Phần 18
Thấy Mạc Kính Vũ bị Dương cho ăn no hành mà vẫn đứng cười, trong những tù binh liều mạng ở lại xem chiến đấu có người tò mò: “Sao lão lại cười? Bị đánh quá hòa rồ à?”
Người khác đáp: “Đừng có ngu, lão là Chúa Tể đó, bị đánh vài cái đã thấm vào đâu?”
Mạc Kính Vũ đương nhiên là Chúa Tể, dù nhiều năm không chiến đấu, nhưng đầu óc chắc chắn không đơn giản, điều này Dương biết, Hoài Bão, Long Ngạo, Sùng Hạo cũng đều biết.
Với trí tuệ và kinh nghiệm dồi dào, Mạc Kính Vũ tất nhiên hiểu rõ sức mạnh mà bốn người bọn Dương đang sở hữu đều sẽ có hạn chế nhất định, và thay vì đâm đầu chiến đấu, Mạc Kính Vũ có thể tránh đi rồi chờ sức mạnh hết tác dụng, cả 4 tên nhóc sẽ chẳng khác gì cóc nhái cho lão dễ dàng làm thịt.
Cách đánh bại Mạc Kính Vũ nhanh nhất là hợp lực, nhưng nếu hợp lực thì chắc chắc Mạc Kính Vũ sẽ lập tức bỏ chạy, vậy nên Sùng Hạo đã nghĩ ra một cách, chính là khiêu chiến Dương, ngoài mặt thì tạo cơ hội cho Mạc Kính Vũ tọa sơn quan hổ đấu, nhưng thực chất là tụ hợp lại mà không khiến Mạc Kinh Vũ lo ngại. Và Dương cùng Hoài Bão đã hợp tác ăn ý với Sùng Hạo để tạo nên thế bất hòa giả tạo, Long Ngạo tuy không hiểu rõ nhưng cũng vô tình hợp tác thành công.
Nhưng Mạc Kính Vũ cũng không dễ dàng bị gạt, khi thấy cả bốn người bọn Dương đang có xu thế xông vào đánh nhau, lão liền giật mình nghĩ đến khả năng cả bốn đứa đang âm mưu hợp sức, liền quay đầu rời đi.
Nhưng vừa quay lưng, Mạc Kính Vũ liền cảm nhận được một áp lực khủng khiếp, là do Sùng Hạo đã kích hoạt Thiên Kiếm ảnh chém thẳng về phía lão.
“Thiên Kiếm Ảnh!” Mạc Kính Vũ từng nghe qua Thiên Kiếm Ảnh, biết chiêu này dưới Thần cấp không thể đỡ nổi, liền kinh sợ lách mình tránh kiếm.
Nhưng, trước khi Sùng Hạo tung kiếm thì Dương cũng lập tức dùng Ngự Lôi Thuật kết hợp Thần lực phóng như đạn bắn, thậm chí nhanh ngang với Thiên Kiếm Ảnh. Dương lập tức tiếp cận Mạc Kính Vũ và tung một cú đá mang Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng vào người lão.
BINH!
Một tiếng va chạm như trời giáng, Mạc Kính Vũ tuy không bị thương nhưng Dương đã đạt được mục đích, chính là ngăn Mạc Kính Vũ tránh khỏi đường Thiên Kiếm Ảnh.
XOẸT!
Thiên Kiếm Ảnh lướt ngang qua Mạc Kính Vũ, đường kiếm không thể ngăn cản đã chém lìa một cánh tay mang nhẫn của lão.
Mạc Kính Vũ gào lên đau đớn, chưa kịp chụp lại cánh tay thì Ngạo Thế thánh thương của Long Ngạo đã bay đến đâm xiên cánh tay lão rồi bay ngược trở lại với Long Ngạo.
Giống với Dương, cánh tay đứt cũng mang theo toàn bộ gia sản của triều Mạc, khiến Mạc Kính Vũ không khỏi giận dữ gầm lên một tiếng dữ tợn: “LŨ KHỐN!”
