Phần 189
Tại một nơi bí mật, trong một gian phòng làm bằng thủy tinh trong suốt, một thiếu nữ xinh đẹp nằm nhắm mắt như đang ngủ trên một chiếc giường nối đầy dây nhợ, đầu nàng đội một chiếc mũ to tướng, trên mũ có nhiều sợi dây kết nối với chiếc giường.
Ngoài gian phòng, một nhóm người đang đứng nhìn vào qua lớp kính.
“Có tiến triển gì không?” Một người hỏi.
Người khác lắc đầu nói: “Xem ra Ẩn gia rất xem trọng cô gái này, trên người nàng được cài cắm rất nhiều linh trận siêu nhỏ để bảo vệ cả cơ thể lẫn linh hồn, nếu chúng ta cưỡng ép xâm nhập trí não của cô ta, lập tức các linh trận siêu mạnh sẽ khởi động để ngăn cản.”
“Không thể phá trận sao?”
“Có thể, nhưng vì có rất nhiều trận liên kết với nhau nên phải phá một cách từ tốn và tỉ mỉ, sai một tí là toang ngay!”
“Hai năm rồi còn gì? Cần bao lâu nữa?”
“Có lẽ cần thêm ba năm!”
“Quá chậm! Thiên Cơ cảnh có dấu hiệu sắp mở rồi, không thể đợi lâu.”
“Nếu vậy chỉ còn cách uy hiếp, khiến cô ta tự nguyện giao ra Địa Tâm Đồ!”
“Uy hiếp? Lấy gì uy hiếp?”
“Nghe nói trong Địa Tâm Cảnh, cô ta rất thân thiết với Võ Phi Dương, ngoài ra, cô ta còn có một cô chị song sinh tên Ẩn Đoan Trang. Võ Phi Dương và Ẩn Đoan Trang cùng rời khỏi Địa Tâm Cảnh, nhưng lúc đó Thế Giới Ngầm đột nhiên bị Dạ Đế tập kích nên vô cùng hỗn loạn, cuối cùng cả hai mất tích bí ẩn.”
“Cử người tăng cường tìm kiếm tung tích của Võ Phi Dương.”
…
Bình minh đỏ rực từ biển xanh nhô lên, rừng Bạch Mã lấp lánh ban mai thức giấc sau cơn mưa đêm tầm tã.
Từ một bụi rậm vốn là thánh bảo Lục Diện hóa thành, Dương bước ra, vươn vai đón lấy ánh nắng ấm cùng làn không khí mát lạnh hơi sương. Sau Dương, Tịnh Nghiên cũng bước ra, gương mặt xinh đẹp như trở nên lung linh dưới ánh nắng.
“Đêm qua mưa to thật, chúng ta ăn sáng rồi đi tiếp nhé!” Dương nói sau một hồi ngắm nhìn nhan sắc của Tịnh Nghiên.
Tịnh Nghiên nhẹ gật đầu, lòng nàng lo lắng như lửa đốt, còn Dương thì thư thả vừa đi vừa ngắm cảnh, nàng muốn giục Dương nhanh lên nhưng không dám mở miệng vì sợ hắn phật lòng.
Nhưng Tịnh Nghiên đâu biết Dương nấn ná chuyện đi tìm em trai nàng là vì có lý do, thứ nhất là vì Siêu Ngụ Kiên đã chết, thứ hai là vì dựa vào Google, Dương biết chưa đến thời điểm thích hợp để Tịnh Nghiên mang tượng Xà Thần về Siêu gia, nếu nàng mang về, có thể thứ chờ nàng là cái chết của nàng cùng cả gia tộc.
Đốt lên đống lửa, Dương lấy ít khô ra định nướng, nhưng Tịnh Nghiên vốn là chủ một quán ăn liền ra tay trổ tài.
Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra trong sương sớm.
“Thơm quá!”
Một thanh niên nghe mùi thơm tiến đến, người này trông khá trẻ, tuổi chưa đến ba mươi.
“Xin chào, ta có thể ăn cùng được không, ta sẽ hậu tạ bằng linh tinh.” Người thanh niên tiến về phía Dương cùng Tịnh Nghiên và nói, vừa nói vừa lấy ra một ít linh tinh.
