Phần 19
Phát hiện ra con mắt khổng lồ ở trên mặt hồ dung nham, Dương biết chuyện chẳng lành liền vỗ cánh bay lui lại, vừa kịp né một khối dung nham trồi lên từ mặt hồ. Nhưng ngoài khối dung nham hình bán cầu trồi lên trên mặt hồ, từ xung quanh cũng xuất hiện những cột dung nham trông như vòi bạch tuộc phá mặt đất trồi lên.
“Độc Nhãn Ma Nham! Hóa ra nó còn sống!” Mạc Kính Vũ kinh ngạc thốt lên trước khi bị một chiếc vòi dung nham quất mạnh vào người, đánh văng vị vua cuối cùng của triều Mạc ra xa hàng chục mét.
Binh! Binh! Binh!
Cả Hoài Bão, Sùng Hạo và Long Ngạo đều chịu chung số phận, chỉ có Dương liên tục tránh được sự vây công của những chiếc vòi để thoát ra khoảng cách an toàn.
Mặt đất quanh hồ dung nham sụp đổ, khối dung nham dưới hồ trồi lên và lộ ra hình dạng như một con bạch tộc một mắt khổng lồ với hơn ba mươi chiếc vòi dung nham. Đúng như Mạc Kính Vũ nói, đây là Độc Nhãn Ma Nham, một linh thú sống trong dung nham có hình dạng như bạch tuộc, cũng là một loại sinh vật được đưa vào chiến trường làm vũ khí chiến đấu.
Độc Nhãn Ma Nham đảo con mắt to tướng liếc sang quả tim nữa tối nữa sáng bên cạnh rồi liếc về phía những người xung quanh và gầm lên một tiếng đe dọa.
“Độc Nhãn Ma Nham sao? Xem ra con thú này đã được giao nhiệm vụ bảo vệ quả tim.” Dương đoán.
“Đúng vậy!”
Nói hai từ trên là một giọng nói có chút quen tai, Dương lập tức quay đầu lại nhìn người áo đen vừa đến với con quạ đen trên vai. Nét bất ngờ trên mặt Dương nhanh chóng qua đi, hắn bình tĩnh hỏi người áo đen: “Không ngờ ngươi chưa chết!”
Người áo đen đưa tay vuốt tóc ngược ra sau làm khăn trùm đầu rơi xuống: “Tất nhiên, nhưng phải nói thật là lần đó Kinh Vô Nguyệt thật sự làm ta sợ són ra quần đó…”
Dương gật đầu đáp: “Đúng vậy, nếu Kinh Vô Nguyệt không xem thường ngươi, dùng linh lực cấp Chúa Tể thay vì chỉ dùng lực bình thường để bóp vỡ cả đầu lẫn linh hồn ngươi thì ngươi đã không có cơ hội hồi phục.”
Người mà Dương đang nói chính là Lục Văn Minh, kẻ từng bị Kinh Vô Nguyệt một tay bóp vỡ đầu trên đỉnh núi Phẫn Nộ của cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến.
Dương hỏi: “Là do Phục Sinh Thánh Đan, hay do ngươi có luyện Sinh Mệnh hệ?”
Lục Văn Minh gật đầu đáp: “Cả hai!”
Lúc thấy Lục Văn Minh bị bóp chết, tất cả mọi người đều nghĩ hắn chỉ là một tên thích tỏ ra nguy hiểm, nhưng lần này gặp lại, kết hợp với đầu óc sắc sảo hơn bình thường, Dương tin chắc rằng phía sau tai nạn nhục nhã kia là một âm mưu.
Lúc Dương suy tư, Lục Văn Minh nhếch môi cười châm chọc: “Nhân tiện… Chủ nhân gửi lời cảm ơn đến ngươi đấy! Ha ha…”
“Vì điều gì?”
“Vì nhờ sự tốt bụng của ngươi mà chúng ta mới tăng thêm cơ hội tiêu diệt kẻ thù của chủ nhân, ha ha…”
Khi nói, Lục Văn Minh liếc mắt về phía trái tim Nữ Thần, cái liếc này không qua khỏi ánh mắt Dương, hắn liền suy ra kẻ thù cần bị tiêu diệt mà Lục Văn Minh vừa nói chính là Nữ Thần Ánh Sáng.
“Được rồi! Giờ thì chết đi cho ta!” Lục Văn Minh nói rồi lướt đến tấn công Dương.
Dương lúc này đã kiệt sức, chuẩn bị giải trừ trạng thái Thiên Long, và chắc chắn không còn khả năng đấu với Lục Văn Minh, thậm chí cả chạy cũng không nổi, nhưng gương mặt hắn vẫn bình tĩnh lạ thường khiến cho Lục Văn Minh lo lắng khó hiểu.
“Ngươi không sợ chết sao?” Lục Văn Minh tiếp cận Dương và hỏi.
“Sợ, nhưng không phải lúc này!”
