Phần 136
Lưu Các mình đầy thương tích khập khiễng bước đi trong một hang động nhỏ, bộ quần áo kim tuyến lấp lánh như ca sĩ của hắn xộc xệch và rách rưới như vừa trải qua một cuộc hỗn chiến.
Vừa đi, Lưu Các vừa cay cú mắng: “Chết tiệt! Chỉ là tổ cấp Úy thôi, sao cuối cùng lại lòi ra một lũ cấp Vương cơ chứ? May là ta phát hiện ra cái hang này. Mà không biết Lương Diệt sao rồi.”
Đột nhiên có một lực hút mạnh mẽ kéo Lưu Các đi, hắn hoảng sợ vội bám tay vào thành hang, sau đó dùng linh lực phá ra một lỗ sâu để nhảy vào, miễn cưỡng chống chịu được lực hút khủng khiếp kia. Trong khi đang nấp, Lưu Các giật mình nhìn thấy một lượng tinh dịch khổng lồ đang chảy như suối theo lực hút.
Mất một lúc sau, lực hút yếu dần rồi mất hẳn, Lưu Các nửa nghi hoặc nửa tò mò, lại thèm khát lượng tinh dịch khổng lồ vừa bị hút đi, hắn chậm rãi lần theo…
Ở một cái hang khác, Dương đang đuổi theo Nguyệt San dưới lực hút cực mạnh, nhờ dùng Ngự Lôi Thuật đạp đất tăng tốc nên cuối cùng Dương cũng đuổi kịp Nguyệt San, nhưng lúc hắn bế được nàng trên tay thì cũng là lúc cả hai bị hút khỏi miệng hang.
Dương rơi vào một gian phòng lớn hình cầu, quanh phòng có nhiều miệng hang tương tự miệng hang đã hút Dương vào. Phía trên cao một thứ giống như cái miệng tròn màu hồng đang há to hút lấy tinh dịch bay ra từ các miệng hang.
Dương cũng bị hút lên cái miệng với Nguyệt San nằm trên tay, hắn kinh hoảng vội với tay bám vào cái miệng để chống lại lực hút.
Trong khi Dương cật lực bám víu, một khối lượng tinh dịch khổng lồ từ miệng hang trào ra và bị hút lên, khối tinh dịch như sữa đặc ập lên người Dương cùng Nguyệt San rồi bị hút sâu lên trên.
Có đến vài đợt tinh dịch như vậy ập vào người Dương trước khi lực hút biến mất, Dương và Nguyệt San rơi xuống dưới.
Dương thở hồng hộc vì mệt và ngộp, rồi sau đó hắn nhìn Nguyệt San, cả người nàng bị phủ một màng tinh dịch trắng đặc sệt. Tinh dịch thấm vào quần áo, khiến trang phục của nàng dính sát vào da thịt lộ ra từng đường cong mê hoặc. Lại nói, gương mặt xinh đẹp cũng phủ đầy tinh dịch, đôi môi hồng thắm làm nhiễu một giọt tinh trắng muốt khiến Dương không giấu nổi cơn thèm muốn hôn vào.
Nguyệt San vẫn còn nửa tỉnh nữa mê, nàng mơ hồ ý thức được tình trạng bản thân và cũng lờ mờ thấy nét mặt dâm đãng của Dương, hai gò má nàng không khỏi ửng lên vì xấu hổ và tức giận.
Cơn tức giận lại khiến huyết áp tăng lên, góp phần đưa chất độc của mối chúa theo máu đi nhanh hơn vào não của Nguyệt San, khiến nàng dần rơi vào hôn mê. Trước khi nhắm lại, đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt San chỉ còn thấy gương mặt dâm tà của Dương.
Trách sao được Dương, hắn vốn không định làm bậy dù đang rất vã, nhưng hắn nghĩ đến ánh mắt phó thác của Hành Kinh, nghĩ đến hình ảnh Nguyệt San liều mình để cứu người yêu, hắn không nỡ ra tay…
Nhưng hắn cũng không nỡ buông tay, nên đành ngắm nhìn thân thể mỹ miều ướt át của Nguyệt San, đồng thời tay hắn cho vào quần mình và bắt đầu thực hiện một thú vui tao nhã thường ngày.
