Phần 164
Bên bờ vực sâu, Kinh Vô Nguyệt nhìn Kiều Vô Song và Võ Phi Dương biến mất dưới vực sâu thâm thẩm, hắn bước đến định nhảy xuống truy sát đến cùng nhưng đột nhiên toàn thân run lên, quỳ gục xuống và ho ra một ngụm máu. Ho xong, Kinh Vô Nguyệt vẫn quỳ chống tay trên đất, tức giận nghiến răng mắng:
– Chết tiệt! Sao lại tới tháng vào lúc này!
Ho thêm mấy cái rồi gượng đứng dậy, khuôn mặt Kinh Vô Nguyệt trở nên xanh xao thấy rõ, hắn nhìn xuống vực lần nữa và hung ác nói:
– Lần sau gặp lại, hai ngươi chắc chắn phải chết!
Sau đó Kinh Vô Nguyệt gắng gượng rời đi.
Bên ngoài, khán giả đang kinh ngạc pha lẫn tò mò khi thấy Kinh Vô Nguyệt nhất tiễn hạ song điêu, vừa hạ Võ Phi Dương vừa đâm Kiều Vô Song, hai trong những ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vô địch.
– Đâm xuyên tim thế kia, Kiều Vô Song chết chắc rồi!
– Chưa chắc! Kinh Vô Nguyệt không phá huy hiệu của Vô Song và Phi Dương. Nếu họ tự phá hủy huy hiệu để trọng tài đến cấp cứu ngay chắc vẫn kịp mà!
– Nhưng đó là vực Vô Hồn, không thể dùng linh lực, bảo đan hay sinh mệnh lực đều vô hiệu thì cứu chữa kiểu gì? Còn chờ trọng tài tìm đến cũng mất cả nữa ngày là ít!
– Cứ chờ xem thế nào, sao không thấy chiếu cảnh dưới vực nhỉ?
– Không dùng được linh lực thì chiếu kiểu gì?
– Mà xem ra Võ Phi Dương này tuy lợi hại nhưng vẫn không thể sánh bằng Tứ siêu tân tinh, nên nhớ Kinh Vô Nguyệt chỉ xếp thứ 3.
Dù gà nhà gặp nguy nhưng trông thành chủ Hồ Đại Quang vẫn bình tĩnh, Đức Cường thần sư tò mò hỏi:
– Thành chủ dường như không lo lắng cho lắm?
Hồ Đại Quang gật đầu:
– Vết thương của hắn tuy sâu, nhưng với thể chất của Long tộc thì cũng không đến nỗi mất mạng, trừ khi xui xẻo va đầu vào đá trong lúc rơi xuống…
Thần sư Đức Cường hỏi tiếp:
– Nhưng dù không mất mạng thì hắn cũng khó lòng khôi phục để trở lại, và dù có khỏe mạnh như ban đầu cũng không có khả năng chiến thắng khi trở thành mục tiêu của Kinh Vô Nguyệt và Long Địch, chưa kể những kẻ khác chưa chắc đã yếu hơn…
Hồ Đại Quang gật đầu đồng ý và nói thêm:
– Đúng là lần này Võ Phi Dương đại bại, nhưng lý do một phần vì cấp độ của hắn phát triển quá nhanh khiến thể chất không theo kịp, phần còn lại là do chuyện bị Kinh Vô Nguyệt truy đuổi nằm ngoài dự tính. Có thể nhiều người không tin, nhưng nếu Kinh Vô Nguyệt xuất hiện sau khi Long Địch bị đánh bại, thì có thể kẻ bại tiếp theo chính là Kinh Vô Nguyệt!
Thần sư Đức Cường gật gù cười:
– Xem ra thành chủ đã thấy qua uy lực của thứ đó…
Hồ Đại Quang gật đầu:
– Giờ nghĩ lại mới thấy giống, hóa ra là cùng một thứ. Lợi hại!
Thánh sư Thiên Lý nghe hai người nói chuyện, không hiểu “thứ đó” là thứ gì nên lái sang chuyện khác:
– Còn cô bé Kiều Vô Song kia là sao? Chẳng lẽ vì cứu Võ Phi Dương mà chết oan?
Hồ Đại Quang trầm xuống, lắc đầu đáp:
– Khó có hy vọng cứu chữa…
Thiên Lý thánh sư trầm ngâm:
– Thiên Ý lâu tuy ít người nhưng không phải dạng vừa đâu a… Cô bé kia mà chết thì đừng nói Kinh Nguyệt giáo, ngay cả Sài thành cũng phải mệt mỏi một trận…
…
Vực sâu thâm thẫm, Dương ôm Kiều Vô Song đã hôn mê trong lòng, bản thân hắn cũng mỏi mệt nhưng không cho phép mình ngủ, bởi hắn biết nếu ngủ, hắn còn hy vọng sống nhưng Kiều Vô Song chắc chắn phải chết.
