Phần 127
Khi Bích Diệp bay đi xa khỏi khu kết giới, liền có một bóng tím đuổi theo sau. Bích Diệp dừng lại trên không, Tử Linh cũng dừng lại, nàng hỏi:
– Thế nào rồi chị?
Bích Diệp tròn xoe mắt:
– Ơ thế nãy giờ em không theo dõi à?
– Không… Em sợ bị phát hiện…
– Làm sao phát hiện được?
– Thì lỡ… Mà thôi, sao lâu quá vậy chị?
Bích Diệp trêu chọc Tử Linh nên giả vờ e thẹn:
– Thì… tâm sự với hắn một chút…
Tử Linh nhíu mày:
– Tâm sự gì?
– Gì thì kệ người ta! Em ghen sao?
– Không có!
– Không có mà mặt đỏ hết rồi này!
– A! Chị đi đi! Chị không phải chị của em!
Bích Diệp cười rạng rỡ:
– Hắn có hỏi về em đấy!
– Hắn hỏi gì?
– Hắn hỏi em có khỏe không, trông ánh mắt hắn rất quan tâm nha…
Tử Linh sững lại, trên khóe môi tựa vĩnh viễn u buồn giờ lại mĩm một nụ cười thầm lặng…
…
Ở chỗ gốc Mộc Tinh, Dương và Hoài Bão vẫn còn nán lại.
– Xong rồi, sao ngươi không về đi! Còn ở đây làm gì? – Dương nói.
Hoài Bão tỉnh bơ:
– Nữ Thần Sinh Mệnh bảo vệ ngươi, cho nên theo ngươi an toàn hơn, đi một mình bị Âm Đạo hội đánh úp thì chết! Mà ngươi còn ở đây làm gì?
– Ta… ta đau bụng, tìm chỗ giải quyết…
Hoài Bão tuy trẻ tuổi nhưng cực kỳ tinh tế, biết ngay là Dương muốn giấu giếm gì đó, liền đưa mắt quan sát Mộc tinh.
– Chẵng lẽ ở đây còn thứ gì mà ngươi muốn lấy?
Biết không thể giấu vì thằng Bão này bám dai như đỉa, Dương đành gật đầu.
– Ngươi sợ ta cướp? Chẳng phải lúc giao kèo đã nói, trừ Mộc tinh quả, những đồ vật khác trên người Xương Cuồng đều là của ngươi! Ta tuy không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ không biết giữ lời!
Dương thấy trong ánh mắt Hoài Bão lúc này là sự kiên định và chân thành, bỗng chốc sự hoài nghi tan biến, đổi sang là cảm giác muốn khoe khoang một bí mật kinh thiên mà hắn nghĩ Hoài Bão khi biết sẽ bất ngờ đến rớt cả mồm.
– Được! Vì tin tưởng nên ta sẽ cho ngươi biết một bí mật! – Dương trịnh trọng.
– Bí mật gì?
– Thần Bảo không phải 12 món, mà là 13, nhưng thật ra là 11, à cũng không đúng… Thôi thì 13 đi!
– Món Thần Bảo thứ 13, vốn đã tan vỡ và chìm vào quên lãng… ta đang tìm cách thu thập lại những mảnh vỡ đó…
Dương vừa thuyết minh vừa tiến lại gốc cây, tìm vị trí giấu mảnh Nghịch Thiên kiếm rồi dùng phương pháp phá giải phong ấn mà Đinh Tiên Hoàng chỉ dạy để tháo mảnh kiếm đen ra khỏi lớp vỏ cây.
Quay lại phía Hoài Bão, Dương giơ mảnh kiếm đen ra, trịnh trọng nói:
– Đây! Mảnh Thần Bảo thứ 13, Nghịch Thiên kiếm!
Sau đó Dương khoái chí thêm vào:
– Sao? Bất ngờ lắm phải không! Bí mật kinh thiên động địa đấy, đừng nói ai biết nhé!
Nhưng Hoài Bão chỉ thở dài:
– Tưởng gì! Mảnh Nghịch Thiên kiếm thì ta cũng có, còn dài hơn mảnh đó!
– Vãi đái… Sao ngươi có?
Hoài Bão đáp:
– Vô tình nhặt được thôi…
Sau đó Hoài Bão lấy trong nhẫn ra một đoạn kiếm đen, rồi trước ánh mắt bất ngờ của Dương, Hoài Bão ném mảnh kiếm của mình vào tay Dương:
– Tặng ngươi đấy!
– Thật… thật sao?
– Ừ! Ta giữ cũng đâu có dùng được. – Hoài Bão thoải mái đáp.
Dương mừng rỡ:
– Cảm ơn ngươi! Ha ha! Tìm cực khổ, không ngờ một mảnh ngay bên cạnh!
Trong linh hồn Hoài Bão, lão sư phụ hỏi:
– Này này… Ngươi cho thật sao?
Hoài Bão đáp:
– Vâng!
– Không thấy tiếc? Mảnh Thần Bảo đấy!
– Tiếc chứ! Nhưng con muốn thử nghiệm!
Lão sư phụ ngạc nhiên:
– Thử nghiệm?
– Vâng! Sư phụ từng dạy, muốn dùng Thần Bảo chỉ có 2 cách cơ bản: Một là được Thần Bảo chọn lựa. Hai là đủ mạnh để áp chế Thần Bảo, cách này sẽ sinh ra phản kháng nên không bao giờ phát huy được uy lực thật sự của Thần Bảo.
– Đúng!
– Nhưng sư phụ cũng nói còn một cách đặc biệt, đó là dùng thiên phú Tước Đoạt. Khi Tước Đoạt phát triển đến mức nào đó, người mang thiên phú này có thể tước đoạt quyền làm chủ Thần Bảo, khiến Thần Bảo đổi chủ!
– Chính xác!
– Nhưng khi Dương chạm vào Thần Bảo, tuy không có bài xích nhưng cũng không có ánh sáng nhận chủ. Nghĩa là Sắc mệnh chi bảo ấn không hề chọn hắn! Không phải cách một.
– Dương chỉ là Linh Tá, muốn khống chế Thần Bảo thì ít nhất phải là Chúa Tể, vậy cách hai cũng bị loại.
– Nếu hắn có Tước Đoạt, vậy tại sao con vẫn còn là chủ nhân của Sắc mệnh chi bảo ấn, hơn nữa liên kết chủ – tớ không hề suy suyễn một chút nào, dù rõ ràng Dương đã dùng được. Cách thứ ba cũng không hợp lý.
– Đúng vậy…
– Thầy nhớ lần con đọc thông tin tình báo về Võ Phi Dương chứ? Hắn được cho là mang tư chất Lam. Nhưng theo điều tra, ban đầu hắn được khảo nghiệm ra tư chất Vô Sắc!
– Cho nên… con nghi ngờ hắn mang loại tư chất mà thầy nói là dễ gây lầm tưởng với tư chất Vô Sắc. Tư chất Hắc Ám!
– Ta cũng nghi là vậy, chứ nếu hắn mang tư chắc Vô Sắc và luyện Thực Thần Ma như con thì không có lý nào khi đánh bại Xương Cuồng lại không hề có ý muốn cắn nuốt tàn hồn Xương Cuồng!
Hoài Bão nói tiếp:
– Con nghĩ điều này cũng có thể lý giải khả năng sử dụng Thần Bảo của hắn, bởi vì thầy từng nói tư chất Hắc Ám cũng mang thiên phú. Rất có thể cũng như Tước Đoạt, không, còn mạnh hơn Tước Đoạt, thiên phú này giúp hắn sử dụng Thần Bảo mà không cần được chọn, cũng không cần tranh đoạt, như thể không cần Thần Bảo chọn hắn, mà là… hắn tự chọn Thần Bảo!
Hoài Bão hít một hơi thật sâu:
– Sư phụ nghĩ sẽ ra sao nếu xuất hiện một kẻ có thể dùng cả 13 Thần Bảo?
Lão già nghiêm nghị đáp:
– Kinh thiên động địa!