Phần 182
Sau khi đánh đuổi Độc Hành, Dương bước về phía Kiều Vô Song, mệt mỏi, đau đớn, hắn gượng từng bước rồi ngã xuống bên cạnh nàng.
Dương không thể làm gì hơn ngoài nằm đó, nếu không nhờ Kiều Vô Song giúp hắn áp chế thì hiện tại lôi phong đối lập đã sớm làm linh hồn Dương bị xé ra từng mảnh nhỏ. Trước sự đối đầu gay gắt giữa thần lôi và thần phong thì Dương giống như con kiến bị cuốn đi trong cơn bão, hoàn toàn vô phương kháng cự.
Chợt Dương cảm thấy Kiều Vô Song nằm bên cạnh đang trở mình, rồi nàng gượng dậy nằm đè lên người Dương, ngực tì lên ngực.
Dương không biết Kiều Vô Song muốn làm gì, nhưng hắn thấy ánh mắt hiền hòa của nàng, ánh mắt tạo cho người ta cảm giác yên bình nhàn nhã, cảm giác giống như có cơn gió mát lành thổi qua giữa trời nắng nóng.
Rồi Kiều Vô Song cúi đầu xuống, nàng hôn vào môi hắn.
Thơm ngát.
Rồi Dương càng không ngờ tới, rằng sau khi chạm môi, có một thứ gì đó thật mềm, thật ẩm từ môi Kiều Vô Song xâm nhập vào môi hắn, thứ đó chạm vào lưỡi hắn.
Lưỡi của nàng.
Quần Dương bị một bàn tay mềm mại kéo xuống.
Thứ kia vừa thoát ra đã chạm đến một nơi ấm và ẩm.
Như một đôi môi, nơi đó hé ra, dần nuốt trọn thứ kia của Dương vào lòng.
Khoái cảm trong Dương bùng nổ, đồng thời, dị phong Hỗn Độn dần bị Kiều Vô Song hút về môi nàng.
Dương hiểu ra rằng Kiều Vô Song muốn thu Hỗn Độn về để giúp nàng ngăn cản tình trạng lôi phong hỗn loạn, nhưng chỉ Hỗn Độn có thể ngăn được sao? Và nếu vậy thì chuyện nàng đang làm trên người hắn có ý nghĩa gì?
Dương chợt nhớ đến lời Độc Hành nói, rằng Kiều Vô Song rất có thể là một trong 12 Nữ Thần.
“Thôn Thiên Địa!” Trong đầu Dương sực nghĩ đến Thôn Thiên Địa, lý do khiến Kiều Vô Song chủ động dâng hiến cho hắn rất có thể là vì nàng cần Dương sử dụng Thôn Thiên Địa.
Nghĩ vậy, Dương liền vận công.
Khi Thôn Thiên Địa kích hoạt, Dương bắt đầu cảm thấy có một mối liên kết vô hình giữa linh hồn của hắn và linh hồn của Kiều Vô Song, từ mối liên kết này, những tia sét đang bám trên người hắn dần bị hút về phía Kiều Vô Song, và bằng cách nào đó mà Dương không biết, cuối cùng Kiều Vô Song cũng khống chế được những tia sét trên cơ thể nàng.
Đêm dần trở lại yên tĩnh…
Sau đó, tại Thiên Ý Lâu.
Dương nằm mê man trên một chiếc giường êm ái, Kiều Vô Song xinh đẹp tuyệt trần tuy có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ngồi cạnh chăm sóc Dương.
Có tiếng gõ cửa, sau đó lâu chủ Ngọc Lan bước vào rồi từ tốn nói: “Tiểu thư, theo ta điều tra, Nhất Ảnh Độc Hành có vẻ như đã bị mất trí sau đòn đánh mang hắc niệm của Võ Phi Dương. Có lẽ hắn sẽ không thể sớm tìm cách báo thù.”
Lâu chủ Ngọc Lan lại nói: “Ngoài ra còn một tin tức, Thất Bảo Thế Kim của Thần Kim Tháp xuất hiện ở thôn Vĩ Dạ. Hắn giống như đang tìm kiếm ai hoặc thứ gì đó.”