Lúc này, Dương ngưng tụ Hắc Lôi và Huyết Hỏa trên tay, lần nữa xông đến tung đòn Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng mang Thần lực và đầu Mạc Kính Vũ.
BINH!
Tung đấm phá tan phòng ngự của Mạc Kính Vũ, Dương lập tức lui ra, nhường chỗ cho Hoài Bão xông vào giáng một đòn Hoàng Đế Ấn vào trác Mạc Kính Vũ.
Nhưng bất thành, Mạc Kính Vũ vốn đã đề phòng Hoàng Đế Ấn sau khi thấy Sùng Hạo dùng Thiên Kiếm Ảnh, nên thay vì dùng tay cản đòn Cuồng của Dương, lão đã đánh liều chừa cánh tay để phòng ngừa, kết quả là khi Hoàng Đế Ấn đóng tới, Mạc Kính Vũ liền đưa tay cản lấy.
BINH!
Hoàng Đế Ấn đóng vào thì tay Mạc Kính Vũ liền xụi xuống, rồi lão cũng nhanh chóng lui lại và quay đầu chạy thẳng về doanh trại phe Mạc.
“Lũ nhóc khốn kiếp!” Mạc Kính Vũ vừa chạy vừa mắng, mất cả gia tài tuy là chuyện lớn nhưng không quá cấp bách, điều cấp bách đối với Mạc Kính Vũ lúc này là mất đi sinh mệnh.
Mạc Kính Vũ dù tu luyện duy nhất hệ Sinh Mệnh và được trái tim Nữ Thần trợ giúp nhưng vẫn không khỏi tránh khỏi suy yếu tuổi già, sự thật là không lúc nào lão không dùng linh lực hệ Sinh Mệnh để duy trì sự sống của bản thân và Sinh Mệnh lực tiêu hao càng nhiều thì sự sống của Mạc Kính Vũ càng rút ngắn. Mất cánh tay đồng nghĩa với mất một lượng lớn Sinh Mệnh lực, và dù là tái tạo cánh tay mới hay đơn giản hơn là chữa lành vết thương để cầm máu thì cũng phải tiêu tốn thêm một lượng lớn Sinh Mệnh lực.
Thấy Mạc Kính Vũ bỏ chạy, cả bốn tên bọn Dương đều biết nếu bỏ qua cơ hội lần này thì tất cả sẽ thành mồi cho Mạc Kính Vũ nên không cần hẹn mà đồng loạt đuổi theo.
Mạc Kính Vũ đang lướt gió bay đi, chợt thấy trước mắt là một màn đen mù mịt liền hiện nét mặt lo lắng: “Sao lại là lúc này chứ!”
Mạc Kính Vũ chìm vào bóng đen, trong lòng thấp thỏm lo lắng bởi vì trong bóng đen này còn có một sức mạnh thiêu đốt sinh mệnh mà lão cũng không thể hoàn toàn ngăn cản, lại trúng vào lúc Mạc Kính Vũ cần bảo toàn sinh mệnh nhất.
Phía sau, bọn Dương dù tận lực đuổi theo nhưng còn xa mới so được với tốc độ của Chúa Tể như Mạc Kính Vũ, càng lúc càng bị bỏ lại. Đương nhiên bọn hắn có thể dùng Thần lực để tăng tốc, nhưng chỉ sợ lúc đuổi đến đã không còn Thần lực để chiến đấu.
Không lâu sau khi Mạc Kính Vũ biến mất trong màn bóng tối, bọn Dương cũng xông vào.
“Ủa?” Dương ngạc nhiên ủa một tiếng, vốn chuẩn bị tinh thần chống chọi sự thiêu đốt sinh mệnh trong bóng đêm này, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện bản thân đã hoàn toàn miễn nhiễm với tình trạng này. Sở dĩ Dương biết bản thân miễn nhiễm bởi vì hắn cảm nhận được bọn Sùng Hạo, Hoài Bão và Long Ngạo phía sau đang cật lực chống chọi sự thiêu đốt sinh mệnh của bóng tối này.
