Phần 16
Giữa vòng vây linh thú mạnh mẽ từ cấp Vương cho đến cấp Đế, mười tù binh run sợ như heo chờ giết mổ, vài người trong lòng không ngừng cầu nguyện một kỳ tích xuất hiện để được giải phóng, vài người khác thì không ngừng chửi mắng Lý Hữu Thực, kẻ đã dẫn bọn họ vào đường cùng này.
Chợt họ thấy Đế Băng di chuyển rồi khuất sau rậm cây, sau đó đến lượt Bạch Đế cũng di chuyển, rồi có tiếng Bạch Đế gầm lên, rồi có tiếng chiến đấu kịch liệt trong rừng cây.
Các tù binh lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chợt có một bóng trắng bay đến rồi trượt một đường dài trên mặt đất, sau đó người này gượng dậy và lập tức lao đi.
Đám tù binh kinh ngạc: “Đó là Bạch Long Bá Vương Sùng Hạo!”
Không lâu sau, có tiếng Sùng Hạo bực tức mắng: “Tên Hoài bão khốn kiếp! Sao lại đánh ta!”
Đám tù binh từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ: “Có cả Nguyễn Hoài Bão? Chúng ta được cứu rồi!”
Chợt một luồng băng lạnh buốt lướt qua khiến hàng chục linh thú cấp Vương đang bao vây vòng ngoài đóng thành băng đá, vài con trong số này không kịp phòng bị nên trực tiếp tử vong.
Lang Đế phát hiện nên kịp thời tránh luồng băng của Đế Băng, gã sói khổng lồ tru lên rồi xông đến tấn công Đế Băng.
Lang Đế xông đến mà không hề biết Dương và Long Hiện đang giăng sẵn một cái bẫy…
Khi Lang Đế đến gần Đế Băng, chợt một bóng đen lao ra cản đường, bóng đen này lộ ra hình dạng giống hệt Lang Đế nhưng có kích thước nhỏ hơn, là một Chiến Lang Nhân cấp Vương, hậu duệ của Lang Đế.
Bị con cháu cản đường, Lang Đế gầm gừ xua đuổi, nhưng không ngờ Chiến Lang Nhân cấp Vương không những không tránh mà còn xông lên tấn công Lang Đế. Đây là một trong những thú Vương bị chết bởi băng của Đế Băng và được Dương dùng Ngự Tử Thuật gọi dậy.
Nghĩ là con cháu mình tạo phản, Lang Đế vô cùng tức giận tung một đòn cực mạnh xé xác Chiến Lang Nhân cấp Vương thành nhiều mảnh, ngay lúc này thì Dương hô to, ra hiệu cho Đế Băng đã chuẩn bị sẵn tung đòn toàn lực đóng băng cơ thể Lang Đế.
Khi cơ thể Lang Đế bị đóng băng, Ngạo Thế thánh thương đang xoáy mạnh trước người Long Hiện cũng được kích hoạt, bắn thẳng vào tim Lang Đế.
Nhờ hấp thu dị băng từ Dương, Đế Băng hiện tại đã mạnh hơn hẳn so với Lang Đế, lại tấn công bất ngờ và toàn lực nên ảnh hưởng của băng lên cơ thể và linh hồn Lang Đế vượt xa bình thường, tuy chưa đủ để trực tiếp giết chết Lang Đế nhưng dư sức khiến Lang Đế bất động cả về thể xác lẫn linh hồn, vậy nên dù chỉ là một ngọn thánh thương kết hợp sức mạnh của Linh Tướng như Long Hiện vẫn có khả năng đâm xuyên tim Lang Đế.
Tuy nhiên, chỉ là “có khả năng”.
Lúc ngọn thương Ngạo Thế xuyên qua lồng ngực Lang Đế, chuẩn bị chạm vào trái tim thì đột nhiên Chiến Thần trụ của Bạch Đế bị Hoài Bão đánh văng bay thẳng vào người Lang Đế, Lang Đế văng đi, băng nứt vỡ và thánh thương Ngạo Thế cũng lạc hướng đâm trượt khỏi tim Lang Đế.
“Chết tiệt!” Dương và Long Hiện cùng tiếc nuối mắng.
