Phần 8
Chiều, rồi tối…
Hắn cùng với 4 nàng lượn ra hồ Gươm chơi.
Qua hồ Trúc Bạch, ăn món bò cuốn, ăn kem. Rồi lại chạy sang nhà thờ ngồi uống trà chanh khi màn đêm buông xuống.
Nhìn 4 chị em đi bộ phía trước, hắn cảm thấy thật hạnh phúc. Lý do khiến hắn thấy vui chính là lúc này xung quanh nó có đến 4 chân dài, trắng bóc và mịn màng. Và 1 trong số đó, xinh nhất, là người mà nó thường hay lột ra mà làm tình nhất – Cẩm, người yêu hắn, thằng Long.
Mà cái hắn ghét nhất chính là không hiểu nguyên nhân vì sao hôm nay… mình hắn đi riêng 1 xe, còn 4 chị em thì chia nhau 2 xe còn lại. Tức cho sôi máu mà không biết phải làm gì, vì đó chính là ý mà nàng muốn.
Trà chanh nhà thờ buổi tối ở Hà Nội thích lắm. Cả con đường vắng xe tham gia giao thông, chỉ có… phóng vào bãi gửi xe để đi bộ vào những quán trà chanh, hoặc là lấy xe ra phóng về theo đường khác mà thôi. Chứ ở trước nhà thờ thì khá phức tạp và đầy người đi bộ, đầy thành phần khác nhau tiềm ẩn nguy cơ không biết đâu mà lần.
Đâu đó quanh đây có những cô “mặc mà như không mặc”. Những bộ váy như tấm lưới khoe nguyên màu da và thấy luôn màu của quần lót.
Những chiếc áo mỏng đến độ thấy rõ ràng được áo lót màu gì, thậm chí là dạng lưới tưởng như chỉ cần đưa tay là chạm vào da thịt ở phía dưới của áo.
Tây có, ta có. Lẫn lộn đủ mọi thành phần và chủng loại màu ra.
Rap có, Hip hop cũng nhiều.
Patin cũng có mà ván trượt cũng không phải không thấy.
Cái thích nhất chính là… Gái xinh cực kỳ nhiều.
Cực kỳ nhiều em ăn mặc như cố tình khoe ngực và khoe đùi mình ra cho mấy đứa con trai dê già ngắm nhìn. Lại có một số em mặt xinh tươi ngoan hiền, ăn mặc kín đáo mà lúc nào cũng ôm khư khư tay của thằng bạn trai, tay kia nhìn mãi không thấy đâu cả.
Lượn ngược lượn xuôi, lượn xuôi rồi lượn ngược. Mấy đứa dạo hết góc này đến góc khác cho chán chê rồi chia tay nhau đi về.
3 con em rủ hắn và nàng lên Bar nhưng bị nàng từ chối, nói hắn chở về. Thế là cuối cùng chia tay ngay ở trước nhà thờ. Có 3 thằng phóng xe đến rồi đi cùng 3 đứa, còn hắn thì chở nàng về.
Trời về khuya khá lạnh, nàng thì lại chỉ mặc bộ đồ mỏng manh đi chơi từ chiều đến giờ, thành ra lúc này cứ bám chặt lấy lưng hắn không thả ra.
“Lạnh lắm à?” – Hắn mở miệng hỏi.
“Có anh, không lạnh nữa!” – Nàng nũng nịu.
“Uhm. Cuối cùng thì cũng có được khoảng thời gian dành cho 2 đứa mình đó!”
Nàng im lặng, tựa đầu vào lưng hắn, lim dim mắt chẳng biết nghĩ gì.
Đi được 1 lúc, hắn dừng lại trước cửa hàng hoa làm nàng giật mình vì bị dừng lại bất ngờ. Hắn mua cho nàng 1 bó hoa to đùng.
“Chúc mừng 20 – 10 nghe, em yêu!” – Hắn cười tươi.
“Giờ mới nhớ đấy!” – Nàng cũng cười dịu dàng và âu yếm với hắn.
