cần nhìn thêm thì thấy một con bé ăn mặc cũ kỹ bước theo sau, một tay con nhỏ đang được nắm trong tay anh Lâm, còn một tay nó cũng đưa ra sau, như đang nắm tay ai đó.
Thằng Bo tò mò lắm rồi. Gần chính ngọ mà lại thấy cái trò dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi, cả đám nắm tay thành một dây như này thì đúng lạ.
Và khi một người tướng tá cũng cao to bự con như anh Lâm, cầm tay con bé bước ra nốt, thằng Bo mới biết là đủ một cặp hai anh em Lâm – Tùng. Còn con bé kia, dù nó không thường gặp, nhưng từ bữa ba nó tới thuê nhà thì thằng Bo rất ấn tượng, vì nhìn con bé khá xinh, nhưng lại… bại não nhẹ. Hầu như suốt ngày bị ba nó nhốt trong phòng chứ không cho đi đâu ra ngoài.
Thằng Bo có ấn tượng với con bé đó bởi vì ánh mắt của con bé còn dại hơn cả em anh Đen nữa. Có lẽ não con bé không đến nỗi bại hoàn toàn, nhưng so với em gái anh Đen thì hình như nặng hơn.
Đứa bé này dọn qua ở đã nhiều tháng nay mà tụi thằng Bo chỉ gặp nó vài lần, khi thằng Bo sang dọn dẹp bên đó và thấy ba nó mở cửa, dắt con nhỏ ra đi dạo phố phường cho nó khuây khỏa. Nhưng cứ thấy ánh mắt dài dại của con bé là anh em tụi nó không quên được.
Không ngờ lúc này lại gặp con bé nắm tay đi cùng với hai anh Lâm – Tùng, mà chưa thấy ba nó đâu. Thằng Bo tự hỏi…
Không biết khi không hai ông anh này dắt con gái nhà người ta đi lên đây làm cái gì? Bộ tính… làm thiệt hả trời?!
Và gần như thằng Bo có câu trả lời ngay lập tức, khi anh Tùng đi sau đưa tay đóng cửa ra sân thượng lại sau lưng, rồi nhanh chóng ngồi thụp xuống nắm lưng quần con nhỏ tuột xoẹt xuống một phát, để lộ cái bướm trần trụi của con bé. Con nhỏ này nếu thằng Bo nhớ không lầm, lúc ba nó tới thuê có nói là bằng tuổi con Loan, hay nhỏ hơn mấy tháng gì đó thôi.
Thấy cảnh đó, thằng Bo thầm kêu lên…
Trời ạ! Con người ta bị như vậy mà hai anh này cũng không tha nữa! Biến thái còn hơn thằng Bi nhà mình!
Nhưng nói vậy thôi, chứ cảnh tiếp theo của hai anh với con bé lại khiến cho thằng Bo bị kích thích dữ dội.
Anh Tùng sau khi tuột quần con nhỏ xuống, liền nắm quần nó kéo ra khỏi hai chân, bỏ đại dưới sàn. Còn anh Lâm thì khom xuống nắm lấy trôn áo thun con nhỏ cởi lên. Ngay sau đó anh Lâm thò tay giữ người con bé cho đứng thẳng, còn anh Tùng thì móc điện thoại ra kê dưới háng con bé chụp hất lên. Rồi để lấy trọn cảnh cái bướm, anh Tùng còn kêu anh mình…
Giở một chân nó lên đi anh Hai, chân phải đó. Đúng rồi. Thêm tí nữa được không? Rồi rồi, đẹp luôn. “Hoa nở” bung thè lè ra rồi, cái khe đỏ lắm, lên hình phê lòi. Khà khà…
Hai anh thay nhau chụp hình con nhỏ, tạo dáng cho con nhỏ từ bình thường cho tới quái dị, có cả những kiểu mà người có đầu óc “bình thường” không thể nghĩ ra, khiến thằng Bo đứng rình bên này nhìn qua mà há hốc.
