Phần 225
Vòng thi cuối của cuộc thi tuyển chọn nhân tài nhà họ Siêu diễn ra mỗi lúc một quyết liệt, số người áo trắng liên tục giảm dần còn số người áo đen rời cuộc thi mỗi lúc một tăng.
Khoảng thời gian từ mười phút đến hai mươi phút sau khi vòng thi bắt đầu là khoảng thời gian có nhiều thí sinh bị loại nhất, chỉ còn mười lăm người giữ được màu áo trắng.
Khi số người ít đi cũng là lúc khán giả có thể chú ý đến những người nổi bật, trong đó có hai người đặc biệt nổi bật so với những người khác. Tất nhiên không ai biết hai người này là ai, chỉ có thể đoán mò và chờ đợi.
Đến phút thứ ba mươi, số người áo trắng trên đấu trường chỉ còn lại hai người, chính là hai người nổi bật nhất.
“Siêu Thụ Đức và Siêu Ngụ Kiên!”
Chỉ còn duy nhất hai người này là chưa lộ mặt.
Khi biết Thụ Đức và Ngụ Kiên là hai người cuối cùng trụ lại, một khán giả lên tiếng hỏi: “Siêu Thụ Đức và Siêu Ngụ Kiên, đây có thể gọi là oan gia ngõ hẹp không?”
“Tại sao là là oan gia ngõ hẹp?”
“Vì khi Siêu Ngụ Kiên trộm bảo vật bỏ trốn, Thụ Đức chính là một trong những người đầu tiên truy bắt, đến khi có tin tức của Ngụ Kiên ở Hoàng thành, Thụ Đức cũng đến Hoàng thành truy lùng, cho đến tận khi Ngụ Kiên trở về gia tộc thì Thụ Đức mới trở về.”
Một người chạy, một người truy, cuối cùng cả hai lại trở thành đối thủ cuối cùng của nhau trong đấu trường trắng.
Lúc này, hai người áo trắng giữ nhau một khoảng cách, một người thì toàn thân bốc hỏa, người còn lại thì không khí dao động quanh thân.
“Ta biết ai là ai rồi! Hệ hỏa là Thụ Đức, hệ phong là Ngụ Kiên!” Trên khán đài có người la lên.
“Mày không nói thì ai cũng biết! Thụ Đức còn nổi tiếng với khả năng luyện đan, tất nhiên phải có hệ hỏa rồi! Còn Ngụ Kiên thì càng khỏi nói, lệnh truy nã của hắn vẫn còn dán đầy trên những bức tường cấm đái, trong lệnh truy nã cũng nói rõ hắn tu luyện hệ phong.”
Lúc này hai kẻ áo trắng bắt đầu ra tay. Dù chỉ giới hạn ở cấp bậc Linh Tướng nhưng cuộc đối đầu của hai kẻ này lại vô cùng khốc liệt, khói lửa tung tóe.
Kẻ dùng hệ phong đúng là Dương, vì để diễn tròn vai Siêu Ngụ Kiên, hắn chỉ sử dụng linh lực hệ phong, hệ này hắn có được nhờ mang dị phong Hỗn Độn trong linh hồn.
Khởi Phong Trận!
Dương giải phóng linh lực khiến không khí xoay chuyển hình thành một cơn lốc mạnh mẽ. Khởi phong trận là một trong những linh thuật phổ biến nhất hệ phong, tuy mất thời gian khởi động nhưng nếu biết dùng đúng cách sẽ cực kỳ lợi hại, ở cấp Linh Tướng thì rất khó đối phó.
Nhưng đối thủ của Dương lần này không hề đơn giản, đứng trong khởi phong trận, Thụ Đức phóng ra những luồng lửa, những luồng lửa này bị cuốn vào cơn lốc của Dương, đồng thời sinh ra nhiệt làm chuyển động của không khí xung quanh thay đổi và khiến cơn lốc chậm lại rồi tan ra.
“Má! Quên mất, chơi khởi phong trận với thằng này thì khác gì múa rìu qua mắt thớ!” Dương tự mắng mình, sau đó hắn dùng bí kỹ Siêu Tốc Thuật của Siêu gia để lướt đến và tung đấm vào mặt Thụ Đức.
Nhưng mà khi Dương vừa lướt đi thì Thụ Đức đã lập tức giải phóng linh lực tạo thành một bức tường lửa. Dương đấm thẳng vào bức tường linh lực và bị luồng lửa nóng cuốn vào tay.
Lúc này Thụ Đức phản công, lửa trên tay hắn bùng phát chưởng vào bụng Dương.
Nhưng bụng Dương đã sớm tụ thành một cơn lốc, khi chưởng của Thụ Đức đẩy vào, cơn lốc bùng lên đem toàn bộ lực của cú chưởng phân tán ra xung quanh.
Liên tục là những đòn ăn miếng trả miếng nhưng không ai có thể làm tổn thương đến ai, tựa như hai đối thủ khắc chế lẫn nhau.
Trên khán đài, khán giả theo dõi cũng không khỏi kinh ngạc, dù bị giới hạn cấp bậc nhưng trận chiến giữa Thụ Đức và Ngụ Kiên làm người ta có cảm giác hai đại cao thủ đang giao chiến, bảo sao ngay cả Bữu Trí và Thái Dũng cũng bị loại sớm, người ta nghi ngờ rằng, nếu cho Bữu Trí và Thái Dũng lên lần nữa thì cũng bị loại ngay lập tức mà thôi.
