Phần 117
“Tưởng như là Thần chiến!”
Một câu bình luận ngắn gọn nhưng khiến cho người nghe như cảm nhận được sắc khí hào hùng tuổi trẻ.
Dương hớp một ngụm trà để ổn định lại cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích, sợ hãi vì con đường tu luyện của hắn ngày một lộ ra nhiều chông gai, phấn khích vì có một loại bản năng trong hắn đang dần dần thức tỉnh, khiến hắn càng lúc càng khao khát sức mạnh, càng lúc càng mong muốn chiến đấu.
Im lặng vài giây, có người tò mò hỏi: “Vậy lần đó là sao? Người hạng mười tám vì sao lại chết?”
“Ây! Ngươi làm gián điệp trên mặt đất này bao lâu rồi, cả năm nay chưa đến khách sạn này nghe ngóng tin tức phải không?”
Người kia gãi đầu: “Các ngươi cũng biết mà, làm gián điệp không phải dễ, ta cảm thấy đã bị nghi ngờ nên không dám làm bậy, đến nay mới có cơ hội trốn về.”
Gián điệp là những người đặc biệt được các thế lực dưới lòng đất lén đưa vào các thế lực lớn trên mặt đất để thu thập tin tức mật hoặc phá rối, trộm cướp…
Nơi khách sạn này vốn là một trong những cửa ngỏ tiến xuống lòng đất nên cũng là nơi tụ tập của gián điệp.
Nghe tên gián điệp kia kể khổ, người khác ra vẻ đồng cảm: “Phải rồi, dạo này ba đại thành trên đất liền bắt đầu tỏ ra làm căng rồi. Nghề gián điệp càng lúc càng nguy hiểm.”
“Vào chủ đề chính đi, hạng mười tám không phải chết, mà là mất, từ trận chiến đó chỉ còn hạng mười bảy. Một trận chiến định ra Thế Hệ Hoàng Kim, mà người gây ra chính là tuyệt thế tiểu mỹ nhân của Hùng Vương bảng, Cửu Huyền Ngân Hà.”
Người kia nói đến đây thì lắc đầu than thở: “Hồng nhan họa thủy mà! Ài…”
“Không phải chết, vậy tại sao hạng mười tám lại mất?”
“Ngươi đoán đi!” Người khác cố tình trêu ngươi, sau đó lắc đầu xuýt xoa: “Hùng Vương bảng các thời đều có đầu rơi máu chảy, vậy mà thế hệ này dù xung đột còn dữ dội hơn nhưng vẫn chưa thấy người nào vong mạng.”
Người khác phản bác: “Nói thế cũng không đúng, chẳng phải tên quái thai hạng sáu Lục Tử Văn Minh vừa bị Nhất Đao Đoạn Tuyệt bất chấp luật lệ, rút đao chém banh xác ngay tại Thế Giới Ngầm sao? Chưa kể trước kia còn từng bị hạng mười Thập Tiễn Tiêu Hồn dùng mũi tên ghim đầu lên vách đá.”
“Ừ thì vậy, nhưng rồi vài hôm sau người ta lại thấy hắn chạy cời cời ngoài đường như chưa từng bị giết! Vậy nên dù bị hạng mười giết chết, hắn vẫn đứng vững ở hạng sáu.”
Vài người lắc đầu ngán ngẩm: “Không hiểu Quỷ Môn Quan làm thế nào mà tạo ra một quái thai như hắn.”
Người khác phản bác: “Không phải một, mà đến hai quái thai!”
Người khác nữa chốt hạ: “Chính xác là nơi đó toàn lũ quái thai.”
Dương vẫn đang lắng tai nghe, nghe đến cái tên Lục Tử Văn Minh cùng chuyện chết rồi lại sống, khiến Dương không khỏi nhớ đến Lục Văn Minh mà hắn từng hai lần gặp, một lần bị Kinh Vô Nguyệt giết chết trong trận Thanh niên anh hùng chiến, một lần bị Độc Nhãn Ma Nham nuốt trong bí cảnh chiến trường Lê – Mạc. Dương vừa nghĩ vừa thầm lắc đầu, nếu cùng một người thì quả thật tên này sống dai như chó.
Cuộc bàn luận dần chuyển sang các chủ đề như giá vàng, đề xuất áp thuế bảo vệ môi trường lên bảo vật, rồi chuyển sang chủ đề thể thao với tin đồn chuẩn bị có một giải đấu Hồn Lích mở rộng…
Dương vừa nghe sơ qua các thông tin vừa tổng hợp lại danh sách Hùng Vương Bảng mà hắn từng nghe qua. Bao gồm:
Hạng hai Nhất Đao Đoạn Tuyệt, là kẻ mà bọn Dương từng đụng độ trong tàn tích Phật Cảnh.