Không ngờ gu của hai anh lại “mặn” dữ vậy. Tụi nó và anh Nhàn, anh Khanh xưa giờ vẫn quay phim chụp hình con Loan, nhưng đều là ảnh gợi cảm của con nhỏ, những tư thế đều kiều diễm, hoặc có chút art khi được anh Nhàn tạo dáng. Còn hai anh Lâm – Tùng này thì quá xá “mặn” luôn rồi, ví dụ như bây giờ anh Tùng đang nhét một trái dưa leo dài vô bướm con nhỏ, ngập tới cả khúc luôn, rồi giơ máy lên chụp liên tục mấy tấm.
Hành động này khiến thằng Bo biết nhiều điều. Thứ nhất là con nhỏ đã bị bóc tem rồi, hiển nhiên. Thứ nhì, khi nhìn mọi chuyện tiến xa một cách tự nhiên, và “mặn” tới cỡ này thì nó chắc luôn hai anh không phải là lần đầu tiên với con bé.
Thằng Bo nhìn anh Lâm cầm điện thoại chụp hình con nhỏ đang nằm ngửa ra trên sân, một chân duỗi, một chân co, háng banh rộng ra, còn trái dưa leo thì ngập lút phân nửa trong bướm. Sau đó nó thấy anh Tùng lấy một cái túi, lấy một miếng phô mai vuông và dẹp phủ lên trên mu con nhỏ, vài lát thịt bacon đã được làm chín, rồi có cả hai lát bánh mì sandwich nữa phủ lên trên cùng. Không hiểu hai anh có bị vướng vô fetish nào khác nữa không, chứ thằng Bo thấy trước mắt mấy anh đang chơi trò food – fetish rồi, hoặc nói chính xác là food sex. Trò này trên mạng đầy, nhưng áp dụng vô loli, đặc biệt loki bại não này nữa thì bây giờ nó mới biết luôn.
Ở sân thượng bên kia, dù hai anh lớn có làm gì, con nhỏ vẫn cười ngô nghê, ngây dại, không hề phản đối tí nào, cũng chỉ “ê a”, hoặc chỉ chép miệng được mấy tiếng, chứ không nói được thành câu gì có nghĩa cả. Cái bướm nó sau một hồi bị hai anh vọc, chọc, thụt đủ thứ vô, lúc này đã lai láng nước.
Thằng Bo tự hỏi không rõ có phải vì trời lấy đi khả năng nhận thức của con bé, nên đã bù lại cho nó một sinh lực mãnh liệt, nhu cầu sex mạnh mẽ hơn bất cứ đứa con gái bình thường nào khác hay không. Nhìn con nhỏ hết đứng rồi nằm tạo dáng cho hai anh chụp, thỉnh thoảng lại rướn người lên, rướn mu lên. Rồi có lúc anh Tùng cầm lấy trái dưa leo to dài nhấn mạnh lút sâu trong bướm con bé, tay anh đè ép giữ luôn như vậy một lúc lâu để anh Lâm chụp hình, còn con bé vẫn ngơ ngác “ê a” những âm thanh mà lúc này đã trở nên… không hề khó hiểu chút nào, ít nhất là đối với thằng Bo. Cái âm thanh khi con gái đã phê đó, người ta gọi là “ngôn ngữ quốc tế” luôn rồi, người minh mẫn hay bại não đều “nói” giống nhau hết, ai cũng hiểu hết.
Thấy hai anh Lâm – Tùng tranh thủ chụp đủ kiểu xong rồi, thằng Bo tưởng là sẽ tới cái màn dù sao cũng phải xảy ra đó, thì một lần nữa thằng Bo phải há hốc miệng ra khi thấy anh Tùng rút trái dưa leo ra, để lên mu con nhỏ, rồi cầm miếng bánh sandwich vuông từ trên bụng dưới con nhỏ lên, đưa xuống quệt vô… khe bướm con bé. Thao tác của anh Tùng thật chậm, như cố ý để cho miếng bánh mì thấm đẫm… dịch tiết âm đạo của con bé, rồi anh ngừng lại, để miếng bánh mì giữa khe bướm bướm con nhỏ, nghiêng qua một bên, rồi lấy một khúc xúc xích nhỏ cắm vô phân nửa bên trong lỗ bướm nó, và tránh ra một bên cho anh Lâm giơ máy ra chụp hình.
