Phần 202
Dưới đáy biển Đông.
Một đoàn chiến hạm hàng chục chiếc đang hướng thẳng xuống Long Thành.
Trên chiến hạm dẫn đầu, một nhóm người bao gồm thành chủ Hà Thành Lý Hồng Hà, tông chủ Hoàn Kiếm Tông Lý Đại Hùng và một vài cán bộ cấp cao khác cùng đứng dưới mái vòm trên mũi thuyền nhìn về phía Long Thành đang chìm sâu bên dưới.
Đứng ở vị trí trung tâm của nhóm người, thái tử Lý Thần Vũ mặc hoàng bào đứng khoanh tay nhìn Long Thành bằng ánh mắt tinh anh sáng rực.
“Thăng Long!” Lý Thần Vũ cảm thán một câu, cảm giác thân thuộc từ ngàn xưa tràn về khiến hắn không khỏi xúc động.
Có một truyền thuyết, năm 1010, tức hơn một ngàn năm trước, Lý Thái Tổ dời đô từ Hoa Lư về Đại La nhìn thấy rồng bay nên đổi tên Đại La thành Thăng Long.
Nhưng cùng với đó là những bí ẩn ít ai biết, ví dụ như con rồng Lý Thái Tổ nhìn thấy có màu trắng giống hệt Long Ảnh của Lạc Long Quân, hay thành Đại La tiền thân của Thăng Long là nơi từng bị Cao Biền trấn yểm long mạch để dựng thành, ngoài ra thành này còn được xây dựng không theo cách thông thường mà xây bằng thuật giả kim, và điều cuối cùng, thời điểm Lý Thái Tổ thấy rồng bay lên cũng là lúc hoàng tử Lý Thần Vũ ra đời, khi đó Lý Thái Tổ và những người biết bí mật này đều tin rằng con rồng kia là Lạc Long Quân hiện về ban sứ mệnh cho hoàng tử Lý Thần Vũ.
Chính vì điều này, sau nhiều suy diễn, dự báo, tính toán của những nhà ngoại cảm, chiêm tinh, thầy bói, thánh dự, chuyên gia tài chính hàng đầu thời bấy giờ, Lý Thần Vũ được dồn hết tài nguyên và danh sư của cả quốc gia để đào tạo đến năm hai mươi tuổi rồi dùng bí thuật sinh mệnh phong ấn, chờ đợi thời điểm thích hợp để thức tỉnh.
Vì sứ mệnh, Lý Thần Vũ chấp nhận ngủ say gần ngàn năm, khi thức dậy thì mọi thứ đã quá xa lạ, cho nên khi nhìn thấy Thăng Long, bây giờ là Long Thành, trong lòng hắn dâng lên nhiều cảm xúc.
Đứng sau lưng Lý Thần Vũ, thành chủ Lý Hồng Hà nhìn Long Thành hùng vĩ, hít một hơi rồi nói: “Tên khốn Long Ẩn, năm đó hắn dẫn Long Tộc xông đến cướp đoạt Thăng Long thành, chúng ta vì tổn thất nặng nề và phải đề phòng Hoàng Thành nên chưa có cơ hội lấy về, bây giờ sau hàng trăm năm chuẩn bị, cộng với việc Long Ẩn đã thành Thần, Long tộc thì suy tàn và có Thái Tử lãnh đạo, chúng ta nhất định sẽ đòi lại Long Thành!”
Cùng lúc đó, tại quảng trường Long Mẫu.
Thấy đoàn tàu mang cờ của Hà Thành tiến đến, Long Tiếp Thiên nhếch mép cười: “Cò đến rồi, chuẩn bị thả nghêu ra nào!”
Dương sau khi bộc phát toàn bộ sức mạnh của Tam Phẩm Liên Hoa để đỡ lấy ngọn thương của Long Hán, dấu hiệu hoa sen trên trán hắn mờ dần rồi ẩn đi, để lại một Dương yếu đuối mỏi mệt, ngay cả trạng thái Tiên Long cũng biến mất không thể duy trì.
Nhưng dù vậy, Long Tiếp Thiên vẫn còn cảm giác sợ hãi, hắn đề phòng lùi lại và ra lệnh cho Long Hán: “Long Hán, giết Võ Phi Dương!”
“Tuân lệnh tộc trưởng!” Long Hán gật đầu, khẽ phất tay khiến ngọn thương của lão rời khỏi tay Dương.
“Long Hán! Ngươi phản tộc?” Thấy Long Hán trở thành tay sai của Long Tiếp Thiên, Long Chúc Diễm phẫn nộ nói.
Long Hán mặt không đổi sắc nói: “Mời công chúa tránh ra, để lão xử lý thằng chó đẻ này rồi công chúa và tộc trưởng tiếp tục hôn lễ.”
“Ý ngươi bảo ta là chó?” Đôi mắt đẹp sắc sảo của Long Chúc Diễm nheo lại, linh lực khắp người nàng bộc phát tựa như có một ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy.
Long Hán lắc đầu: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, là con gái của tộc trưởng đời trước, là vợ hiền của tân tộc trưởng, sao lại có dính dáng gì đến thứ huyết thống đê hèn này?”
Lúc này Dương mệt mỏi quỳ xuống, cúi đầu ọc một ngụm máu đen, máu đen kết tủa thành hình lưỡi kiếm Nghịch Thiên.
Hắc Phù Đổng cũng hư hại sau bốn đòn Tam Đế Cuồng liên tục, tự động thu lại và được Dương cất đi.
Cánh tay mang xương chân long cũng dập nát vì chịu quá nhiều áp lực.
