Phần 134
“Bạch Thiên Đường? Ta muốn đập chúng lâu rồi!” Dương hùng hồn khoác lác.
Một khoảng im lặng, rồi Nguyệt San che miệng khúc khích cười, Hành Kinh nhướng mày nhìn Dương còn Hùng Thiên Hạ vỗ đùi cười sảng khoái: “Được! Được! Dọn xong tổ côn trùng này ta dẫn ngươi đi đập Bạch Thiên Đường, ta cũng chướng mắt bọn này lâu rồi, ha ha…”
“Được!” Dương gật đầu thật mạnh, ngoài mặt đầy vẻ chờ mong nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Thôi muốn chết thì tự đi một mình đi má!”
Hùng Thiên Hạ vẫn cười, ngoài mặt đầy vẻ hài lòng nhưng trong lòng thầm nói: “Hừ, còn lâu! Khi không dẫn mày đi cà khịa tụi nó làm gì. Tụi nó ghê thấy bà!”
Cười một lúc, Hùng Thiên Hạ đứng dậy: “Thôi, đến lúc xuất phát rồi! Về chi tiết chiến dịch, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Hùng Thiên Hạ dẫn Dương ra ngoài, tập hợp toàn bộ lực lượng gồm khoảng bảy mươi người rồi tiến vào một cái hố lớn nằm giữa khu trại.
Tân Thịnh được giao nhiệm vụ giải thích mọi thứ cho Dương: “Cái hố này được chúng ta đào ra, thông thẳng đến vị trí tổ mối. Hiện tại một phần ba lực lượng của chúng ta đang canh gác gần tổ mối, bảy mươi người còn lại đây là những người đảm nhận nhiệm vụ do thám, tuyển người, hậu cần… Giờ đã đủ người nên tất cả cùng tiến đến hợp quân với những người còn lại.”
Dương theo đoàn quân đi càng lúc càng sâu, Dương không biết nên gọi là sâu xuống hay sâu lên, vì nếu Địa Tâm Cảnh thật sự là tâm Trái Đất thì hắn đang đi hướng lên bề mặt Trái Đất.
Tân Thịnh vừa đi vừa nói: “Tổ côn trùng càng mạnh mẽ càng khó tìm, cũng có thể là vì chúng khó tìm nên mới có cơ hội phát triển mạnh mẽ. Đó là những gì đúc kết được từ người thám hiểm Địa Tâm Cảnh qua các thời kỳ.”
Đi một hồi lâu, bọn Dương hội tụ với nhóm người canh gác và xuống đến nơi có một vòm hang cực kỳ rộng lớn, giữa vòm hang có một ngọn tháp đắp bằng đất to như quả đồi.
“Đây là ụ mối.” Tân Thịnh nói, vẻ mặt có vẻ lo lắng: “Chúng ta sắp tấn công vào nơi có hàng ngàn Linh Tướng và có cả Linh Vương, nếu so ra thì chẳng kém gì một thế lực trên mặt đất.”
Lúc này, Hùng Thiên Hạ ra hiệu lệnh chia cả đội thành ba nhóm theo kế hoạch. Dương và Tân Thịnh thuộc nhóm tiên phong một do Hùng Thiên Hạ dẫn đầu, là nhóm có mười Linh Vương cùng hai mươi Linh Tướng mạnh nhất, đảm nhiệm vai trò đi trước tiêu diệt những cá thể mạnh mẽ nhất. Nhóm tiên phong hai do Hành Kinh dẫn đầu, cũng gồm mười Linh Vương và hai mươi Linh Tướng cấp cao, đảm nhiệm vai trò luân phiên thay đổi vị trí cho nhóm một có thời gian nghỉ ngơi hồi phục và chữa thương. Nhóm còn lại do Nguyệt San quản lý, đảm nhiệm vai trò hỗ trợ và dọn dẹp những cá thể yếu còn lại.
