Phần 183
Dương thức dậy sau một giấc ngủ dài, hắn nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lam Ngân.
Địa Tâm Cảnh hoang vu, tĩnh lặng.
Sau một hồi tìm kiếm, Dương lo lắng nghĩ rằng Lam Ngân đã rời đi không lời từ biệt.
Vì sao?
Dương không biết. Đứng lặng hồi lâu, Dương cất bước đi.
Địa Tâm Cảnh hiện tại khác rất nhiều so với lúc Dương mới tiến vào, không còn chiếc kén và những sợi tơ khổng lồ giăng đầy trời, không còn ánh sáng màu đỏ tía ma mị phủ khắp nơi, lúc này, ở trung tâm bầu trời là một vầng ánh sáng nhàn nhạt tỏa sáng khắp nơi.
Dương đoán rằng vầng sáng kia là một mặt trời nhân tạo được linh lực kết thành, nhưng theo những ký ức Dương nhìn thấy từ quả tim của Thiên, trước khi quả tim chiếm chỗ thì trên bầu trời kia là nơi ở của Địa Tâm Châu.
Dương còn nhớ trước khi hắn ngất đi, Ẩn Thục Trinh đã sử dụng Địa Tâm Châu để duy trì Tiểu Thiên Địa Thần Trận.
Giờ Địa Tâm Châu Dương không thấy, về Ẩn Thục Trinh Dương cũng không có tin tức gì.
Thục Trinh nắm giữ Địa Tâm Đồ cùng với Địa Tâm Châu, thứ khiến bao nhiêu người ngấp nghé, điều này khiến Dương lo lắng liệu nàng có an toàn rời khỏi Địa Tâm Cảnh hay không?
Nghĩ đến chuyện rời khỏi Địa Tâm Cảnh, Dương lại thêm một nỗi lo, hắn làm sao rời khỏi?
Lúc Dương đang suy nghĩ, trên bầu trời có một nhóm bá vương trùng bay ngang, nhìn thấy Dương, một tên bá vương trùng lên tiếng hỏi đồng bọn: “Ê bây! Dưới đó có thằng khứa nào nhìn quen quen!”
“Nhìn hao hao giống thằng bồ của Nữ Hoàng!”
“Dứt nó! À nhầm, bắt nó về gặp Nữ Hoàng!”
Dương nhìn thấy nhóm bá vương trùng liền mừng rỡ vẫy tay cầu cứu.
Nhóm bá vương trùng đáp xuống mang Dương bay về tổ.
Tổ bá vương trùng bị hủy hại nghiệm trọng trong trận chiến, hiện tại đang được xây dựng lại, nhưng số lượng bá vương trùng đã giảm đi rất nhiều do tử nạn trong trận chiến.
Dương được đưa đến cung điện của Bạch Điệp.
Bạch Điệp xinh đẹp ngồi trên ngai của nữ hoàng, khi nhìn thấy Dương, nàng tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?”
Thấy Bạch Điệp, Dương cảm thấy đời tươi sáng lên hẳn, mừng rỡ rồi nói: “Sau trận chiến ta bị ngất đi, lúc tỉnh dậy thì cổng đã đóng lại rồi. Nàng vẫn khỏe chứ?”
Bạch Điệp lạnh lùng hỏi: “Ta ra sao liên quan gì đến ngươi?”
Dương cảm thấy quái lạ, trước đây, tuy luôn miệng chê Dương ghê tởm nhưng Bạch Điệp không bao giờ tỏ ra lạnh lùng đến vậy với hắn.
Nói đoạn, Bạch Điệp phất tay ra lệnh: “Mang hắn đi thiến, sau đó phanh thây cho ấu trùng ăn!”
“Ặc! Ta đã làm gì sai?” Dương giật mình hỏi.
Bạch Điệp vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Ngươi làm gì ngươi còn không biết sao?”
Nghe đến đây, Dương dột dạ thầm nghĩ, chẳng lẽ Bạch Điệp biết chuyện hắn làm bậy với Lam Ngân nên ghen?
Hết đường chối cãi, Dương cúi đầu giả vờ hối lỗi: “Ta biết sai rồi, ta không biết kiềm chế ham muốn của bản thân…”
Nói đoạn, Dương tự vả mặt mình mấy cái thật nhẹ nhưng giả vờ như rất đau rồi nói tiếp: “Xin nàng tha thứ lần này, ta hứa sẽ không để nàng phát hiện thêm lần nào nữa!”