Kiều Vô Song gật đầu, dãy lụa màu thiên thanh bay lên, những sợi tơ từ dải lụa tách ra hóa thành dòng chữ: “Cơ hội đã đến!”
Chỉ có lúc ở tại Thiên Ý Lâu thì Kiều Vô Song mới có thể dùng tơ lụa viết thành chữ, và không phải lúc nào cũng viết được, cho nên mỗi chữ nàng viết ra đều biểu đạt những điều nàng cho là quan trọng nhất.
Cơ hội đã đến, chỉ có lâu chủ Ngọc Lan hiểu cơ hội này là gì.
Kiều Vô Song vốn đã biết Lương Thế Kim chính là Lương Thiên Kim, và nàng biết Lương Thiên Kim là thiên tài giả kim có tiềm năng tạo ra loại bảo vật đủ khả năng triệu hồi Thần Lôi Thẩm Định, vậy nên Kiều Vô Song luôn dõi theo bước đi của Lương Thiên Kim, chờ thời cơ thích hợp để ra tay bắt lấy lượng lớn Thần Lôi để thực hiện kế hoạch dung hợp linh hồn với Lam Ngân trong Địa Tâm Cảnh.
Và Dương là một phần của kế hoạch, cho nên trong lúc còn hôn mê, Dương được lâu chủ Ngọc Lan đặt lên một con thuyền, thả trôi từ sông Hương xuống sông Như Ý đúng lúc Lương Thiên Kim đang đi bên bờ sông. Kết quả là một mối duyên nợ giữa Bình Thường và Lương Thế Kim phát sinh, dẫn đến một trận so tài luyện bảo chấn động thiên hạ.
Đó cũng là phần ký ức Dương bị Kiều Vô Song, cũng chính là Thiên Hương, lấy đi.
Còn hiện tại, Dương nằm tựa đầu trên đùi Thiên Hương, tuy nàng đang ở trong thân xác của Lam Ngân, nhưng Dương vẫn cảm nhận rõ cảm giác hiền lành nhu hòa đặc trưng của nàng.
Sau một hồi yên lặng nhớ về ký ức, Dương nhìn khung cảnh xung quanh và hỏi:
“Chúng ta vẫn ở trong Địa Tâm Cảnh sao?”
Thiên Hương gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Khi ở trong thân xác của Lam Ngân, Thiên Hương không còn bị câm.
Dương nhớ lại lúc Lạc Long Quân nhập vào cơ thể mình, sau đó không biết bao lại, hắn tỉnh lại trong tình trạng tàn tạ kiệt sức, nhìn thấy cổng Địa Tâm Cảnh sắp đóng lại nhưng không còn chút linh lực nào để tiến đến.
Thiên Hương nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện.
Sau khi Dương ngất đi, Âu Cơ phong ấn Vô Thiên Trục Nhật rồi cũng vội vã rời khỏi.
Các vị Thần còn lại chuẩn bị bắt giữ Vô Thiên Trục Nhật, nhưng chợt có một nhóm người xuất hiện, bao gồm Vô Thiên Phong Ba.
Qua mô tả của Thiên Hương, Dương mới biết gã ăn mày từng khiến hắn và Thích Đông sợ chạy trối chết lại là một vị Thần cực kỳ nguy hiểm, Vô Thiên Phong Ba.
Vô Thiên Phong Ba xuất hiện, hai bên giằng co một lúc lâu, cuối cùng có thêm hai người một nam một nữ xuất hiện, lợi dụng lúc hai phe hỗn loạn cướp Vô Thiên Trục Nhật đi.
Sau đó hai phe cũng lập tức đuổi theo, các vị Thần đều phá không gian rời khỏi Địa Tâm Cảnh.
Vô Thiên Trục Nhật cùng quả tim bị mang đi nên những sinh vật trong Địa Tâm Cảnh cũng thoát khỏi khống chế, sự áp chế trong Địa Tâm Cảnh cũng giảm dần.
Và lúc này, Dương, kẻ mang trong mình nhiều Thần Bảo còn đang nằm sấp mặt dưới đất. Hắn trở thành miếng mồi béo bở nhất trong toàn Địa Tâm Cảnh lúc này.