“Mai mới 20 mà. Hôm nay tặng trước thôi, hihi…” – hắn lại cười.
“Thế ngày mai thì sao?” – Nàng hỏi lại.
“Thì ngày mai đi chơi tiếp chứ sao!”
Hắn chở nàng về xóm trọ, đi cùng nàng lên cầu thang.
Lúc này cả xóm trọ đã trở về như cũ, phòng nào cũng đóng cửa im ỉm, chỉ còn mỗi ánh đèn vàng chiếu sáng cho tầng 2 của nàng mà thôi.
Đi sau nàng khi lên cầu thang, nhìn cặp mông căng tròn của nàng hắn lại cảm thấy rạo rực.
“Từ từ thôi nào em!” – Hắn cất tiếng khi nàng bước gần hết cầu thang một cách nhanh chóng.
“Sao thế?” – Nàng quay lại hỏi, nhưng cũng bắt đầu đứng lại đợi nó.
“À, thì mình còn thời gian cho nhau chứ sao!” – Hắn bước lên ngang với nàng. Đưa một tay ra sau sờ cặp mông của nàng rồi vuốt thẳng từ khe giữa hai mông xuống tận háng.
Nàng đưa tay vòng ra sau, đánh nhẹ vào tay nó. – “Ai thấy thì chết!” – Nãng nói khẽ.
“Bố thằng nào thấy được!” – Hắn chống chế rồi tiếp tục sát lại đi song song với nàng, tay vẫn bóp đều đặn vào hai nửa quả bưởi phía sau của nàng.
Đúng là nhìn từ phía trước thì chẳng ai biết được hắn đang giở trò thật.
“Tí nữa vào phòng đi anh!” – Nàng đưa tay gạt ra, rồi mắng yêu nó.
“Nhớ nhé!” – Hắn hí hửng.
“Xấu xa!” – Nàng giận dỗi rồi bước nhanh tới cửa phòng.
Cửa phòng không khóa, khi nàng mở cửa thì thấy Hiên đang ngồi ở bàn nghịch máy tính.
Cả hôm nay Hiên cùng người yêu đi chơi cả ngày. Hắn còn tưởng là Hiên về muộn muộn chút để nó còn có cơ hội giở trò với người yêu. Nào ngờ…
Vậy là hắn vẫn… vui vẻ nở nụ cười nhưng trong lòng thì thất vọng lắm.
Ngồi thêm 1 lúc nữa rồi nó đứng dậy ra về.
“Á lô…” – Huyền đáp, giọng ngái ngủ.
“Giờ này còn nướng hử? Có qua đây nhanh lên không thì bảo? Đang bận túi bụi nè!” – Cái Tâm cáu kỉnh.
“Ờ, đêm qua đọc truyện hay quá nên thức hơi khuya. Bà đợi tui chút rồi tui qua giờ!”
Nói xong, Huyền lật đật bật dậy đánh răng rửa mặt, chuẩn bị quần áo rồi nhảy tót sang bên nhà Vân. Lúc tối Trâm Anh vừa mới mang đâu về mấy tập của Robert Lawrence Stine, Huyền thấy cuối tuần rồi cho nên mới thư giãn tí mà mượn lấy 1 cuốn mà đọc. Nào ngờ càng đọc càng thấy sợ…
Hix… lúc đầu mà nghe lời cô em, đừng dính vô mấy cuốn truyện này vào ban đêm thì đâu đến nỗi mất ngủ. Đã thế quên luôn sáng nay chạy sang nhà Vân làm liên hoan nữa chứ.
Người đâu mà đãng trí quá đi. Cũng tại nhỏ Trâm Anh mà ra hết.
Sau hơn 30 phút vệ sinh và chọn quần áo xong thì cuối cùng Huyền cũng lôi ra 1 bộ có vẻ phù hợp với hoàn cảnh… nấu nướng.
Đang nhíu cằm suy nghĩ xem có nên chọn bộ khác không thì điện thoại reo.
“Được rồi, đợi tui tí xíu đi mà!” – Huyền méo mồm tru tréo khi biết đường dây đầu kia chính là ả Tâm.