Lúc Dương đang say mê, chợt có một tiếng hét chói tay làm hắn giật mình rút tay khỏi quần.
“Á! Bệnh hoạn!”
Dương nhìn sang phía bên phải hắn, một nhóm năm người xuất hiện trước một trong các cửa hang từ khi nào mà Dương không hề cảm nhận được. Nhóm người này gồm bốn nam một nữ, đều có màu tóc trắng, cùng mặc đồng phục màu trắng, trên ngực áo có thêu hình con bạch xà đang cuộn vỡ một chiếc sọ đầu đẫm máu.
Nhìn năm người tóc trắng áo trắng này, trong đầu Dương không khỏi liên tưởng đến một cái tên, hắn liền tò mò hỏi: “Các người là… bà con của Sùng Hạo? À nhầm, là Bạch Thiên Đường?”
Mặc kệ câu hỏi của Dương, cô gái duy nhất trong năm người, cũng là người phát ra tiếng hét, chỉ tay vào mặt Dương và nói: “Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì ở nơi này vậy? Thật đáng kinh tởm!”
“Làm gì?” Dương biết cô gái nói về hành vi thẩm du của mình vừa rồi, hắn tỉnh rụi vỗ vỗ vào giữa hai chân và nói tỉnh rụi: “Kiến cắn ngứa gãi không được hả?” Nói xong, Dương chợt nhớ rằng kiến trong Địa Tâm Cảnh này có kích thước rất khổng lồ, cảm giác không khỏi thốn lên một cái.
Cô gái tức tối giậm chân: “Ngụy biện! Ngươi làm chuyện đồi bại còn không biết xấu hổ!”
Nói đoạn, nàng đặt ngón tay giữa lên trán, nhắm mắt và thì thầm như cầu kinh: “Cầu mong Đấng Thiên Đường cho phép con thay người rửa sạch những tội lỗi của thế gian…”
Dứt lời, đôi mắt nàng trợn trừng nhìn Dương rồi rít lên một tiếng: “Thanh tẩy!”
Dứt lời, cô gái và ba trong bốn người nam cùng xông về phía Dương, tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm có lưỡi kiếm màu trắng uốn lượn như thân rắn.
Trước thế công của địch, Dương vội bế Nguyệt San và dùng Ngự Lôi Thuật tránh lui.
Nhưng một trong ba người nam đã nhanh chóng chặn đường lui của Dương trong khi hắn bận bế Nguyệt San lên. Kẻ này chờ Dương phóng đến liền vung kiếm chém một nhát.
Trước một kiếm mạnh mẽ, Dương một tay đỡ Nguyệt San, còn cánh tay mang xương chân long liền mọc vảy rồng giơ lên chặn kiếm.
Keng!
Lưỡi kiếm hình rắn chém vào vảy rồng tạo thành một vệt lửa điện sáng lóa, sau đó lưỡi kiếm gãy nát còn tay Dương thì bật ngược về khiến Dương lui lại mấy bước.
Vừa lui lại, Dương liền giậm chân xoay người để kịp thời né được một kiếm khác từ phía sau do cô gái chém đến cổ hắn.
Lúc này, cánh tay mang xương chân long của Dương vừa bị đánh bật trước đó theo thế xoay người cực nhanh của Dương huơ trúng bầu ngực tròn của cô gái, bàn tay hắn theo bản năng bóp nhẹ vào cái thứ mềm mại kia.
“Á!” Cô gái hét lên, đồng thời nàng vừa lùi lại vừa run rẩy chỉ tay vào Dương và ra lệnh: “Thanh tẩy! Thanh tẩy! Đưa hắn về với Đấng Thiên Đường, hy vọng Đấng sẽ đích thân ra tay tẩy rửa sự ô uế cùng cực trong tim hắn!”
