Phần 123
Thế Giới Ngầm, trong một cống ngầm khô cạn ở khu tự do, Hoài Bão ngồi tựa lưng vào vách tường rong rêu, toàn thân chi chít những vết thương đang lành dần nhờ hiệu quả của linh đan.
Với gương mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, Hoài Bão nghiến chặt răng cố quên đi cơn đau để giữ tinh thần tỉnh táo. Đôi lúc, nét mặt Hoài Bão lại trở nên dữ tợn, hắn nghiến răng ken két như thể muốn ăn tươi nuốt sống mọi vật.
Với ánh mắt hung tàn, “Hoài Bão” gầm gừ: “Dù linh hồn mày có chống cự được thêm bao lâu nữa thì Huyết Nha mang theo một mảnh tàn hồn khác của tao vẫn sẽ truy ra. Ngoan ngoãn thì buông xuôi cho tao khống chế, ít ra còn giữ được linh hồn.”
“Đừng hòng!” Hoài Bão thay đổi sang nét mặt kiên định và quát lên, sau đó hắn vận công pháp Thực Thần Ma để tạm thời trấn áp tàn hồn Giao Long Thần, sau đó hắn gục đầu thở một cách nặng nhọc.
Bóng người hư ảo của Kiếm Linh từ cơ thể Hoài Bão bay ra đứng đối diện hắn và lắc đầu: “Cứ tiếp tục như vầy, e rằng còn chưa chờ được lúc Địa Tâm Cảnh mở ra thì ngươi đã chết trong tay Huyết Nha.”
Tề Thiên Ma Tôn tạm khống chế cơ thể Hoài Bão, lão gật gù: “Hoài Bão gần như cạn kiệt linh lực rồi, nếu không hồi phục linh lực kịp thì lần chạm trán tiếp theo khó mà trốn thoát.”
Kiếm Linh gật đầu: “Bảo đan hồi phục đã dùng sạch rồi, xem ra các ngươi chỉ còn một cách cuối cùng.”
“Ý ngươi là dùng khả năng đặc biệt của Thực Thần Ma tầng thứ 5, Thực Linh?” Tề Thiên Ma Tôn hỏi.
Kiếm Linh đáp: “Phải, ta nhớ không lầm thì Lạc Long Quân khi đang trong quá trình tiến lên tầng năm cũng dùng được khả năng này, dù chưa hoàn thiện.”
Hoài Bão lấy lại quyền kiểm soát cơ thể và nói: “Thực Linh, khả năng cướp linh lực trong linh hồn của kẻ khác để nạp vào linh lực của bản thân?”
Lúc này, chợt có tiếng cười man rợ từ phía trên vọng xuống, sau đó có hai bóng người rơi xuống cống, cách Hoài Bão một khoảng không xa nhưng bị che khuất.
Rồi một người thứ ba nhảy xuống, lại cất tiếng cười man rợ: “Khà khà khà… Hai Linh Tá mà dám rủ ta đi phượt trong khu tự do, em chán thằng người yêu quèn này nên muốn hiến dâng cho anh đúng không? Khà khà…”
Một giọng nam khác quát lên giận dữ: “Thằng chó!”
Ngay sau tiếng chửi, một tiếng bạt tai thật to vang lên rồi có tiếng va đập mạnh vào tường.
Rồi có tiếng phụ nữ khóc lóc van xin: “Đừng! Viện phó, xin hãy thả chúng ta ra!”
“Hề hề hề…”
“Đừng mà!”
Lúc này, Tề Thiên Ma Tôn nhập vào Hoài Bão và giục: “Có hiếp dâm kìa! Mau ra hóng… à nhầm, mau ra cướp linh lực của chúng!”
Hoài Bão gượng đứng dậy, cất bước tiến đi.
Tên viện phó đang đè cô gái ra và kề gương mặt dâm tà vào nách nàng hít lấy hít để, chợt phát hiện Hoài Bão đang tiến đến.
Gã nhíu mày: “Thằng ăn xin, muốn ké hả?”
Hoài Bão không đáp, đối phương là một Linh Tướng cấp 3, tuy đang cạn kiệt linh lực nhưng có sự trợ giúp của Kiếm Linh, Hoài Bão dễ dàng một chiêu đánh ngất gã.
