Phần 168
Bị Lam Ngân Thần Lôi giáng một đòn chí mạng vào mồm khi chỉ cách khoảnh khắc đột phá thành Chiến Hoàng trong gang tấc, Dương choáng váng bật ra rồi rơi xuống mặt đất, giống như một trò hề.
Khi người ta đang cười cợt, đang thất vọng, đang chờ đợi, đột nhiên trên bầu trời liên tục nhá lên những tia sét màu xanh bạc kèm theo tiếng nổ rền vang.
Những tia sét bắn thẳng vào vị trí trung tâm trên không trung Địa Tâm Cảnh, sau những tiếng sét là gió bão nổi lên, mặt đất rung chuyển.
Rồi một thứ gì đó va vào chiếc lồng bảo vệ tổ bá vương trùng và rơi xuống mặt đất, là một người.
“Kiều Vô Song?” Hoài Bão liền nhận ra người vừa rơi xuống, nhưng hắn không biết là cơ thể Kiều Vô Song, Thiên Hương Tiểu Thư của Thiên Ý lâu, cũng chính là cơ thể Thiên Hương, hiện tại lại mang linh hồn của Lam Ngân.
Vân Phi cũng kinh dị nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần đã bị thương không nhẹ, cùng với Hoài Bão, Vân Phi đã chứng kiến sức mạnh nghịch thiên mang cả Phong lẫn Lôi của cô gái, vậy mà nàng lại bị cái gì làm cho trọng thương như thế này?
Đáp án có ngay sau đó, một người khác từ trên cao chân đạp từng làn gió bước xuống.
“Triệu Nhị?” Lần này đến lượt Sùng Hạo nhận ra cô gái, nhưng cũng như Hoài Bão, Sùng Hạo không biết cơ thể Triệu Nhị, là Lung Linh Công Chúa của Hà thành, cũng là Lam Ngân, hiện tại đang mang linh hồn của Thiên Hương.
Thiên Hương bước từng bước đến vị trí của Lam Ngân.
Trong cuộc chiến gần ba mươi năm trước, Thiên Hương tìm cách dung hợp linh hồn với Lam Ngân nhưng thất bại, sau đó cả hai có một mối liên kết kỳ lạ giữa hai linh hồn và hai cơ thể, họ có thể hoán đổi thân xác và sử dụng sức mạnh của nhau. Nhưng Lôi Phong đối lập, mối liên kết này tạo ra một tai họa ngầm trong linh hồn hai người, càng để lâu, sự xung đột giữa Thần Lôi và Thần Phong càng có nguy cơ bùng phát và khiến cả linh hồn của Thiên Hương lẫn Lam Ngân cùng bị hủy diệt.
Và khả năng áp chế Thần lực trong Địa Tâm Cảnh là cơ hội trấn áp mối họa này, đồng thời cũng là nơi có sức mạnh mà Thiên Hương cần có, sức mạnh của chiếc kén.
Sau thời gian dài chờ đợi dưới thân phận Kiều Vô Song và sống nhờ ở Thiên Ý Lâu của tiên hậu Thiên Như Ý. Địa Tâm Cảnh cuối cùng cũng đến lúc khai mở.
Thiên Hương lập ra kế hoạch lợi dụng Dương, dẫn dắt Dương nảy sinh vấn đề với thiên tài giả kim Lương Thiên Kim. Trong cuộc so tài giả kim, Thiên Kim kêu ngạo sáng tạo ra Bán Thần Bảo dẫn động Thần Lôi Thẩm Định khiến Lam Ngân tỉnh giấc sau phần lớn thời gian mất trí nhớ với thân phận công chúa Lý Lung Linh.
Vừa thức tỉnh, cảm nhận được Thiên Hương Thần Phong trong Dương, kẻ mà nàng khi mất trí từng thầm thương trộm nhớ và cũng từng khiến nàng tan nát con tim, Lam Ngân nổi giận giáng hết Thần Lôi vào Dương, và đây là bẫy của Thiên Hương.
Cướp lấy một lượng Thần Lôi khổng lồ, sở hữu sức mạnh của chiếc kén, dưới sự áp chế của Địa Tâm Cảnh, đây là ba điều kiện cần thiết để Thiên Hương hoàn tất quá trình dung hợp linh hồn còn dang dở, biến linh hồn của nàng và Lam Ngân thành linh hồn song sinh của nhau.