Khi cô gái dứt lời, ba tên nam thanh niên đồng loạt xông vào Dương.
Dương kịch liệt chống đỡ, nhưng ba tên này đều cực kỳ lợi hại, thậm chí có thể nói dù chỉ một trong ba tên cũng có thể chiến đấu ngang sức với Dương, hơn nữa Dương còn phải bế Nguyệt San hôn mê trên tay.
Bị đánh túi bụi, Dương muốn bỏ chạy nhưng ba tên này bao vây quá chặt không một kẻ hở, hắn không dám dùng Dạ Hành vì trước đó đã dùng trong trận chiến Vượt Ngục, nếu dùng tiếp thì chắc chắn sẽ bị tê liệt, không thể chạy xa và chịu chết.
Lúc trận chiến đang dây dưa, cô gái thì lùi xa như thể Dương là thứ rác rưởi hôi hám khiến nàng không dám ở gần, còn lại gã thanh niên thứ tư không tham gia chiến đấu, nãy giờ chỉ đứng lạnh lẽo theo dõi, giờ chợt cất bước tiến đến, gã vừa đi vừa nói:
“Không cần phí thời gian với thứ giống loài hạ đẳng này.”
Dứt lời, hắn giơ tay về phía Dương, ngón giữa và ngón trỏ cong vào nhau, trên nơi tiếp xúc của hai ngón tay này hiện ra một cây kim mỏng như vô hình. Rồi hắn búng tay.
Dương nhận ra nguy hiểm, giờ có muốn dùng Dạ Hành cũng không kịp, vì khoảng cách quá gần và cây kim lao đến quá nhanh.
Que kim cắm phập vào cổ Dương, tuy nhiên sẽ không có cảnh Dương ngồi gục xuống rồi phá án như thần không cần mở miệng, chỉ có cơn đau cùng cực từ vết kim đâm theo dòng máu lan khắp cơ thể Dương. Lại là độc, nhưng không phải loại độc như của Hành Kinh, cũng không giống loại độc trên người Nguyệt San, mà Dương có thể mơ hồ nhận ra, độc này giống với loại độc mà Ngân Hà trúng phải.
Dương đau đớn quỳ gục xuống, còn kẻ vừa phóng kim thì bình thản quay lưng đi và nói: “Nếu ngươi chết là do Đấng muốn ngươi về bên người, nếu ngươi sống nghĩa là Đấng cho ngươi thêm cơ hội, dù sống hay chết, hãy biết ơn Đấng Thiên Đường toàn năng vĩ đại.”
Ba gã thanh niên cũng rời đi, còn cô gái nhìn Dương với vẻ không cam lòng, nàng muốn giết Dương, nhưng không thể chống lại quyết định của kẻ kia.
Rồi nàng lại nhìn cô gái xinh đẹp nhớp nhúa đang được Dương ôm chặt trong lòng, nàng liền hỏi gã thanh niên: “Còn con ả kia thì sao?”
Gã thanh niên không hề nhìn lại, chỉ đáp: “Từ đầu cô ta đã hôn mê, chúng ta không thấy cô ta tạo nghiệt nên xem như cô ta vô tội, và Bạch Thiên Đường không giết người vô tội.”
Cuối cùng, cả năm người đều rời đi vào một cửa hang khác.
Dương quỳ trên đất, chất độc khiến hắn cảm thấy cả linh lực, thể lực lẫn ý thức đều dần suy yếu, Dương vừa lấy linh đan giải độc ra uống vào xong thì lại có tiếng chân bước đến, một người bước ra từ một cửa động khác.
Đó là Lưu Các, biệt hiệu Bảnh Công Tử, hiện đang đứng hạng mười ba trên Hùng Vương Bảng, người Dương từng gặp trên chuyến tàu xuống Thế Giới Ngầm cùng với Thiết Công Tử Lương Diệt.