Chụp tay lên đầu gã viện phó viện gì đó dâm dê đang hôn mê, Hoài Bão vận Thực Linh để hấp thụ linh lực từ linh hồn gã, nhưng sau đó hắn lắc đầu thất vọng: “Không được, Thực Linh chưa hoàn thiện, chưa thể hút nổi linh lực của linh hồn cấp Linh Tướng. Nếu là Linh Tá thì…”
Nói đoạn, Hoài Bão nhìn sang đôi nam nữ cấp Linh Tá đang rối rít cảm ơn hắn. Hoài Bão đắn đo trong vài giây, sau đó gật đầu với đôi nam nữ rồi quay lưng rời đi.
“Tại sao ngươi không cướp linh lực từ hai Linh Tá đó?” Kiếm Linh lại ra khỏi người Hoài Bão và hỏi.
Hoài Bão đáp: “Thực Linh sẽ hủy hoại linh hồn họ, nhưng ta và họ vốn không có thù oán.”
“Nhưng không hủy hoại họ thì chính ngươi sẽ chết!”
Hoài Bão lắc đầu: “Vẫn chưa đâu! Nhưng nếu có chết, ta phải mỉm cười mà chết!”
Kiếm Linh bật cười: “Ngươi cũng giống Lạc Long Quân, tên cướp mang tâm hồn nghệ sĩ, xem ra câu chuyện kia không hẳn là hư cấu.”
“Câu chuyện gì ạ?” Hoài Bão tò mò hỏi.
Kiếm Linh đáp: “Một câu chuyện cổ xưa có tên là Nhà vua, nghệ sĩ và kẻ cướp.”
Kiếm linh bắt đầu kể: ‘Nhà vua có mọi quyền lực, có mọi của cải. Nhưng vì có mọi thứ nên nhà vua đâm ra buồn chán mọi thứ, ngài muốn tìm thứ gì đó mới, điều gì đó lạ, nhưng ngài đã có tất cả.
Cho đến khi ngài gặp nghệ sĩ, vua nhận ra nghệ sĩ có thể tạo ra những thứ mà vua chưa từng có, thậm chí chưa từng tưởng tượng ra. Những thứ mà nghệ sĩ có thể tạo ra được, còn vua thì không.
Nghệ sĩ ngày đêm sáng tạo, tạo ra đủ mọi thứ chưa ai có. Nhưng đến một ngày, nghệ sĩ nhận ra tất cả tác phẩm của mình thiếu một thứ, thiếu linh hồn. Nghệ sĩ lại miệt mài tìm tòi, nhưng mãi vẫn không cách nào sáng tạo ra một linh hồn.
Rồi một ngày, kẻ cướp đột nhập và cướp mất tác phẩm quý giá nhất của nghệ sĩ, nghệ sĩ cảm thấy đau đớn như thể bị cướp mất linh hồn. Nghệ sĩ tự hỏi bản thân không thể sáng tạo linh hồn, nhưng liệu có thể cướp lấy và đưa vào tác phẩm?
Kẻ cướp mang tác phẩm của nghệ sĩ đi bán, đổi lấy một số tiền lớn đủ để hắn tha hồ ăn chơi hưởng thụ. Nhưng sau những chuyến hưởng thụ, kẻ cướp lại lo sợ một ngày nào đó mình bị bắt giữ.
Một hôm, kẻ cướp thấy nhà vua vi hành trên đường, nhà vua thoải mái lấy những của ngon vật lạ trên đường, không những không bị đuổi đánh mà còn được dân chúng sùng bái vái lạy.
Kẻ cướp bắt đầu khao khát quyền lực tuyệt đối của nhà vua.
Nhà vua mơ về khả năng sáng tạo của người nghệ sĩ.
Người nghệ sĩ lại muốn học hỏi kỹ năng trộm cắp của kẻ cướp.
Họ đổi vị trí cho nhau.
Từ đó, có một kẻ cướp mang tâm hồn nghệ sĩ, kẻ Tước Đoạt. ‘
Kể đến đây, Kiếm Linh nhìn thẳng vào Hoài Bão.
Sau đó, Kiếm Linh nói tiếp: “Một nghệ sĩ mang phong thái nhà vua, kẻ Sáng Tạo”.
Sùng Hạo áo trắng nhuốm máu, cả người đầy thương tích cất bước rời khỏi khu nhà hoang, để lại phía sau là hàng chục người bị hắn đánh trọng thương nằm la liệt trên nền gạch đỏ.