Hạng ba Nhất Tiếu Thiên Minh.
Hạng tư Nhất Kiếm Vân Phi, là kẻ theo đuổi Lương Thiên Kim, từng gặp và suýt đối đầu Dương dưới thân phận Bình Thường ở Thần Kim tháp.
Hạng năm Nhất Niệm, kẻ này chưa rõ tên, nhưng Dương nghi ngờ là một cao thủ luyện niệm.
Hạng sáu Lục Tử Văn Minh.
Hạng bảy Thất Bảo Thế Kim, chính là Lương Thiên Kim giả làm Lương Thế Kim.
Hạng tám Bát Luyện Huyết Nha, thiên tài của Giao Long tộc, Dương cảm thấy rất có hảo cảm với gã này, thầm cổ vũ gã sớm bắt được Hoài Bão và hành nó nhừ tử.
Hạng chín Dương chưa rõ, nhưng hắn đoán là Cửu Huyền Ngân Hà, vì biệt danh của nàng tương ứng hạng chín, giống với những người từ hạng sáu đến tám.
Tiếp theo là hạng mười Thập Tiễn Tiêu Hồn. Nếu Dương đoán đúng thì chín trên mười cái tên đứng đầu Hùng Vương bảng đã có, chỉ thiếu cái tên mạnh nhất, hoặc có thể là cái tên hạng chín, nếu Cửu Huyền Ngân Hà mới là hạng nhất.
Dương thử tra những cái tên này bằng Google, nhưng cũng như khi hắn thử tra về Hùng Vương bảng, đáp lại chỉ là sự im lặng. Đã quá quen với điều này nên Dương cũng dần chấp nhận một sự thật rằng Google vốn chưa từng nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Khi xưa, cái ý nghĩ có Google là biết tất cả của hắn hóa ra là vô cùng ngây thơ.
“Không phải ta sử dụng ngươi, mà là ngươi đang kiểm soát ta!” Dương có chút cay đắng thầm nói, rồi lại nghiến răng thầm nói: “Nhưng cứ chờ đi, có ngày ta sẽ bóc trần sự thật, ngươi là nam thì ta sẽ thiến, ngươi là nữ thì ta sẽ hiếp, còn ngươi là đồ vật thì ta để lót đít ngồi!”
“Vậy… nếu ta chính là ngươi?” Chợt Google cất tiếng hỏi làm Dương có cảm giác ớn lạnh sống lưng.
“Làm gì có chuyện đó chứ, nếu ngươi là ta, chẳng lẽ ta bệnh tự kỷ hay sao?” Dương lắc đầu bác bỏ.
Dương chú tâm vào Google, không hề hay biết có một người đang ngồi một bàn gần đó đang lén nhìn hắn. Là Ngân Hà.
Nhờ một khả năng đặc biệt, Ngân Hà có thể nhận ra Dương mà không cần cảm ứng linh lực. Nàng đang chờ đợi một cơ hội ra tay nhất chiêu tất sát, giải quyết gọn Dương mà không hao tốn quá nhiều.
Lúc này, từ dưới suối Voi, một con thủy linh tượng to lớn nhô lên từ mặt nước. Gọi là thủy linh tượng vì đầu nó giống voi, với vòi và cặp nhà nhịn hoắc, nhưng phần thân lại như cá voi, là một loài linh thú sống dưới nước khá hiếm thấy, được dùng làm thú kéo thuyền hoặc kéo tàu ngầm.
Khi con thủy linh tượng trồi lên thì một thứ to lớn giống như xe buýt nhưng không có kính cũng nổi lên theo.
Hóa ra dòng suối Voi trong lành lại ẩn giấu một mạch nước ngầm dẫn sâu xuống lòng đất. Và khách sạn giữa rừng hoang này cũng chính là một nhà ga đưa đón khách.
Con thủy linh tượng cong vòi phun nước và rú lên một tiếng dài như còi tàu báo hiệu, ngay sau đó, những vị khách đang ngồi uống trà liền để lại một ít tiền trà trên bàn rồi tiến về phía cái thứ giống xe buýt nhưng thực ra là tàu ngầm, xếp hàng ngay ngắn chờ cửa mở.
Dương cũng học theo, lấy tiền ra nhưng lóng ngóng làm rơi một xấp tiền xuống đất, vội cúi xuống nhặt.
Thấy Dương cúi xuống, Ngân Hà chớp thời cơ, bàn tay nàng khéo léo tạo ra một mũi tên ánh sáng và chưởng về phía Dương.