Theo hiệu lệnh, người của ba nhóm dàn thành thế trận đã chuẩn bị từ trước. Đồng thời, quanh ụ mối có một số vùng sụp xuống thành lỗ nhỏ, nơi hàng trăm sinh vật giống mối to bằng người bò lên, giương những cặp càng nhọn hoắt về phía đội quân.
“Chú ý những con mối càng đỏ đứng bằng hai chân là mối lính cấp Vương, cần triệt hạ chúng trước.” Hùng Thiên Hạ nhắc nhở, sau đó phất tay ra hiệu: “Nhóm hai và nhóm ba yểm trợ! Nhóm một lên!”
Theo tiếng hô, Dương theo Hùng Thiên Hạ xông về phía binh đoàn mối dữ tợn. Hùng Thiên Hạ đi đầu, trên tay hắn hiện ra một cây chùy băng khổng lồ.
Vác cây chùy hệ băng cấp thánh bảo cao cấp với quả chùy to hơn cả chính cơ thể mình, Hùng Thiên Hạ gầm to rồi nhảy như đạn bắn vào giữa đội quân mối làm mặt đất rung chuyển và vung chùy thành một vòng tròn.
Cú vung chùy như bão táp khiến hàng chục con mối xung quanh đóng băng và vỡ nát ngay tức khắc, những mảnh băng vỡ bắn ra xung quanh làm những con mối xung quanh trúng phải và bị thương.
Đội quân reo hò vang dội trước cú càn quét của Hùng Thiên Hạ, trong khi đó, những người khác cũng bày ra chiến lực mạnh mẽ của riêng mình, tất nhiên những người còn lại không có ai trẻ tuổi và tài năng bằng Hùng Thiên Hạ.
Dương cũng ra tay, Hắc Phù Đổng hóa thành giáp phủ lên khắp cơ thể, đồng thời Linh Quang Thần Cơ hóa thành cung hiện ra trên tay, hắn không xông lên mà ở phía sau giương cung ngắm bắn những con mối mạnh mẽ.
Nếu chế độ nỏ có thể bắn nhiều mục tiêu, chế độ súng có tốc độ bắn cực nhanh, thì chế độ cung lại có tầm bắn xa và mạnh. Dương giương cung và tích tụ Thiên Cực Thánh Quang thành tên ngắm vào đầu từng con mối, tuy chậm nhưng mỗi phát bắn lại làm chết hoặc trọng thương một con mối cấp cao.
Dương chưa luyện qua bắn cung nhiều, nhưng nhờ có giác quan của Long tộc nên hắn hoàn toàn có thể ngắm bắn chuẩn xác. Lại nói những con mối cấp Vương có trí tuệ chưa cao, phản xạ kém và đang bận chiến đấu nên không thể né tên của Dương.
Đúng theo quy định, Dương chỉ thu lấy những giọt tinh dịch thuộc về mình, đôi lúc, hắn bắn chết con mối bị người khác đánh trọng thương nhưng không thu lấy tinh dịch vì sợ bị mắng là ăn hôi.
Dương không sợ chuyện bị lộ Hắc Phù Đổng và thần bảo Linh Quang Thần Cơ, vì trước đó Tân Thịnh đã thấy và chắc chắn đã báo lại cho Hùng Thiên Hạ, nếu hắn muốn cướp thì đã cướp từ trước chứ không chờ lúc chiến đấu kịch liệt thế này mà cướp.
Nói về Tân Thịnh, khi lần nữa thấy Dương dùng Linh Quang Thần Cơ, lại đoán biết Dương cũng là Bình Thường và có một thanh kiếm đen dị thường, trong lòng Tân Thịnh thầm kinh thán: “Biết dùng tiễn như Cửu Huyền, biết dùng niệm như Nhất Niệm, biết dùng kiếm như Nhất Kiếm, mới đây lại có tin đồn hắn sở hữu sức mạnh như Nhất Tiếu… Vẫy có lẽ nào hắn cũng có…”
Nghĩ đến đây, Tân Thịnh khẽ rùng mình, hắn lắc đầu xóa bỏ cái ý tưởng kinh người trong đầu: “Không thể đâu, làm gì có chuyện một mình hắn lại có sở trường của cả Thế Hệ Hoàng Kim!”