Nhìn Dương quỳ gục dưới đất, Long Hán khinh bỉ nói: “Một con chó hoang thảm hại, lần trước chẳng qua là nhờ Long Mẫu ra tay, lần này lại mơ rằng Long Mẫu cứu mày hay sao?”
Dương nghiến răng, nhưng không còn sức để nghiến, nên càng không có sức để đáp trả.
Chợt Dương cảm giác ấm áp, nhìn sang bên cạnh thì thấy Diễm đã Long hóa, khắp thân hình hoàn mỹ của nàng mọc một lớp vảy rồng đỏ, thân nàng bốc lên một ngọn dị hỏa tuyệt đẹp và có một con hỏa long đang lượn quanh.
Rồi Diễm nhìn Dương, ánh mắt nàng đầy cảm xúc khó tả: “Ta xin lỗi, ta biết con là con ta nhưng ta không thể nào nhớ được những ký ức trước kia. Dù vậy, ta không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm con!”
Khi Diễm dứt câu, con hỏa long của nàng gầm lên giận dữ rồi lao về phía Long Hán.
Nhìn thấy hỏa long lao đến, Long Hán vội chưởng ra một luồng lửa có màu sắc mà Dương thấy như màu của phân để ngăn cản.
Ầm!
Hỏa long va vào lá chắn rồi bật ra, lá chắn của Long Hán thì vỡ ra làm tia lửa văng tung tóe.
Long Hán nhìn Diễm, trong lòng không khỏi giật mình vì uy lực khủng khiếp từ long ảnh của nàng, phải biết Long Hán là Chú Tể cấp một còn Diễm là Linh Đế cấp bảy, chênh lệch không hề nhỏ.
Long Tiếp Thiên thấy Long Hán thất thần liền lao ra ngăn cản Diễm và giục: “Giết Võ Phi Dương đi! Long Chúc Diễm để ta ngăn!”
Có Long Tiếp Thiên cầm chân Diễm, Long Hán liền hướng mắt về phía Dương.
Dương đang gắng gượng đứng dậy, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Mày nói ai là chó đẻ?”
Long Hán nhướng mày: “Hỗn xược! Dám gọi tao là mày? Dù gì tao cũng là anh em họ của ông ngoại mày!”
Dương cười lạnh: “Nhận họ hàng với tao, vậy mày cũng là chó đẻ à?”
“Ai họ hàng với thứ con hoang đê hèn như mày! Chết đến nơi còn hỗn láo, đúng là dòng giống mất dạy!” Long Hán khinh khỉnh nói.
Dương nhếch môi cười nhạt: “Cũng cái mõm chó đó từng sủa rồi từng bị tao đấm vỡ, giờ vẫn chưa bỏ tật sao?”
Long Hán làm sao quên được, nhưng lão không sợ chuyện đó lập lại lần nữa, vì lão biết Long Mẫu không thể can thiệp vào chuyện của lão và Dương lần nữa.
“Mày nghĩ Long Mẫu còn có thể ra tay giúp mày lần nữa sao? Hay mày tưởng đánh được tộc trưởng thì sẽ đánh được tao? Nhìn cái thân tàn của mày xem, có bao nhiêu sức mày dồn hết vào tộc trưởng rồi, còn cái nịt gì mà to mồm?”
Nói đoạn, Long Hán hất hàm về phía Dương và khiêu khích: “Giờ tao đưa mồm ra nè, giỏi thì đến vã hộ phát!”
Khi Long Hán nói xong, đột nhiên lão thấy quanh thân Dương tỏa ra một quầng lôi điện màu lam bạc, quầng lôi điện này tỏa ra hình dạng như một cô gái đang ôm lấy Dương từ sau lưng, rồi Dương như hóa thành một tia chớp màu lam bạc lao về phía lão với tốc độ khủng khiếp và tung một cú đấm vào cằm lão theo hướng từ dưới lên.
“Ngự Lôi Thần Thuật!”
Xoẹt!
“Lam Ngân Thần Lôi Cuồng!”
Binh!
ẦM!
Khi cú đấm toát ra lôi điện màu lam bạc của Dương va vào cằm Long Hán, toàn bộ phòng ngự của lão tê liệt rồi vỡ vụn, lôi điện bắn ra tung tóe trong khi cái cằm lão bị cú đấm phá nát, ngay sau khi va chạm, lực đấm khủng khiếp làm Long Hán bay thẳng lên trời với tốc độ sấm chớp, trong nháy mắt đã đâm vào đỉnh lồng bảo vệ Long Thành, đầu lão phá thủng một lỗ và đâm xuyên qua lớp lồng bảo vệ, còn thân lão vẫn treo phía dưới.
Mồm Long Hán bây giờ đầy máu tan vào nước biển mặn, cằm lão vỡ nát vì cú đấm, đầu lão cũng đổ máu vì va chạm, hai mắt lão lệch sang hai bên. Nhưng lão vẫn còn sống, chỉ vì Dương không thèm giết.
Long Tiếp Thiên đang ngăn cản Diễm như chơi đùa một cách đắc ý, khi thấy Long Hán treo lủng lẳng trên trời, hắn ngớ người nhìn sang Dương rồi định lẳng lặng chuồn đi.
Dương vẫn đứng đó, cảm nhận lôi đình màu lam bạc đang tỏa khắp toàn thân, vừa cuồng bạo, lại vừa ấm áp, làm cho Dương có cảm giác tựa như tràn đầy sự tức giận, hờn dỗi nhưng cũng nhiều yêu thương.
Thiên Địa Hữu Tình – Lam Ngân Biến.