Trước những ánh mắt lăm le của những thiên tài hàng đầu Hùng Vương Bảng, một người lặng lẽ bước ra chắn trước Dương, cây thương màu hoàng kim trên tay hắn chỉ xéo xuống mặt đất như thay lời tuyên bố sẵn sàng tiêu diệt bất cứ kẻ nào muốn động đến Dương.
Hắn là Long Ngạo. Không ai biết hắn nghĩ gì, hắn cũng không biết mình nghĩ gì, nhưng có điều gì đó thôi thúc hắn đứng ra bảo vệ Dương, trong đầu hắn cứ vang lên lời tự nhủ: “Dù gì hắn cũng là em họ mình.”
Mà lúc này, Sùng Hạo và Hoài Bão thì trợn mắt há mồm, cả hai biết Long Ngạo ghét Dương như ghét chó, vậy mà giờ lại liều mình đứng ra bảo vệ Dương.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Đoạn Tuyệt bước ra đối diện Long Ngạo và nói: “Mày là Long Ngạo, thái tử Long tộc? Long tộc chó má của mày sớm muộn cũng bị tao diệt, ra oai cái đéo gì?”
Dứt câu, Đoạn Tuyệt như mãnh long phóng đến đạp thẳng vào bụng Long Ngạo. Lực áp chế của Địa Tâm Cảnh đang giảm dần, sức mạnh thật sự của Đoạn Tuyệt cũng dần được giải khai.
Trúng một đạp của Đoạn Tuyệt, Long Ngạo hoàn toàn không thể chống cự, miệng phun máu văng ngược về sau, trượt dài hàng trăm mét trên mặt đất.
Lúc Long Ngạo gượng dậy, Đoạn Tuyệt đã nhanh như chớp lao đến và tung thêm một cước đá Long Ngạo văng trở lại vị trí của Dương.
Long Ngạo nằm sấp trên mặt đất, chưa kịp gượng dậy thì Đoạn Tuyệt lại lao đến, hắn khoanh tay ngạo nghễ, chân giẫm lên đầu Long Ngạo như giẫm lên sâu kiến.
“Ngươi dám!” Thấy Long Ngạo bị chà đạp, Long Thư Hồn tức giận quát lên.
Liếc xuống đầu Long Ngạo đang bị mình chà đạp, Đoạn Tuyệt lạnh lùng nói: “Cứt thì tao không dám đạp lên, nhưng đầu của thái tử Long tộc thì tao dám. Nói thẳng ra là đầu của thái tử Long tộc bọn mày không bằng cục cứt!”
Nói xong, Đoạn Tuyệt đá đầu Long Ngạo sang một bên, sau đó hắn bước về phía Dương.
Bị đá vào đầu, Long Ngạo choáng váng nhưng vẫn gượng dậy, giơ tay níu lấy cổ chân Đoạn Tuyệt để ngăn hắn bước về phía Dương.
Thấy Long Ngạo quyết tâm bảo vệ Dương, Đoạn Tuyệt khó hiểu hỏi: “Nghe nói tụi mày ghét nhau lắm mà? Sao mày lại liều mạng chó đi bảo vệ nó?”
Long Ngạo nghiến răng đáp: “Tao ghét nó, nhưng nó là em tao! Nếu nó tỉnh thì tao kệ xác nó, nhưng ai lợi dụng lúc này để hại nó thì TAO CẤM!”
Long Ngạo gầm lên, lúc này, quanh người hắn hiện lên hình ảnh một con rồng màu vàng kim uy nghiêm hùng vĩ, con rồng gầm lên rồi lao về phía Đoạn Tuyệt.
Nhìn con rồng xuất hiện, một số người hiểu biết liền nhận ra: “Long thể cấp độ 3, Long Ảnh!”
Mười tám tuổi có Long Ảnh, trong lịch sử chưa từng nhắc đến.
Có thể hiện tại Long Ngạo thua xa các thiên tài hàng đầu Hùng Vương Bảng, nhưng với tốc độ phát triển của hắn, 18 tuổi có Long Ảnh, rất có thể trong vòng mấy mươi năm sau hắn hóa Chân Long, khi đó, ai mạnh ai yếu cũng khó nói.
Mà lúc này, Đoạn Tuyệt bị Long Ảnh của Long Ngạo đẩy lùi vài bước, hắn cũng tỏ ra ngạc nhiên, nhưng nhiêu đó không đủ để ngăn cản hắn.