Sau một hồi giết chóc, nhóm một lui về cho nhóm hai lên thay thế, lũ mối dưới hang cũng kéo lên thay thế cho những con ngã xuống.
Thành viên nhóm một lui về sau nghỉ ngơi và được cấp cho một số linh đan chữa thương, hồi phục và tăng lực như Song Long Tiêu Ban Lộ, Tráng Thận Hải Mã Hoàn, Xuân Nữ Bổ Huyết Cao, Rốc Két 1 Giờ, Bò Húc…
Nghỉ ngơi xong, nhóm một lại tiến lên, nhóm hai lùi về hồi phục trong khi nhóm ba vẫn đảm nhận nhiệm vụ hỗ trợ. Cuộc chiến luân phiên cứ thế diễn ra được vài giờ, đến khi lực lượng mối lính thưa dần, đa phần chỉ còn mối thợ cấp thấp hơn, Hùng Thiên Hạ liền ra lệnh: “CHUẨN BỊ TỔNG TẤN CÔNG!”
Dứt lời, Hùng Thiên Hạ vác chùy phóng lên cao rồi đập mạnh chùy xuống đất gây ra một vụ nổ kinh thiên, mặt đất dưới chân ụ mối sụp thành một cái hố rộng lớn.
Giống như lấy que chọc vào ổ kiến, khi hố sụp xuống, hàng trăm con mối hung hăng như lũ dữ tràn lên miệng hố.
Theo sau Hùng Thiên Hạ, linh thuật đủ các hệ phóng tới tấp vào cái hố để tiêu diệt đội quân mối hung hăng.
Trong khi đó, Hùng Thiên Hạ vừa lui lại vừa gọi: “Hành Kinh, Nguyệt San, ra tay!”
Hành Kinh nghe lệnh xông lên, hai tay hắn đang giơ qua đầu, linh lực hệ độc hiếm thấy đang tích tụ thành một quả cầu khổng lồ trên tay.
Hành Kinh lao đến ném quả cầu khí độc vào hố. Theo sau Hành Kinh là Nguyệt San, khi quả cầu khí độc được ném xuống, Nguyệt San liền chắp tay niệm linh thuật, tạo ra một lớp tường băng bịt kín cái hố, ngăn lũ mối chạy ra.
Lũ mối bị trúng độc, đau đớn điên cuồng tấn công tường băng, nhưng lớp tường nhanh chóng được những người khác góp sức gia cố trở nên cực kỳ chắc chắn.
Những người còn lại thì đảm nhận nhiệm vụ tiêu diệt số mối lẻ tẻ đang đi ra từ các cửa hang.
Dưới hố, lũ mối trúng độc chết dần, bức tường băng không còn bị công phá, được Nguyệt San làm tan thành nước, nước thành mưa chảy xuống hố, cuốn theo chất độc chảy sâu vào tổ mối.
“Thu thập tinh dịch rồi xông vào!” Theo Hùng Thiên Hạ ra lệnh, người người bắt đầu tranh thủ thu thập tinh dịch còn sót lại, riêng lượng tinh dịch khổng lồ trong hố được Hùng Thiên Hạ, Hành Kinh và Nguyệt San chia nhau mỗi người một phần, phần còn lại xung vào quỹ đội.
Sau đó cả đội tiến vào hố, chia ra thành các nhóm nhỏ tiến vào các hướng trong tổ mối để càn quét và tìm vị trí mối chúa.
Lực lượng mối tinh nhuệ đã bị diệt khá nhiều nên cuộc càn quét trong tổ mối không quá khó khăn. Dương cùng Tân Thịnh một nhóm, suốt quá trình này Dương thu được kha khá tinh dịch trắng, vài chục giọt tinh dịch lam và có cả vài giọt tinh dịch màu xanh lục.
