Phần 15
Một thiếu niên khoảng 14 tuổi hối hả chạy đến phòng tập thể lực của học viện Nữ Thần, căn phòng vắng vẻ chỉ còn đúng một kẻ tuổi khoảng 16 nhưng thân hình khá cường tráng đang ngồi hai tay cầm hai quả tạ to đùng không ngừng nâng hạ.
“Anh Sơn!” Thằng nhóc thở hổn hển cúi chào.
“Gì vậy Long?” Sơn vẫn nâng tạ, không thèm liếc Long lấy một cái.
“Tụi thằng Tây thằng Tấn mới bị người ta đánh, đang cấp cứu trong phòng y tế!”
“Băng nào đánh tụi nó?” Sơn nhướng mày.
“Không băng nào cả, là một thằng tân sinh tên Võ Phi Dương!” Long nói.
“Tân sinh? Một thằng? Nay mày giỡn với anh à?”
“Dạ em đâu dám, là thật ạ! Nó xài Linh Bảo gì đó làm nổ cả một phòng, tụi thằng Tây đang ăn lẩu thì trúng đòn cả đám.”
“Mẹ kiếp! Tao không biết mày con đại gia nào nhưng động vô người của băng Con Ó thì đừng hòng ngóc đầu lên!” Sơn nghiến răng.
…
Dương trở về phòng, bọn thằng Sinh đang ngồi chờ hắn, trên mặt mỗi đứa vẫn còn vẻ kích động, cứ tưởng phen này đi liều mạng, nào ngờ thằng Dương lại có chiêu lợi hại như vậy.
“Đây! Cho mỗi thằng 1 trái phòng thân, khi nào cần dùng thì tháo cái chốt trên đầu ra rồi ném!” Dương lấy từ trong nhẫn ra 4 trái lựu đạn, đem chia cho Sinh, Chung, Trần và Nhật mỗi đứa một trái, hắn vẫn còn giữ trong mình 3 trái.
“Đây là Linh Bảo gì mà lợi hại vậy?” Chung phấn khích hỏi, bọn hắn không nghĩ Dương lại đem Linh Bảo quý giá tặng cho mình, nhưng đối với Dương chỉ là chuyện nhỏ so với việc 3 đứa nó chịu đòn vì hắn.
“Chỉ là Linh Bảo hạ cấp thôi, tên là Lựu Đạn, tuy mạnh nhưng xài được đúng 1 lần nên chúng mày cẩn thận đấy!”
“Ngươi lên phòng hiệu trưởng sao rồi?” Như Nhật hỏi, Linh Bảo đối với con đại gia như nàng mà nói chỉ là đồ chơi vặt.
Dương nhún vai: “Chả sao cả, lên la vài câu rồi thôi, dù sao cũng do thằng Tây kiếm chuyện trước mà.”
“Mà bọn thằng Tây là người của băng Con Ó đấy!” Chung sực nhớ ra, liền lo lắng nói.
“Băng Con Ó? Tên nghe dễ thương vãi!” Dương bật cười.
“Thằng Sơn thủ lĩnh băng Con Ó là học viên năm 4, nghe nói cũng sắp lên Linh Úy rồi.” Trần nói. Trừ Dương vùi đầu tu luyện và giả kim, bọn Sinh, Chung, Trần, Nhật đi học suốt hơn 3 tháng qua nên cũng nghe được khá nhiều thông tin về các băng đảng trong học viện.
Học viện cũng không ngăn cấm chuyện tụ tập thành lập băng đảng bè phái, để cho học sinh làm quen trước khi bước ra bươn chảy với linh giới đầy rẫy hiểm nguy.
“Băng Con Ó có 15 người, cầm đầu là Sơn, Linh Sĩ cấp 9, ngoài ra còn có 1 Linh Sĩ cấp 8, 2 Linh Sĩ cấp 7.” Trần nói tiếp.
Dương nhíu mày, đội hình như vậy trong học viện chỉ là một băng cùi bắp nhưng với tân sinh như Dương thì lại là một thế lực khủng bố.
“Làm sao đây….” Dương đăm chiêu suy nghĩ, kẻ địch thì sắp thành Linh Úy còn Dương thì lẹt đẹt Linh Sĩ cấp 1.
Đăm chiêu một hồi, Dương nhìn bọn Sinh và hỏi: “Ngoài ký túc xá còn nơi nào cho học sinh ở không?”
“Chi vậy mày?” Bọn thằng Sinh tròn mắt hỏi lại.
“Trốn!” Dương đáp gọn lỏn.
“Ách!”
“Chứ tụi nó bự quá đánh sao lại!” Dương cười khổ, linh lực của hắn tu luyện 3 tháng không bằng người ta luyện 1 tháng.
“Thôi khuya rồi giải tán đi ngủ đi!” Như Nhật vừa che miệng ngáp vừa nói.
…
Tắt đèn, Dương lên giường ngồi xếp bằng vận Thôn Thiên Địa hấp thu linh lực xung quanh, trong mấy ngày nay Dương cảm thấy Thôn Thiên Địa của hắn không biết do đâu mà tốc độ hấp thu và phạm vi hấp thu ngày một tăng nhanh dù vẫn là tầng 0.
“Mà cũng lạ, tại sao không đặt tên theo tầng thứ 1 đến tầng thứ 13 mà lại đặt tầng 0 đến 12?” Dương thắc mắc rồi nghĩ tiếp: “Chắc thằng ông nội tạo ra công pháp này kỵ số 13, mê tín vãi.”
Dương tiếp tục vận công, không hay biết bên trong nhẫn của hắn, quả trứng trong suốt như pha lê từ khi nào đã xuất hiện một đóm sáng trắng to cỡ hạt đậu bám vào mảnh kiếm vỡ.