Bóng tối lan ra kèm theo tiếng rên, Dương cũng cảm nhận được tiếng rên này có phần rõ ràng hơn, thê lương hơn nhiều so với tiếng rên lần trước hắn nghe được…
Rồi tiếng rên chuyển thành tiếng la, mặt đất chợt rung chuyển dữ dội, sau đó giống như có một làn gió mạnh mẽ lan đến đẩy Dương và bọn Bão, Hạo, Ngạo lùi bước, ngay cả Mạc Kính Vũ cũng sững lại.
Cây cối nghiêng ngã rồi đứng thẳng lại, làn gió mạnh mẽ đã lướt qua, Mạc Kính Vũ và bọn Dương tiếp tục cuộc rượt đuổi.
“Aaa…”
Tiếng la lại vang đến, mặt đất càng rung chuyển dữ dội hơn, bọn Dương lần nữa bị đẩy lùi.
Trong bóng đêm, có tiếng Hoài Bão kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”
Dương đáp: “Ta không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành.”
“Aaaa…”
Tiếng rên lớn dần và dài ra theo từng đợt, mặt đất cũng theo đó rung chuyển càng lúc càng dữ dội hơn, cây cối bắt đầu không chịu nổi sức gió và lần lượt trốc gốc ngã đổ.
Sau vài đợt âm thanh, Mạc Kính Vũ đã về đến doanh trại nơi chân núi, nơi này giờ đã sụp đổ ngổn ngang vì nằm ở trung tâm của vụ chấn động.
Nhưng Mạc Kính Vũ không quan tâm, điều lão cần là tiếp cận trái tim của Nữ Thần Ánh Sáng để hưởng lấy phước lành từ loại ánh sáng thuần khiết nhất, giúp lão nhanh chóng khôi phục sinh mệnh lực và linh lực đã tiêu hao.
“Aaaaaaa…”
Lại một tiếng la lớn và kéo dài, kèm theo đó là rung động dữ dội đến mức mặt đất bắt đầu xuất hiện vết nứt, một làn sóng chấn động lan ra làm một phần chân núi nứt vỡ, đất đá cùng đống ngổn ngang từ doanh trại sụp đổ của phe Mạc bị đẩy văng ra xung quanh. Khu doanh trại phe Mạc giờ đây chỉ còn lại một cái hố tròn có đường kính hàng chục mét, giữa hố và cũng là trung tâm của vụ chấn động là một cái hồ dung nham cùng với trái tim Nữ Thần đang lơ lửng trên mặt hồ, và nơi này là nơi duy nhất có ánh sáng, dù mờ nhạt.
Thấy trái tim của Nữ Thần đang trong tình trạng nữa sáng nữa tối, Mạc Kính Vũ trong lòng mừng rỡ, liền bay đến định đón nhận Thần quang, nhưng càng tiến gần thì Mạc Kính Vũ kinh ngạc phát hiện Sinh Mệnh lực càng giảm mạnh.
“Kỳ lạ…” Mạc Kính Vũ nói thầm, mỗi lần tiếp cận trái tim đều có chuyện sinh mệnh bị thiêu đốt, nhưng không lần nào dữ dội như lần này, dữ dội đến mức Mạc Kính Vũ sợ rằng nếu đến sát quả tim thì lão chỉ còn là một cái xác khô.
Vậy nên Mạc Kính Vũ ngập ngừng, đành chọn dừng lại bên bờ hồ để hưởng một chút ánh sáng mờ nhạt.
Nhưng lúc này thì bọn Dương cũng đuổi đến.
“Đó là… trái tim của Nữ Thần Ánh Sáng sao?” Nhìn trái tim mong manh giữa hai màu sáng tối, Dương kinh ngạc thốt lên.
“Trái tim của Nữ Thần Ánh Sáng?” Hoài Bão và Sùng Hạo đồng thanh nói, cả hai đều không hề biết sự tồn tại của quả tìm này trước đây.
Chỉ có Long Ngạo là bình tĩnh vì đã từng được Mạc Kính Vũ giới thiệu qua, và Long Ngạo cũng là người duy nhất biết rõ sự tồn tại của Mạc Kính Vũ lệ thuộc vào trái tim kia, liền cầm Ngạo Thế thánh thương xông lên trước để ngăn Mạc Kính Vũ lấy được trái tim.