Dương đáp, vừa dứt câu cũng là lúc Lục Văn Minh tiếp cận và tạo ra một thanh kiếm đen định đâm vào tim Dương, nhưng cũng chính lúc này, trái tim của Nữ Thần đang rung động dữ dội đột nhiên phát ra một tiếng la lớn đến nhức óc, kèm theo tiếng la là một chấn động dữ dội hơn xa lúc trước, mặt đất nứt ra từng đường dài hàng chục mét, Độc Nhãn Ma Nham cũng phải lặn xuống để tránh khỏi chấn động, cùng với đó là một lực đẩy mạnh khủng khiếp đánh tất cả người đang ở khu vực trái tim gồm Dương, Hoài Bão, Sùng Hạo, Long Ngạo, Mạc Kính Vũ và Lục Văn Minh văng đi như tên bắn, trừ Lục Văn Minh chống chịu được một phần thì những người còn lại đều đã kiệt sức, văng xa hàng trăm mét trong bóng đen…
…
Ở một khu vực khác, Phúc Pháp và Thu Thúy đang ngồi trong một căn hầm kim loại dưới lòng đất.
Thu Thúy lo lắng nói: “Không biết tình hình trên đó thế nào rồi…”
Phúc Pháp đáp: “Dường như lũ linh thú không phát hiện căn hầm này, chúng ta cứ chờ thêm một thời gian…”
“Chờ đến khi nào?”
“Thì… đến khi Thế Hệ Phi Thường ra tay, ta không tin bọn Linh thú kia còn có thể lộng hành!”
Thu Thúy nhìn Phúc Pháp và hỏi: “Xem ra ngươi rất sùng bái Thế Hệ Phi Thường?”
Phúc Pháp đáp: “Cũng như cô thôi, cô sùng bái Sùng Hạo, ta lại hâm mộ Võ Phi Dương!”
Phúc Pháp thở dài rồi nói thêm: “Hâm mộ và đồng cảm…”
Thu Thúy thắc mắc: “Đồng cảm chỗ nào? Ngươi là người Long tộc, chẳng qua cha ngươi phạm trọng tội tử hình nên mẹ con ngươi bị khinh rẻ, đâu giống Võ Phi Dương?”
Phúc Pháp lắc đầu: “Đồng cảm vì có chung kẻ thù! Cha ta vô tội, chỉ vì ông phản đối Long Hán nên mới bị gán tội chết, khiến mẹ ta từ một phu nhân quý tộc họ Long bị đày thành nô tì, chịu sự khinh khi nhục nhã.”
Phúc Pháp nghiến răng: “Sẽ có ngày ta giết chết Long Hán để trả thù!”
“Giết Long Hán? Dù là Võ Phi Dương còn không làm nổi!”
“Không nổi bởi vì khi đó hắn chưa đủ thực lực và sức yếu thế cô.”
Thu Thúy bật cười: “Ý ngươi là ngươi và hắn hợp tác thì có thể diệt Long Hán?”
Phúc Pháp lắc đầu: “Không phải chỉ có ta và hắn, để đối đầu với một thế lực thì cần có một thế lực.”
“Ha! Ta cũng là người Long tộc đó, ngươi không sợ ta báo lại mưu đồ tạo phản của ngươi sao?”
“Nếu vậy… thì ta chỉ có thể tự trách mình tin lầm người…” Phúc Pháp nhìn vào mắt Thu Thúy và nói.
Thu Thúy cũng nhìn vào mắt Phúc Pháp, nàng ngạc nhiên vì không ngờ được gã trai trẻ hiền lành dễ chịu này lại mang chí lớn và quyết đoán như vậy, ánh mắt hắn khiến nàng bị thu hút mãnh liệt.
Sau vài giây nhìn vào mắt nhau, Thu Thúy bối rối tránh mắt đi, và để chữa thẹn, nàng liếc lên trần hầm nói mò: “Hình như có tiếng động?”
“Làm gì có chứ? Chẳng lẽ bị phát hiện?” Phúc Pháp nghi vấn.
“Hy vọng là không phải, nếu không thì chúng ta hết đường chạy…”
“Để ta lên xem thử…”
Đúng như Thu Thúy nói, nếu bị phát hiện thì chắc chắn không thể thoát, nên Phúc Pháp đánh liều chọn cách mở cửa hầm để xem tình hình, nếu bị phát hiện thì hắn sẽ chủ động liều mạng mở đường cho Thu Thúy chạy thoát.
Phúc Pháp hé mở cửa hầm nhìn ra, không thấy linh thú, chỉ thấy bước chân một người đang lảo đảo đi tới rồi ngã xuống ngay trước khe cửa hầm, lộ ra một gương mặt…
“Võ Phi Dương?” Phúc Pháp kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vã đỡ Dương xuống hầm.
Dương vẫn còn tỉnh táo, chỉ là quá kiệt sức sau trận đánh với Mạc Kính Vũ, sau khi bị đẩy văng đi thì trạng thái Thiên Long cũng bị giải trừ, Bảo Ngọc hiện ra và lập tức hôn mê, Dương biết mình không còn đủ sức đối đầu với Lục Văn Minh nên đã chọn cách tạm rời đi để khôi phục linh lực rồi quay lại chiến đấu.
Được Phúc Pháp đỡ xuống hầm, Thu Thúy nhìn Dương, ngạc nhiên nói: “Ủa? Tên này sao giống như… Võ Phi Dương?”
