Đôi mắt hồ ly lúc này tỏ vẻ khó hiểu, liền bật ra một tiếng hỏi:
“ Ngươi có vẻ không phải là người ở đây, thần hồn của ngươi có vẻ chửng chạc hơn thể xác. Ta nhận thấy thần hồn ngươi có một nét u uất, một chút sâu lắng. Nhưng ta không tài nào lý giải được.”
A ngố gương mặt trầm tư, lộ ra vẻ thống khổ, ưu buồn đáp:
“Ta vốn dĩ là người đã chết cô có tin không?”
Hồ ly lúc này bật ra tràng cười khoái trá, rồi trả lời:
“Di hồn đại pháp, dịch thể ký thân, hoá kiếp độ nhân, thứ gì mà ta từng không thấy. Trong thiên địa ta cũng được gọi là tinh thông quảng đại. Chỉ có khác lạ, trông ngươi có gì đó ta không thể lý giải. Có thể nói mi không thuộc trong luân hồi vũ trụ này.”
Nhận biết được ả hồ ly đoán được phần nào. Nên a ngố cũng không chút phần kiêng kỵ. Khua môi, múa mép kẻ về hắn:
“Thật ra thì ta ở một nơi rất rất xa nơi này. Nơi đó được gọi là trái đất. Một chuỗi hành tinh trong vô số dãi ngân hà. Ở đó chúng tôi phát triển một nền văn minh rực rỡ. Con người có thể ngồi nhâm nhi tách trà khi ở tận mây xanh. Có thể vươn ra ngoài vũ trụ định kế xây nhà. Có thể nhìn vô số các hành tinh khác mặc dù xa hàng tỷ năm ánh sáng. Ở nơi đó, con người chúng tôi thống trị lên hàng triệu loài. Bất kể nơi nào bàn chân con người đặt xuống, nơi đó mọi vật đều phải run rẩy. Thậm chí chúng tôi có thể trò chuyện với nhau dù xa tận phương trời. Chúng tôi cũng tạo ra vô số diễn đàn kết nối mọi người lại với nhau, trong đó có thien dia. Chúng tôi ở đó là một tập thể đoàn kết và hùng mạnh.”
Hồ ly ra vẻ gật gù, nữa hiểu nữa không trước tràng diễn thuyết của a ngố. Có vẻ như giờ đây, kẻ ngố lại là cô, còn a ngố giờ đây cứ như một thánh nhân vĩ đại nào đó.
Một thoáng sau hồ ly chợt khẻ hỏi:
“ Mà khoan đã, ngươi tên là gì?”
A ngố vội đáp lời:
“Ta ở đây tên là Hoàng Thiên Vũ, cứ gọi ta là a ngố, còn cô?”
Hồ ly trầm ngâm hồi lâu, thư thả đáp:
“ Lâu lắm rồi không ai gọi tên ta, họ chỉ gọi ta là Cữu Vỹ Thiên Hồ. Từ lúc sinh ra ta được hồ cung chủ đặt cho cái tên là Tiểu Linh Lăng. Nhưng ngươi đến nơi này làm gì?”
A ngố thở dài rồi đáp:
“Thật ra ta đến Linh Bảo Sơn học đạo tu tiên gì đó. Nhưng không may bị phó thác vào một ông lão suốt ngày luyện đan. Trong khi ngày ngày bọn người kia vẫn quơ đao, múa kiếm.”
Linh Lăng liền mỉm cười đáp lời:
“Tu tiên học đạo, không phải là việc quơ đao, múa kiếm. Những thứ gây tổn hao nguyên khí như vậy người tu tiên tuyệt đối không hướng đến. Cái cốt ở việc tu tiên nằm ở hít thở khí trời. Tăng cường bản thể cường đại, hướng đến trường sinh bất diệt.”
A ngố trầm ngâm hồi lâu liền hỏi lại:
“ Nói vậy cô có cách tu luyện nào tốt chăng?”
Linh Lăng liền rút trong tay ra một chiếc nhẫn được chạm khắc tỉ mỉ. Chiếc nhẫn trong tay Linh Lăng chợt phát sáng, hiện ra vô số món đồ bé tý. Linh Lăng lấy một quyển sách màu xanh dương, ngay lập tức ánh sáng tắt lụi, quyển sách cũng hoá to ra.
Sau đó Linh Lăng đưa cho a ngố và nói:
“Ta phải trở về hồ cung tịnh dưỡng. Ngươi hãy từ từ tham khảo theo đó mà tu luyện.”
A ngố gật gù rồi hỏi:
“ Vậy ta có cần trả cho cô không?”
Linh Lăng mĩm cười đáp lời:
“Đúng là một tên ngố, đây chỉ là quyển sách bình thường. Cứ giữ đó mà dùng, xem như ta tặng ngươi.”
Nói xong Linh Lăng hoá làn khói trắng biến mất.
A ngố không vội vàng trở về Bạch Thảo Đường. Do đêm tối như mực, dù tò mò hắn vẫn không tài nào đọc được.
Trở về tới nơi, a ngố bắt gặp Linh Nhi đang đứng chờ trước cửa.
“A ngố ngươi đi đâu thế, tỷ tìm đệ khắp nơi đều không thấy.”
A ngố phì cười, đáp lời:
“ Đệ vô rừng luyện công, nhưng ngủ quên không hay trời tối.”