“Ngu ngốc!” Thấy Long Ngạo xông đến tấn công mình, Mạc Kính Vũ cười lạnh, lão từng nói với Long Ngạo về trái tim và bóng tối, nhưng lão đã giấu Long Ngạo một yếu tố thứ 3 nơi trái tim Nữ Thần này, là ngọn nguồn của sự thiêu đốt sinh mệnh lan tỏa trong bóng tối, Tử Vong khí, chẳng qua là vì bóng tối che phủ nên không thể nhìn thấy.
Và Long Ngạo cũng lập tức nhận ra sự khủng khiếp của Tử Vong khí trong bóng tối này, càng tiến gần hồ dung nham thì Tử Vong khí càng mạnh mẽ, ngay cả Chúa Tể tu luyện duy nhất hệ Sinh Mệnh như Mạc Kính Vũ còn không chịu nổi, đương nhiên Long Ngạo càng không chịu nổi, vội vàng dùng Thần lực để ngăn cản sự xâm thực của Tử Vong.
Lúc Long Ngạo thất thần, Mạc Kính Vũ liền thần tốc tung cước đá hắn văng ra xa rồi lạnh lùng nói: “Nếu không e ngại tên hung thần kia thì trẫm đã kết liễu ngươi ngay tại đây rồi! Cút!”
“Ngươi không có tư cách xúc phạm hắn!” Long Ngạo biết Mạc Kính Vũ nói đến Long Thần Long Ẩn, biết lão nhận ra màu vảy rồng đặc trưng của Long Ẩn, nhưng không biết tại sao Mạc Kính Vũ gọi Long Ẩn là hung thần. Hắn cho rằng Mạc Kính Vũ đang xúc phạm Long Ẩn, liền tức giận gầm lên, dùng toàn lực tạo ra lực xoáy khủng khiếp cho thánh thương Ngạo Thế rồi bắn thẳng vào Mạc Kính Vũ.
“Đừng!”
Người nói đừng là cả Dương và Mạc Kính Vũ cùng lúc. Thánh thương Ngạo Thế mang theo Thần lực bắn thẳng về phía Mạc Kính Vũ, lão có thể dễ dàng tránh né, nhưng nếu tránh thì ngọn thương sẽ đâm thẳng vào trái tim Nữ Thần, còn nếu muốn ngăn cản thì Mạc Kính Vũ phải tốn rất nhiều linh lực, thứ mà lão đang cực kỳ tiết kiệm.
Sau khoảnh khắc đắn đo, Mạc Kính Vũ đành chọn cách tiêu hao ít linh lực nhất, chính là tránh né rồi làm đổi hướng ngọn thương thay vì cản phá trực tiếp.
Né khỏi ngọn thương, Mạc Kính Vũ tiền giơ tay vỗ vào cán thương làm ngọn thương lệch hướng, nhưng đồng thời, vì giơ tay vào khu vực hồ dung nham nên bàn tay của Mạc Kính Vũ liền bị Tử Vong khí mạnh mẽ thiêu đốt khiến cho tay gã vốn đã đã nua càng thêm khô héo.
Sự lão hóa trên bàn tay Mạc Kính Vũ diễn ra trong khoảnh khắc và nhanh chóng hồi phục nhưng không qua được mắt Dương, hắn liền đoán ra rằng lực hủy diệt sinh mệnh ở khu vực hồ dung nham mạnh đến mức cả Mạc Kính Vũ cũng không thể chống lại.
Hoài Bão và Sùng Hạo cũng nhìn ra vấn đề, cả ba tên nhìn nhau ngầm ra hiệu rồi hướng về phía Mạc Kính Vũ và cùng xông lên.
“Chết tiệt!” Mạc Kính Vũ vốn có thể chạy, nhưng với tình hình hiện tại, lão lại không thể chạy vì nếu bị đoạt mất trái tim Nữ Thần thì mạng lão cũng mất, chỉ còn cách tiến ra nghênh chiến.