Cầm thanh Thuận Thiên nhuộm màu máu trên tay, Sùng Hạo thầm nhớ lại những lời dặn dò của thần Kim Quy trước khi chỉ đường cho hắn đến Thế Giới Ngầm…
“Thuận Thiên là một phần của Tối Thượng bảo Thiên Kiếm, con đã biết điều này từ lâu và đã tận mắt thấy hai phần còn lại trong Phật Cảnh, gồm Nghịch Thiên và Kiếm Linh.” Thần Kim Quy chậm rãi nói.
“Nhưng dù vậy, Thiên Kiếm vẫn thiếu sót. Ngay từ thời xa xưa, Lạc Long Quân đã nhận ra Thiên Kiếm lúc còn chưa phân tách thì vốn cũng đã thiếu sót, và phần thiếu sót lớn nhất nằm ở Thuận Thiên. Có một lý do khiến Thuận Thiên trong suốt, một lý do mà ngay cả Lạc Long Quân ở thời điểm hùng mạnh nhất cũng không thể khắc phục.”
“Thiếu thứ gì?” Sùng Hạo ngạc nhiên.
Kim Quy gật gù: “Có thể là… Đạo.”
“Đạo?”
“Đó là suy đoán của Long Quân, Thuận Thiên vô đạo, trở nên tuyệt sắc.”
“Vậy đạo ở đây nghĩa là gì?” Sùng Hạo hỏi.
‘Hiểu đơn giản, đạo chính là con đường, con đường mà mỗi người chọn đi để hướng tới lý tưởng của bản thân.
Mỗi tôn giáo có lý giải về đạo riêng, ví dụ như Phật giáo có câu: Bình Thường Tâm Thị Đạo, giữ tâm bình thường sẽ thấy đạo.
Trong Kinh Dịch, một quyển sách cổ mà Long Quân từng đọc qua lại nói: Nhất Âm Nhất Dương Chi Vị Đạo. Âm và Dương tạo thành đạo. ‘
Nói đến đây, Kim Quy nhìn Sùng Hạo một cách sâu sắc và nói: “Con đường mà con đang tìm cách mở ra có thể sẽ thành một đạo. Và đó có thể chính là điều Thuận Thiên đang chờ đợi.”
“Đạo của ta là gì?” Sùng Hạo tự hỏi, tiếp tục cất bước tìm kiếm đối thủ trong khu tự do đầy rẫy hiểm nguy của Thế Giới Ngầm.
Lúc này, Kiếm Linh tiếp tục nói với Hoài Bão: “Và một nhà vua hành xử như kẻ cướp, Kẻ Thống Trị.”
Dương xuýt xoa gương mặt sưng như mặt lon thêm dấu thành mặt lợn của mình, miệng rên ư hử vì đau đớn mà không thể dùng linh lực để tăng tốc độ hồi phục.
“Câm miệng và ngủ đi! Giữ sức cho cơ hội cuối cùng vào ngày mai.” Đoạn Tuyệt ngồi ở buồng giam đối diện nói với cái miệng thâm tím, vừa nói vừa ọc máu.
Thích Đông đang nằm chổng mông lên trời, cái mông hắn vốn to tròn giờ càng trở thành Đông siêu vòng ba vì bị cai ngục cấp mười vỗ vào. Miệng hắn sưng húp cố máy môi đáp lời Đoạn Tuyệt: “Giữ được chút sức cũng vô ích! Vấn đề của chúng ta không phải chỉ là sức lực mà còn là chiến thuật, dù có phá hết 10 tầng phong ấn thì sức mạnh của hai ngươi cũng chỉ dừng ở mức Linh Vương cấp 1, còn ta cũng chỉ đến bậc Thượng Tọa tương đương, lại không được sử dụng bảo vật của bản thân lẫn sức mạnh vay mượn từ bên ngoài. Trong khi đó, cai ngục cấp mười chỉ bị phong ấn xuống cấp đại vương, thừa sức hạ 100 người như chúng ta, chưa kể hắn còn có thể thăng cấp.”
Chiến đấu vượt mười cấp, điều này không phải Dương chưa từng làm, nhưng đó là khi hắn có rất nhiều vũ khí và trợ lực. Còn trong tình trạng mà bản thân bị mười tầng phong ấn, lại bị cấm dùng vũ khí hay trợ lực bên ngoài, Dương thật sự không nghĩ ra cách nào.
“Hừ! Cùng lắm thì ta…” Dương hừ lạnh nói, và ngạc nhiên khi Đoạn Tuyệt cũng đồng thanh nói cùng một câu như hắn.