Dương và Tịnh Nghiên gật đầu đáp ứng, dù sao Tịnh Nghiên cũng là chủ quán ăn, bán thức ăn đổi lấy linh tinh là nghề của nàng.
Thức ăn thơm phức ngon lành, ba người ngồi ăn, gã thanh niên vừa ăn vừa hỏi: “Không khí thật trong lành, hai vị đến đây dã ngoại sao?”
Dương lắc đầu: “Không phải.”
Thấy Dương và Tịnh Nghiên có vẻ như đang đề phòng mình, gã thanh niên liền tự giới thiệu: “Ta tên Kiến Thu, không giấu gì hai vị, ta đang tìm đường lên đỉnh Bạch Mã để xin gia nhập một tổ chức.”
“Hắc Đạo?” Dương hỏi dò.
Kiến Thu gật đầu: “Đúng vậy, chính là Hắc Đạo, theo ta biết, tổ chức này có lẽ rất nhỏ yếu thôi.”
“Vậy tại sao ngươi muốn gia nhập?”
Kiến Thu phì cười đáp: “Ta đến từ một nơi, à mà chắc nói ra ngươi cũng chẳng biết, tóm lại là thế lực đó cực kỳ mạnh mẽ, dư sức san bằng toàn bộ thế lực mạnh nhất của cả ba miền. Nơi đó cao thủ vô số, thiên tài đông đảo, ta cũng được xem là một nhân tài của tổ chức, quyền cao chức trọng. Nhưng kể từ khi bước sang kỷ nguyên linh tinh, vấn đề phát sinh.”
Kiến Thu tiếp tục kể: “Tác dụng của linh tinh đối với người luyện hồn là miễn bàn, nhưng cũng vì vậy, linh tinh được tập trung dồn cho những người mạnh mẽ nhất và những thiên tài xuất chúng nhất, còn những người địa vị thấp hơn chỉ còn nước còng lưng tự tìm linh tinh, thậm chí còn phải cống nạp cho tổ chức, kết quả là càng ngày càng thụt lùi so với những kẻ ngồi không hưởng thụ.”
“Vậy nên ta quyết dứt áo ra đi. Hắc Đạo tuy là nhỏ yếu đấy, nhưng với tài năng và sự dẫn dắt của ta, ta tin chắc chắn tương lai, Hắc Đạo sẽ dần phát triển…”
“Và trở thành cái mỏ linh tinh cho ngươi đào?” Dương khó chịu hỏi.
Kiến Thu lắc đầu: “Linh tinh là phần thưởng cho công sức ta bỏ ra gầy dựng Hắc Đạo, sao lại gọi là đào mỏ? Nếu không phải người có tầm lẫn có tâm như ta mà là người khác, có lẽ Hắc Đạo sẽ thật sự là mỏ đào linh tinh, sớm bị vắt đến cùng kiệt.”
“Làm sao ngươi biết Hắc Đạo không có người nào mạnh mẽ hơn ngươi?”
Kiến Thu bật cười: “Hắc Đạo mạnh mẽ? Ha ha! Hắc Đạo chỉ có Tà Phật Bình Thường là đáng nhắc đến, ngươi biết hắn không?”
Dương gật đầu.
Kiến Thu ra vẻ huyền bí nói: “Cho ngươi biết thêm một bí mật có lẽ sẽ hù ngươi té đái: Tà Phật Bình Thường cũng chính là Hắc Vũ Tiên Long!”
“Thật sao?” Dương ra vẻ giật mình bật ngửa.
Kiến Thu đắc ý nói: “Đúng, người Mặt Đất chắc chẳng mấy ai biết bí mật này. Hắn khá mạnh, nhưng hiện tại rất nhiều tổ chức đang truy lùng hắn, còn có tin đồn hắn bị Dạ Đế bắt đi, thân hắn lo còn không xong, sao lo cho Hắc Đạo?”
“Thôi, ta tranh thủ đi sớm kẻo lại mưa to, cảm ơn vì bữa ăn!” Kiến Thu đứng dậy từ biệt, đưa cho Tịnh Nghiên vài viên linh tinh xem như trả tiền bữa ăn rồi rời đi.