Lang Đế đang gượng dậy, Dương vội quay sang gọi Đế Băng: “Tranh thủ lúc này, làm lại…”
Nhưng Đế Băng mang cơ thể và linh lực suy yếu sau khi chịu cực hình từ Mạc Kính Vũ, đòn vừa rồi đã là cực hạn của nàng lúc này, khi Dương quay qua thì cô bé đã gục xuống.
Lúc này Lang Đế cũng tỉnh dậy và tức giận tung một cú vả trời giáng vào người Đế Băng.
Đế Băng nhìn bàn tay sói, nàng biết nếu trúng đòn này, cơ thể nàng sẽ văng xa, sẽ tan nát thành trăm thành ngàn mảnh, và nàng không còn đủ linh lực để tự tái tạo…
Nhưng chợt có một người chạy đến, là gã đã dùng dị băng tinh thạch dụ dỗ nàng, là gã đã cụt tay trong lúc tìm cách giải thoát nàng, hắn chạy đến, đưa lưng về phía bàn tay Lang Đế, một tay ôm lấy nàng, rồi cơ thể hắn biến đổi ngay khi bàn tay của Lang Đế vỗ vào lưng hắn.
BINH!
“HỮU THỰC!” Long Hiện gầm lên, lúc Dương vận Tiên Long hóa thì bàn tay khổng lồ của Lang Đế đã che khuất cơ thể hắn nên Long Hiện không phát hiện ra, chỉ kịp thấy Hữu Thực và Đế Băng bị cú vỗ đánh lao đi như một mũi tên trong bóng đêm. Một Linh Tướng chịu đòn của một Linh Đế, thật sự không còn hi vọng.
Đáng lẽ phải vui vì tình địch đã chết, nhưng Long Hiện không cảm thấy chút vui vẻ nào, một phần vì hắn sợ Thiên Ý biết rằng Hữu Thực đã chết trước mặt hắn, một phần vì trong thâm tâm hắn đã xem Hữu Thực là chiến hữu, là bạn bè, bởi Hữu Thực là một trong rất rất ít người đối xử với hắn không chút câu nệ…
“KHỐN KIẾP!” Long Hiện gầm lên giận dữ, cơ thể hắn Long hóa, Ngạo Thế thánh thương thoát khỏi lớp vải băng và quay về bên tay hắn, một trong 2 chiếc vảy của Long Ẩn trên vai hắn cũng bắt đầu đổi màu. Long Ngạo xông lên điên cuồng tấn công Lang Đế…
Lúc này, ở một khu vực gần đó, Bảo Ngọc và Thiên Ảnh sau khi trốn ra khỏi hoàng cung của Mạc Kính Vũ đã rong ruổi đi tìm Dương.
Bay là đà trên mặt đất, Bảo Ngọc vừa bay vừa dụi mắt khóc thút thít: “Híc híc… Papa ở đâu, đến đây ngay đi, Bảo Ngọc hứa sẽ cho papa hôn mà… Híc…”
Ngay khi Bảo Ngọc dứt câu, một khối lớn từ trên trời rơi xuống, va vào thân cây rồi dội ra, nằm ngay trước mặt cô bé, là Dương và Đế Băng.
Nén đau, Dương nhìn Bảo Ngọc và gượng cười: “Hà… Hình như Bảo Ngọc vừa nhắc đến ta hả?”
Thấy Dương hiện ra trước mắt, Bảo Ngọc khó tin dụi mắt rồi nhìn lại, sau đó nức nỡ bay đến ôm mặt Dương: “Papa!”
Dương đỡ Đế Băng ngồi dậy, cô bé tuy không bị thương tổn nhưng lúc này đã hôn mê, lý do là vì lúc Lang Đế vỗ đến, Dương ngoài Tiên Long hóa và kích hoạt toàn lực của Phù Đổng Thiên Vương giáp, còn có Đế Băng vắt kiệt sức tạo ra một lớp băng dày bảo vệ lưng hắn, nhờ vậy mà Dương chỉ bị thương nhẹ và văng xa chứ không đến mức chết chắc như Long Ngạo tưởng.