“Tí xíu của bà là 30 phút rồi đó. Sang nhanh mà còn đi chợ!” – Tâm trêu.
“Hông dám đâu! Bà đi chợ trước đi, rồi tí tui sang nấu ăn. Chứ đi chợ ngại lắm lắm!”
“Cho tui xin đi! Bà mà không sang nhanh, gặp ông Mạnh thì ráng chịu nghe! Ổng vừa đi sang nhà bà đó. Ều…” – Tâm tiếp tục bông đùa.
“Á, không…” – Huyền hét lên.
Và rồi sau đó không đắn đo suy nghĩ nhiều, nàng thay luôn bộ quần áo vào rồi xách xe ra cửa.
Trời không thương cho thân ai bao giờ. Trước cửa nhà Huyền, Mạnh đang ngồi phía yên sau xe đạp, tay nhắn tin còn hai chân thì chống cho xe khỏi ngã. Hắn thấy Huyền mở cửa thì dắt xe lại gần.
“Tặng Huyền!” – Mạnh nói rồi chìa bó hoa trước giỏ xe ra trước mặt của Huyền.
“Thôi mừ!” – Huyền nhăn mặt. “Không nhận có được không?”.
“Hôm nay là ngày Phụ nữ Việt Nam mà! Hì…” – Mạnh cười hiền.
“Tui đang là con gái, đâu phải phụ nữ đâu. Hay là…” – Huyền mở miệng vặn luôn câu của Mạnh. Hếch một bên cằm lên rồi nhìn xéo Mạnh tỏ vẻ nghi ngờ.
“À không…” – Mạnh lúng túng. “Ý của Mạnh là… Tặng cho Huyền… nên… thế thôi…” – hắn ấp úng.
“Huyền không nhận đâu, ngại lắm! Tí nữa Mạnh cứ dành lại tặng mọi người đi!” – Nói rồi Huyền dắt xe quay đi thẳng luôn.
“Thôi mà. Huyền nhận đi!” – Mạnh bắt đầu lúng túng tợn, mặt hắn nhăn lại một cách khổ sở.
“Khô… ô… ông!” – Nói rồi kệ Mạnh có níu kéo hay không, Huyền cứ thế dắt xe đi tiếp.
Đi được vài bước, Huyền nhảy lên xe và bắt đầu đạp.
Bỗng…
Xì… ì… ì…
Cái lốp xe không hiểu hôm nay tự dưng sao mà xì phát to đến dễ sợ. Bọn cái Tâm thì giục, mà phía sau thì Mạnh đang đứng.
“Đúng lúc vậy! Sao khi khác không bị mà dính đúng cái lúc này vậy hở giời?” – Huyền ngước cổ lên trời, thở dài não nề.
Quay đầu lại cô vẫn thấy Mạnh đứng chỗ cũ mà mặt thì như cái bánh đa nhúng nước vậy, buồn xo. Chẳng biết có phải do Huyền từ chối bó hoa của hắn hay không mà hắn mất hết tinh thần, dắt xe sau lưng Huyền mà đầu cứ cúi gằm xuống.
Thấy Huyền đứng lại, hắn cũng dừng lại theo thói quen rồi ngước mắt lên nhìn. Một tay giữ xe, còn một tay thì vẫn đang cầm bó hoa hồng đỏ.
“Nhìn giè?” – Huyền giận dỗi. “Không thấy xe người ta bị thủng à?”.
“À…” – hắn giật mình. “Để mình giúp!” – Rồi hắn lúng túng đẩy cái xe lên ngang với xe của Huyền.
“Giúp cái giè, bộ ông biết vá xe hử?” – Huyền chu môi.
“À… không. Nhưng mà có lẽ… phải đưa đi tìm chỗ vá thôi… nhỉ?” – Hắn trả lời mà vẫn e dè nhìn Huyền như lo ngại.
“Trời ơi là trời! Á… á… á…” – Huyền giơ mặt lên trời hét to lên. “Gì mà ngốc quá vậy trời?”