Sau một hồi rơi tự do, Dương cảm thấy lưng mình va chạm vào một thứ giống như là tán lá cây, liền giơ tay chụp lấy một cành cây để hãm lực, cành cây lớn bằng bắp tay bị kéo cong xuống rồi gãy, Dương lại với tay chụp lấy một cành cây khác, không có linh lực bảo vệ nên bàn tay bị vỏ cây cào tứa cả máu. Sau vài lần níu cành của cây đại thụ khổng lồ, Dương ôm Kiều Vô Song, đưa lưng hắn rơi xuống đất.
Vực thẳm kỳ lạ này không hề tối tăm nhưng phủ đầy sương mù, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở lưng, Dương gượng dậy, bế Kiều Vô Song đi thẳng vào màn sương lạnh giá.
Kiều Vô Song chỉ còn thoi thóp…
Mệt mỏi, đau đớn và mất máu, Dương dần u mê nhưng vẫn cố đi như người mù, đôi lần vấp đá hoặc rễ cây nhưng không chịu ngã mà dùng đầu gối chống xuống để giữ vững thân mình, mục đích chỉ để không làm rơi Kiều Vô Song, kết quả là một bên đầu gối rách toạt, bên còn lại sưng tím cũng vì không có linh lực nhập thể bảo vệ.
Rồi có tiếng gầm gừ, có tiếng động mạnh, có một cảm giác lạnh lẽo chạm vào bắp chân. Sói, trong cái vực Vô Hồn phủ kín màn sương này thì chúng lại là một loài cực kỳ nguy hiểm. Con sói hung ác gặm mạnh như muốn cắn nát xương chân Dương, hàm răng nhọn hoắc nghiến và kéo làm cơ thịt hắn rách toạt.
– Cút đi!
Dương đau đớn nhưng chỉ dám quát khẽ vì sợ những sinh vật lớn hơn nghe thấy, dù đau nhưng hắn chỉ còn cách huơ mạnh chân để con sói văng ra rồi tung cước đá mạnh làm con sói bất tỉnh.
Với một chân ướt máu, Dương tiếp tục lê bước…
Hơi thở của Kiều Vô Song mỗi lúc một yếu dần, nhưng dường như nàng vẫn có thể cảm nhận được những gì đang diễn ra, trên đôi mi cong vút ứa ra hai dòng lệ long lanh.
Mà Dương vì màn sương mà không hề trông thấy, cứ nén đau mà tiếp tục bước đi…
Thì ra đây là mệt mỏi, cũng bình thường!
Thì ra đây là đau đớn, cũng bình thường!
Thì ra đây là sợ hãi, cũng bình thường!
Khác thường ở chỗ, dù mệt hay đau hay sợ, đôi tay hắn chưa bao giờ có ý định buông, tâm trí hắn chưa bao giờ có ý định bỏ. Không phải không buông bỏ sự sống của bản thân, mà là không buông bỏ Kiều Vô Song.
Từng giọt máu nhỏ xuống theo từng bước chân Dương, cho đến khi hắn tiến vào một tòa kiến trúc bị sương mù che phủ, hắn bước qua cánh cửa gỗ tuy cao lớn và dày nhưng mục rỗng, hắn tiến qua con đường bị cỏ lấp đầy, tiến đến một bệ đá tròn cao hơn đầu người. Lúc này Dương mới đặt Kiều Vô Song xuống, rồi hắn dùng ngón tay quệt lấy máu trên cổ tay bị đâm bởi mũi thương của Long Địch, vẽ một hình thù kỳ lạ lên vách bệ đá.
Rồi điều kỳ diệu xảy ra, bệ đá vốn là một hệ thống bảo vật và hình vẽ bằng máu của Dương chính là mã khóa, bệ đá được khởi động tỏa ra ánh sáng xoa tan sương mù xung quanh, hiện ra quang cảnh một tòa lâu đài bằng đá cổ kính phủ đầy rong rêu. Sương tan đến khi hiện ra toàn bộ quang cảnh tòa lâu đài thì dừng lại, giống như có một lồng kính vô hình phủ quanh lâu đài. Không chỉ có tác dụng ngăn cản sương mù, lồng kính này còn giúp ngăn cản tác dụng chặn linh lực của vực Vô Hồn.
Gần như hôn mê, Dương lấy trong nhẫn ra một viên thuốc rồi đặt vào miệng Kiều Vô Song. Là Phục Sinh Thánh Đan, viên Thánh Đan có tác dụng chữa lành cơ thể gần như ngay lập tức, thứ mà Dương được thành chủ Hồ Đại Quang trao cho để phòng trường hợp nguy hiểm đến tính mạng.
Gương mặt xinh đẹp trước mắt Dương nhòa dần trước khi hắn lâm vào hôn mê.
…
Rồi thì Dương cũng tỉnh lại, điều đầu tiên hắn cảm nhận được là đầu mình đang tựa vào một nơi mềm mại êm ái, mũi hắn ngửi được một làn hương thơm ngát và mắt hắn hé ra để thấy một gương mặt tuyệt sắc đang chăm chú nhìn mình, ngay phía dưới là đôi gò ngực tròn căng với một bên áo rách do bị Kinh Vô Nguyệt đâm, nhưng vết thương đã lành.