“… vượt ngục thật sự!”
…
Một thanh niên tóc đỏ với phong cách ăn mặc hoang dã đang cất bước trong một khu phố cảng hoang tàn của Thế Giới Ngầm. Hắn dừng lại ở một miệng cống, khịt mũi cười lạnh rồi đá văng nắp cống nhảy xuống.
Hắn như một con dã thú đi săn, dò đường tìm kiếm theo mùi hương con mồi để lại.
Bên cạnh khu phố cảng đó, nơi biển nước ngầm mênh mông, một bóng đen từ trong nước trồi lên, hắn há miệng hớp không khí hồng hộc rồi quay đầu nhìn quanh, sau đó chui vào một ống cống lớn, là ống cống dùng để xả nước mưa nhân tạo ra biển nhưng đã bị bỏ hoang.
Hoài Bão hoàn toàn kiệt sức, ngồi trong một góc của cống ngầm, mắt mờ dần, nhưng hắn không dám ngủ, hắn nuốt tàn hồn thần Giao Long nên có thể cảm ứng được Huyết Nha, kẻ mang một mảnh tàn hồn khác của thần Giao Long đang đến gần.
Chạy sao, Hoài Bão biết không thể thoát nữa rồi!
Tề Thiên Ma Tôn trong linh hồn Hoài Bão thở dài: “Ngươi vốn còn một cơ hội cuối cùng…”
“Cơ hội như thế nào?” Hoài Bão bĩnh tĩnh hỏi.
“Thiêu đốt linh hồn!” Tề Thiên Ma Tôn đáp.
“Thiêu đốt linh hồn khiến linh lực ngươi tạm thời phát triển vượt bậc, hơn xa bí kỹ Nộ, đủ để ngươi tạm thời chạy thoát, nhưng đồng thời khiến linh hồn ngươi tổn thương vĩnh viễn, hoặc tiêu tán…”
“Linh hồn khiếm khuyết thì đã sao? Còn hơn là chết tại đây! Dạy con đi!”
Tề Thiên Ma Tôn lắc đầu: “Ta không biết, vì ta không thể thiêu đốt linh hồn, cả Mộc Tinh, Ngư Tinh, Bạch Kê Tinh lẫn Giao Long đều không thể.”
Hoài Bão nhìn sang Kiếm Linh, Kiếm Linh nhún vai: “Đừng hỏi ta, ngay cả Lạc Long Quân cũng không thể. Ngươi thì khác, nhưng tiếc là không có ai dạy.”
Tề Thiên Ma Tôn thở dài: “Ta quên rằng ngươi không hoàn toàn giống Sùng Lãm…”
Tiếng bước chân đã đến gần…
Hoài Bão gượng dậy, chuẩn bị dùng sức tàn quyết một trận cuối cùng…
Một bóng đen bước đến, trông thấy Hoài Bão và khựng lại.
Vài giây sau, kẻ khoác áo choàng đen chỉ tay vào Hoài Bão và ngạc nhiên nói: “Ngươi là… Đông Phương Bất Bại!”
Hoài Bão nhíu mày nhìn thanh niên trước mặt, rõ ràng không phải là Huyết Nha, hắn hỏi: “Ai là Đông Phương Bất Bại? Ngươi nhận nhầm rồi!”
Kẻ áo choàng đen lắc đầu: “Không nhầm! Ngươi là Nguyễn Hoài Bão đúng chứ! Phang Phúc Pháp nói hội trưởng đã kết nạp ngươi vào Hắc Đạo, đặt cho ngươi bí danh Đông Phương Bất Bại!”
Hoài Bão trợn mắt: “Hắc Đạo? Hội trưởng? Không phải là thằng Dương sao? Ai cho nó quyền tự ý kết nạp và đặt bí danh cho ta?”
Gã thanh niên mừng rỡ: “Ngươi quen hội trưởng đúng không! Hắn đang ở đâu vậy?”
Nói đoạn, gã gãi đầu, trưng ra biểu tượng sinh vật cánh đen che mặt trời trên áo vào nói: “À, ta là thành viên mới kết nạp, tên là Độc Hành, bí danh Vạn Lý Độc Hành!”
Sau đó, Độc Hành thấy Hoài Bão đang cẩn thận nhìn quanh liền hỏi: “Kiếm thằng người rừng tóc đỏ hả? Không hiểu sao vừa thấy ta đã chạy mất rồi!”