Tổ mối như một mê cung ngoằn ngoèo, cứ đi được một đoạn lại gặp bốn năm ngã rẽ, ban đầu, nhóm Dương còn đi theo cảm tính, nhưng sau vài lần, Tân Thịnh mất kiên nhẫn nói: “Đường thế này thì đi đến bao giờ mới tìm được mối chúa?”
Dương như chờ mỗi câu đó, liền mắng: “Ngu thế! Phá đường mà đi cho lẹ!”
“Ừ nhỉ, sao không nói sớm?” Tân Thịnh vỗ trán cái bẹp, sau đó dùng sức tung chưởng vào mặt đất dưới chân làm hang sụp xuống, lộ ra bên dưới là một hang khác.
Theo như Hùng Thiên Hạ dự đoán, phòng mối chúa có khả năng nằm ở trung tâm tổ mối, cho nên nếu tìm được hướng chung của các con đường thì sẽ có thể tìm được vị trí mối chúa.
Bọn Dương thay phiên nhau phá tường, dựa vào hướng của các con đường mà dần suy đoán vị trí mối chúa. Trong quá trình này, đương nhiên không thiếu các cuộc đụng độ với lũ mối và cũng có lúc gặp các nhóm khác. Thấy cách làm của nhóm Dương tuy hung hăng nhưng nhanh lẹ, các nhóm học theo và cứ thế lan truyền ra cả đội, khắp tổ mối cứ chốc lại vang lên tiếng nổ.
Cuối cùng, sau vài lượt nghỉ ngơi rồi đập phá, bọn Dương đã khám phá ra một khu vực rộng lớn, Dương từ trên nhìn xuống, nơi này giống như một lồng cầu, giữa lồng cầu có một khối đất hình bầu dục khổng lồ, hình bầu dục này được chống đỡ bởi một cây cột đất khá to lớn, xung quanh hình bầu dục lại có những đường đất hình ống kết nối từ ngoài vào.
Tuy có điểm khác với hang mối chúa bình thường mà Dương biết, nhưng Dương khá chắc khối bầu dục này chính là nơi ở của mối chúa.
Lúc này, nhiều tiếng nổ lần lượt vang lên từ khắp các hướng, những nhóm khác lần lượt phá tường xuất hiện.
Bất chợt, một luồng âm thanh lao vút về phía Dương, hắn phản xạ cực nhanh, rút Linh Quang Thần Cơ hóa súng ra bắn thẳng vào đầu sinh vật vừa lao đến.
Tiếng súng nổ ầm, sinh vật kia bật ra rồi rơi xuống, một sinh vật có cánh.
“Là mối cánh! Mối cánh cấp Linh Vương!”
Tân Thịnh la lên, rồi cả đội im lặng, có nhiều tiếng hít hơi thật sâu.
Vì họ thấy, từ trong khối bầu dục, hàng trăm mối cánh đang bò ra và cất cánh bay lên, toàn bộ đều là mối cánh cấp Vương.
“Trời ạ! Đây đâu phải tổ mối cấp Tướng!” Có người run rẩy la lên.
“Là tổ mối cấp Tướng vừa thăng lên cấp Vương!” Hùng Thiên Hạ trầm tĩnh đáp, sau đó gã giương chùy lên và gào to: “ANH EM! TỬ CHIẾN!”
Cả đội gào lên đáp lại, những người cấp Vương theo hiệu lệnh của Hùng Thiên Hạ bắt đầu ra tay tấn công, những người cấp thấp hơn thì lùi lại yểm trợ.
Họ buộc phải tử chiến, vì quay đầu chạy cũng chỉ có nước chết, và hơn nữa, những người dám đặt chân vào Địa Tâm Cảnh thì rất hiếm ai là hèn nhát…
Trừ Dương, hắn đã quay đầu chạy được một đoạn, nhưng thấy không ai chạy theo mình, vì sĩ diện nên đành quay lại chiến đấu.
“Ta… ta mới đi tè.” Dương ho khan giải thích cho hành động xấu hổ của bản thân.