Cũng trong lúc đó, một bóng người nhanh như chớp lao đến tranh giành xấp tiền với Dương, kẻ này vừa giơ tay muốn giật lấy vừa phấn khích lẩm bẩm: “Tiền! Tiền!”
Kết quả là, cái mũi tên ánh sáng cực mạnh của Ngân Hà không bắn trúng Dương mà trúng vào cái đầu trọc lóc của kẻ kia, sự va chạm gây ra một tiếng cốc như gõ mõ rồi mũi tên bật lên, bay lệch một quãng rồi tan biến.
Trúng đòn bất ngờ, tên trọc ôm đầu dáo dác nhìn quanh, vừa tìm vừa quát: “Quéc! Thí chủ nào ám toán bần tăng! Đau bỏ mẹ!”
Bị phá bĩnh, Ngân Hà nheo mắt nhìn gã trọc và nói: “Nhất Niệm! Đây không phải chuyện của ngươi!”
“Hắn là Nhất Niệm?” Dương nhìn gã trọc, nằm mơ cũng không thể ngờ Nhất Niệm, thiên tài hạng năm Hùng Vương bảng lại là một tên trọc béo ú, có gương mặt phúng phính như trẻ con và mặc áo cà sa màu hường, lại còn tham của rơi.
Nhưng cũng phải nói, mũi tên vừa rồi rất nguy hiểm, Dương tuy kịp cảm nhận nhưng khó tránh thoát, ít nhất cũng bị thương không nhẹ, vậy mà Nhất Niệm dùng đầu trực tiếp làm mũi tên bật ra, chứng tỏ phản ứng của gã còn nhanh hơn Dương, và còn mạnh hơn Dương để có thể tạo ra phòng ngự chắc chắn trên đầu.
Gã trọc đứng dậy, vừa xoa đầu vừa che chắn cho Dương và nói: “A di đà phật. Sao lại không liên quan? Thí chủ đây rơi tiền… Ấy nhầm! Thí chủ đây có duyên với bần tăng, vậy nên bần tăng sẽ bảo vệ thí chủ này, kết một mối thiện duyên. A di đà phật.”
Ngân Hà dưới chiếc nón lá rộng vành phủ khăn che kín gương mặt, nàng nheo mắt nói: “Vậy sao? Tên này đang bị Cửu Thiên Cung truy nã, phần thưởng là…”
“A di đà phật! Hóa ra là Cửu Huyền thí chủ! Bần đạo là người tu hành, không tham của cải, cho nên cái gọi là phần thưởng cũng chỉ là vật ngoài thân…”
Vừa nói, Nhất Niệm vừa lùi ra sau lưng Dương rồi bất ngờ vòng tay khóa chặt tay Dương, khiến Dương không khỏi tức giận chửi thề: “Cái nồn má…”
Bỉ ổi vô biên, khẩu phật tâm xà, Nhất Niệm hứng khởi khi khóa được Dương, liền gọi Ngân Hà: “Cửu Huyền thí chủ, bần tăng khóa thằng này lại rồi! Xử nó lẹ đi! Mà giải thưởng là gì vậy? Thiện tai…”
“Tai con mẹ mày!” Dương đến quỳ với tên hòa thượng dỏm này, nhưng cũng không kịp chửi mắng, vì trước mặt, kẻ gọi là Cửu Huyền kia đang tạo ra nhiều mũi tên khác lơ lửng trên không, chuẩn bị dùng Dương làm bia tập bắn.
Dương gồng mình cố vùng thoát, nhưng hắn càng kinh ngạc nhận ra thể chất tên hòa thượng dỏm này lại cực kỳ mạnh mẽ, kết hợp với sự khống chế của niệm, khiến hắn khó có thể thoát ra trong thời gian ngắn, nếu có Long hóa cũng thế.
Lúc này, những mũi tên ánh sáng đồng loạt lao đến. Trong chớp mắt, Dương cũng lập tức tạo ra một tấm khiên ánh sáng chắn trước mặt, hy vọng có thể làm chậm thế công của địch trước khi hắn dùng đến sức mạnh đang ẩn giấu.
Nhưng điều bất ngờ xảy ra, khi những mũi tên của Ngân Hà bay đến gần tấm khiên tạo vội vàng bởi Thiên Cực Thánh Quang của Dương liền bị mất kiểm soát, va chạm rồi hòa tan vào tấm khiên, khiến cho ánh sáng trên tấm khiên càng thêm chói lóa. Đồng thời, Dương cảm nhận được tấm khiên của hắn dường như mạnh mẽ hơn dù chỉ một ít.
Kinh ngạc, Dương nhìn kẻ tấn công hắn, kẻ này cũng sững lại, rõ ràng là cũng bất ngờ trước hiệu ứng kỳ lạ của hai loại dị quang.