Dùng sức gió để nâng Lam Ngân đứng dậy, Thiên Hương tiến đến đứng đối diện, hai tay Thiên Hương nắm hai tay Lam Ngân, gió thổi, sấm giật khắp xung quanh khi hai người chạm nhau.
Những sợi tơ màu đỏ tía trên cơ thể Thiên Hương dần tìm sang bám lên cơ thể Lam Ngân.
Quá trình này sẽ kéo dài và tiêu hao nhiều linh lực, cho nên Thiên Hương lúc còn trong kén đã điều động những sợi tơ từ nhỏ đến lớn hấp thu linh lực từ mọi sinh vật trong Địa Tâm Cảnh.
Riêng tổ bá vương trùng, nơi có nhiều linh hồn mạnh mẽ lại được bảo vệ an toàn. Nhưng giờ thì lớp bảo vệ của ba hòn đá đã vô dụng.
Hàng ngàn sợi tơ bay ra từ cơ thể Thiên Hương và tìm đến đâm vào cơ thể của bất cứ người nào có mặt.
Những kẻ bị sợi tơ đâm vào và trói chặt, bị sợi tơ từ từ hút lấy linh lực cho đến khi cạn kiệt.
Những kẻ chưa bị thì bỏ chạy tán loạn.
Chỉ có một số ít kẻ tỉnh táo hiểu rằng cần phải diệt trừ Thiên Hương mới có con đường thoát thân.
Tên Chúa Tể cụt tay trước đó đánh với Bạch Điệp, bị Bạch Điệp hành cho tan tác, sau đó gã đã hóa thành một con Quỷ ghê rợn để đánh ngang ngửa với Bạch Điệp. Hiện tại, cảm nhận được nguy cơ, gã gầm lên rồi lao đến tấn công Thiên Hương.
Cả Bạch Điệp, hai gã Chúa Tể còn lại và bốn bá vương trùng cấp Chúa Tể cũng đồng loạt xông lên để hợp sức đánh bại kẻ thù chung.
Nhưng…
ẦM!
Lôi phong hợp nhất, Lam Ngân Thần Lôi kết hợp Thiên Hương Thần Phong gây ra một cơn bão quanh Thiên Hương và Lam Ngân, cơn bão bùng phát đánh cả bọn Bạch Điệp bắn ngược ra như đạn bắn, có kẻ va vào tường thành, có kẻ trượt dài trên mặt đất, có kẻ bị bắn lên cao, Bạch Điệp phản xạ tốt nhất nhưng cũng phải lộn vài vòng trên mặt đất mới lấy lại thăng bằng.
Lão già cấp Chúa Tể bị đánh bay lên cao, vừa rơi xuống vừa thắc mắc: “Trong Địa Tâm Cảnh, nơi mà tất cả sức mạnh đều bị áp chế, tại sao cô ta có thể tạo ra cơn bão khủng khiếp như vậy?”
“Cô ta bị áp chế ít hơn chúng ta?” Gã chúa tể xăm trổ thắc mắc.
“Chẳng lẽ là nhờ chiếc kén?” Nhiều người cùng suy đoán. Tuy chiến đấu nhưng rất nhiều người để ý đến những biến đổi của chiếc kén trên bầu trời, qua khe hở của chiếc lồng tạo ra bởi hàng ngàn bá vương trùng, ai cũng thấy chiếc kén dần thu nhỏ lại và cuối cùng trở thành cô gái áo màu đỏ tía này.
Trong lúc này, gã chúa tể hóa Quỷ trượt một đường thật dài trên mặt đất, sau đó gã gượng dậy và phát hiện cơ thể mình bị một sợi tơ đâm vào.
Gã điên cuồng tìm cách tháo sợi tơ ra, nhưng nhiều sợi tơ khác lại bay đến đâm xuyên qua cơ thể gã. Cuối cùng, gã chúa tể của Quỷ Môn Quan bị trói chặt và mất dần linh lực.
Nhìn cảnh này, nhiều người không khỏi rùng mình kinh sợ, chỉ vài sợi tơ đã làm thịt một chúa tể hóa quỷ, bên trong là ma nữ hùng mạnh, bên ngoài là những xúc tua khổng lồ, bọn họ giờ như chim trong lồng, chỉ có thể lần lượt bị làm thịt.