Linh Nhi mỉm cười quát yêu:
“Coi đệ đó, nhỡ có chuyện gì thì làm sao. Lần sau không được như thế nữa nha!”
Tán gẫu hồi lâu cả hai cũng vào phòng, trên bàn là một bữa cơm nho nhỏ. A ngố thấý vậy liền chợt hỏi:
“Là tỷ làm cho đệ à?”
Linh Nhi mỉm cười gật đầu, a ngố cũng đói kêu cả bụng. Nên chẳng kiêng kỵ mà ăn ngấu nghiến như một đứa trẻ. Ăn xong a ngố từ giã Linh Nhi để về phòng nghĩ ngơi.
Về đến phòng a ngố vội vàng mở quyển sách ra xem. Trên bìa sách này in đậm 3 chữ vàng to, Hỗn Nguyên Công. Lật ra xem từng trang một, a ngố bắt đầu khoái trá.
Công pháp này chia làm 10 tầng
Tầng thứ nhất thiền định
Tầng thứ hai tụ linh
Tầng thứ ba vận khí
Tầng thứ tư trúc cơ
Tầng thứ năm ngưng nguyên
Tầng thứ sáu kết đan
Tầng thứ bảy thành anh
Tầng thứ tám phân thần
Tầng thứ chín hợp thể
Tầng thứ mười đại thừa
A ngố đọc suốt mấy giờ liền, rốt cuộc cũng bắt đầu luyện tầng thứ nhất. Cái dáng a ngố thiền toạ lúc này phải nói là rất nghiêm túc. Mắt hắn tuyệt nhắm tịt, thân thể không một chút lay động. Cho dù giờ đây bên ngoài có cháy nhà, hay giông bão đến. Tuyệt đối hắn cũng không hề hay biết.
Một tiếng, hai tiếng rồi ba bốn tiếng rốt cuộc trời cũng đã sáng. A ngố giờ đây vẫn ngồi đó nhắm tịt mắt suốt đêm dài. Sau đó từ từ hắn cũng mở mắt ra, rồi thở dài ngao ngán.
A ngố từ lâu cũng nhận thức được việc tu luyện không phải ngày một ngày hai. Nhưng tính hiếu kỳ đã khiến hắn nôn nóng hơn bao giờ hết. Hắn muốn chứng thực một điều, rằng thần tiên có thật hay không. Cho dù bao nhiêu chuyện kỳ lạ vừa xảy ra với hắn, nhưng chính mình cảm nhận hắn mới biết được mùi vị là như thế nào.
Vẫn như mọi ngày, hắn vẫn đeo cái túi vãi sau lưng lên núi hái thuốc. Mãi mê một lát, hắn cũng đến vườn đào hôm qua. Có lẽ bao nhiêu chuyện giờ đây còn như in trong đầu hắn. Do thấm mệt hắn tựa lưng vào một góc đào nghĩ ngơi.
Ánh sáng mặt trời giữa trưa như chiếu rọi khắp khu rừng. Giờ đây dường như mọi ngóc ngách đều được chiếu rọi. Bất chợt, một tia sáng loé lên giữa những bụi cỏ rậm dưới góc đào. Ánh sáng chói loá cứ như một tấm gương phản quang vậy. Tò mò a ngố bước lại gần kiểm tra. Quả nhiên phía dưới cỏ là mảnh kim loại kỳ lạ đang phát ra ánh sáng. Nó dường như phản lại ánh mặt trời. Mà cũng không hẳn là vậy, có vẻ như nó cũng tự phát ra một luồng ánh sáng dị thường.
Tò mò a ngố vội nhặt lên xem, có vẻ như càng gần ánh sáng mặt trời nó càng phát quang dữ dội. Trái ngược với ánh sáng đó, một tia băng lạnh như truyền vào tay của a ngố. Nó xuyên qua da thịt, thấu lên tận não bộ của hắn. Rùng mình, a ngố chợt buông tay cho nó rơi xuống đất.
Suy nghĩ hồi lâu, a ngố chợt nhớ ra tên kỵ sỹ hắc ám. Rồi thốt lên:
“ Mảnh giáp bị cào thủng của hắn…”
Không chờ suy nghĩ thêm gì, a ngố vội vã cắt nó vào trong túi vãi. Rồi vội vàng quay trở về phòng hắn.
Khi trở về phòng, a ngố chợt suy ra một ý nghĩ táo bạo. Hắn dùng kẹp, kẹp mảnh kim loại rồi đúc vào trong lò lửa luyện đan, đang nghi ngút. Đến khi cái kẹp hoá đỏ tươi hắn mới dần rút ra. Thì hắn giật mình phát giác, mảnh kim loại không hề nóng chảy.
Nhìn kỹ hơn nó như không hề bị ngọn lửa cháy xéng chút nào. Chỉ là ít bụi bám lên đấý, dùng nước tưới lên bụi bẩn tan hết thì nó lại phản quang.
Tiếp tục a ngố lấy ra một cây búa to lớn. Rồi đặt nó lên một tảng đá cứng cáp. Dùng hết lực a ngố đập một búa thật mạnh bằng tất cả khí lực hắn cỏ. Kết quả, mảnh kim loại không hề có lấy một vết trầy xước nào.
Lúc này a ngố liền nghĩ ra cái gì đó, mừng rỡ như bắt được vàng. Vội vã chạy đi tìm Linh Nhi.