Đôi chân nàng không ngừng nhún nhảy tại chỗ.
“Ơ… a…” – hắn bị Huyền kê luôn tủ đứng vô miệng, im re đứng một chỗ, mắt chữ O, mồm chữ A nhìn nàng ngúng nguẩy.
Sau khi giận dỗi, Huyền quay xe rồi khó nhọc đẩy vào nhà.
“Huyền để đó, Mạnh giúp!” – Hắn luống cuống tay chân đi lại cầm lấy tay lái bên kia, làm cho Huyền bị giật lại, xíu nữa mất đà.
“Gì nữa đây?” – Nàng cạu mặt.
“Để Mạnh giúp đưa xe vào nhà! Huyền cứ dắt xe của Mạnh cho nhẹ!”
‘Hông cần! – Huyền giật mạnh cái tay lái, lại loạng choạng xíu nữa ngã.
“Cẩn thận…” – Mạnh chới với.
“Kệ ông đó, muốn làm gì thì làm!” – Nàng phụng mặt rồi thả luôn cái xe ra. Kệ Mạnh cầm lấy rồi đùng đùng bước vào nhà.
Ở phía sau, Mạnh khóc dở mếu dở đứng trước 2 cái xe mà không biết nên dắt cái nào đi trước. Sau khi suy nghĩ, hắn thở dài rồi 2 tay cầm 2 tay lái, dắt luôn cả 2 xe trong khó nhọc.
Mở cửa nhà ra, không chờ cho Mạnh dắt xe vào thì Huyền đã đi thẳng vào phòng khách rồi gọi to lên phòng trên.
“Nhí ơi, hôm nay có đi đâu không? Cho chị mượn cái xe nha!”
“Xí em đi có việc rồi. Hôm qua nói rồi còn gì nữa?” – Tiếng Trâm Anh vọng từ trên tầng xuống.
“Ủa, mà sao phải mượn xe em?” – Trâm Anh ló đầu sau cầu thang nhìn Huyền rồi hỏi.
“Xe chị vừa mới bị hỏng. Giờ lại phải chạy sang bên nhà cái Vân nữa chứ!” – Huyền lẩm bẩm.
“Chị gọi cho chị Tâm hoặc chị Vân sang đón đi. Hôm nay không mượn xe em được đâu!”
“Thế lát nữa đi với bạn không được à?” – Huyền vẫn cố níu kéo.
“Em có đi với tụi nó đâu mà mượn?” – Trâm Anh vặc lại.
“Hay là… để mình chở Huyền qua nhé!” – Vẫn đứng ở trước cửa, bỗng dưng Mạnh lên tiếng.
“Không! Để tui gọi sang cho Tâm đã. À này… ê… ế…” – vừa quay lại trả lời Mạnh, lúc quay sang thì thấy Trâm Anh đã chạy thục mạng lên trên tầng luôn rồi.
“Quên mất…” – Huyền thở dài.
Trâm Anh tính nhút nhát, chẳng dám nói chuyện với mấy đứa bạn của Huyền bao giờ. Cứ thấy bạn của Huyền đến là chạy trốn mất tiêu. Chỉ có khi nào gặp Tâm và Vân, hoặc là cái hội bạn thân của nó ở lớp thì mới thấy nó nhí nhố kinh khủng. Còn bình thường hễ thấy bạn lạ lạ của Huyền đến là y như rằng lỉn vào trong phòng đóng cửa im re ngồi học bài, hoặc xem ti vi. Họa hoằn lắm hoặc bí lắm thì chạy xuống tủ lạnh cầm chai nước rồi chạy lên mà không hề ngó sang bên cạnh tí nào và không nói câu nào, chỉ đơn giản là chạy nhanh tới tủ lạnh rồi chạy nhanh ngược trở lại cầu thang mà thôi.
Vậy mới có chuyện lần trước mấy đứa bạn trong lớp Huyền tới chơi, Trâm Anh chạy xuống nhà lấy nước uống. Lúc quay trở về cầu thang, chạy theo thói quen thì bất ngờ đụng trúng 1 cô ngay cầu thang làm cả 2 ngã cái oạch.
