Phần 152
Dương bị trói chặt trên một chiếc bàn đá, bốn bên là bốn bá vương trùng cấp đế khống chế tứ chi hắn, lại thêm một bá vương trùng cấp Chúa Tể có hình dạng gần giống con người đang cầm lưỡi liềm kê vào cổ Dương.
Một bá vương trùng khác đang mài một lưỡi dao nhỏ sắc lẹm.
“Đừng! Đừng! Đây chỉ là mơ thôi, chỉ là tác giả viết bừa thôi!” Dương hoảng sợ toát mồ hôi ướt người khi nghe tiếng dao mài xoèn xoẹt.
Mài dao xong, bá vương trùng vạch quần Dương ra, chỉ vào con sâu to giữa hai chân hắn và nói: “Là chỗ này đúng không?”
Gã Chúa Tể gật đầu.
“Không! Đừng! Ta là main! Là main đó!”
“Là main thì to à?” Trong đầu Dương chợt có tiếng nói đáp lại, nghe hệt như giọng gã bán sách đẹp trai nghiêng thành từng hại hắn bị liệt dương khi còn nhỏ.
Bá vương trùng kê dao vào con sâu nhỏ của Dương, cứa mạnh một cái dứt khoát.
“Oé!” Dương hét lên thảm thiết.
Hắn ước gì chỉ là mơ, nhưng không, là thật, nữ hoàng sai người thiến hắn.
Nguyên do vì đâu?
…
Sợ hãi và ghê tởm là hai trong những cảm xúc tiêu cực phổ biến nhất của con người. Côn trùng là một trong những thứ khiến nhiều người sợ và ghê tởm nhất, nỗi sợ này có như bẩm sinh, sợ mà không chắc chắn nguyên do khiến mình sợ, khiến mình ghê tởm.
Khi Dương đang mải mê ngắm nhìn theo cặp mông tròn lẳn, nữ hoàng chợt dừng bước, quay lại nhìn Dương.
Hai đôi mắt chạm vào nhau, trong mắt Dương là một thiếu nữ có gương mặt tinh xảo tuyệt trần, đôi mắt to tròn dưới làn mi thanh mảnh, môi xinh hồng thắm, chiếc mũi nhỏ thon, nàng đẹp không thua kém gì những mỹ nhân cũng ở độ tuổi 18 như Diễm My, Như Nguyệt, Thiên Kim, Ngân Hà, Thục Trinh…
Điều đặc biệt ở đây là Dương thấy nàng có ánh mắt hồn nhiên trong sáng không vướng chút bụi trần.
Vừa nhìn nhau được vài giây, nữ hoàng vội thụt lùi mấy bước, nàng giơ cánh tay trắng ngần chỉ vào Dương và hỏi: “Uây! Con gì kinh thế?”
Bá vương trùng cấp đế cung kính cúi chào nữ hoàng rồi đáp: “Thưa nữ hoàng, đây cũng là con người, hắn muốn gặp nữ hoàng.”
“Cũng là con người? Sao không giống lắm? Xùy! Xùy! Tránh xa ta ra đồ con người hôi hám gớm ghiếc!” Nữ hoàng xua tay đuổi Dương như đuổi một con gián, mà sự thực nàng nàng nhìn Dương bằng ánh mắt kinh tởm và đề phòng như nhìn một con gián.
Trái lại, Dương nhìn nữ hoàng như chết mê chết mệt, ngoài gương mặt đẹp cùng ánh mắt hồn nhiên, dưới cái cổ thon trắng ngần là một làn vai mỏng manh tinh tế, hai bầu ngực no tròn không quá to cũng không hề nhỏ cứ xinh xắn khẽ đong đưa dưới lớp vải tơ nhện mượt mà, tạo cho người ta cơn thèm khát chỉ muốn lập tức bắt lấy và ngấu nghiến.
Nữ hoàng không có một chút gì giống bá vương trùng, nàng là bá vương trùng đầu tiên tiến hóa thành dạng người.
Khi ba hòn đá vẫn còn trong tổ bá vương trùng. Không biết có phải do tác động của ba hòn đá hay không, bá vương trùng phát triển và tiến hóa nhanh hơn nhiều so với các loài côn khác trong Địa Tâm Cảnh.
Chuyện xảy ra vào gần ngàn năm trước, nữ hoàng đời trước sinh ra một ấu trùng kỳ lạ, ấu trùng này có hình dạng giống một bé gái sơ sinh loài người.
Đó cũng là lúc cuộc đại chiến giữa bá vương trùng tộc hùng mạnh và quân đội triều Lý xảy ra.
Để duy trì nòi giống, nữ hoàng đời trước cử người mang một số ấu trùng đi ẩn nấp, chờ thời cơ gây dựng lại tổ, trong những ấu trùng này, ấu trùng hình người được nữ hoàng đời trước chỉ định làm nữ hoàng đời tiếp theo, nắm giữ mọi quyền lực của bá vương trùng tộc.