Độ “lầy lội” và quen thuộc trong thao tác của hai anh em nhà Lâm – Tùng khiến thằng Bo phải “trợn mắt” ra mà nhìn. Và khi nó nghĩ rằng màn cuối sẽ diễn ra ngay sau đó, thì một lần nữa nó lại há miệng to ra như có thể nhét mấy cái trứng vịt vô được luôn, khi thấy anh Lâm đút điện thoại vô túi, rồi ngồi xuống cầm lấy cái bánh mì “chấm lol” đó lên bỏ vô miệng nhai ngon lành, rồi nuốt xuống ực một cái.
Thằng Bo kinh ngạc, sốc, sững sờ muốn chết. Vụ bú lol thì anh em nó làm hoài, nhưng làm trực tiếp bằng miệng thì dù sao cảm giác cũng khác, hoặc ít ra tụi nó cho là như thế. Đằng này hai anh em nhà anh Lâm lại dùng bánh mì quệt “nước sốt” lol của con bé rồi ăn ngon lành khiến nó muốn nôn ọe. Dù cố gắng open đầu óc ra rất nhiều, cố gắng “thông cảm” lắm lắm với sở thích sex kỳ lạ của hai anh Lâm – Tùng, nhưng “mặn” tới mức này thì nó không chịu nổi.
Thằng ku chịu không nổi, bụm miệng nén lại cơn nôn sắp trào lên, bỏ đi vô trong nhà, không biết bên kia hai anh em anh Lâm – Tùng ăn xong mớ thực phẩm đó thì còn những màn “lầy lội” gì nữa với con bé thiểu năng tội nghiệp kia. Hiển nhiên cái màn giải quyết sinh lý với con nhỏ gần như chắc chắn là có rồi, là màn cuối cùng phải diễn ra, nhưng thằng Bo không đứng đợi được tới lúc đó, nếu không muốn nôn hết ra sân thượng.
Thằng nhóc tội nghiệp mà “nhân sinh quan” vừa bị “tra tấn” vội vàng sải bước một mạch đi vô nhà, rồi xoay người đóng cửa sân thượng lại luôn, vì nó cũng vừa thấy con em cũng đã tập xong. Nãy giờ chỗ nó đứng khuất sau tấm drap giường nó vừa phơi xong, nên con nhỏ tập bên trong nhìn ra cửa kính cũng không thấy được nó đã làm gì.
Với trái tim còn dập bình bịch trong ngực, nó cố gắng nén cảm giác buồn nôn xuống bao tử, rồi hỏi con em…
– Xong rồi hả em?
– Dạ. Phù phù…
– Nay đi được mấy cây số mà giỏi vậy? Há há…
– Hơ hơ… Được sáu cây số rưỡi rồi á. Phù phù…
– Giỏi quá! Có dốc mà đúng không? Chứ em đâu có đi trên mặt phẳng hả?
– Dốc 24 độ luôn, mặt phẳng em tập máy chi cho mệt. Phù phù…
– Ờ. Tập máy chỉnh dốc max luôn tập mới đã. Em đi speed mấy?
– Năm rưỡi gì á. Lên sáu mà mỏi chân quá nên em giảm xuống.
– Đúng rồi. Đi vừa sức thôi, còn dưỡng em bé nữa. Bây giờ là em đi cho cả hai mẹ con luôn, như anh bế em đi á. Chứ không đi một mình đâu.
– Dạ. Hihi… Mốt đẻ nó ra, em sẽ bế nó đi thể dục luôn. Hihi…
– Ừ… Ờ… Cũng hay đó. Hihi…
Thằng Bo ấp úng nói xuôi theo em, chứ nó không nghĩ con nhỏ đẻ xong mà còn sức làm đủ thứ như nó nói đâu.
Con nhỏ thở phì phò một hồi, rồi để thằng Bo bế lên. Tụi nó còn chưa kịp đi xuống thì đã nghe tiếng thằng Bi gọi từ dưới lầu…
– Xuống ăn đê! Lưỡi phá lấu với bao tử phá lâu đê!
– Yeah! Anh Bi về rồi kìa. Mình xuống ăn đi!
– Ừ. Xuống ngay chứ để chậm là hổng còn bao tử phá lấu của em đâu.