Nghe tiếng gọi, Dương mở mắt và thấy Thu Thúy, liền vui vẻ nói: “Sùng Hạo, vẫn khỏe chứ?”
Nghe Dương gọi mình là Sùng Hạo, Thu Thúy tưởng Dương bị thương nặng quá nên quáng, nhưng sau đó lại thấy gương mặt kinh ngạc của Phúc Pháp, liền hiểu ra một chuyện.
Chỉ tay vào Dương, Thu Thúy lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi là Lý Hữu Thực! Lại còn dám mạo danh Võ Phi Dương!”
“Ặc!” Dương cười khổ trong khi đang ngồi xuống xếp bằng để vận công khôi phục linh lực, sau đó đảo mắt nhìn gian mật thất nhỏ hẹp nhưng được tạo thành từ vật liệu vô cùng vững chắc.
“Đây là nơi nào?” Dương tò mò hỏi.
Phúc Pháp đã biết Hữu Thực và Dương là một người, phút ngạc nhiên nhanh chóng qua đi và thay bằng niềm vui vì đã kết bạn và chiến đấu cùng người mình hâm mộ mấy ngày qua mà không biết. Hắn đáp: “Chúng ta vô tình phát hiện ra nơi này trong khi đang bị lũ linh thú săn đuổi, cũng không biết vì sao mà từ khi vào đây không còn bị lũ linh thú phát hiện ra nữa.”
Dương gật đầu, bằng kiến thức giả kim thuật, hắn biết đây không phải một mật thất bình thường, nhưng lại không hề có trên bản đồ chiến trường.
Dương nhìn quanh bốn bức tường, phát hiện một chỗ tường có cửa nên liền tiến lại xem xét.
Phúc Pháp vội nhắc nhở: “Đừng chạm vào chỗ đó, có phòng vệ, nó bảo phải có chìa khóa mới mở được cửa!”
“Lại là chìa khóa?” Dương nhớ đến lần vào nơi ở của Hồng Hương, cần mảnh Nghịch Thiên kiếm làm chìa khóa, liền tìm kiếm lỗ khóa nhưng thở dài thất vọng vì lỗ khóa không giống khe cắm mảnh Nghịch Thiên kiếm.
Nhưng lại giống một thứ khác…
“Chìa khóa của Giả kim thành chủ!” Dương kinh ngạc nói, vội vàng lấy chiếc chìa khóa vốn là tín vật của thành chủ Giả kim thành mà thần sư Đức Cường trao cho hắn, quả nhiên vừa khớp với lỗ khóa.
Dương vặn khóa, cánh cửa hé mở, lộ ra phía bên kia là một linh cảnh nhỏ với một tòa kiến trúc trông khá giống lối kiến trúc của tòa cao ốc Trí Tuệ nhưng nhỏ hơn nhiều và có hình khối lập phương. Dương biết, kia chính là Chiến Thần điện, nơi các tướng sĩ dùng chiến tích đổi lấy phần thưởng.
Thu lại chìa khóa, Dương gọi Thu Thúy và Phúc Pháp bước qua cửa và tiến đến tòa nhà.
“Đây là Chiến Thần điện?” Theo sau Dương, Phúc Pháp tò mò hỏi.
Dương gật đầu đáp: “Đúng vậy, vào xem chiến tích của chúng ta có đổi được gì không.”
Bọn Dương tiến vào trong tòa nhà, bên trong giống như một phòng trưng bày với tủ kính chứa các loại bảo vật và bảng ghi chép thông tin từng món. Theo Dương đoán thì với lượng bảo vật dồi dào như vầy thì chắc chắn phải có người bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng cuộc chiến đã kết thúc nên không còn người bảo vệ, chỉ còn hệ thống bảo vệ tự động như với Chiến Thần trụ mà Dương từng nếm trải.
Dạo một vòng, Thu Thúy tò mò hỏi: “Chiến Thần điện là do Giả kim thành tạo ra, vậy những bảo vật trong này từ đâu mà có? Chẳng lẽ Giả kim thành chịu cho không biếu không?”
Phúc Pháp đáp: “Là chiêu trò kinh doanh thôi, hai phe Lê – Mạc cứ chiến đấu, Giả kim thành ở giữa bán vũ khí và trở thành người hưởng lợi nhiều nhất.”
Dương gật đầu đồng ý: “Ta cũng nghĩ vậy, và có lẽ thay vì bán riêng cho từng phe, dễ gây thù ghét và so bì thì Giả kim thành đã chọn cách bán chung, tức là cả hai phe đưa ra cùng một giá trị tài sản cho Giả kim thành, sau đó Giả kim thành ném ra lượng bảo vật tương xứng cho hai phe tự tranh đoạt với nhau trong khi chiến đấu, nên Chiến Thần điện này ra đời.”
Thu Thúy gật gù: “Giả kim thành này đúng là kì quái…”
Dương cũng gật đầu đồng tình, và có lẽ nếu Thu Thúy biết Dương là thành chủ đương nhiệm của Giả kim thành thì không đơn giản chỉ là kì quái…