Đứng dậy, Trâm Anh không hề nói câu nào mà chạy nhanh lên cầu thang không dám nhìn sang bên cạnh hay nhìn xem đụng phải ai chút nào. Xui sao hôm ấy người bị đụng trúng lại là ả chanh chua nhất lớp, thế là ả ngồi réo om sòm lên, nói này nói nọ không ngừng.
Nào là “đi mà không nhìn à?”, “Một lời xin lỗi cũng không có nữa là sao?”…
Trong khi, Trâm Anh đã chạy lên trên tầng và khóa cửa từ khi nào rồi.
Quay lại câu chuyện.
Sau khi nhìn cái cảnh em gái mình lại biến mất vào trong phòng, Huyền lắc đầu ngán ngẩm. Quay sang nhìn Mạnh một lúc, hết nhăn mặt rồi lại thở dài thườn thượt làm thằng cu cứ đảo mặt nhìn xuống xem áo quần nó có bị gì hay không đến là tội.
Giật luôn bó hoa Mạnh đang cầm trên tay, Huyền ngúng nguẩy đi lại để trên bàn trong phòng khách, không quên bỏ lại sau lưng cho Mạnh một câu.
“Coi như là cảm ơn ông giúp tui dắt xe với lại chở tui đi!”
Nàng đi ra đến tận cửa rồi mà vẫn thấy Mạnh đứng tần ngần ra.
“Có đi không, hay định ám luôn nhà tui đấy hử?” – Huyền cáu bẳn.
“À… ờ… có chứ!”.
Hắn giật mình trở về với thực tại rồi dắt xe phóng tới nhà Vân.
Ở yên xe phía sau, Huyền cứ dặn hắn không được chạy quá nhanh và phanh gấp. Tay nàng không biết phải nắm vào đâu cho nên nắm ngay phía dưới chỗ ngồi của hắn cho đỡ loạng choạng.
“Lần sau, đừng mua màu đỏ. Hoa hồng là phải màu hồng, mà Ly thì phải nở hết!” – Huyền lầm bầm nho nhỏ đủ để 2 đứa có thể nghe thấy.
“Gì cơ?” – Mạnh ở phía trước ngoác mồm quay mặt ra hỏi.
“Lái xe đi, lắm chuyện!” – Nói rồi Huyền đấm một cú khá mạnh vào lưng hắn.
“Á… a… này… đi cẩn thận chút coi!” – Nàng la oai oái khi tay lái nó loạng choạng sau cú đấm khá là mạnh của nàng.
“Không phải… là do…” – Mạnh chới với vừa lấy lại thăng bằng vừa giải thích.
“Do cái gì mà do. Đừng có lợi dụng nhá! Á… a…” – Huyền ngắt luôn lời của Mạnh, chí chóe.
Trên con đường xa xa, một trước một sau đèo nhau đi mà cứ chí chóe không ngừng giây phút nào. Và cũng bắt đầu từ ngày hôm đó trở đi, Mạnh trở thành người bạn thân của Huyền và Tâm. Tương lai chưa biết trước, nhưng trong vòng 2 năm thì đó là tình bạn thân đơn thuần và trong sáng nhất thuở học trò của cả 3.
Khi hai đứa xuất hiện trước nhà Vân cũng là lúc ả Tâm mở cửa, tình cờ bắt gặp Mạnh chở Huyền vừa mới trờ tới trước mặt.
“Ối làng nước ơi, thằng Mạnh nó chở cái Huyền này!” – Tâm hét toáng lên khi thấy hai đứa dựng ngay trước mặt.
“Đâu đâu? Cái Huyền đâu?” – Vân với mấy đứa chạy từ trong nhà ra ngó nghiêng.
Sau khi thấy sau xe của Mạnh là Huyền, cả bọn trố mắt ngạc nhiên rồi cười nghiêng ngả.