Lại hai chúa tể khác bị khống chế, là bá vương trùng Trùng Tam và lão già.
Hàng ngàn sợi tơ bay khắp nơi.
Hoảng loạn, sợ hãi, tuyệt vọng, cả người luyện hồn lẫn bá vương trùng chạy tán loạn, gào thét, khóc lóc, chống cự, rồi lần lượt gục xuống, cảnh tượng kinh hoàng như một cuộc giam cầm thảm sát quy mô lớn.
Trong cuộc hoảng loạn đó, từ cung điện của nữ hoàng, một thứ xuất hiện rồi bay về phía chiến trường, theo sau là một người.
“Một hòn đá hình cầu?” Có người nói.
“Ai kia?”
“Ẩn Đoan Trang?”
Có người nhìn thấy Ẩn Đoan Trang đang cùng Tiêu Hồn chống trả vài sợi tơ, liền phủ nhận: “Không phải!”
“Là chị em song sinh của Ẩn Đoan Trang, Âm Hậu Ẩn Thục Trinh!” Một người từng sớm thoát khỏi cuộc chiến sau hội đấu giá lên tiếng.
Tảng đá hình cầu kỳ lạ bay đến và xoay tròn bên dưới vị trí ba hòn đá, còn Thục Trinh lơ lửng bên dưới tảng đá, hai tay nàng giơ lên như đang dùng linh lực nâng đỡ tảng đá.
Dương đang hôn mê chợt bừng tỉnh, linh lực của hắn đột nhiên bùng lên mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả khoảnh khắc đột phá trước đó.
Hoài Bão và Sùng Hạo cũng có cảm giác tương tự.
Ánh sáng màu đỏ tía phủ khắp Địa Tâm Cảnh đột nhiên biến mất, cả Địa Tâm Cảnh chìm trong tăm tối.
Dương lần nữa bay lên, khắp người hắn lần nữa tỏa sáng, ánh sáng khiến cho những người đang sợ hãi tuyệt vọng cảm giác như nhìn thấy hy vọng.
Như mặt trời bay lên giữa đêm đen…
Hắc Thiên Phi Dương!
Khoảnh khắc đó, Dương chọn cho mình một xưng hiệu, cũng là lúc hắn và Hoài Bão, Sùng Hạo cùng nhau đột phá thành Chiến Hoàng.
Một cấp bậc mới, một con đường mới chính thức được khai sinh.
Linh giới như biến đổi, trong linh hồn mỗi sinh vật cũng biến đổi, một kẻ có năng lực của Tạo Hóa đã sáng tạo ra một con đường mới, một đạo mới. Chiến Đạo.
Từ thời khắc này, bất cứ ai cũng có thể đi theo Chiến Đạo, và công pháp luyện chiến hồn cơ bản nhất, sơ khai nhất mà ai cũng có thể học chính là chiến đấu! Chiến vì tình yêu, chiến vì lý tưởng, chiến vì đam mê…
Những người có mặt chứng kiến thời khắc này, đa số đều xem thường người Mặt Đất như bọn Sùng Hạo nên tuy bất ngờ trước con đường mới nhưng hầu hết đều xem nhẹ.
“Chiến Hồn, Chiến Hoàng? Rồi cũng sẽ làm nền cho Thế Hệ Hoàng Kim mà thôi!”
“Ta cười vào cái gọi là Chiến Đạo!”
“Để xem được bao lâu!”
Ánh sáng từ Dương, Hạo, Bão rọi lên tảng đá hình cầu, tảng đá cũng sáng lên, phần lớn là vùng ánh sáng màu xanh của đại dương, có những vùng ánh sáng màu xanh lục của cây cối và ánh sáng màu nâu của đất đai, ánh sáng màu trắng của băng tuyết.
“Nạp Địa Thánh Trận! Đây mới là Nạp Địa Thánh Trận!” Trịnh Thiên Minh cất tiếng nói, giọng đầy khao khát.
“Đây là Nạp Địa Thánh Trận? Vậy còn trước đó là trận gì?” Có người nghe Thiên Minh nói liền thắc mắc.
Trước đó là trận gì? Đáp án vốn đã có từ đầu, nhưng chẳng mấy ai nghĩ đến.
Ba hòn đá rời khỏi ngực bọn Dương, Hạo, Bão và bay đến lắp vào ba vết lõm trên tảng đá hình cầu.
