Phần 220
Sau khi rời bệnh viện, Dương đi đến nhà của gia chủ Thống Thanh. Dù chưa từng đi nhưng nhờ bản đồ do Google cung cấp nên Dương có thể rành mọi con đường ngõ hẻm của nhà họ Siêu, thậm chí hắn còn định vị được Siêu Tích Thi cũng đang trên đường về nhà.
Nói về nhan sắc thì Siêu Tích Thi không bằng Siêu Tịnh Nghiên, nhưng ở Siêu Tích Thi toát lên sự quyến rũ tựa như mật ngọt, đều mà cô gái mộc mạc như Tịnh Nghiên không thể nào có được.
Trong đầu Dương chợt nổi lên ý định trêu chọc.
Dương vội đi và giả vờ vô tình chạm mặt Tích Thi tại một ngã ba đường.
“A! Gia chủ phu nhân đang về nhà hả?” Dương vẫn tỏ ra không biết âm mưu của Tích Thi, hớn hở chào hỏi.
Mà Tích Thi vẫn còn say trước sự hấp dẫn của Dương, thấy Dương đến, tim ả đập thình thịch, miệng lắp bắp đáp: “Ờ… Đi… đi dạo mới về.”
“Vậy à, giờ ta cũng đến nhà phu nhân đây, gia chủ gọi ta đến.”
“Thế à, có chuyện gì mà gọi ngươi đến giờ này nhỉ?”
Dương lắc đầu tỏ ra không biết, hai người im lặng đi một đoạn rồi Dương thở dài nói: “Gia chủ phu nhân có biết tại sao ta muốn được làm gia chủ không?”
“Vì quyền lực à?” Tích Thi hỏi, ấn tượng hình thể của Dương khiến ả trở nên tò mò về hắn.
Dương lắc đầu đáp: “Không phải, ta muốn làm gia chủ để có thể cưới được người vợ xinh đẹp hấp dẫn như gia chủ phu nhân.”
Nếu là trước đây, Tích Thi sẽ nhếch mép khinh bỉ, nhưng sự cám dỗ từ cơ thể Dương khiến ả càng trở nên hứng thú, tuy nhiên, ả giả vờ cười nhạt và nói: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Dương gật đầu tỏ ra nghiêm túc: “Đúng vậy! Ước gì được một lần thịt con thiên nga xinh đẹp như phu nhân, ta làm cóc cũng thỏa mãn.”
“Nếu ta cho ngươi ăn, ngươi dám ăn sao?” Tích Thi châm chọc nhưng với giọng điệu mời gọi và cái liếc mắt đầy khiêu khích.
Dương mỉm cười nhìn vào mắt Tích Thi và đáp: “Dám chứ! Ăn ngấu nghiến, ăn điên cuồng, ăn cho con thiên nga phải rên rỉ xin tha!”
Tích Thi không thể ngờ Dương dám đùa bỡn ả một cách sỗ sàng như vậy, nhưng những lời đùa bỡn ấy không hiểu sao lại khiến nơi giữa hai chân ả ngày càng ẩm ướt.
Cố trấn tỉnh bản thân, ả nheo mắt đe dọa: “Ngươi không sợ ta báo chuyện này với gia chủ sao?”
Dương đảo mắt suy nghĩ rồi đột nhiên hồ hởi nói: “A! Gia chủ phu nhân đang về nhà hả?”
Tích Thi đứng hình trong giây lát rồi phì cười, tên này lật lọng cũng quá nhanh.
Đi thêm một lát thì đến nhà, gia chủ Thống Thanh gọi Dương vào nhà, đóng kín cửa và kích hoạt một linh trận để tránh nghe lén.
“Ta gọi ngươi đến đây để báo một tin quan trọng.” Gia chủ Thống Thanh ngồi xuống đối diện Dương và nói.
“Các bô lão của gia tộc đã bàn bạc về quyền thừa kế của ngươi và đưa ra quyết định thử thách xem ngươi có xứng đáng với quyền thừa kế này hay không.”
Gia chủ trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp: “Ngươi sẽ phải vượt qua ba thử thách, các thử thách này đều cực kỳ khó khăn, chỉ cần ngươi thất bại trong bất kỳ thử thách nào thì ngươi đều sẽ bị mất quyền thừa kế, đồng nghĩa với việc bị kết tội trộm trấn gia chi bảo và bị thu hồi tổ vật. Ngươi vẫn muốn tham gia chứ?”
“Ta có quyền không tham gia sao?” Dương hỏi.