Cũng như đa số các loài côn trùng sống thành đàn khác, các đời nữ hoàng bá vương trùng tộc sẽ đảm nhận vai trò sinh sản, nhưng nữ hoàng đời này lại khác, nàng dường như không muốn sinh sản.
Nhưng bá vương trùng phải sinh sản để duy trì nòi giống, vậy nên tân nữ hoàng phá lệ cho phép tất cả bá vương trùng kết hôn và sinh sản với nhau.
Ngàn năm trôi qua, mang dạng tiến hóa cao hơn đồng loại, nữ hoàng tu luyện vượt xa các bá vương trùng khác nhưng vẫn giữ mãi hình dạng thiếu nữ mười tám…
“Con người này là con đực hay con cái vậy?” Xua đuổi Dương một hồi, nữ hoàng chợt quay sang hỏi bá vương trùng cấp đế.
“Ta là con cái! Ta là con cái!” Thấy nữ hoàng ghê tởm mình, nghĩ nguyên nhân có thể một phần là vì khác giới tính, Dương vội vàng nói.
Nữ hoàng chu môi phất tay nói: “Con cái hả, lôi đi chém đi, ta cần con đực cơ!”
“Ặc! Nói lộn nói lại, ta là đực đó! Thề luôn! Không tin cởi quần ra xem!”
Nữ hoàng gật gù: “Đực hả? Vậy thì không chém nữa, thiến thôi!”
Nghe như đùa nhưng là thật, Dương quay đầu bỏ chạy, nhưng nữ hoàng phản xạ cực nhanh, nàng lướt đến gạt chân nhanh đến nỗi Dương không kịp né, vấp ngã sấp mặt.
“Trùng Tứ!” Gạt Dương ngã xuống, nữ hoàng hô lên, ngay lập tức một bá vương trùng cấp Chúa Tể tên là Trùng Tứ bay vèo đến, cùng năm bá vương trùng cấp Đế khóa chặt Dương.
Không thèm nhìn Dương cái nào nữa, nữ hoàng vừa quay đi vừa nói: “Thiến hắn rồi mang vào phòng để ta tra khảo, chống cự cứ giết!”
Kết quả là Dương bị thiến rồi bị đẩy vào một gian phòng lộng lẫy như phòng ngủ của vua chúa, giữa phòng là một chiếc giường tròn lớn và êm ái kết bằng tơ.
Vừa vào phòng, Dương lập tức lấy đoạn bị cắt đứt ra, dùng sinh mệnh lực thuần khiết của mình để nối lành lại như chưa có gì xảy ra, tuy nhiên cảm giác đáng sợ vẫn còn dư âm trong ký ức. Thật ra Dương biết khả năng chữa lành mạnh mẽ của mình nên mới chấp nhận bị thiến, còn nếu hắn không chấp nhận, liều mạng chiến đấu dù có may mắn đánh bại một hai Chúa Tể thì cũng khó mà chạy thoát với lực lượng bá vương trùng đông đảo còn lại.
Ngoài ở lại vì biết khó thoát, Dương còn ở lại vì lời khẩn cầu của âm binh bá vương trùng, và vì tò mò về nữ hoàng.
Chữa lành con ấu trùng của mình, Dương tiện tay dùng Huyết Ảnh Yêu Hỏa đốt sạch vết máu còn vương lại trên người, sau đó tò mò nhìn về cuối gian phòng, nơi có một bức màn vải mỏng.
Bên kia bức màn thấp thoáng bóng dáng một người đang tắm rửa.
Còn ai ngoài nữ hoàng xinh đẹp tuyệt thế?
Nàng chợt vu vơ cất tiếng hát hồn nhiên và trong trẻo.
Dương thoáng cảm thấy si mê, thoáng cảm thấy lo lắng cho nàng, vị nữ hoàng không hề biết nguy hiểm diệt tộc đang ập đến, tuy lực lượng của Trịnh Thiên Minh thua xa quân đội triều Lý ngàn năm trước, nhưng bá vương trùng tộc hiện tại cũng chỉ bằng một góc khi xưa.
Tắm xong, nữ hoàng rời hồ nước, lau khô cơ thể, sau đó nàng quấn khăn tạm che đi thân thể mỹ miều rồi vén màn bước ra.
Nước miếng từ mồm Dương ứa ra như trẻ con chơi trò ngậm nước khi hắn nhìn thấy nữ hoàng, trên là nửa đôi bầu ngực, dưới là toàn bộ cặp đùi, giữa là khăn tắm, quyến rũ vô ngần.
Nữ hoàng vẫn hồn nhiên không biết những gì trong đầu Dương đang nghĩ, nàng nhìn về phía hắn rồi bịt mũi nói: “Hôi quá! Đi tắm đi!”
Người Dương đúng là toàn mùi mồ hôi và máu, mỹ nhân quấn khăn bảo mình đi tắm, tất nhiên ai cũng sẽ nghĩ đến cảnh kia, lập tức Dương lao thẳng vào hồ, vừa tắm rửa vừa nghĩ đến những tư thế chinh phục nữ hoàng.