Bạch Điệp cười lạnh lùng: “Tha thứ cho ngươi? Vậy những bá vương trùng bị ngươi ăn thịt có sống lại được không?”
“Cái gì?” Dương trợn mắt ngạc nhiên: “Ta ăn thịt bá vương trùng lúc nào?”
“Còn chối cãi? Một nhóm bá vương trùng của tộc ta tận mắt chứng kiến ngươi ăn sống bá vương trùng khi họ còn đang đau đớn gào thét, ngươi còn chối cãi?”
“Khoan! Lúc nào cơ?” Dương hỏi.
Một bá vương trùng lên tiếng: “Lúc đó cách thời điểm cổng Địa Tâm Cảnh đóng lại không lâu, chúng ta tận mắt chứng kiến, khi chúng ta đuổi đến thì ngươi liền hóa thành bóng đen ẩn vào lòng đất!”
Dương nhíu mày: “Có lộn không vậy ba! Ta ngất từ sau trận chiến đến tận khi cổng Địa Tâm Cảnh đóng lại mới tỉnh cơ mà! Hơn nữa, ta làm gì có chiêu biến thành bóng đen độn thổ xuống đất?”
Khi Dương nói xong, Bạch Điệp lạnh lùng liếc qua Dương, đột nhiên phát hiện điều gì đó kỳ lạ: “Bóng của ngươi…”
“Bóng của ta sao?” Dương hỏi, đồng thời cúi đầu xuống nhìn chiếc bóng của mình, trông rất bình thường như những chiếc bóng khác trong cung điện.
Nhưng Bạch Điệp có cấp bậc Bán Thần lại nhìn ra điểm khác lạ, nàng nghi hoặc nói: “Bóng của ngươi thiếu mất phần hồn!”
Cơ thể che khuất ánh sáng để lại bóng, linh hồn che khuất ánh sáng cũng tạo ra bóng, nhưng bóng của linh hồn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời còn xếp chồng lên bóng của cơ thể nên rất ít ai phân biệt được, trừ những người có khả năng cảm nhận linh lực đạt đến mức cực cao.
“Tại sao có thể như vậy?” Dương khó tin nhìn xuống bóng mình, hắn không cảm nhận được sự khác biệt, nhưng hắn cũng không nghĩ Bạch Điệp lừa hắn.
Bóng của cơ thể là thứ người ta chỉ có thể nhìn chứ không thể cầm nắm, không thể lấy đi, không thể điều khiển làm điều gì khác với cơ thể (chứ nếu sờ được, điều khiển làm khác với cơ thể được thì chắc sẽ có nhiều thằng bắt cái bóng chổng mông cho nó ịt). Bóng của linh hồn cũng vậy, nó đi liền với linh hồn và không ai có thể khống chế.
Lúc này, Bạch Điệp lại hỏi: “Ngươi nói ngươi ngất từ sau trận chiến đến tận lúc cổng đóng, vậy tại sao có bá vương trùng báo rằng đã thấy ngươi vào cổng?”
“Có kẻ giả mạo ta!” Dương rút ra kết luận.
Bạch Điệp cũng nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn còn nghi vấn: “Nếu đúng là có kẻ giả mạo ngươi, kẻ đó lại có khả năng hóa thành bóng đen, chẳng lẽ kẻ đó có liên quan đến chuyện ngươi mất bóng?”
Nói đoạn, Bạch Điệp quay sang hỏi một bá vương trùng già nua: “Lão Làng, lão thu nhặt được rất nhiều kiến thức từ loài người qua mỗi lần Địa Tâm Cảnh mở ra, lão có thông tin nào về chuyện mất bóng không?”
Lão Làng già nua, đôi mắt đục ngầu khép lại thật lâu rồi hé mở và nói: “Thưa Nữ Hoàng, nói đến bóng thì lão nghĩ đến một vài truyền thuyết về hệ Ám…”
‘Thứ nhất là Nữ Thần Bóng Tối, nói về hệ Ám, có lẽ không có gì Nữ Thần Bóng Tối không làm được.
Thứ hai là một Thần Thú gọi là Quạ Thần, có lẽ Quạ Thần cũng có khả năng điều khiển bóng.
Và thứ ba là đế ám Hư Không Bổn Nguyên, kẻ sở hữu dị ám này có lẽ cũng có khả năng điều khiển bóng.’