Khi Đoạn Tuyệt định tiếp tục ra tay, lại có Sùng Hạo bước ra ngăn cản, hắn chỉ kiếm về phía Đoạn Tuyệt và nói: “Muốn đánh thì tao đánh với mày!”
Hoài Bão cũng lặng lẽ bước ra.
Hoài Bão và Sùng Hạo bước ra vì không ưa những kẻ lợi dụng lúc Dương hôn mê mà ra tay.
Trịnh Thiên Minh cũng bước ra, nụ cười hòa nhã trên môi, hắn nói: “Ngưng chiến đi thôi, nhờ có Võ Phi Dương mà chúng ta thoát nạn, ai động đến hắn chính là động đến ta!”
Sau đó, Trịnh Thiên Minh xem xét cơ thể Dương và nói tiếp: “Hắn bị thương rất nặng, tổn thương linh hồn, ta nghĩ nên đưa hắn theo ta về Thiên Cơ, nhờ sư phụ ta ra tay chữa trị thật tốt, xem như để tạ ơn hắn cứu ta một mạng.”
Trịnh Thiên Minh vừa nói xong, một ánh mắt sát khí liền liếc về phía gã, là ánh mắt của Ngân Hà. Lời Trịnh Thiên Minh nói đầy chính nghĩa, nhưng ai cũng hiểu rằng gã muốn bắt Dương về Thiên Cơ.
Sau đó, những người khác cũng hành động, có người chịu ơn cứu mạng nên đứng về phía Dương, có người tham lam hoặc có thù oán thì đứng về phe chống đối, cũng có người đứng ngoài quan sát.
Sau khi Vô Thiên Trục Nhật bị phong ấn, hai phe Thần tranh nhau chiếm lấy, giờ đến lượt Dương hôn mê cũng khiến hai phe giằng co.
Trong lúc hai phe căng thẳng, không ai biết có một con quạ đen âm thầm bay đến. Con quạ định xông vào cơ thể Dương, nhưng đột nhiên có một con chim nhỏ trông như được tạo thành từ ánh sáng hiện ra và tấn công con quạ.
Hai con chim một sáng một tối tấn công nhau rồi như cuộn vào nhau, hóa thành hai chiếc lông vũ, một chiếc lông ánh sáng và một chiếc lông bóng tối. Chiếc lông ánh sáng nay trở lại vào nhẫn của Dương, còn chiếc lông bóng tối rơi trên mặt đất rồi dần dần hòa tan vào bóng của Dương.
Lúc này, Lam Ngân tỉnh dậy trong cơ thể Thiên Hương, mặc kệ tình hình hỗn loạn, nàng tiến đến kéo Thiên Hương còn tỉnh táo nhưng kiệt sức đi, sau đó nàng nhìn thấy Dương, khựng lại suy nghĩ chốc lát rồi nàng kéo cả Dương rời đi.
Vì quá mệt mỏi, Lam Ngân không hề nhận ra, rằng lúc nàng kéo cơ thể Dương đi, cái bóng của hắn vẫn ở lại trên mặt đất.
Sau khi kéo Dương và Thiên Hương đi thật xa, Lam Ngân ngừng lại, nàng nhìn Dương, suy nghĩ, sau đó như trở nên bực tức, nàng ném bỏ Dương rồi mang Thiên Hương rời đi.
Kết quả là Dương hôn mê thật lâu, khi hắn tỉnh dậy trong tình trạng hoàn toàn kiệt sức và thương tích thì Địa Tâm Cảnh đã bắt đầu đóng lại. Hắn cố bò về phía cổng, cơ thể không được linh lực bảo vệ cộng thêm thương tích chưa lành, bò trên đất đá, da thịt đứt ra tạo thành một vệt máu dài.
…
Hiện tại.
Ở một nơi tăm tối.
Một người có hình dạng giống hệt như Dương đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài.
Ẩn Đoan Trang xinh đẹp tuyệt trần tiến đến ngồi bên cạnh hắn, nàng nâng một chiếc tách trao cho Dương và ngọt ngào nói:
“Mời sếp dùng trà xanh…”