Dương tắm xong, bước lên dùng Huyết Ảnh Yêu Hỏa làm khô cơ thể, chưa kịp mặc quần áo thì đã thấy nữ hoàng tò mò thò đầu qua rèm nhìn hắn.
Nàng đặc biệt chú ý sau mông Dương, sau đó gật gù: “Thiến tốt lắm, không còn sót lại chút dấu vết nào!”
Bộ phận sinh dục của bá vương trùng đực là cái đuôi giống đuôi bọ cạp, nữ hoàng tưởng Dương cũng thế nên chỉ nhìn sau mông mà không biết con sâu nhỏ phía trước mới là nơi cần thiến, đã thiến và đã nối lại.
Thấy Dương định mặc lại quần áo, nữ hoàng xua tay: “Đừng mặc, vào đây, nhanh lên ta muốn lắm rồi!”
Dương tròn xoe mắt nhìn nữ hoàng, chẳng lẽ với vẻ ngoài hồn nhiên trong sáng kia, bên trong nàng là một dâm nữ khát tình cực độ?
Bị cơn hứng tình làm cho mụ mị, Dương lập tức lao vào, định sẽ ôm nữ hoàng đè lên giường để làm ra một cú phủ đầu cực kỳ ấn tượng, nhưng khi hắn lao đến, nữ hoàng phản xạ cực nhanh giơ một chân lên đạp thẳng vào mặt hắn, khiến hắn văng vào tường.
“Tránh xa ta ra đồ con người kinh tởm!” Nữ hoàng tức giận quát, đối với nàng thì khi Dương lao đến cũng đáng ghê tởm như khi người ta thấy một con gián vỗ cánh bay về phía mình.
Ăn đạp, nhưng đổi lại Dương cũng được thoáng thấy khung cảnh bồng lai khi chân nữ hoàng giơ lên.
“Uây! Con gì đây?” Khi Dương đập lưng vào tường, con ấu trùng đang căng cứng giữa hai chân hắn lộ ra trước mắt nữ hoàng.
Tò mò, nữ hoàng tiến gần lại, hai nhúm tóc trên đầu nàng duỗi cao lên trông như hai sợi râu côn trùng, hai nhúm tóc này tò mò chạm nhẹ vào đầu khấc của Dương khiến nó giật nhẹ một cái.
Tưởng ấu trùng của Dương hất đấu khiêu khích mình, nữ hoàng hất cằm khiêu khích lại: “A! Dám kênh với ta à? Cho ngươi biết Bạch Điệp này cóc ngán đứa nào nha!”
Nhìn nữ hoàng của tộc bá vương trùng hùng mạnh đi cãi nhau với dương vật của mình, Dương chỉ biết cười khổ.
“Lại còn dám nhìn đểu ta?” Bạch Điệp trừng mắt nhìn vào cái lỗ nhỏ ở đầu dương vật, nàng tưởng đây là con mắt của nó đang nhìn nàng, vậy nên nàng trừng mắt nhìn lại.
Nhìn được một lúc, tựa như có một cảm giác mê hoặc dâng lên, Bạch Điệp vô thức nhắm hờ mắt kê mũi ngửi lấy mùi hương trên ấu trùng của Dương. Một cảm giác đê mê khó hiểu dâng lên trong Bạch Điệp khi mùi nam hương lan vào mũi nàng, khiến cho nàng như con nghiện càng lúc càng áp môi mũi sát vào ấu trùng của Dương trong khi nó càng lúc càng ngẩng cao vì kích thích.
Chạm khẽ, môi và mũi nàng chạm khẽ vào cái thứ nóng cứng kia, một cảm giác đê mê lan tỏa trong cả Dương lẫn Bạch Điệp. Không hiểu vì lý do gì, dường như cái chạm này đã đánh thức bản năng yên ngủ trong nàng suốt ngàn năm qua, bản năng duy trì nói giống.
Đang đê mê, Bạch Điệp mở mắt ra và phát hiện Dương đang chăm chú nhìn mình, nàng vội lui ra và hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đây là con gì vậy?”
Dương sợ bị thiến lần nữa nên chỉ đáp một nửa sự thật: “Đây là… Chỗ chỉ dùng để đi tiểu…”
Bạch Điệp ngạc nhiên: “Chỗ đi tiểu mà hấp dẫn quá vậy? Nhìn cả người ngươi chỗ nào cũng kinh tởm, chỉ có chỗ này là coi được một chút, hay là… cho ta đi!”
“Được thôi!” Dương gài kèo: “Nhưng để cho đi thứ này thì cần trải qua một nghi thức gọi là động phòng.”
“Đừng lừa ta, chỉ có vợ chồng mới động phòng!” Bạch Điệp bĩu môi khinh bỉ nói. Sau đó nàng tò mò hỏi: “Mà… nói ta nghe xem con người động phòng bằng cách nào?”