“Quạ Thần?” Bạch Điệp nghi ngờ nói: “Trong trận chiến, có một con quạ đen bay khắp nơi để gỡ nấm trên đầu phe địch, chẳng lẽ nó liên quan đến Quạ Thần?”
Dương cũng có cùng nghi vấn, một con quạ luôn xuất hiện cùng Lục Văn Minh, và lúc đánh với Dương cùng Thiên Hương thì Độc Hành cũng đi cùng một con quạ, mà Lục Văn Minh lẫn Độc Hành đều là người của Quỷ Môn Quan.
Nếu con quạ kia đúng là Quạ Thần, rất có thể chính nó đã tạo ra Dương giả mạo, và thậm chí Dương nghi ngờ rằng đây chính là lời giải cho khả năng chết rồi lại sống của Lục Văn Minh.
Nếu đúng vậy, Dương nghi ngờ rằng Độc Hành cũng có khả năng tương tự, nhưng vì chưa ai giết nổi hắn nên hắn chưa từng lộ ra khả năng này. Nghĩ đến đây, Dương không khỏi rùng mình sợ hãi, một kẻ mạnh khủng khiếp như vậy lại kèm theo khả năng tái sinh, chơi vậy ai chơi lại!
Còn Bạch Điệp và đa số bá vương trùng có trong cung điện lúc này đã bắt đầu tin Dương bị oan, ngoài chứng cứ khá rõ ràng ra còn vì Dương từng đứng ra chiến đấu vì bá vương trùng tộc, nếu không có hắn, có lẽ bá vương trùng tộc đã diệt vong.
Nhưng quyền quyết định là của Nữ Hoàng.
“Nhốt hắn vô tù!” Bạch Điệp ra lệnh.
Dương thở phào, không bị giết là được, dù sao ở tù riết cũng quen rồi.
Trong tù, Dương dần chữa thương cho cơ thể và linh hồn, có thánh quang, lại có sinh mệnh lực, Dương khôi phục một cách thần tốc.
Dương đang ngồi vận công trị thương, đột nhiên ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt, là mùi hương của Bạch Điệp.
Mở mắt, Bạch Điệp đã đến bên cạnh Dương từ lúc nào không hay.
“Ta đã nói ta không có ăn thịt bá vương trùng, tin hay không tùy nàng!”
Bạch Điệp chu môi đáp: “Ta tin, nhưng chưa có kết luận rõ ràng thì ta đâu thể thả chàng đi được, ta làm sao ăn nói với gia đình của những bá vương trùng bị giết.”
Dương ra vẻ hờn dỗi quay mặt đi: “Đó là chuyện của nàng.”
Thấy Dương hờn dỗi, Bạch Điệp không biết làm sao, im lặng một hồi rồi cất tiếng hỏi: “Đói bụng không? Ăn nấm độc nhé, ngon lắm!”
“Tránh xa ta ra, cứ để ta ở tù một mình đi!” Dương nói, sau đó suy nghĩ rồi nói tiếp: “Ta ngủ một mình lạnh lẽo cô đơn kệ ta!”
Bạch Điệp ngây thơ như tấm chiếu mới, thấy Dương như vậy, nàng tỏ vẻ ăn năn và nói: “Vậy ta ngủ đây với chàng nha!”
“Được!” Dương gật đầu và nhào đến đè Bạch Điệp xuống, cáo già đã vồ được thỏ non…
Sau một trận đọ sức nóng bỏng, Bạch Điệp thỏa mãn tựa người trong ngực Dương.
Im lặng hồi lâu, Bạch Điệp nói: “Ta muốn cùng chàng đi ra thế giới bên ngoài.”
Cổng Địa Tâm Cảnh đã đóng, nhưng áp chế cũng dần biến mất, nhờ vậy nên Thần vẫn có thể phá không để ra vào.
Dương biết Lam Ngân có khả năng này, nhưng hắn không biết nàng đang ở đâu, có lẽ nàng sẽ sớm hồi phục và rời đi.
Dương hỏi Bạch Điệp: “Nàng là bán thần, liệu nàng có thể phá không gian để ra khỏi đây không?”
Bạch Điệp trầm ngâm: “Ta cũng không chắc, nhưng chờ đến lúc áp chế hoàn toàn biến mất rồi thử xem sao.”
Dương gật đầu, ôm Bạch Điệp trong lòng, ánh mắt tựa như nhìn xa xăm.
Hắn có dự cảm rằng, đến lúc hắn trở ra, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi…