Phần 90
Mới đó mà đã một năm trôi qua, tên Dương đang tiến gần đến tuổi trưởng thành với thân hình ngày càng chắc khỏe, nét mặt vẫn giữ sự anh tuấn nhưng chất đàn ông đã hiển lộ rõ rệt.
Dương đang đứng trước sân nhà, trên tay tụ thành một đóa Huyết Ảnh Yêu Hỏa, đóa huyết hỏa này khi mới xuất hiện liền có xu hướng bùng phát, nhưng bị Dương vận lực nén lại thành một khối cầu đỏ, tuy kích thước nhỏ hơn nhưng sức nóng lại mạnh hơn trước rất nhiều.
– Xem ra ngươi đã hoàn toàn khống chế được Huyết Ảnh, đồng thời cũng thuần thục Linh lực kết tinh.
Hồng Ảnh nói, nàng từ trong nhà bước ra. Hồng Ảnh đã phục hồi sức mạnh từ lâu, trở lại với khí thế bá đạo nóng bỏng vốn có.
Dương gật đầu đáp:
– Đúng vậy! Cũng may nhờ có nàng…
Dương nhấn mạnh câu “nhờ có nàng” khiến Hồng Ảnh ửng hồng e lệ.
Dương cười cười rồi hỏi tiếp:
– Nhưng ta có một thắc mắc!
– Ngươi thắc mắc gì?
– Khi trước, ta… dung hợp linh hồn với Tử Linh liền có Tử Vong linh lực, sao khi dung hợp với nàng lại không thấy gì thay đổi, thậm chí Huyết Ảnh Yêu Hỏa cũng không chịu khuất phục?
Hồng Ảnh đáp nữa úp nữa mở:
– Bản chất của Hỏa và Tử Vong hoàn toàn khác nhau, cho nên những gì ngươi nhận được khi dung hợp linh hồn cũng sẽ khác nhau, chỉ có điều ngươi còn quá yếu để có thể nhận ra mình đang có những gì.
– Vậy à… Ta cứ tưởng sẽ thu được Hồng Ảnh Thần Hỏa chứ! – Dương thở dài.
Hồng Ảnh trao cho Dương cái nhìn khinh bỉ:
– Ngươi mơ mộng quá rồi!
Nói thế, nhưng trong lòng nàng thầm mắng: “Tên ngốc! Ngươi chính là đã có nó!”
Dương vẫn còn tiếc:
– Ít ra thì cũng cho ta chút linh lực chứ, tu luyện bù đầu bù cổ cả năm nay mà chỉ tăng lên hai cấp…
Hồng Ảnh đáp:
– Tu luyện kiểu ngươi mà một năm tăng 2 cấp Tá đã là khủng khiếp lắm rồi, ngươi nghĩ những kẻ mạnh như Linh Vương, Linh Đế cả đời chỉ biết ăn rồi tu luyện thôi sao? Kẻ có tư chất cao hơn có khả năng tu luyện nhanh hơn kẻ khác, nhưng đấy là xét về cùng một điều kiện tu luyện, cùng một quá trình tu luyện. Có những kẻ dù được đánh giá là tài năng nhưng cả đời không đột phá được Linh Vương, Linh Đế, ngươi biết vì sao không?
Dương lắc đầu.
Hồng Ảnh đáp:
– Là vì những kẻ đó chỉ sống trong nhung lụa, có tư chất tốt nên được bảo bọc như vàng ngọc, kết quả là vàng ngọc thô chỉ mãi là vàng ngọc thô, không bao giờ được mài dũa thành bảo vật!
– Cũng đúng… – Dương gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Hồng Ảnh nói tiếp:
– Ngươi cũng vậy! Hãy rời khỏi nơi này để mài dũa tài năng của ngươi đi!
– Nói dài dòng như vậy cuối cùng là nàng muốn đuổi ta?
– Đúng vậy!
– Nàng… nàng chơi ta chán rồi giờ muốn bỏ rơi ta?
Hồng Ảnh đỏ mặt:
– Ngươi là tên bại hoại tráo trở! Ta… ta không có ý đó…
Nhưng Dương bất ngờ ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng:
– Ta hiểu chứ… Ta sẽ đi, ta sẽ mạnh lên, rồi sẽ có ngày ta sẽ đóng vĩnh viễn cái vết nứt này và đưa nàng theo ta đi dạo chơi khắp nơi… Nàng sẽ không còn cô độc, không còn buồn chán nữa, hãy chờ ta…
Hồng Ảnh tay mềm khẽ ôm Dương, cảm xúc cuộn trào, nước mắt rưng rưng, ôn nhu khẽ đáp:
– Thiếp sẽ chờ…
…
Hồ Hoàn Kiếm.
Sùng Hạo đứng bên tháp rùa, tay vung lên những đường kiếm nhanh nhẹn mà không kép phần mạnh mẽ, thân hình vẫn chắc khỏe, mái tóc ngắn vẫn bạc trắng, khác chăng là gương mặt đã ra dáng trưởng thành.
– Sùng Hạo! Lâu quá không gặp!
Một giọng thiếu nữ trong trẻo reo lên, ngay sau đó là tiếng chân đáp nhẹ lên mặt cỏ, Quy Thần và một cô gái trẻ xinh xắn xuất hiện bên cạnh Sùng Hạo.
– Sư phụ!
Sùng Hạo kính cẩn cúi chào Quy Thần, sau đó miễn cưỡng đáp lời thiếu nữ:
– Chào ngươi, Thủy Quỳnh.
Thủy Quỳnh bĩu môi:
– Sao phản ứng của ngươi tệ vậy? Ít ra cũng phải cười với ta một cái chứ!
– Phiền phức!
Sùng Hạo đáp, sau đó quay sang hỏi Quy Thần:
– Sư phụ, người đưa Thủy Quỳnh đến đây có phải là để nàng ta tham gia Tứ Linh Hội Tụ?
Quy Thần gật gù:
– Đúng, con và nó, hai đứa sẽ cùng đi.
Sùng Hạo như đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, lập tức đáp:
– Con không đi đâu!
Thủy Quỳnh giậm nhẹ chân tức tối:
– Ngươi có cần phũ tới vậy không? Đi với ta tệ lắm à?
– Không liên quan đến ngươi! – Sùng Hạo nói.
Quy Thần chen ngang:
– Ta biết con không thích Long tộc hiện tại, nhưng không phải con vẫn luôn thắc mắc tại sao luyện mãi vẫn không thể đạt đến Long hóa cấp độ 2 sao?
Sùng Hạo gật đầu:
– Dạ đúng…
Quy Thần nói tiếp:
– Ta biết con trách ta không nói cho con biết, nhưng thực sự dù ta có nói cũng vô nghĩa, điều này cần chính con lĩnh ngộ! Và nếu con còn giữ thành kiến với Long tộc như hiện tại, ta có thể khẳng định rằng con mãi mãi không bao giờ luyện được Long hóa cấp độ 2, dù có thành Thần đi chăng nữa!
– Thì đã sao, chỉ cần con tìm lại Nghịch Thiên kiếm, Thiên Kiếm tái xuất, cần gì đến Long hóa cấp độ 2!
Gương mặt già nua của Quy Thần mỉm cười đầy ý vị:
– Ta biết trong lòng con không hề nghĩ vậy… Và ta cũng nói cho con biết, đừng tự tin rằng bản thân đã nắm chắc Thiên kiếm trong tay!
Thấy Sùng Hạo và Thủy Quỳnh chăm chú lắng nghe, Quy Thần nói tiếp:
– Cha con, Lạc Long Quân là người mang tư chất Không Màu, tư chất này những tưởng là phế vật, nhưng thật ra lại chứa đựng một đại bí mật! Chính là người mang tư chất này sở hữu một thiên phú, gọi là Tước Đoạt!
– Tước đoạt? – Sùng Hạo lặp lại.
– Đúng! Tước đoạt, nếu một kẻ mang tư chất ấy có công pháp phù hợp, và luyện công pháp đó đến tầng cuối cùng, thì dù là Tối Thượng Bảo nhận chủ cũng có khả năng bị kẻ đó tước đoạt! Hoàn toàn đổi chủ!
– Không thể nào! – Sùng Hạo khó tin nói.
Quy Thần cười bí hiểm:
– Tin hay không tùy con, nhưng con cứ ỷ lại vào cái thân phận kiếm chủ thì sẽ có ngày ngậm đắng như đã từng… Khi xưa có ai nghĩ Bá Vương Long Thể lại bại dưới một đòn, ha ha…
Kế khích tướng của Quy Thần quả thật hữu hiệu, Sùng Hạo chiến ý bừng bừng:
– Đúng! Tên đó cũng mang Long thể, rất có thể cũng sẽ tham gia thứ này!