Thống Thanh lắc đầu đáp: “Các bô lão bắt buộc ngươi phải tham gia, nhưng nếu ngươi không muốn, ta sẽ giúp ngươi không cần tham gia thử thách và cũng không bị kết tội, căn nhà của cha ngươi sẽ được trả lại và gia đình ngươi có thể sống cuộc sống yên bình như trước.”
Một kết quả như mơ, nhưng tất nhiên phải trả một cái giá, Dương thừa hiểu mục đích của Thống Thanh, hắn hỏi: “Đổi lại, ta phải giao tổ vật cho ngài đúng không?”
Thống Thanh gật đầu: “Đúng, nhưng không phải giao trực tiếp, mà ngươi phải nói ra sự thật mà ngươi che giấu, rằng cố gia chủ Siêu Đẳng giao cho ngươi sứ mệnh mang tổ vật và mảnh di thư về giao cho gia chủ đương nhiệm.”
Nghe thế, Dương vờ tỏ ra lưỡng lự rồi hỏi: “Nhưng lỡ ta giao tổ vật cho ngài xong ngài lật kèo kết tội ta để bịt miệng thì sao?”
“Ta là gia chủ một đại gia tộc, không phải trẻ trâu!” Thống Thanh toát ra uy thế của một Chúa Tể khiến Dương rùng mình sợ hãi, nhưng cái sợ hãi này chỉ là Dương giả vờ.
Thấy Dương run sợ, Thống Thanh tiếp tục tăng sức ép: “Điều ta làm là tốt cho ngươi thôi. Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội vượt qua tất cả thử thách sao? Các thử thách này được các bô lão đưa ra, mà có một nửa số bô lão không muốn ngươi làm người thừa kế tổ vật, nếu ngươi may mắn vượt qua được hai thử thách đầu thì đến thử thách thứ ba, thứ chờ đợi ngươi chắc chắn là cái chết!”
Lúc này Dương run rẩy như đang sợ hãi rồi nghiến răng đứng dậy nói: “Xin lỗi gia chủ, ta quyết định sẽ tham gia thử thách, dù có chết cũng phải chết oanh liệt.”
Nói xong, hắn cúi chào rồi ra về.
Tất nhiên Dương không hề sợ Thống Thanh, cũng không bị thử thách hù dọa, hắn chỉ đang diễn cho đúng tính cách của Siêu Ngụ Kiên, một kẻ kiên cường.
Trong phòng, Tích Thi bước đến ngồi cạnh Thống Thanh.
“Mỹ nhân kế thất bại sao?” Thống Thanh hỏi.
Tích Thi gật đầu đáp: “Có lẽ vì có người chị gái xinh đẹp như Tịnh Nghiên nên tầm mắt hắn rất cao, trừ khi tìm được người có nhan sắc tương đương với Tịnh Nghiên mới có cơ may quyến rũ được hắn.”
Thống Thanh không thể không công nhận rằng nhan sắc của Tịnh Nghiên thừa hưởng từ mẹ nàng là thứ nhan sắc mà cả gia tộc này không có người sánh được, thậm chí ngay cả Tích Thi cũng chỉ có thể tranh thắng thua nhờ vào kỹ năng quyến rũ.
Khi đang suy nghĩ, ánh mắt của Tích Thi và Thống Thanh chạm vào nhau.
“Hay là…” Thống Thanh lưỡng lự định nói, nhưng Tích Thi hiểu lão muốn nói gì và lập tức phản đối:
“Thiếp đã nói rồi, đừng bắt thiếp hạ mình đi quyến rũ tên nhóc đó…”
Lần trước Tích Thi đã phản đối, nhưng lần này giọng nàng không còn dứt khoát nữa, nghĩ đến cảm giác bị cái thân thể cường tráng đầy nam tính kia kề vào cũng đã đủ khiến tim nàng đập mạnh.
“Thôi thì chờ tình hình thế nào rồi tính tiếp!” Thống Thanh thở dài nói, sau đó đứng lên đi vào phòng tu luyện.
Còn Tích Thi thì trong lòng tiếc hùi hụi, chỉ mong Thống Thanh quay lại cầu xin nàng, rồi nàng sẽ tỏ vẻ lưỡng lự, sau đó đành vì chức gia chủ của chồng mà phải hạ mình đi dùng mỹ nhân kế quyến rũ tên nhóc có thân hình vô cùng hấp dẫn kia…
Nhưng lão già kia đi tu luyện rồi, để lại nàng với cửa mình ngứa ran cần được chăm sóc. Đành phải về phòng đóng cửa tự mình xử lý, trong đầu mơ tưởng cơ thể của Ngụ Kiên đè lên cơ thể mình.
