Phần 207
Trong muôn vàn tiếng la ó đang dồn dập chửi bới, phản đối mình vang khắp Long Thành, Long Thiên Đạo vẫn quỳ, vẫn cúi đầu trước Lý Thần Vũ để chờ đợi đáp án.
Lý Thần Vũ dõi đôi mắt tinh anh nhìn khắp chiến trường rồi nhìn Long Thiên Đạo và nói: “Ta biết Long Thành cần Thăng Long, nhưng Hà Thành cũng cần Thăng Long không kém, tổ tiên các ngươi đâu phải không biết Thăng Long được xây nên để trấn yểm thứ gì, càng không thể không biết nguy cơ mà Hà Thành gặp phải khi Thăng Long mất đi. Ta tin tưởng vào quyết tâm của những chiến sĩ Hà Thành chứ không dám đánh cược vào lời hứa của ngươi. Ngươi vì con dân của ngươi mà buộc phải quỳ, còn ta vì con dân của ta nên buộc phải chiến!”
Khi Lý Thần Vũ nói, khí thế đế vương quanh người hắn tựa như tỏa sáng rực rỡ khiến cho quân đội Hà thành đồng loạt cảm nhận được, ý chí của Lý Thần Vũ như hòa vào ý chí quân sĩ, sĩ khí tăng mạnh, quân đội Hà thành càng chiến càng oanh liệt, càng chiến càng khí thế, quân đội Long thành thì ngược lại, vòng bảo vệ quanh Long Cung mỗi lúc một thu hẹp dần, ngay cả đội quân đến từ Long Mộ cũng lần lượt gục ngã cùng với các dũng tướng lịch sử triều Lý, chuyện Long Cung bị chiếm có lẽ chỉ còn là chuyện sớm hay muộn.
“HỠI TOÀN THỂ NHÂN DÂN LONG THÀNH!”
Lúc quân sĩ suy sụp, một tiếng gào như sấm rền vang lên, Long Tiếp Thiên bay lên đứng giữa trời, toàn thân hắn đẫm máu nhưng ánh mắt đầy kiên cường.
“HÃY NHÌN NHỮNG CHIẾN BINH ĐÃ ANH DŨNG ĐỔ MÁU VÌ LONG THÀNH! HỌ NGÃ XUỐNG ĐỂ BẢO VỆ SỰ TỰ DO VÀ YÊN BÌNH CỦA TẤT CẢ CHÚNG TA! CHẲNG LẼ CHÚNG TA ĐÀNH LÒNG NHÌN HỌ LẦN LƯỢT NGÃ XUỐNG MỘT CÁCH VÔ VỌNG? ĐỨNG LÊN! ĐÂY LÀ NHÀ CỦA CHÚNG TA, CÁC ANH HÙNG CHƯA ĐỦ SỨC THÌ CHÚNG TA CÙNG NHAU GÓP SỨC!”
Lời kêu gọi đầy hào hùng được tập đi tập lại trước gương nhiều lần của Long Tiếp Thiên đã chạm vào trái tim của người dân Long Thành, bao gồm người Long tộc và các chủng tộc hình người khác.
Từ khắp Long Thành rộng lớn, mọi người dân từ già đến trẻ, từ Linh Sĩ đến Linh Vương, từ mọi chủng tộc, tất cả đồng loạt đứng lên và cùng hướng về Long Cung để góp sức vào cuộc tử chiến bảo vệ quê hương.
Biết là nhỏ yếu, biết là hèn mọn, nhưng mỗi một giọt máu nhân dân Long Thành đổ xuống là mỗi một lần quân đội Hà Thành tổn hao một chút linh lực, so về sức mạnh thì yếu thế, nhưng so về số đông thì quân đội Hà Thành lấy gì so? Trừ khi họ có thể dẫn theo toàn bộ nhân dân Hà Thành đến với quyết tâm liều chết tương tự, nhưng điều này bất khả thi.
Nhìn mọi con đường vốn vắng vẻ giờ đang tràn ngập người như nước lũ đổ về, Long Tiếp Thiên không thể giấu vẻ mặt hài lòng. Hắn đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, toàn dân nghe gọi lời kêu gọi của hắn, đồng nghĩa với việc ngôi vị tộc trưởng Long tộc và thành chủ Long Thành chắc chắn thuộc về hắn một cách quang minh chính đại và được nhân dân đồng lòng ủng hộ.
Hắn vốn không nghĩ điều này sẽ đến sớm như vậy, nhưng nhờ nhóm Long Chúc Lôi tiến vào Long Cung cộng với việc Long Thiên Đạo quỳ trước tướng địch đã khiến cho chút hy vọng cuối cùng của người dân vào hoàng tộc hoàn toàn tan biến. Trong nỗi thất vọng đó, còn ai khác ngoài Long Tiếp Thiên có thể trở thành ánh sáng dẫn dắt họ?
Và khi Long Tiếp Thiên chính thức đạt được ngôi vị, cuộc chiến giữa Long Thành và Hà Thành đã không còn quan trọng, thế lực thứ ba sẽ có thể đường đường chính chính gia nhập cuộc chiến theo sự kêu gọi trợ giúp từ Long Tiếp Thiên với tư cách người đại diện cho nhân dân Long Thành.
Long Tiếp Thiên vẫn đứng giữa trời, hắn có cảm giác máu đổ khắp người giống như sự gột rửa cho sự thay đổi của bản thân, từ nay, hắn, trở thành vị lãnh tụ vĩ đại nhất từ xưa đến nay của Long Thành.
Long Tiếp Thiên vô thức dang tay ra và ngửa mặt lên, sảng khoái hưởng thụ vinh vang vô tận giữa chiến trường như một kẻ chiến thắng.
Phía trên vị trí Long Tiếp Thiên đang đứng, lớp lồng bảo hộ vô hình đột nhiên xuất hiện vết nứt…
Rồi vỡ toang, một vệt đen ma mị từ đỉnh lồng bắn thẳng xuống như một mũi nhọn hướng vào đầu Long Tiếp Thiên với tốc độ mà dù Long Tiếp Thiên là một Ngụy Chúa Tể cũng không kịp phát hiện, khi nhận ra thì mũi nhọn kia đã đâm đến đỉnh đầu.
Rất nhiều người thậm chí còn không kịp nhìn thấy.
Nhưng khi mũi nhọn kia gần như chạm đến đỉnh đầu Long Tiếp Thiên thì chợt có một vòng tròn âm dương hiện ra ngăn cản mũi nhọn.
Vòng tròn chỉ ngăn được mũi nhọn trong giây lát, nhưng khi đó thì có một người nhanh như chớp lao đến kéo Long Tiếp Thiên tránh đi trong khi mũi nhọn đâm xuyên qua vòng tròn âm dương và suýt đâm vào đầu Long Tiếp Thiên.
Lúc này rất nhiều người mới kịp nhìn thấy người vừa ám sát Long Tiếp Thiên, đó là một kẻ quanh người tỏa ra những luồng khí đen u ám, tay cầm một thanh đao cũng màu đen.
Còn người vừa cứu Long Tiếp Thiên là một thanh niên trẻ tuổi, dù nhìn từ xa cũng có thể thấy từ kẻ này toát ra sự hào hoa phong nhã, trên môi đang mỉm một nụ cười tỏa nắng.
Một kẻ là đương kim đệ nhị Hùng Vương Bảng, Nhất Đao Đoạn Tuyệt, kẻ còn lại là đương kim đệ tam Hùng Vương Bảng, Nhất Tiếu Thiên Minh.
“Đù! Ngầu vãi!” Đang ngồi trên Hắc Dương Hạm theo dõi cuộc chiến, Đặng Vô Tâm há hốc mồm vỗ đùi khi thấy sự xuất hiện của Đoạn Tuyệt và Trịnh Thiên Minh.
Đứng sau lưng Đặng Vô Tâm, Độc Hành cũng há hốc mồm.
Thấy Độc Hành đơ như tượng, Đặng Vô Tâm bực tức mắng: “Đấm lưng tiếp coi mậy!”
“Dạ dạ…” Độc Hành lễ phép gật đầu lia lịa rồi tiếp tục đấm lưng xoa bóp cho Đặng Vô Tâm, ngày xưa Độc Hành vô tình giẫm chết con Cu Lông của Đặng Vô Tâm, sau đó bắt được một con khác về đền nhưng được vài hôm lại lỡ chân giẫm chết thêm lần nữa nên ngày ngày phải làm tay sai cho Đặng Vô Tâm để trừ nợ.
Mà lúc này, trên bầu trời, Đoạn Tuyệt đang đứng lơ lửng giữa trời, gương mặt tà dị tỏ ra ngạc nhiên trước sự can thiệp của Trịnh Thiên Minh.
Trịnh Thiên Minh đứng trên một vòng tròn âm dương đang xoay giữa không trung, tuy vẫn giữ nụ cười tỏa nắng thường trực nhưng trong lòng cũng đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Đoạn Tuyệt. Trịnh Thiên Minh cũng biết một lời đồn rằng cha Đoạn Tuyệt là một người Long tộc, nhưng hắn cũng không biết rõ sự thật rằng cha Đoạn Tuyệt là Long Tiếp Thiên.
Ngay cả Long Tiếp Thiên cũng không biết bí mật này, hắn cũng có chút ít thông tin về Đoạn Tuyệt, nhưng không hề biết Đoạn Tuyệt là con ruột của hắn và con gái của ông trùm thế giới ngầm.
Năm đó, con gái ông trùm thế giới ngầm là Đoạn Liên đã dùng mạng mình để cứu mạng Long Tiếp Thiên, Bố Già vì thực hiện di nguyện cuối cùng của con gái nên đã tha chết cho Long Tiếp Thiên và đồng thời cứu được đứa bé trong bụng nàng. Đứa bé được nàng đặt tên là Tuyệt, Tuyệt của tuyệt vời, Đoạn Liên muốn con theo họ Long của cha nên lấy tên đầy đủ là Long Tuyệt. Nhưng sau này chính Long Tuyệt khi biết sự thật đã chối bỏ họ cha và đổi sang họ mẹ, trở thành Đoạn Tuyệt, cùng một chữ tuyệt, nhưng nghĩa thì hoàn toàn khác biệt.
Ngoài ra, khi nhiễm nấm đầu buồi do Dương phát tán ra trong Địa Tâm Cảnh, Đoạn Tuyệt suýt thì trở thành Đoạn Tử Tuyệt Tôn. Vì chuyện này mà Đoạn Tuyệt vẫn cay cú Dương từ đó đến giờ.
Trở lại hiện tại, Đoạn Tuyệt cũng đang bất ngờ với sự can thiệp của Trịnh Thiên Minh, Đoạn Tuyệt không hề biết rằng sự trỗi dậy của Long Tiếp Thiên phần lớn là nhờ hậu thuẫn từ tổ chức Thiên Cơ của Trịnh Thiên Minh.
Có một số luật lệ ngầm khiến cho những tổ chức trên trời và dưới lòng đất không được tự ý xâm chiếm khu vực mặt đất và biển Đông. Nhưng vẫn có thể can thiệp trong một số trường hợp, một trong các ngoại lệ đó chính là điều đang diễn ra, can thiệp theo sự cầu cứu của người đứng đầu Long Thành, một người đứng đầu hợp pháp và được nhân dân Long Thành đồng lòng công nhận.
Tất nhiên sự can thiệp này cũng có giới hạn chứ không phải can thiệp kiểu gì cũng được, nhưng chỉ cần Hà Thành không đòi được Thăng Long thì mục đích của Thiên Cơ đã gần như đạt được.
Nhưng Đoạn Tuyệt là một biến số khiến Trịnh Thiên Minh lo lắng, Đoạn Tuyệt ra tay ám sát Long Tiếp Thiên khiến Trịnh Thiên Minh không thể không nghĩ đến khả năng Thế Giới Ngầm đứng về phe Hà Thành.
Về phần Đoạn Tuyệt thì không cần nghĩ nhiều, mục đích duy nhất của hắn là giết Long Tiếp Thiên.
“Mày muốn gì?” Đoạn Tuyệt lạnh lẽo nhìn Trịnh Thiên Minh và hỏi.
Trịnh Thiên Minh không ngán Đoạn Tuyệt, nhưng chuyện liên quan đến Thế Giới Ngầm hùng mạnh thì không thể xem thường, hắn nói giọng hòa hoãn: “Chúng ta bàn bạc một chút được không?”
Đoạn Tuyệt lạnh giọng đáp: “Bàn con cặc! Tránh ra!”
Mặt Trịnh Thiên Minh vẫn cười nhưng sượng hẳn, kế hoạch gần như hoàn hảo giờ lại trục trặc bởi một kẻ khó nhằn như Đoạn Tuyệt, hắn đành phải cân nhắc chuyển sang kế hoạch dự phòng.
“Nhanh chuyển sang kế hoạch hai, để ta ngăn cản hắn!” Trịnh Thiên Minh vội nói với Long Tiếp Thiên.
Theo lời Trịnh Thiên Minh, Long Tiếp Thiên lập tức lao xuống chiến trường, hắn tìm đến giúp Long Hán đánh lui đối thủ rồi nói nhỏ với Long Hán: “Kế hoạch trục trặc, cần kích hoạt Thăng Long để ngăn địch!”
Long Hán chọn theo phe Long Tiếp Thiên vì bị kế hoạch hoàn hảo của Long Tiếp Thiên thuyết phục, nghe nói kế hoạch trục trặc nhưng hắn đâm lao đành phải theo lao, vội cùng Long Tiếp Thiên đi thuyết phục các trưởng lão khác.
Từ khi bị cướp về Long Thành, Thăng Long chỉ được dùng để trấn áp Vòng Xoáy và chưa từng được dùng làm gì khác. Nếu kế hoạch thuận lợi thì Thăng Long vẫn sẽ không cần dùng đến, nhưng với tình hình hiện tại, Long Tiếp Thiên phải theo lời của Trịnh Thiên Minh là kích hoạt Thăng Long, nhưng không hẳn là để ngăn địch như lời hắn nói với Long Hán, mà là giữ để chờ tình hình, nếu không ổn thì lập tức mang Thăng Long bỏ chạy, vì Long Tiếp Thiên biết nếu để Hà Thành lấy được Thăng Long thì hắn cũng chỉ có nước chết, Thiên Cơ lẫn Hà Thành hay Long Thành đều sẽ không tha thứ cho hắn.
Và để tiếp cận Thăng Long, Long Thành có một điều luật chia chìa khóa thành nhiều phần cho tộc trưởng và các trưởng lão mỗi người một phần, cần ít nhất năm phần chìa khóa cùng lúc mới mở được nơi cất giấu Thăng Long.
Với sự thuyết phục của Long Hán và sự thất vọng về Long Thiên Đạo, có đến bốn trưởng lão bị thuyết phục và giao phần chìa khóa của mình cho Long Hán.
“Năm phần là đủ! Nhanh đi nào!” Long Tiếp Thiên giục.
Trong khi Long Hán và Long Tiếp Thiên tìm đến nơi cất giấu Thăng Long thì tại nơi sâu bên dưới Long Cung…
“Băng Hỏa Luân Hồi?” Lão già canh giữ Vòng Xoáy hơi tỏ ra ngạc nhiên khi thấy bông hoa trên tay Dương, nhưng sau đó lão tỏ ra thất vọng nói:
“Oắt con, Long tộc đã tìm cách giải quyết vấn đề của vòng xoáy hàng ngàn năm rồi, ngươi nghĩ chúng ta chưa từng tìm hiểu về Băng Hỏa Luân Hồi sao? Đúng, Băng Hỏa Luân Hồi có tác dụng, nhưng đó là khi có một Băng Hỏa Luân Hồi mạnh gấp hàng chục, hàng trăm ngàn lần bông hoa trên tay ngươi! Một đóa Băng Hỏa Luân Hồi cấp độ đó không có vật liệu nào trên đời có thể làm thành!”
Nói đoạn, lão liếc mắt khinh thường nhìn Dương và hỏi một câu mà lão biết chắc câu trả lời của Dương là không được: “Ngươi có thể tạo ra một đó hoa như vậy sao?”
Dương lắc đầu đáp: “Ta cũng không chắc lắm…”
Thấy Dương lắc đầu, lão già lộ nét mặt đương nhiên: “Tất nhiên là ngươi không thể…” Nhưng khi lão đang nói, não lão cũng tiêu hóa xong câu nói của Dương, liền giật mình hỏi: “Không chắc? Nghĩa là ngươi có thể làm ra một bông hoa như vậy? Ngươi không nghe ta nói sao? Long tộc đã tìm hiểu hàng ngàn năm, không – có – một – vật – liệu – nào…”
Dương lại lắc đầu: “Có! Chính là linh hồn!”
“Linh hồn? Ý ngươi là sao?” Lão già ngơ ngác, bọn Long Chúc Lôi cũng ngơ ngác, nếu dùng linh hồn có thể cứu Long thành, vậy mấy ngàn năm qua Long tộc làm trò quần què gì?
Dương đành phải giải thích: “Băng Hỏa Luân Hồi gồm Băng, Hỏa và vật chứa đúng không? Để tạo ra một Băng Hỏa Luân Hồi càng mạnh thì vật chứa cũng càng phải mạnh. Vậy nên ta dùng linh hồn làm vật chứa…”
“Kết hợp với dị hỏa mạnh nhất…” Nói đoạn, Dương giơ một tay ra, tay hắn bốc lên ngọn lửa Huyết Ảnh Yêu Hỏa màu đỏ máy yêu dị, ngọn lửa mà khi xưa hắn buộc phải hấp thu để cứu mẹ khỏi Long thành, giờ đây hắn lại phải dùng để cứu Long thành.
“Và…”
Tay còn lại của Dương giơ lên và nắm lấy một vật nhỏ vừa bay ra từ nhẫn không gian của hắn.
Dù không thấy thứ Dương nắm trong tay, nhưng cả lão già lẫn bốn người bọn Long Chúc Lôi đều đồng thanh hô lên: “Không thể!”
“Ngu ngốc! Băng hỏa lưỡng lập, không thể cùng tồn tại trong một linh hồn, đây là kiến thức cơ bản!” Lão già lắc đầu nói.
“Nếu kiến thức cơ bản sai thì sao?” Dương nói, thực sự hắn đã nghĩ kiến thức cơ bản này là sai ngay từ khi tiếp xúc với công pháp Thôn Thiên Địa, băng hỏa lưỡng lập là đúng, nhưng chắc chắn phải có một cách nào đó để linh hồn Dương mang cả hai để có thể hoàn thành mười hai tầng Thôn Thiên Địa.
Trừ khi… Thôn Thiên Địa sai!
“Đậu xanh! Lỡ Google nó lừa mình cho bí kíp dỏm thì sao?” Lúc này Dương giật mình thầm nghĩ, bị Google hố nhiều rồi, biết đâu Thôn Thiên Địa cũng là một cú lừa?
Nãy giờ chém gió cho hay vào, giờ làm không được chẳng lẽ đổ thừa do lỗi thằng đánh máy?
Dương đề phòng thử hỏi Google: “Google, một linh hồn có thể mang cả băng và hỏa không?”
“Tuy có chút tác dụng phụ nhưng vẫn được.” Google đáp.
“Tác dụng phụ gì?”
“Nổ banh xác.” Google đáp.
“Má!” Dương thầm mắng.
Nhưng chợt Dương giật mình nhận ra sự khác lạ, Google lúc này giống như một Google có cảm xúc, khác với một Google trả lời máy móc bình thường.
Dương đã nghi ngờ từ lâu rằng thực tế có đến hai “Google” bên trong linh hồn hắn, một Google máy móc hỏi gì đáp nấy và không thêm không bớt, một “Google” dỏm toàn chơi hắn, điển hình như thông tin dìm hàng Diễm lúc đầu, dụ Dương bỏ tiền tỷ mua Nghịch Thiên Kiếm, hù hắn khi chữa chứng liệt dương, lừa hắn suýt bị Nữ Thần dỏm Mỹ Dung cưỡng hiếp và còn rất nhiều lần khác, thậm chí Dương nghi ngờ cái gọi là dâm thủy nữ thần không chừng cũng là cú lừa mà Google dựa theo lời đồn vô căn cứ của một số tín đồ Nữ Thần Sắc Dục.
Và “Google” dỏm đó đương nhiên là Minh Châu, một tồn tại ẩn bên trong Bảo Ngọc.
Vậy nên rất có thể chính lúc “Google” dỏm trả lời thì cũng là lúc Minh Châu đang chiếm cơ thể Bảo Ngọc!
Cũng có nghĩa rằng, đây chính là cơ hội mở ra trạng thái Thiên Long!
Dương lập tức bắt Bảo Ngọc ra khỏi nhẫn không gian dành riêng cho nàng.
Bị Dương bắt gọn trên tay, Bảo Ngọc tròn xoe đôi mắt ngơ ngác vì không hiểu Dương định làm gì, nhưng nàng cũng lập tức hiểu ra vì Dương đưa mặt nàng về sát môi mình.
Bảo Ngọc vội giãy giụa muốn né tránh nhưng không kịp.
Chạm vào đôi môi hồng nhỏ xíu của Bảo Ngọc, cảm giác như linh hồn mình đang được hòa tan và trở nên vô cùng thoải mái dễ chịu, Dương biết hắn đã đoán đúng, người vừa bị hắn hôn là Minh Châu.
Cảm nhận được não bộ của mình giống như vừa được giải phóng, kiến thức, trí tuệ, ý tưởng… cùng với mọi giác quan như đồng loạt tỉnh một giấc dài, Dương mỉm cười.
Cùng lúc đó, khi bọn Long Chúc Lôi còn chưa hết bất ngờ vì chứng kiến Dương thực hiện hành vi ấu dâm thì ầm một tiếng, khu vực quanh cổng vào Vòng Xoáy nứt toác, cả Long Thành cũng rung chuyển dữ dội.
Lão già canh giữ Vòng Xoáy giật mình lên tiếng: “Có kẻ tiếp cận Thăng Long! Đây là lúc nào? Dù có đủ chìa khóa đi nữa thì những lão già kia cũng phải ngăn lại chứ?”
Có người âm thầm canh giữ Vòng Xoáy thì cũng có người âm thầm giám sát Thăng Long, nhưng Long Tiếp Thiên ngoài chìa khóa còn có người của Thiên Cơ âm thầm hỗ trợ nên chuyện hắn tiếp cận Thăng Long là điều không mấy khó khăn.
Thăng Long bị kích hoạt, lực áp chế Vòng Xoáy yếu bớt và khiến Vòng Xoáy trở nên bạo động.
Dầu sôi lửa bỏng.
Dương tỏ ra bình tĩnh lạ thường, hắn nhìn về phía bọn Long Chúc Lôi và nói: “Đưa ta đến đây là được rồi, mọi người đi ngăn cản kẻ đang sử dụng Thăng Long đi!”
Rồi Dương quay sang nói với lão già canh giữ Vòng Xoáy: “Cả ông nữa, ông cố!”
Lão già trợn mắt ngạc nhiên, ngay cả Long Chúc Lôi cũng không nhận ra lão vì khi Long Chúc Lôi sinh ra thì lão đã quy ẩn. Lão là Long Thiệt, tộc trưởng Long tộc đời trước, cha ruột Long Thiên Đạo, ông nội bốn người Lôi, Diễm, Phong, Băng, ông cố của Long Ngạo và Dương.
Long Thiệt cũng từng muốn thay đổi Long tộc, nhưng cuối cùng đành bất lực trước sức ép khủng khiếp từ các đời tộc trưởng, trưởng lão bảo thủ cố chấp. Giờ đây, nhìn vào ánh mắt Dương hiện tại, không hiểu sao lão lại toát lên hoài bão cũ, cái viễn cảnh Long tộc bừng lên sức sống mới ở một vị trí mới như hiện ra sau lưng Dương cùng với bọn Long Chúc Lôi và Long Ngạo.
Đặt cược vào thế hệ này! Đó là chọn lựa và cũng là niềm hy vọng lóe lên trong đầu của Long Thiệt.