Nhìn thấy Dương đang quỳ ôm Nguyệt San mình dính đầy tinh dịch, Lưu Các không tin vào mắt mình, hắn dụi mắt, nhìn, dụi mắt, nhìn, rồi lại dụi mắt nhìn, đến lần thứ ba mới xác nhận mình không nhìn lầm.
“Nguyệt San!” Lưu Các hô lên rồi chạy đến tung cước đá trúng đầu Dương làm hắn văng vào vách choáng váng, còn gã ôm lấy Nguyệt San, nhìn ngắm khắp cơ thể nàng.
“Nguyệt San, sao nàng ra nông nỗi này?” Lưu Các giọng thương cảm nói.
Hắn vuốt ve gương mặt Nguyệt San và tiếp tục thì thầm: “Ta đã nói rồi! Hành Kinh không xứng với nàng, hắn đâu thể bảo vệ nàng!”
Hắn nâng chiếc cằm thon của nàng và lại nói: “Nhớ lúc ấy, khi ta ngỏ lời yêu nàng, nàng phũ phàng nói rằng ta chỉ xếp hạng mười sáu, thua nàng một hạng thì làm sao có thể bảo vệ nàng.”
“Nhưng giờ thì sao? Ta đánh bại Hành Kinh, giành lấy hạng mười ba một cách xứng đáng, còn kẻ mà nàng muốn trao thân gửi phận kia giờ lại thua nàng một hạng. Kết quả cũng rõ ràng, nếu Hành Kinh bảo vệ được nàng thì sao nàng ra nông nỗi này, bị một tên Mặt Đất hèn mọn cưỡng bức!”
Rồi Lưu Các đưa tay đi dần xuống dưới, vuốt ve khắp cơ thể ướt át mỹ miều của Nguyệt San: “Nhưng đừng lo, đã có ta! Nàng sẽ không tổn thương nữa!”
Tay Lưu Các từ từ tháo từng cúc áo của Nguyệt San, làm lộ ra đôi hồng đào với da thịt trắng ngần rạng rỡ: “Còn vết nhơ của đời nàng, vết nhơ do tên hèn Mặt Đất kia gây ra, ta sẽ giúp nàng che giấu vĩnh viễn…”
Ngón tay gã lướt nhẹ trên da thịt nàng: “Và đời nàng từ đây sẽ có một dấu vết khác, dấu vết lần đầu giữa chúng ta…”
“Buông tay mày ra!” Lúc này Dương gượng dậy sau cơn choáng cố quát lên.
Lưu Các liếc nhìn Dương, sau đó gã âu yếm nựng nhẹ lên má Nguyệt San và thì thầm ngọt ngào: “Ngoan! Chờ ta giải quyết tên Mặt Đất này rồi cùng nàng động phòng.”
Nói xong, Lưu Các đặt Nguyệt San xuống, gã đứng dậy tiến về phía Dương, hai tay cầm hai cây quạt sắc bén.
Trong khi đó, Hùng Thiên Hạ dẫn theo Hành Kinh đã trị sơ vết thương và những Linh Vương khác đi đến cuối đường hầm dưới gian phòng mối chúa. Từ lúc Dương diệt được mối chúa và mối vua, đội quân mối trở nên hoảng loạn và tạo cơ hội cho đội Thiên Hạ lật ngược tình thế, họ tiêu diệt toàn bộ mối cánh và mối lính cấp Vương rồi tiến vào gian phòng mối chúa và phát hiện ra đường hầm.
Khi bọn Hùng Thiên Hạ và Hành Kinh đi đến cửa hang, liền nhìn thấy Lưu Các đang tiến về phía Dương, cũng nghe rõ những gì Lưu Các nói với Dương: “Tao thay mặt Lương Diệt xử lý mày vì tội phản bội đã cướp đi bản thiết kế Truy Ảnh của hắn. Tao cũng thay mặt Hành Kinh trừng trị mày vì tội dâm dê dám động đến Nguyệt San xinh đẹp của tao!”