“Sướng ông Mạnh quá nhé! Cuối cùng cũng đổ được người đẹp! Há há…” – Tiếng cười khả ố của mấy cô bạn liên tục vang lên.
Rồi sau đó hết đứa này đến đứa khác thi nhau trêu làm cho 2 đứa đỏ chín hết cả mặt.
“Thôi bọn mày đừng có nghĩ lung tung nữa. Xe tao bị hỏng!” – Huyền đáp gọn lỏn rồi đi thẳng vào trong nhà Vân, mặc kệ Mạnh ở phía sau với những lời bóng gió của mấy bà cô tám mà mặt đỏ au vì xấu hổ.
Sau khi dọn gọn bộ bàn ghế ở phòng khách sang một bên, nhà Vân trở nên thoáng đãng và rộng rãi hơn rất nhiều. Có đủ chỗ cho tầm khoảng 20 người có thể quây lại ngồi ăn uống với nhau mà vẫn thoải mái.
Mọi người phân công nhau làm, đứa thì đi chợ, đứa ở nhà quét dọn với chuẩn bị nấu ăn.
Mọi thứ đều trôi chảy, tiếng cãi nhau í ới ở phía sau, tiếng chạy lẹt đẹt vang lên khắp cả căn nhà.
Thằng Mạnh với mấy đứa con trai nữa thì quây lại trong phòng ngủ phía sau phòng khách, cầm bộ bài và bắt đầu sát phạt nhau giết thời gian.
Mãi một lúc lâu sau mới thấy một cặp nữa xuất hiện trước cửa nhà, đó là Quân và Xuân – “đôi bạn cùng tiến”.
Sở dĩ gọi như thế vì trong cả 2 thì đứa nào cũng gàn như nhau, hổ báo cũng chẳng thua kém nhau là mấy. Nhìn qua thì thấy 1 nam 1 nữ, nhưng khi nói chuyện thì chỉ thấy 2 thằng con trai đang chí chóe chửi nhau mà thôi.
Xuân xuất hiện, cả bọn ồ lên.
“Đi chơi hay ở nhà mà ăn mặc vậy, con kia!” – 1 Thằng con trai nói to.
“Kệ tao, thích mặc thế đó! Mày ý kiến ý cò gì à, thằng kia?” – Xuân đáp gọn lỏn.
“Ờ… nóng mắt. Hớ hớ…” – tiếng 1 thằng khác cười khả ố vang lên.
“Nhìn giống JAV quá đê!” – Thằng khác lên tiếng.
“Đúng thế, hớ hớ…” – mấy đứa hùa theo.
“JAV là gì vậy mày?” – Xuân quay sang hỏi Quân.
“À… ờ… tức là… tivi của Nhật ấy!” – Ngập ngừng, rồi hắn cố nói nhanh và im lặng, mồm cố nén cười.
“Nhật! Nhật cái đầu mày… Này… á… đứng lại!” – Nói xong, Xuân đấm Quân 1 phát thật đau, rồi rượt mấy đứa con trai khắp nhà, từ phòng khách lên đến tầng trên. Mãi đến khi đấm cho mỗi đứa 1 cái thật đau thì mới chịu dừng lại.
“Uầy, cho tao chơi với!” – Xuân nói sau khi cả bọn đã yên ổn lại, tụi con trai vẫn rúc trong phòng ngủ đánh bài.
“Tiền mày?” – 1 Thằng nói.
“Bà thiếu đếch gì, mày nhở?” – Nói rồi lườm sang nhìn Quân.
“Ế, không dính dáng nha! Tiền bà thì bà chi đê!” – Quân trừng mắt. – “Mắc mớ gì kéo tui vô!”.
“Mượn ít đi mà!” – Xuân kỳ kèo.
“Không” – Quân đáp thẳng thừng, gọn lỏn.
“Đi mà, đi mà…” – Xuân nũng nịu áp người vô gần Quân.
Quân giật mình tránh sang chỗ khác.
“Ế, không giỡn à nha! Bà thì lúc nào có tiền trong người đâu!” – Quân chống chế.