– Hihi… Anh cứ làm như anh Bi xấu lắm vậy á.
– Chứ gì nữa. Em không nhớ mấy lần bị nó giành ăn em lại cầu cứu anh đó sao? Khà khà…
– Hihi… Em nói giỡn thôi mà.
Vừa bế con bé đi xuống lầu, thằng Bo chợt hỏi…
– À. Em có biết hai anh Lâm – Tùng thuê nhà mình bên kia không?
– Biết chứ. Nhiều lần em qua dọn nhà thì hai anh còn ra phụ em lau nhà nữa mà.
– Ủa. Có vụ đó nữa hả?
– Có chứ. Hai anh đó tốt lắm. Phụ em suốt.
– Chà. Rồi mấy ảnh có… làm gì em nữa không?
– Mày nói ai làm gì nó vậy Bo?
Lúc này thằng Bo đã bế em đi xuống tới bếp rồi. Nó để con nhỏ đứng xuống sàn, đưa tay gạt mớ tóc lòa xòa trước mặt con em, rồi trả lời thằng Bi…
– Tao hỏi nó về hai anh Lâm – Tùng á.
Nói đoạn nó quay sang hỏi con Loan:
– Hai ảnh có làm gì em nữa không?
– Làm gì… là làm gì vậy anh?
Con Loan hơi dè chừng. Bây giờ nó đã khôn ra nhiều rồi, chứ không như lúc trước hỏi gì nói đó nữa.
Thằng Bo nói…
– Thì làm như tụi anh làm em á. Như này nè.
Vừa nói nó vừa làm động tác nắc mông tới trước liền mấy cái.
Con Loan đỏ mặt rồi nói ngay…
– Không có đâu!
– Thật không?
– Thật!
– Sao em trả lời nhanh vậy?! Anh nghi quá! Hông chừng lại giống trường hợp anh Khanh quá. Hổng thấy trực tiếp là em hổng thừa nhận bao giờ hết.
– Em nói rồi mà anh hỏi hoài à. Thôi mình ăn đi cho nóng.
– Trời ạ. Kiểu này coi bộ là có chứ không đùa.
Thằng Bi khó hiểu, quay qua hỏi thằng Bi:
– Sao tự dưng mày hỏi hai anh đó vậy Bo? Có vụ gì hả?
– Có. Tao vừa thấy hai ổng chơi con bé thiểu năng con chú Long á.
– Èo! Con bé suốt ngày bị nhốt trong phòng đó hả? Tâm thần mà hai ổng cucng hổng tha nữa!!!
– Ờ nhỏ đó đó.
– Vừa nói, thằng Bo vừa nhăn nhó phổng mũi ra hít hít mùi đồ ăn thơm phức trên bàn, như đang cố gắng dùng mùi hương này “xua” đi cảm giác buồn nôn nãy giờ.
– Mày thấy tận mắt luôn?
– Hình như vẫn còn đang hành sự trên sân thượng đó. Muốn thì mày chạy lên đó coi lén đi. Tao coi một lúc muốn ói quá nên bỏ ngang. Có vụ food sex nữa, ọe ọe, ghê quá. Thôi không nói nữa.
– Trời! Quá đã. Để tao! Há há…
– Hic. Tao quên mày trùm biến thái.
– Khặc khặc. Anh em với nhau từ hồi còn cởi truồng ngủ với nhau trong bụng mẹ rồi, biết rõ quá rồi đâu cần nói ra miệng nữa. Khà khà…
Nói tới đây thằng Bi đã đứng dậy, đẩy ghế ra sau, rồi ném lại một câu khi đang bước lên cầu thang:
– Hai đứa ăn trước đi, anh chạy lên coi xong xuống ngay. Há há…
– Cẩn thận nha ku! Rình coi mà ầm ầm là bị phát hiện, rồi quê mặt lắm đó.
– Xùy xùy. Gì chứ coi lén thì anh mày là trùm luôn rồi. Khỏi phải training tao nữa.
Vừa nhảy một lúc 3 bậc thang lên lầu, thằng Bi vừa xua tay ra sau lưng nói với hai đứa ở dưới, và sau đó thân hình cao to của nó biến mất chỗ ngoặt của thang lầu.