Phần 3
Chỉ qua một đêm thì cái danh hiệu phế vật – liệt dương – đánh lụi của Dương đã truyền đi khắp huyện Trảng Bom của tỉnh Đồng Nai. Sáng sớm, Dương uể oải mở mắt rửa mặt súc miệng xong thì có một nhóm người đến nhà hắn, trong đó có Lê Ly.
Trong phòng khách khang trang nhà họ Võ, Lê Ly khép nép ngồi cạnh một phụ nữ trung niên, trông cũng khá xinh đẹp nhưng còn xa mới sánh bằng Diễm phu nhân, bên cạnh bà ta là một gã đàn ông trung niên cường tráng, họ là cha mẹ của Lê Ly.
Dương và Diễm phu nhân ngồi ở phía đối diện ba người.
“Không biết hôm nay anh chị và cháu đến nên không tiếp đón chu đáo, mong anh chị thông cảm.” Diễm phu nhân sai người hầu mời trà cho ba người nhà họ Lê.
Mẹ của Lê Ly, Linh phu nhân khịt mũi: “Hừ! Không biết giả vờ?”
Diễm phu nhân tròn mắt: “Chị nói thế là sao?”
“Con chị thế nào thì cả huyện này đều biết, chị nghĩ chúng tôi đến thăm hỏi chắc?” Linh phu nhân cay nghiệt nói, Lê Hoàng chồng bà rất si mê Diễm phu nhân, khiến bà rất ghen tức. Lê Hoàng chồng bà và Võ Phi Thiên cha quá cố của Dương là bạn chí cốt, lập ra hẹn ước đính hôn cho Dương và Ly từ khi mới lọt lòng, bà cật lực phản đối nhưng cuối cùng phải nghe theo chồng, giờ biết tin Phi Dương đã liệt dương lại còn bất tài, bà liền mừng rỡ kéo chồng con qua từ hôn.
“Từ hôn thì nói thẳng đi, vòng vo làm cái quần gì hả mụ già?” Thấy thái độ kêu ngạo đáng ghét của Linh phu nhân, Dương khoanh tay rung đùi mắng lại.
“Mày hỗn?” Bị gọi là mụ già, Linh phu nhân tức giận giơ tay định tát cho Dương một cái, nhưng bị Lê Hoàng giữ tay lại.
Lúc này Lê Hoàng mới lên tiếng: “Chị Diễm, ngày trước tôi và anh nhà đúng là có định hôn ước giữa bé Ly và cậu Dương, nhưng mà chị cũng biết, tin con trai chị bị liệt dương đã đồn khắp nơi rồi, làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho con gái chúng tôi?”
“Liệt dương không phải không chữa được!” Diễm phu nhân đáp, giọng nàng trở nên lạnh lùng, tay nàng nắm tay con trai thể hiện sự tin yêu, như muốn nói dù có là phế vật thì Dương vẫn là cục cưng của mẹ.
Linh phu nhân lại khịt mũi như thể đang ngửi phải phân chó: “Chữa được sao? Dù được thì thứ bất tài lấy gì lo cho tương lai con gái ta? Gia sản nhà họ Võ sẽ sớm sụp đổ trong tay nó thôi!”
Chát!
Một cái bạt tay rõ to vang lên, Dương, Ly và Lê Hoàng giật mình nhìn sang thì thấy Linh phu nhân vừa bị Diễm phu nhân tát một phát in hằn dấu tay lên mặt.
“Cô!” Thấy vợ bị đánh, Lê Hoàng đứng bật dậy.
“Tôi thì sao?” Diễm phu nhân hất cằm khiêu khích.
“Cô…” Lê Hoàng nói không nên lời, đúng thật là lão có tình ý với Diễm phu nhân, nhưng vì thương con gái nên mới nghe lời vợ xách mặt sang đây từ hôn.
“Ông thấy con điếm đó đánh tôi mà không đánh lại à? Thèm lồn nó lắm hả?” Linh phu nhân uất phẫn mắng.
Chát!
Linh phu nhân lại nhận thêm một bạt tai, lần này từ chính chồng bà.
“Ông đánh tôi! Được lắm…” Linh phu nhân uất hận đứng ôm mặt khóc, Lê Ly run rẫy đứng ôm lấy mẹ nàng.
“Thôi giải tán! Ta đồng ý hủy hôn ước!” Không khí đang lạnh lẽo thì Dương phất tay như đuổi ruồi và nói.
“Con…” Diễm phu nhân nắm tay con trai.
“Không sao đâu mẹ, con không thích loại gái hám danh hám lợi…” Dương cười với Diễm phu nhân, sau đó liếc sang Lê Ly: “Chúc nàng sớm lấy được chồng nhé! Khi nào cưới thì mời ta…” Dương dừng lại, cười nham hiểm rồi nói thêm: “Chịch nàng trước mặt chồng nàng thì kích thích hơn lấy nàng làm vợ nhiều… Ha ha…”
“MÀY!” Lúc này thì Lê Hoàng cũng phẫn nộ, gã bộc phát ra linh lực làm Dương sởn cả tóc gáy.
“Lê Hoàng, linh lực Linh Tá cấp 3.” Google nói, ngoài kiến thức thì Dương còn khám phá ra nó còn rất nhiều công dụng, một trong số đó là thang đo linh lực. Linh lực có 10 cấp bậc từ Thường Dân đến Tối Thượng, mỗi cấp bậc lại chia ra 10 cấp độ từ cấp 1 đến cấp 10, vượt qua cấp 10 sẽ tấn cấp lên cấp bậc cao hơn.
ẦM!
Google nói xong thì Dương nghe ầm một tiếng, hắn còn đứng nguyên nhưng lão Lê Hoàng đã biến mất, tường nhà phía sau chỗ lão Hoàng thủng một lỗ to làm Dương, Ly và Linh phu nhân ngơ ngác không hiểu vì sao, chỉ thấy Diễm phu nhân từ từ hạ chân xuống.
“Diễm phu nhân, linh lực Linh Đế cấp 7.”
“Vãi cả nồi nêu xoong chảo!” Dương giật mình thốt lên, Linh Đế là cấp bậc cỡ nào? Chúa Tể có thể xưng bá cả một miền, và Linh Đế là cấp bậc ngay dưới Chúa Tể. Dương chưa từng nghĩ tới người mẹ xinh đẹp ngực khủng của hắn lại là một Linh Đế!
Linh phu nhân không biết Diễm phu nhân là Linh Đế, nhưng nàng biết chồng nàng là một Linh Tá cấp độ 3, vậy mà chỉ ăn một cước đã bay mất, vậy Diễm phu nhân ẻo lả lẳng lơ này khủng bố cỡ nào?
“Đem chồng của bà cút khỏi đây, đừng để ta gặp lại!” Diễm phu nhân lạnh lùng nói.
Linh phu nhân thiếu điều muốn tè ra quần, run rẫy dẫn Lê Ly ra ngoài sai bọn người hầu khiêng Lê Hoàng đã bất tỉnh nhân sự đưa về.
“Mẹ lợi hại!” Dương bật ngón cái nháy mắt với Diễm phu nhân.
Diễm phu nhân trở lại với vẻ dịu dàng quyến rũ thường ngày, nàng cúi người hôn vào má Dương làm nó đỏ cả mặt: “Rồi sẽ có ngày con trai mạnh hơn mẹ nhiều! Vì con là con của mẹ!”
Nụ hôn của Diễm làm Dương hưng phấn hẳn lên, nó đáp: “Nhất định sẽ đến ngày đó! Khi đó con sẽ chữa được bệnh liệt dương và…”
“Và sao?”
“Con sẽ… cưới nàng làm vợ!” Dương tự tin nói.
Diễm phu nhân e thẹn, mặt nàng ửng hồng quyến rũ vô cùng, gật nhẹ đầu, nàng nói khẽ: “Ừ… thiếp chờ chàng…”