Kiến Thu đi xa, Tịnh Nghiên nhìn Dương và hỏi: “Ngươi gây thù chuốc oán rất nhiều?”
Không nói đâu xa, chính Siêu gia của nàng cũng có thù với Dương, trước đó là Tiêu gia Tiêu Hồn và Tiêu Bổ, cộng với lời kể của Kiến Thu, Tịnh Nghiên hiểu được trình gây sự của Dương không phải dạng vừa.
Dương nhún vai, quả thực là bản thân hắn đi đến đâu gây thù đến đó.
Hai người dọn dẹp rồi tiếp tục lên đường.
Vì đi trước nên Kiến Thu sớm tìm đến đỉnh núi Bạch Mã, trên đỉnh núi là một khu trại xây dựng tạm bợ sơ xài bằng gỗ.
Gác cổng là một thằng nhóc mười mấy tuổi.
Kiến Thu ngạc nhiên hỏi: “Em trai, ba mẹ em đâu sao để em ngồi gác cổng một mình vậy nè?”
Thằng nhóc liếc Kiến Thu bằng nửa con mắt, sau đó hỏi: “Đến đây làm gì?”
Kiến Thu ngạc nhiên: “Không ai dạy mày lễ phép hả? Ta đến để gia nhập Hắc Đạo, xem ra tình hình giáo dục nơi này không được tốt, ta sẽ chỉnh đốn lại!”
Thằng nhóc cũng chẳng thèm để ý, phất tay ý bảo Kiến Thu bước vào trại.
Khó chịu trước thái độ của thằng nhóc, Kiến Thu hừ lạnh rồi bước vào trại.
Khi Kiến Thu đi, trên tay thằng nhóc đột nhiên xuất hiện một cái gối ôm khá cũ kỹ, thằng nhóc vuốt ve cái gối và lẩm bẩm: “Ngoan, chờ tên nhóc Võ Phi Dương trở về sẽ chữa trị cho nàng…”
Kiến Thu bước vào một khoảng sân rộng rãi, trong sân có một gã đàn ông lực lưỡng đang vừa quét sân vừa lầm bầm:
“Mụ nội nó! Con chuột điện chết tiệt toàn bĩnh ra sân vào những ngày đến phiên ta quét dọn!”
Kiến Thu bước đến định hỏi thăm, nhưng gã đàn ông đang bực bội cọc cằn hỏi: “Gì?”
Trong lòng Kiến Thu thầm xem thường tên lao công vô học, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lịch sự nói: “Ta muốn gia nhập Hắc Đạo, không biết phải gặp ai…”
“Mụ nội! Thằng Phúc Pháp bị tiêu chảy cấp đang chổng đít ngoài bụi chuối kìa! Mụ nội nó, đến phiên thằng Võ Bạch nấu ăn là y như rằng!”
Nghe tiếng la, từ gian bếp, một thanh niên tóc trắng mặc tạp dề thò đầu ra ngó.
Thấy thanh niên tóc trắng thò đầu ra, gã đàn ông lực lưỡng giật bắn mình: “Mụ nội! Sao hôm nay mày nấu nữa?”
Võ Bạch gãi đầu đáp: “Hôm nay đến phiên lão Vô Thanh, nhưng lão xỉn ngoắc cần câu rồi!”
“Mụ nội!”
Kiến Thu nghe mà ngao ngán, trong lòng thầm nghĩ cái tổ chức này nát đến tận cùng.
Đột nhiên, từ một gian phòng gần đó, một luồng linh lực khá mạnh bộc phát.
Cảm nhận luồng linh lực, Kiến Thu gật gù thầm nghĩ: “Đang tu luyện sao, đến xem thử.”
Vừa nhấc bước, Kiến Thu nghe một tiếng quát uy hùng: “Xuất chiêu đi!”
Sau đó, một tiếng quát như hổ gầm đáp lại: “Ta sợ ngươi chắc! Hãy xem tuyệt chiêu mới của ta: Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt! Grào!”
Sau đó, có tiếng giậm chân lao đi như mãnh hổ vồ mồi…
“Hãy đỡ! Phẹt! Ứ ứ…”
Tiếp theo, một âm thanh gợi cảm vang lên, Kiến Thu thấy một tên thanh niên ăn mặc như dã thú lao ra, tay ôm mông, răng cắn chặt môi, mặt đỏ lừng, không ngừng rên rỉ.