Mà Dương thì đã về đến nhà, ba người thấy Dương về thì thở phào nhẹ nhõm, vợ chồng Siêu Sinh hỏi thăm thêm vài câu rồi bảo Dương đi ngủ sớm.
Dương định đi về phòng nhưng Tịnh Nghiên chợt đi theo và hỏi: “Em đi ôm ấp cô nào hay sao mà có mùi thơm thế?”
Lúc này Dương mới nhớ trên người mình đang tỏa ra mùi hương rất hấp dẫn, đây là mùi nước hoa kích dục mà Tích Thi thoa lên người cô bé kia để tăng hiệu quả kích thích Dương, Dương cởi trần bế cô bé đi hết một quãng đường nên bị mùi hương ám lại trên người.
Mãi lo nói chuyện với gia chủ Thống Thanh nên Dương quên mất chuyện loại bỏ nước hoa trên người, giờ nước hoa kích dục thấm vào máu lan khắp cơ thể rồi, muốn loại bỏ là không có khả năng.
“Này! Nghe chị nói không?” Thấy Dương tự nhiên chết đứng, Tịnh Nghiên lo lắng hỏi.
“Em nghe!” Dương nhìn Tịnh Nghiên, bình thường hắn nhìn nàng dù ăn mặc kín đáo cũng đã thấy ngon rồi, giờ nàng chuẩn bị đi ngủ nên chỉ mặc cái đầm ngắn hai dây, bộ ngực tròn lẳn phập phồng dưới lớp vải mềm khiến Dương thèm chảy dãi.
Thấy Dương nhìn vào ngực mình, Tịnh Nghiên tưởng ngực mình có gì lạ nên cũng nhìn xuống mà không phát hiện được gì, nàng vẫn tưởng người trước mặt là thằng em trai ruột của nàng, đâu thể ngờ rằng trước mắt nàng là một thằng trùm dâm tặc.
“Áo chị có con gì hả?” Tịnh Nghiên ngây thơ hỏi.
Dương lắc đầu: “Không có… Chị muốn tắm không? À không, ý em là em muốn đi tắm, chị tắm chung chứ? À nhầm, em đi tắm đây!”
Chất kích dục âm thầm phát tác, mặt Dương đỏ lên, hắn vội chạy vào nhà tắm. Cửa nhà tắm cũ kỹ bị Dương lỡ tay kẻo hỏng cả bản lề, đành che tạm rồi cởi quần áo ra xối nước để rửa trôi nước hoa còn vương lại và cũng để làm mát cơ thể đang nóng hừng hực.
Tịnh Nghiên nhìn biểu hiện bất thường của em trai, nàng lo lắng không biết hắn có xảy ra chuyện gì hay không, vội vã đi đến phòng tắm định chờ Dương ra.
Cửa phòng tắm bị Dương làm rơi khỏi bản lề nên lúc này hở một khe lớn, Tịnh Nghiên vô tình nhìn vào và nhìn thấy cơ thể cường tráng ướt át của em trai, chưa hết, phía dưới một chút, một khúc thịt vươn lên đón nước trông thật hùng dũng.
Tim Tịnh Nghiên đập thình thịch, nàng chưa từng nghĩ một cơ thể đàn ông lại có thể khiến tim nàng đập rộn ràng như vậy.
Nhưng đây chẳng phải là em trai nàng sao? Một năm qua hắn trải qua những gì mà cơ thể hắn phát triển đến vậy?
Còn cái thứ to dài kia sao mà khiến nàng không thể nào rời mắt…
Chợt Dương đưa tay cầm vào khúc thịt của mình và sục mãnh liệt để sớm giải phóng cơn dục vọng đang phát tác.
Tịnh Nghiên nhìn theo như bị mê hoặc, nàng vốn không phải loại người ham thú, thậm chí chưa từng trải qua chuyện tình dục, nhưng sức hút từ cơ thể Dương lại khiến dục vọng trong nàng trỗi dậy.
Sau một hồi, Dương gồng mình, khúc thịt to tướng phóng tinh liên hồi.
Tịnh Nghiên nhìn theo, tay nàng vô thức sờ vào nơi giữa hai chân mình, nơi đó trở nên ướt át từ lúc nào không hay…
Một đêm khó ngủ.