“Kệ… cho mượn đi mừ… ứ… ừ…” – Xuân xáp lại.
Thế là 1 nam 1 nữ lượn vòng trong phòng khách. Thằng Quân thì cứ tránh mà Xuân thì cứ tìm cách xáp đến gần. Mãi cho đến khi mệt quá, Quân đứng hẳn lại còn Xuân thì áp luôn người vô tay nó.
Xuân lắc lắc thân trên nũng nịu “đưa tui mượn ít coi nào, đi mừ…”
Cái cánh tay của Quân bị kẹp luôn giữa ngực của Xuân lúc nào không biết, mà hắn cũng chẳng để ý làm gì. Mãi cho đến khi thấy sướng sướng nơi tay nhìn xuống mới thấy 2 bầu ngực của Xuân kẹp chặt tay hắn rồi.
“Oài, thôi thì cho mượn!” – Hắn dịu giọng.
Mà con Xuân cứ ép hẳn vô người thằng Quân như sợ thả ra thì hắn sẽ chạy mất. Còn thằng Quân thì cứ đứng đó cho Xuân cựa quậy, thưởng thức cảm giác khi chạm vào ngực con gái lần đầu tiên.
Cầm được tiền, Xuân chạy vào phòng đá 1 thằng lăn quay rồi thế chân nó ra mà sát phạt.
“Êu, sao không ra sau bếp giúp tụi nó đi mà chạy vào trong này chi?”
“Bà mà ra sau với cái lũ ấy thì lát tụi mày biết kết quả rồi đấy!” – Xuân sửng cồ.
“Ờ, bà mà nấu thì có mà cho lợn ăn luôn! Á… á… thả ra… Á…” – giọng 1 thằng khác mỉa mai. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì hắn hét lên oai oái vì bị Xuân nhéo.
“Chơi nào…” – Xuân hét lên.
Rồi cả lũ lao vào sát phạt nhau.
Bên cạnh, thằng Quân ngao ngán nhìn tiền của hắn bị con Xuân tiêu dần dần vào canh bạc đỏ đen của mấy đứa trong lớp.
Chẳng biết cái số thế nào mà lúc đầu Xuân ăn được khá nhiều, sau đó lại mất gần hết. Tưởng chừng ra ngoài rồi thì lại tiếp tục ăn lại số vốn ban đầu. Ngồi đó hơn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn xấp xỉ ngưỡng hết tiền.
Nhưng cuối cùng thì số tiền trong người của Xuân cũng không cánh mà bay đi theo từng ván bài đỏ đen.
“Oài… đen quá đi! Nhìn gì?” – Xuân thở dài bước ra khỏi phòng, quát Quân khi bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn lại.
“Nói trước rồi mà không chịu nghe, cứng đầu!” – Quân đáp.
“Cứng cái đầu ông ấy!”
“A, con này đây rồi. 2 Đứa bọn mày đi mua nước uống đi, nấu gần xong rồi!” – Vân chạy từ dưới bếp lên, thấy 2 đứa đang cãi nhau chí chóe thì nói liền.
“Tiền con này tiêu hết rồi còn đâu!” – Quân mếu mặt.
“Này, cầm lấy và đi ngay cho!” – Tâm trờ tới dúi cho hắn 1 tờ 200k rồi lại quay xuống dưới nhà bếp với lũ con gái.
2 Đứa xách xe lủi thủi đi ra cửa hàng bách hóa gần đó mua đồ uống.
Quầy tạp hóa hôm nay đóng cửa, khi 2 đứa trờ tới trước cửa thì thấy 1 nhóm thanh niên cầm dao đuổi đánh nhau. Sợ quá, 2 đứa dừng xe lại rồi táp luôn lên bên lề đường, im thin thít không dám nhìn xem cái gì đang diễn ra.
Một viên đá to bay tới va vào chiếc xe đạp cái “xoảng”, 2 đứa ngã lăn quay ra bên đường còn mấy đứa kia vẫn còn lởn vởn trước mặt, có vài vệt máu bắn ra khắp nơi và 3 thằng bị thương đang cố tìm đường chạy. Mấy đứa khác cũng đang giằng co quyết liệt.