Khi tên thanh niên hoang dã lao vào bụi chuối, từ trong bụi chuối lại có một thanh niên khác đi ra, gương mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng.
“Ngươi là Phúc Pháp?” Kiến Thu hỏi.
Gã thanh niên lắc đầu: “Ta không phải Phúc Pháp, ta là Vạn Lý Độc Hành, chuyên làm việc vặt.”
Sau đó, lại một người từ bụi chuối bước ra, nhìn thấy Kiến Thu, người này liền bước đến chào hỏi.
“Xin chào, ta tên Phan Phúc Pháp, là… trợ lý của thủ lĩnh Hắc Đạo.”
“Chào Phúc Pháp, ta là Mai Kiến Thu, ta muốn xin gia nhập Hắc Đạo, nhưng…”
“Nhưng sao?” Phúc Pháp hỏi.
“Nhưng ta muốn bàn riêng với ngươi một vài vấn đề để phát triển tổ chức.” Kiến Thu trịnh trọng nói.
“Vậy sao? Mời vào phòng ngồi nói.” Phúc Pháp dẫn Kiến Thu vào một gian phòng trông như phòng họp đơn sơ, Vạn Lý Độc Hành lăng xăng lau bàn ghế rồi pha trà rót mời Kiến Thu và Phúc Pháp, sau đó tự giác lui ra.
“Hắc Đạo hiện giờ có bao nhiêu thành viên?” Kiến Thu hỏi.
Phúc Pháp đáp: “Hiện giờ chỉ còn lại vài người…”
Kiến Thu trợn mắt, xem ra còn nát hơn xa hắn tưởng tượng, vài mống thì đào được bao nhiêu linh tinh? Nhưng nếu vài mống là cao thủ thì cũng đỡ…
Nghĩ vậy, Kiến Thu dò hỏi: “Gã lao công, đầu bếp, chạy vặt…”
Phúc Pháp gật đầu: “Họ là vài người trong số những thành viên còn sót lại.”
“Xong!” Kiến Thu thầm nghĩ, giấc mộng xây dựng mỏ đào linh tinh xem như vỡ mộng, với một lũ phế vật thì đào cái đít!
Nghĩ thế, Kiến Thu lặng lẽ đứng dậy, thở dài rồi nói với Phúc Pháp: “Ta cứ tưởng với tài trí của mình, ta có thể giúp cho Hắc Đạo trở nên hùng mạnh, nhưng xem ra ta quá tự phụ.”
“Vậy là ngươi không muốn gia nhập?” Phúc Pháp bình thản hỏi.
Kiến Thu gật đầu.
“Mời!” Phúc Pháp lịch thiệp đưa tay chỉ ra ngoài, ý muốn đuổi khách.
Kiến Thu bước ra, sau đó dừng lại và nói: “Ta có một lời khuyên cho ngươi: Tổ chức này quá nát, nếu không có khả năng quản lý thì tốt nhất nên giải tán, kiếm đường khác mà sống!”
Phúc Pháp mỉm cười gật đầu, sự thật là hắn không có khả năng quản lý tổ chức này, nhưng không phải vì hắn quản lý kém, mà vì những thành viên của Hắc Đạo quá khó quản.
Kiến Thu thất vọng rời đi, đến một nơi rừng vắng, chợt có một bóng người xuất hiện và hỏi: “Thế nào rồi?”
Kiến Thu không bất ngờ trước sự xuất hiện của người này, lắc đầu đáp: “Quá thất vọng, không có một thành viên nào ra hồn.”
“Tốt! Có vẻ đúng như những gì chúng ta thăm dò lâu nay, Hắc Đạo không có thủ lĩnh nên sớm tan rã, nhiều thành viên tài năng đã rời đi, chỉ còn lại lũ ô hợp.”
“Vậy thì sao?” Kiến Thu nghi ngờ hỏi.
Người kia cười đáp: “Thì sao? Bắt hết tàn dư của Hắc Đạo, tra hỏi tung tích Võ Phi Dương và dùng chúng làm con tin!”