Phần 131
Rừng hoang sơ, vắng vẻ, một gã đàn ông vác một chiếc bao lớn trên vai băng rừng mà chạy, trên mặt lộ rõ nét phấn khích.
Chạy một lúc không ngừng nghỉ, người đàn ông tiến vào một khu vực trống trải hơn, ở giữa dựng một khu nhà đá lớn.
Khi gã đàn ông tiến đến thì trong nhà có hai gã đàn ông khác bước ra nhìn, thấy gã đàn ông vác cái bao lớn đang động đậy, một trong hai người hỏi:
– Lại có hàng! Mấy điểm đây anh Đại?
Tên Đại nhẹ nhàng đặt chiếc bao xuống, vừa thở dốc vừa phấn khích nói:
– Cực phẩm! Mười điểm trên mười tụi mày ơi, còn là cô dâu đang về nhà chồng nữa! Trúng mánh rồi!
Hai tên nghe thế, liền tò mò tiến đến xé toạc chiếc bao vải. Bên trong là một thiếu nữ đang bị trói tay bịt miệng, nàng tuổi 17, gương mặt xinh xắn được trang điểm không đậm nhưng vẫn rất hấp dẫn, trên người là bộ áo dài đỏ ôm sát cơ thể mảnh mai, một bộ áo cưới.
– Trời ơi cô dâu thiệt nè! Xinh bá cháy!
Một tên thốt lên, còn một tên cúi xuống kề mũi vào mặt cô gái.
Tên Đại quát:
– Thằng Nhị mày làm gì đó! Tao còn chưa đụng mà mày dám hôn à?
Nhị phân trần:
– Đâu có, em chỉ ngửi thôi, thơm phức luôn anh!
Cô gái bị trói chặt, miệng không thể kêu la, chỉ có đôi mắt đẹp giàn giụa nước mắt, nếu Dương ở đây, có lẽ hắn sẽ nhận ra cô dâu xấu số này chính là Lê Ly, người từng đến nhà hắn từ hôn.
Gã đàn ông còn lại tên Tam, liếm mép nhìn Lê Ly thèm thuồng, rồi ngẩng đầu hỏi Đại:
– Hàng ngon thế này mà sao anh bắt được hay vậy? Đừng nói…
Đại gãi đầu:
– Ờ… Trong đoàn đưa dâu có mấy thằng Linh Tá cấp cao, tao định xem mặt cô dâu chơi thôi, ai ngờ xinh quá thế là hốt luôn…
Nhị vỗ trán:
– Trời ạ… Chẳng phải giáo hội cấm anh để lộ thực lực ngoài khu vực này sao? Hôm nay sứ giả đến đấy, làm sao mà giải thích!
Tên Tam hiến kế:
– Hay là… giấu con bé này đi, để anh em mình xài thôi, khỏi giao nộp?
– Ý hay! Đem nó xuống hầm!
Tam định bế Lê Ly lên, nhưng chợt có một âm thanh lành lạnh phát ra làm cả ba tên bắt cóc giật bắn mình:
– Làm trái quy định, gây ảnh hưởng đến hành tung của bổn giáo, lại còn dám dối gạt sứ giả?
Bị bắt tại trận, ba tên bắt cóc hoảng hồn nhìn về hướng nguồn âm, thấy một người đàn ông ốm yếu, khoác áo choàng xám trùm kín đầu, liền run rẫy quỳ xuống, đồng thanh nói:
– Thuộc hạ biết tội, xin tự nhận trách nhiệm!
Gã sứ giả gật gù:
– Tội này buộc phải xử lý nghiêm!
Vừa nói xong thì trong nhà có tiếng chuông ngân vang.
Gã sứ giả nói:
– Có người xâm nhập kết giới! Các ngươi tự giải quyết đi! – Nói xong, gã phóng đi mất hút.
Sứ giả Kinh Nguyệt giáo đi mất, ba tên Đại, Nhị, Tam đang khúm núm liền lấy lại vẻ hùng hổ ngày thường. Đại nhếch miệng:
– Chắc lại là bọn công an huyện đến điều tra, vẫn theo cách cũ, giết không tha!
– Rõ!
Hai tên Nhị, Tam vừa hô thì chợt có ba tia sáng màu vàng nhạt bắn thẳng về phía ba tên, Đại và Tam tránh sang bên, riêng Nhị vừa né tránh vừa vận lực chưởng một quả cầu lửa về phía bụi cây phát ra ba tia sáng.
Bụi cây bốc cháy, Như Nguyệt nhanh thoăn thoắt lao đi như một vệt sáng vàng, chiếc vòng tay của nàng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, sau đó trên tay nàng đột nhiên hiện ra ba mũi kim dài, ba mũi kim này tỏa sáng rồi được Như Nguyệt ném về phía bọn Đại.
Cả ba tên lại né được, Như Nguyệt lần nữa đổi hướng, vừa chạy vừa ném kim liên tục vào bọn Đại, Nhị, Tam, khiến Nhị và Tam bị cắm vài kim trên cơ thể.
Tam rên lên:
– Ui da! Bảo Vật gì mà lợi hại quá vậy!
Đại đáp:
– Dường như là Tiên Bảo cao cấp dạng ám khí…
Đang nói thì một mũi kim bay đến, gã Đại liền vận linh lực phòng ngự, dù vậy vẫn bị mũi kim xuyên qua, chỉ đến khi gần chạm da hắn mới dừng lại rồi tan biến, Đại ngạc nhiên:
– Không, là Thánh Bảo hạ cấp!
– Thánh Bảo hạ cấp? Từ khi nào mà cảnh sát được tranh bị Thánh Bảo?
Đại nhếch mép:
– Bắt lại thì biết thôi! Chỉ là Linh Tá cấp 1 mà cũng dám to gan đột nhập nơi này, chống lưng cũng không nhỏ…
Nói là làm, tên Đại vốn đang biểu hiện ra Linh Tá cấp độ 3, đột nhiên bùng phát mạnh mẽ làm không khí xung quanh trở nên lạnh giá.
Đại giơ tay ra, nhắm vào khoảng đất mà hắn đoán rằng Như Nguyệt đang đổi vị trí liên lục kia sẽ đạp xuống, miệng hô to:
– Kết!
Tiếng hô vừa dứt cũng là lúc chân Như Nguyệt chạm đúng vào vị trí Đại nhắm tới, kết quả là chân nàng bị đóng một lớp băng dày không thể di chuyển, sau đó hai tay nàng cũng bị đóng băng. Cũng may cho Nguyệt, Đại còn chưa dùng toàn lực, nếu không chân nàng có lẽ đã trở thành băng đá thật sự vì chênh lệch thực lực, và lúc này Nguyệt cũng nhận ra rằng, Đại không phải Linh Tá cấp 3 như vẻ ngoài, mà là… Linh Vương!