Lúc này, bọn Hùng Thiên Hạ và Hành Kinh nghe rõ từng chữ Lưu Các nói, lại nhìn thấy Nguyệt San nằm mê man trên đất, cả người ướt đẫm tinh dịch, ngực áo bị phanh ra lộ rõ da thịt nõn nà, Hành Kinh tức giận gầm lên như mãnh thú: “VÕ PHI DƯƠNG!”
Dù bị trọng thương chưa khỏi, Hành Kinh vẫn lao đến túm cổ Dương dí vào vách hang và quát vào mặt hắn: “VÕ PHI DƯƠNG! HÙNG THIÊN HẠ TIN MÀY, TAO TIN MÀY, MÀY NÓI MÀY SẼ MANG NGUYỆT SAN LÀNH LẶN TRỞ RA! VẬY MÀ MÀY DÁM LỢI DỤNG THỜI CƠ GIỞ TRÒ ĐỒI BẠI! MÀY CÓ XỨNG LÀ ĐÀN ÔNG KHÔNG?”
Với chất độc trong khắp cơ thể, Dương mỏi mệt cố gượng sức giải thích: “Mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu…”
Nhưng Lưu Các lập tức cướp lời: “Phải, mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu, hắn còn chưa kịp giở trò thì đã bị ta bắt gặp và ngăn cản.”
Khi chỉ có mình Dương và Nguyệt San ở đây, Lưu Các còn ra vẻ hổ báo, nhưng khi có Hùng Thiên Hạ, Hành Kinh và những Linh Vương khác của Thiên Hạ, Lưu Các vốn đã không còn nhiều linh lực liền chọn cách đẩy thuyền theo nước, dồn mọi tội lỗi sang Dương, còn bản thân hắn sẽ trở thành ân nhân của Nguyệt San, không chừng nhờ vậy Hành Kinh sẽ xí xóa chuyện bị gã và Lương Diệt lập mưu cướp hạng trước khi vào Địa Tâm Cảnh.
Trí tuệ của Lưu Các không tầm thường, gã là một thiên tài được xếp vào Hùng Vương Bảng, và gã biết trí tuệ của Hùng Thiên Hạ cùng Hành Kinh cũng không thể tầm thường, nên gã tiếp tục nói để tăng tính thuyết phục: “Hành Kinh, hẳn là ngươi biết ta thầm yêu Nguyệt San. Cũng vì yêu nàng nên ta mới nỗ lực phấn đấu, cũng vì yêu nàng nên ta mới giành lấy hạng mười ba của ngươi, với hy vọng nàng sẽ chú ý đến ta hơn ngươi.”
Sau đó Lưu Các lắc đầu thở dài: “Nhưng giờ, khi nhìn thấy Nguyệt San mong manh thương tổn, ta mới nhận ra rằng, yêu thương không cần được đáp lại, chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc bình yên là đủ rồi.”
“Nên ta hy vọng ngươi sẽ bảo vệ Nguyệt San cho tốt, đừng khiến nàng tổn thương thêm một lần nào nữa!”
Rồi Lưu Các liếc sang Dương và nói: “Còn con chó này, ta hy vọng các ngươi cho ta tự tay giết hắn, xem như hành động cuối cùng ta làm vì Nguyệt San.”
Lời nói của Lưu Các khiến Hành Kinh bị thuyết phục, hắn buông cổ Dương ra và tiến đến ôm lấy Nguyệt San.
Lúc này, tác dụng gây mê của nọc độc mối chúa dần mất hiệu quả, Nguyệt San mơ hồ tỉnh dậy.
Nhận thấy mình được Hành Kinh ôm trong lòng, rồi nhận ra ngực áo mình bị tháo tung, Nguyệt San nhớ lại gương mặt dâm tà của Dương trước khi nàng hôn mê, rồi nàng thấy Dương, liền hoảng sợ run rẩy hỏi: “Võ Phi Dương! Ngươi đã làm gì ta?”
Dương câm lặng, đến mức này thì hắn hiểu rằng, có nói gì cũng không ai tin nữa…