Chợt Thiên Ảnh chạy đến cắn tay Dương, Dương đau đớn chụp lấy con thú và phát hiện ra hai chiếc nhẫn của hắn đang được cột trên cổ Thiên Ảnh, liền mừng rỡ lấy ra và mang nhẫn vào tay phải.
Dương tưởng mục đích của Thiên Ảnh là trả nhẫn cho mình nên sau đó chỉ xoa đầu cảm ơn, nhưng Thiên Ảnh tiếp tục cắn hắn một cái và kêu ré lên.
Dương ngạc nhiên hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
“Chích chịch!”
“Hả? Ai chịch ngươi?” Dương tròn mắt.
Bảo Ngọc vội giải thích: “Chủ nhân của Thiên Ảnh đang bị giam ở một nơi, Thiên Ảnh muốn pa pa đi cứu chủ nhân.”
“A? Chủ nhân của Thiên Ảnh cũng ở đây?”
Bảo Ngọc gật đầu: “Dạ, trong một cái hồ dung nham, chủ nhân của Thiên Ảnh rất kỳ lạ, hình dáng giống như một quả tim màu đen, lại còn biết làm cho xung quanh trở nên tối đen…”
“Một trái tim, tối đen?”
“Dạ! Cứ luôn mồm gọi một người tên là Minh Châu…”
Dương gật gù: “Vậy sao? Minh Châu? Tên này sao cảm thấy quen quen…”
Bảo Ngọc chỉ về hướng hoàng cung của Mạc Kính Vũ và nói: “Ở nơi đó, trong một nơi toàn là vàng…”
“Toàn là vàng? Doanh trại phe Mạc? Nơi của gã Chúa Tể? Ặc! Làm sao vào đó được?”
“Chít chít…” Thiên Ảnh ré lên, lần đầu Dương thấy con thú này nhìn mình bằng ánh mắt cầu xin.
“Được… được… ta sẽ tìm cách cứu chủ ngươi…” Dương vỗ về con thú nhỏ, sau đó quay sang phát hiện Đế Băng đang dần tỉnh dậy, liền lấy ra 3 viên băng thú hồn tâm, là toàn bộ số còn lại trong nhẫn của hắn ra đút vào miệng Đế Băng.
Mắt còn chưa mở, nhưng có thức ăn ngon trong miệng nên Đế Băng nhiệt tình nhai rồi nuốt sạch vào bụng, sau đó nhả khói và mở hờ đôi mắt.
“Ổn chứ?” Dương hỏi.
Đế Băng gật đầu, nàng chỉ kiệt sức chứ không bị gì nghiêm trọng, chỉ cần thời gian để khôi phục.
“Vậy ngươi tạm thời nghỉ ở đây, ta đi xem tình hình ngoài kia nhé.”
Đế Băng lắc đầu, ý muốn bảo Dương không nên đi vì quá nguy hiểm, Dương hiểu, nên hắn đưa tay xoa đầu trấn an cô bé rồi mang theo Bảo Ngọc và Thiên Ảnh Dị Thú, vỗ cánh bay vào vùng chiến sự.
…
Ở một khu vực khác, nơi màn đêm yên tỉnh đột nhiên xuất hiện một khe sáng kỳ lạ, khe sáng này mở rộng và hiện ra một người áo đen, người này bước qua khe sáng, quay đầu nhìn lại bên kia, nơi hàng chục Linh Vương đang đứng trong Vong Linh điện.
Khi người áo đen bước qua cửa thành công để đến chiến trường Địa, vài Linh Vương khác cũng e dè bước đến, nhưng chưa kịp qua cửa thì đột nhiên kẻ áo đen đưa tay chỉ vào bệ đá, sau đó một thanh kiếm đen như tạo thành từ bóng đối bắn đến, đâm vào bệ đá nạp linh lực, cửa cũng đóng lại ngay lập tức, không ai qua được nữa.