Tiếng rên lại lan ra, mặt đất nứt rời, bụi khói lan ra mù mịt, Sùng Hạo tung một đường kiếm đỏ rực về phía Mạc Kính Vũ, cũng là đường kiếm nhắm đến trái tim Nữ Thần nên buộc Mạc Kính Vũ phải cản phá. Cùng lúc đó, Sắc Mệnh Long Ảnh hiện thân và nhắm vào bên vai đã cụt tay của Mạc Kính Vũ và há miệng cắn vào vai lão.
Ở giữa, Dương dùng Ngự Lôi thuật kết hợp Thần lực, hay gọi tên khác là Ngự Lôi Thần thuật, phóng đến một cách cực nhanh rồi đá thẳng vào ngực Mạc Kính Vũ.
BINH! ẦM! XOẸT!
Tiếng va chạm ầm vang, Mạc Kính Vũ thành công phá đường kiếm của Sùng Hạo, tránh được Sắc Mệnh Long Ảnh của Hoài Bão, nhưng không thoát được một cước mang Thần lực của Dương, nhưng lão vẫn đứng vững, sau đó lão tóm được chân Dương và đem ném thẳng vào hồ dung nham, mục đích là mượn Tử Vong khí nơi này tiêu diệt Dương.
Nhưng Mạc Kính Vũ đã lầm, Dương hiện tại không chịu ảnh hưởng của Tử Vong khí, và chuyện bị tóm được cũng nằm trong suy tính của hắn, chính là tạo cơ hội cho Hoài Bão và Sùng Hạo kết liễu Mạc Kính Vũ.
Khi Mạc Kính Vũ dùng cánh tay duy nhất để ném Dương đi, Hoài Bão đã kích hoạt cùng lúc thêm hai Thần hồn trong cơ thể, kết hợp với Ma hồn của sư phụ hắn để tạo ra một tốc độc cực nhanh lướt đến tiếp cận và giáng một đòn Hoàng Đế Ấn vào đầu Mạc Kính Vũ, đồng thời Sắc Mệnh Long Ảnh được tiếp thêm Thần lực cũng áp sát bên phải lão.
Mạc Kính Vũ kinh ngạc phát hiện ra, định lui lại tránh né thì lại phát hiện một đòn Thuận Thiên Quang Lôi Trảm của Sùng Hạo lướt đến ngay bên lưng, kèm theo là một đòn Nhất Kiếm Xuyên Tâm cũng mang Thần lực ngay bên trái, buộc lão chỉ còn cách nhảy tới trước để né đòn.
Nhảy tới trước chính là nhảy vào hồ dung nham, Dương chờ chính là lúc này, hắn lập tức gập người bắt lấy tay Mạc Kính Vũ, phối hợp với lực nhảy của lão thành một thế quật để kéo Mạc Kính Vũ tiến sâu vào lòng hồ.
“KHÔNG! DỪNG LẠI!” Mạc Kính Vũ sợ hãi gào lên, mất thế, lại thêm Dương đang dùng chút Thần lực còn sót lại để bắt lão nên lão hoàn toàn không thể thoát ra dù có Hư Hóa đi nữa, kết quả là Mạc Kính Vũ bị kéo thẳng vào khu vực hồ dung nham, cơ thể vốn đã khô gầy giờ lại lão hóa thấy rõ.
“Aaa! Khốn kiếp! Trẫm giết ngươi!” Toàn thân bị kéo vào mặt hồ, Mạc Kính Vũ đau đớn gầm thét vẫy vùng, vừa thoát khỏi tay Dương liền quay đầu chạy ra nhưng bị Hoài Bão và Sùng Hạo cản đường…
“Lũ khốn! Trẫm sẽ trừng trị các ngươi!”
Sự sống tàn lụi khiến Mạc Kính Vũ điên loạn gầm gừ, Dương lúc này cũng mất đi Thần lực, định rời khỏi mặt hồ thì chợt giật mình phát hiện trong hồ dung nham này có một con mắt khổng lồ đang nhìn mình…