2 Đứa nép vào trong tường của nhà gần đó, đứng nhìn quang cảnh đánh nhau đang diễn ra trước mắt. Có mấy thằng đang đuổi nhau về phía 2 đứa đang nhìn.
Sợ quá, Xuân co tay nép sát vào người Quân. Hắn cũng sợ, giơ tay ôm luôn cô vào trong lòng. Cả 2 đứa run như cầy sấy, không dám nói gì cả.
Đôi tay Xuân đặt trên ngực của Quân, 2 bàn tay che mắt không dám nhìn. Còn 1 tay quân đang vòng qua ôm lấy lưng Xuân ghì chặt vào mình, tay còn lại đang ôm eo nhỏ nhắn.
“Mày chạy đi đâu!” – Tiếng một thằng quát lên.
Một thằng chạy thoáng qua trước mặt 2 đứa, cục đá sượt qua bên cạnh lưng Quân, trúng ngay cánh cửa bên cạnh làm cho 2 đứa giật hết cả mình.
Đang hoảng sợ, tự dưng thấy 1 thằng cầm mã tấu rượt theo thằng vừa chạy qua. 2 Đứa không dám ho he câu gì, chỉ biết đứng ôm nhau như trời trồng vậy thôi.
Hơi thở phà vào dưới cổ của Quân làm nó rùng mình. Cái cảm giác lần đầu ôm 1 đứa con gái trong tay làm cho tim nó đập bình bịch, hồi hộp và run run.
Cảm giác ấm áp đầu đời làm cho nó chỉ muốn ôm đứa con gái này thêm chút nữa, chút nữa, càng lâu càng tốt mà thôi.
Đôi tay hắn theo bản năng di chuyển từ eo xuống dưới mông rồi xoa xoa nhẹ. Con Xuân sợ quá chẳng để ý gì đến hành động đó. Hắn cứ xoa xoa nhẹ cái cặp mông kia, rồi xuống dưới xoa cặp đùi hở ra dưới chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn. Hắn xoa từ mông xuống đùi rồi lại trở ngược về mông theo cảm tính.
Một lúc sau, đánh đấm đã tan cuộc mà hai đứa vẫn còn cứ ôm nhau. Tay của Quân vẫn còn xoa xoa cặp mông của Xuân đều đều.
Giật mình, Xuân đẩy Quân ra rồi cho nó 1 cái tát nảy lửa.
“Dê xồm!” – Xuân hét lên rồi đỏ ửng mặt nhìn nó.
“Ơ… tự dưng thế chứ biết đâu đấy!” – Quân chống chế.
“Tự dưng cái con khỉ. Lợi dụng thì có!” – Xuân thét lên.
“Oài, thì xin lỗi! Không cố ý. Được chưa?” – Quân cự lại.
“Lần sau thế tui cho chết luôn đó, nghe chưa!” – Xuân đành hanh.
“Ầy, không dám!”
Rồi hai đứa lại đèo nhau đi chỗ khác mua nước uống. Cái xe cà tàng lúc nãy bị mấy cục đá bay trúng làm cho cái bánh xe hơi nghiêng, hai đứa phải cố gắng lắm thì mới đạp đến chỗ quầy tạp hóa mua nước được.
Xong đó trên đường về quăng luôn xe lại cho ông sửa xe gần nhà và đi bộ về. Sau khi nghe 2 đứa kể về vụ đập nhau ở trước cửa hàng tạp hóa, mấy đứa mấy thái độ khác nhau. Bọn con gái thì sợ xanh mặt, còn bọn con trai thì cứ í ới muốn kể lại cho chi tiết, như muốn xem lại ngay trước mặt vậy.
Bữa ăn vì thế mà loạn cào cào hết cả lên. Đứa ăn, đứa nói rồi cuối cùng tụ tập lại thành con trai 1 dãy, con gái 1 dãy lúc nào không biết.
Ngày 20 – 10 kết thúc như vậy đó.