Người áo đen quay đầu, trên vai hắn chợt xuất hiện một con quạ đen, đen hơn cả bóng tối xung quanh, con quạ vỗ cánh bay về hướng doanh trại phe Mạc, cũng là hoàng cung của Mạc Kính Vũ, gã áo đen cũng vội vã chạy theo…
…
Ở khu vực tù bình, trận chiến đang diễn ra quyết liệt, kết hợp chút Thần lực với một trong 32 siêu cấp thánh bảo Ngạo Thế, Long Ngạo đang điên cuồng ăn miếng trả miếng với Lang Đế, người hắn trải đầy thương tích nhưng Lang Đế cũng đổ máu vài nơi, nhưng Long Ngạo tạm thời không thể dùng Long Ngâm nên càng lúc càng yếu thế trước Lang Đế.
Phía khác, Hoài Bão đã sớm dùng đến Ma lực của sư phụ hắn, linh hoạt tránh né những đòn công kích hung bạo của Bạch Đế, còn Sùng Hạo sau một lần xông vào và bị Hoài Bão đá văng ra, cay cú mắng: “Tên khốn! Sao cứ đánh ta hoài vậy!”
Hoài Bão nghiến răng mắng: “Ngươi thôi cản trở ta được không?”
Sùng Hạo đang bực dọc vì không thể phá tầng phong hồn xích thứ 3, lại liên tục bị Hoài Bão đuổi ra nên quát: “Ta sẽ không cản trở, ngược lại còn thay ngươi hạ con khỉ này nếu ngươi chịu bị đánh trọng thương để ta xông vào cứu!”
Hoài Bão trừng mắt: “Ta đâu có ngu?”
BINH!
Trong lúc phân tâm, Hoài Bão lãnh trọn một đấm khổng lồ của Bạch Đế, cả người văng thẳng vào vị trí nhóm tù binh.
Bạch Đế đắc thủ nhưng không buông tha, giậm chân ầm một cái rồi nhảy về phía Hoài Bão, khiến đám tù binh sợ hãi chạy tán loạn…
ẦM!
Bạch Đế tiếp đất gây ra một cơn địa chấn khủng khiếp, nó nhìn Hoài Bão đang nằm trên mặt đất rồi tung đấm…
Chợt có một bóng nửa trắng nữa đỏ thần tốc lướt đến, Sùng Hạo thành công tạm thời phá 3 tầng xích, Xích Vũ Bạch Long hiện thân bên cạnh Hoài Bão, Thuận Thiên thần kiếm giương lên đâm thẳng vào nắm đấm của Bạch Đế khiến con khỉ khổng lồ này đau đớn thu tay lui lại. Sùng Hạo liền vỗ cánh đuổi theo.
Cũng trong lúc này, Long Ngạo bị Lang Đế đánh bật và chuẩn bị đón nhận một cú cào vuốt chết người, chợt từ trong rừng cây, một cột sáng khổng lồ màu đỏ và đen bắn thẳng vào tay Lang Đế, tia sáng bật lên nhưng Lang Đế cũng vì giật mình mà đánh trượt mục tiêu.
Đám tù binh đang lo lắng cho Long Ngạo, khi nhìn thấy tia hỏa lôi mạnh mẽ liền mừng rỡ la to: “Hắc Vũ Tiên Long cũng đến rồi!”
Đúng vậy, từ trong rừng cây, một bóng đen vỗ cánh bay đến, Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương xuất hiện, tay trái bọc trong Hắc Kim Thánh Khải, trên vai vác khẩu Truy Ảnh Cuồng Pháo.
Dương nhe răng cười vẫy tay chào Long Ngạo: “Long Ngạo! Đã lâu không gặp!”
Sau đó Dương nhìn về phía Hoài Bão, trên lưng mang Vô Sắc Tiên Vũ nhưng khuôn mặt vẫn là mặt giả dạng Vũ Lôi Phong. Dương ngạc nhiên: “Ủa Sùng Hạo? Ngươi cũng có cánh giống cánh thằng Bão à?”
Hoài Bão cười lạnh và xé lớp mặt nạ ra: “Hừ! Vẫn còn giả ngơ sao!”
Dương trợn mắt: “Hả? Ngươi là Hoài Bão? Vũ Lôi Phong là Hoài Bão chứ không phải Sùng Hạo? Vậy thằng Âu Bạch kia là Sùng Hạo chứ không phải Hoài Bão? Ủa? Chết mẹ vậy mình là thằng nào?”