Dương nhận ra bản thân đang nằm trên đùi Kiều Vô Song, và phải khó khăn lắm hắn mới ngăn được bản thân không xoay đầu qua úp mặt vào cái nơi ẩn giấu cửa thiên đường của nàng.
Mà giống như hiểu được ý định của Dương qua ánh mắt hắn, mặt Kiều Vô Song thoảng nét ửng hồng xinh xắn làm Dương nhìn đến ngất ngây.
– Vết thương của nàng sao rồi? – Dương hỏi để xua tan khoảnh khắc khó xử.
Kiều Vô Song đặt tay lên ngực và gật đầu ra hiệu rằng mình ổn.
– Vậy thì tốt quá!
Dương vui mừng định nhổm đầu dậy nhưng bị Kiều Vô Song đưa tay ngăn lại, khi ấy, bắp tay nàng va vào ngực làm đôi gò ngực khẽ đong đưa, Dương nằm dưới nhìn lên khung cảnh đầy gợi tình, trong lòng tràn đầy hy vọng rằng hai quả đào kia tự nhiên rụng vào miệng để hắn được tha hồ thưởng thức cả vị lẫn hương.
Dương cũng nhận ra, tuy linh hồn còn suy yếu vì mệt mỏi và tác dụng phụ của bí kỹ nhưng cơ thể đã không còn đau đớn, xem ra Kiều Vô Song cũng cho hắn ăn một viên Phục Sinh Thánh Đan. Nên biết rằng Thánh Đan tuy chỉ có thể dùng được một lần nhưng lại có độ hiếm và giá cả vượt xa Thánh Bảo, ngay cả phủ chủ Sài Thành cũng chỉ có vài viên, và cho Dương một viên đã là đầu tư khủng, còn Kiều Vô Song có một viên là vì Thiên Ý lâu có một bộ phận chuyên nghiên cứu luyện đan.
Bắt Dương nghỉ ngơi thêm một lúc cho vết thương lành hẳn, Kiều Vô Song mới cho hắn ngồi dậy.
Kiều Vô Song vốn chỉ bị thương cơ thể, còn Dương tổn thương cả linh hồn và cạn kiệt linh lực nên phải nuốt thêm vài viên tiên đan để tăng tốc độ khôi phục. Trong lúc Dương ngồi vận công hấp thụ tiên đan, Kiều Vô Song tò mò đưa mắt nhìn quanh tòa lâu đài cổ lão.
Thấy Kiều Vô Song có hứng thú với lâu đài, Dương liền thừa cơ hội thể hiện “tầm hiểu biết”, hắn giới thiệu:
– Nơi đây là hoàng cung của Khổng nhân tộc ngày xưa. Để đề phòng sự phá hoại nên khu vực xung quanh nơi này, tức là cả vùng vực Vô Hồn, được phủ một kết giới vô hiệu linh lực. Còn bệ đá nơi chúng ta đang ngồi chính là hệ thống đặc biệt giúp khởi động một kết giới nhỏ hơn cho phép người bên trong thành có thể dùng linh lực như bình thường.
Kiều Vô Song gật gù, sau đó đưa mắt nhìn vào tòa lâu đài.
– Nàng muốn đi xem bên trong lâu đài có gì không?
Vốn đang tò mò, Kiều Vô Song không cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu, sau đó được Dương dẫn đường tiến vào bên trong lâu đài cổ.
…
Bên ngoài, cuộc chiến bước vào giai đoạn khốc liệt, Đặng Vô Tâm của phe Thuẫn đang đứng trước cơ hội trở thành thí sinh đầu tiên lên ngôi Thống Lĩnh với 10 điểm đang có và đang nấp bên ngoài xem một cuộc đối đầu của 3 thành viên phe Mâu cùng 3 thành viên phe Thuẫn.
Cơ hội cuối cùng cũng đến, khi một thành viên phe Mâu va chạm một thành viên phe Thuẫn rồi cả hai cùng văng về phía bụi rặm có Đặng Vô Tâm đang nấp, gã liền như hổ vồ mồi xông ra dùng vuốt sắt cào nát huy hiệu của đối phương.
Cuộc chiến ngưng lại, thí sinh của hai phe cùng kinh ngạc nhìn về phía Đặng Vô Tâm đang đứng lạnh lùng mà đầy uy dũng. Huy hiệu màu vàng trên ngực hắn bắt đầu đổi màu…
– Một vị Thống Lĩnh anh hùng đã khai sinh! Và đó chính là bổn cung! Khà khà khà…
Đặng Vô Tâm cười to đắc ý, chợt nhìn thấy ánh mắt quái dị của thành viên cả hai phe, liền ngạc nhiên nhìn xuống huy hiệu của bản thân, vốn màu vàng chói lóa giờ đã chuyển sang màu đen.
– Ủa ủa? Chết mẹ chém lộn người rồi!
Hóa ra thay vì phá huy hiệu của phe Mâu, Đặng Vô Tâm mắt nhắm mắt mở chém nhầm người cùng phe với mình.