Ngay cả tên hòa thượng dỏm Nhất Niệm cũng há hốc mồm, vô thức buông tay ra khỏi người Dương, hắn vừa ăn trọn một mũi tên của Cửu Huyền nên biết rõ uy lực của mũi tên dị quang này, vậy mà hàng chục mũi tên như vậy lại bị một tấm khiên ánh sáng hấp thu.
Từ lúc Dương rơi tiền cho đến khi tấm khiên của hắn hấp thu mũi tên của Cửu Huyền diễn ra chỉ trong thời gian ngắn, đến lúc này, những người quan sát mới kịp nhận ra tình hình.
“Là Cửu Huyền và Nhất Niệm! Còn kẻ kia là ai, lại có thể dễ dàng chặn chiêu của Cửu Huyền?”
Không còn bị Nhất Niệm khống chế, Dương liền gọi Hắc Phù Đổng từ trong nhẫn bay ra hóa thành một chiến giáp kết hợp hoàn hảo với cơ thể hắn, lại thêm Hắc Kim Thánh Khải bọc vào cánh tay mang chân long cốt, hắn cất bước mạnh mẽ và hỏi Cửu Huyền: “Ngươi là Cửu Huyền? Tại sao lại muốn giết ta?”
Cửu Huyền cũng bước tới, cả người nàng tỏa ánh sáng lung linh như ngân hà, nàng đáp: “Vì ngươi đáng chết!”
Khi nàng đang nói, Dương đã phóng đến, cánh tay chân long tung một đòn Cuồng khiến gió bụi cuộn trào.
Gió từ nắm đấm của Dương khiến chiếc nón lá trên đầu Cửu Huyền tung bay, lộ ra một nhan sắc rạng ngời tuyệt mỹ, đẹp đến nỗi cơn tức giận trong lòng Dương lập tức tan biến, nhưng hắn không thể dừng lại, vì Cửu Huyền cũng tung ra một chưởng đáp trả.
“Đủ rồi!”
Chợt một giọng nói ngọt như mật vang lên, đồng thời Dương và Cửu Huyền như bị đóng băng khi đòn đánh của hai người chỉ còn cách nhau gang tấc.
Có người kinh hô: “Là bà chủ khách sạn! Tiếc thật, suýt chút nữa thì thằng Bình Thường kia nát như tương!”
“Sao ngươi biết nó là Bình Thường?”
“Không thấy cái bộ giáp nó mặc sao, rõ ràng là tuyệt thế kỳ bảo Hắc Phù Đổng.”
“Nhưng ta thấy cánh tay máy của hắn giống của Hắc Vũ Tiên Long hơn.”
“Giống là đương nhiên! Vì Hắc Phù Đổng và Hắc Kim Thánh Khải đều làm từ Hắc Kim mà! Nhưng thằng Bình Thường có nhiều Hắc Kim hơn.”
Lúc người khác bàn luận, Dương và Cửu Huyền vẫn như đóng băng, rồi chợt xung quanh yên lặng, rồi một làn gió mang hương thơm quyến rũ phả vào mũi Dương.
Một người nhẹ nhàng bước đến giữa Dương và Cửu Huyền. Bà chủ khách sạn, một mỹ nhân với nhan sắc quyến rũ mặn mà, thân mặc áo dài tôn lên dáng vẻ yêu mị mê hoặc lòng người, đôi gò ngực tròn đẫy đà đong đưa theo từng bước chân nàng, tỏ vẻ muốn phá tung lớp áo mỏng để khoe cho thiên hạ chiêm ngưỡng.
Nước bọt nhiễu thành dòng trên khóe miệng Dương, khiến cho Ngân Hà phía đối diện chán ghét cùng cực mà hận không thể làm gì được.
Bà chủ bán giơ hai bàn tay ngọc nắm lên tay Dương cùng tay Cửu Huyền, dễ dàng hóa giải đòn đánh của cả hai rồi giải thoát hai người khỏi trạng thái ngưng đọng.
“Thời gian!” Dương kinh ngạc nhận ra hệ linh lực của bà chủ quán, một hệ linh lực cực hiếm và cực kỳ khó tu luyện, ngoài Nữ Thần Thời Gian, Dương chỉ biết một tên luyện được hệ này đến cấp Đế nhưng đã bị Tà Linh xơi tái.
“Hai vị khách trẻ, có quy định không gây gổ, ẩu đả trong khuôn viên khách sạn. Lần này cô bỏ qua, mong là không có lần sau nhé!”
Bà chủ quán nói xong lại quay sang nháy mắt với Dương một cái đầy quyến rũ, khiến tên này suýt ngã ngửa ra vì mê mệt.