Những đốm sáng tượng trưng cho những vì tinh tú trên khắp bầu trời tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm đen.
Bầu trời lúc này đầy huyền bí, đầy màu nhiệm…
“Thôn Thiên Thánh Trận!”
“Những đốm sáng này là Thôn Thiên Thánh Trận!”
Khó tin, nhưng là thật, trận mà ai cũng tưởng là Nạp Địa, lại chính là Thôn Thiên, và càng không ai nghĩ Thôn Thiên trận lại xuất hiện trong Địa Tâm Cảnh.
“Thôn Thiên và Nạp Địa thánh trận đều xuất hiện…” Một người chợt thì thào rồi khẽ rùng mình.
Người khác thì nổi da gà tiếp câu: “Thiên Địa Thần Trận! Đại trận sát Thần!”
Ánh sáng lại xua tan bóng đêm, nhưng không còn là thứ ánh sáng đỏ tía ma mị, mà là ánh sáng tinh tú huyền ảo.
Thiên Hương nhìn lên, nếu Thiên Địa Thần Trận khởi động, mọi cố gắng của nàng sẽ bị phá hủy, nàng không cho phép trận này xuất hiện. Nàng phải ngăn chặn người kích hoạt trận.
Nhắm đến Ẩn Thục Trinh đang lơ lửng, Thiên Hương điều khiển những sợi tơ quấn vào nhau thành một ngọn giáo rồi ném về phía Thục Trinh bằng tốc độ và uy lực không ai cản nổi.
Nhưng trong khoảnh khắc ngọn giáo đâm đến, một bóng người đột nhiên hiện ra, ôm lấy Thục Trinh và xoay người tránh khỏi ngọn giáo. Khi vừa tránh đi, hắn giơ tay chụp lấy ngọn giáo đem ném trả về phía Thiên Hương bằng tốc độ gần tương đương.
Nhìn ngọn giáo bay trở lại và cắm phập trên mặt đất ngay dưới chân mình như một lời cảnh cáo, Thiên Hương mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng nổi lên một trận chua xót…
Còn Dương, ôm Thục Trinh trong lòng, hắn liền trêu chọc: “Đố nàng biết ta là ai?”
Thục Trinh cười đáp: “Đương nhiên chàng là Tà Phật Bình Thường, người mà ta thầm thương trộm nhớ! Chẳng bù cho tên Âm Vương Hữu Thực, ta xem hắn như anh trai vậy mà ta gặp nguy hiểm trốn mãi chẳng chịu ra.”
“Ách!” Dương chẳng hiểu vì sao khi nghe câu này lại nổi máu ghen trong người, Hữu Thực ghen với Bình Thường, hắn ghen với chính bản thân mình.
Tất nhiên Thục Trinh chỉ là trêu ngược lại Dương, nàng là người kích hoạt Thôn Thiên Trận lẫn Nạp Địa Trận nên biết rõ Âm Vương Hữu Thực trước đó và Tà Phật Bình Thường hiện tại là cùng một người.
Lúc này, Hoài Bão nhìn về phía Lam Ngân trong thân xác Thiên Hương, hắn vẫn nghĩ Lam Ngân hiện tại là Kiều Vô Song, người từng có ơn giải cứu cha hắn nên hắn muốn trả ơn nàng.
Sùng Hạo thì nhìn Thiên Hương trong thân xác Lam Ngân, hắn vẫn nghĩ nàng là Triệu Nhị, nghi vấn hỏi: “Triệu Nhị, ngươi bị sao vậy?”
Ở Hà thành, Sùng Hạo gặp qua Triệu Nhị đôi ba lần, nhưng Triệu Nhị thường giấu thân phận nên Sùng Hạo không hề biết nàng là con nuôi của thành chủ Lý Hồng Hà, Lung Linh công chúa. Hắn thắc mắc tạo sao người hầu của Lung Linh công chúa như Triệu Nhị lại lưu lạc đến đây và trở thành một ma nữ tàn ác, liệu Hà thành có xảy ra biến cố gì không?
Dương cũng nhìn Thiên Hương và Lam Ngân, cũng như Hạo và Bão, Dương lầm tưởng Lam Ngân là Kiều Vô Song, người từng cứu mạng hắn ở vực Vô Hồn, và lầm tưởng Thiên Hương là Triệu Nhị, người từng gài bẫy hắn ở Hà thành…