Đúng là như vậy, nhưng lúc này Dương và Thụ Đức không làm gì được nhau, cả hai đang cẩn trọng hết mức để tránh bị trúng đòn, có thể khiến màu áo chuyển thành đen và bị loại, nhưng nếu cứ kéo dài, cả hai vẫn sẽ chuyển thành màu áo đen vì không gây ra đủ sát thương trong thời gian quy định, vấn đề là ai sẽ đổi màu áo trước? Là Dương, bởi Thụ Đức là người loại thí sinh cuối cùng còn lại ngoài hai người.
Dương cần phải thắng cả ba vòng nên không thể để điều đó xảy ra.
“Nếu thắng cả ba vòng thì ngươi biết mình được thưởng gì không?” Đang đánh, đột nhiên Thụ Đức hỏi, tiếng hỏi của hắn tan trong gió nên trừ Dương ở gần không ai nghe được.
“Quyền thừa kế tổ vật, chìa khóa của cấm địa!” Dương đáp.
“Khi nào vào cấm địa rủ ta!” Thụ Đức nói.
“Đéo!” Dương đáp, đồng thời tung nắm đấm vào mặt Thụ Đức.
Nhưng Thụ Đức dễ dàng tránh được, sau đó hắn lui ra và giơ tay lên ra hiệu đầu hàng.
“Sao lại đầu hàng? Chẳng phải chỉ cần câu thêm một chút thời gian là hắn thắng rồi sao?” Khán giả khó hiểu hỏi.
“Bán độ hay gì?”
“Gia tộc có cho cá độ đâu mà bán, thằng ngu này!”
Trước thắc mắc của khán giả, giám khảo tiến về phía Thụ Đức hỏi vài câu rồi tuyên bố Thụ Đức đầu hàng là do cạn kiệt linh lực.
Cấp Linh Tướng thì lượng linh lực có giới hạn và khả năng hồi phục cũng rất chậm, chiến đấu liên tục hơn ba mươi phút, dùng nhiều loại linh thuật thì cạn kiệt linh lực cũng không có gì lạ, dù sao cũng không phải ai cũng có linh lực dồi dào như Dương.
Có thể nói Thụ Đức thà đầu hàng cũng không để bị Dương hiếp.
Trừ Dương ra không ai biết Thụ Đức cố tình chịu thua để Dương toàn thắng cả ba vòng.
Dương biết nhưng không hề cảm kích chút nào, Ngụ Kiên là giả, Thụ Đức cũng giả nốt, chẳng qua hắn nhường Dương chiến thắng là để có cơ hội theo Dương vào cấm địa húp một tàn hồn.
Thụ Đức đầu hàng không hề khiến chiến thắng của Dương bớt vẻ vang, bởi những gì hắn thể hiện đã quá đủ để khẳng định ngôi vô địch cả ba vòng thi là hoàn toàn xứng đáng.
Tuy vẫn còn những nghi ngờ, ghen ghét, nhưng đó không là gì so với những tràng vỗ tay vang dội dành cho người chiến thắng.
Ngồi trên khán đài, gương mặt Thống Thanh tái mét, lão đã cố ngăn cản, thậm chí là không tiếc mặt mũi đi hù dọa Ngụ Kiên sẽ mất mạng ở vòng ba để ngăn hắn tham gia, tất cả chỉ vì lão không muốn thấy cảnh này, cái cảnh mà thậm chí các bô lão dạn dày kinh nghiệm cũng không tin nó sẽ xảy ra, nhưng nó đã xảy ra, Ngụ Kiên thắng cả ba vòng.
Thống Thanh bắt đầu lo sợ, chỉ cần Ngụ Kiên đủ lông đủ cánh, phế truất lão là không phải không thể, khi lão mất chức cũng là lúc những sai lầm, tội lỗi lão dùng quyền lực che giấu bị phanh phui, lão sẽ mất tất cả, địa vị, danh vọng, tài sản…
Cuộc thi kết thúc, ba thí sinh nổi bật nhất là Siêu Ngụ Kiên, Siêu Thụ Đức và Siêu Bữu Trí được chọn để ba tháng sau đi đến Thiên Cơ học tập, riêng Siêu Ngụ Kiên vì chiến thắng cả ba vòng nên sẽ nhận phần thưởng bí mật, và phần thưởng này sẽ công bố sau hai ngày.
Cuộc thi kết thúc, ai về nhà nấy.
Thống Thanh không về nhà, lão tiến đến một phòng họp bí mật, bên trong, các bô lão cùng phe đã ngồi chờ sẵn.
Một bô lão lên tiếng hỏi: “Siêu Ngụ Kiên này là sao? Một năm trước rất tầm thường, mang trấn gia chi bảo bỏ trốn trở về liền trở thành tuyệt đỉnh thiên tài?”
“Chẳng lẽ hắn giấu nghề? Dù gì hắn cũng mang dòng máu của cố gia chủ Siêu Thoát, biết đâu Siêu Sinh tuy bất tài nhưng lại thừa kế bí mật gì đó từ cố gia chủ Siêu Thoát và truyền lại cho Siêu Ngụ Kiên?”
“Nếu đúng vậy thì ta nghĩ đưa hắn làm gia chủ tương lai cũng được, và phải kéo hắn về phe ta.”
Nghe thế, Thống Thanh lo lắng nói: “Nhưng nếu khả năng của hắn đến từ tổ vật thì sao? Thay vì kéo hắn về phe ta, chúng ta có thể giành lấy tổ vật về cho phe mình, lúc đó muốn ai làm gia chủ mà không được?”
Nghe thế, các bô lão không khỏi gật gù, nắm giữ tổ vật vẫn hơn là chèo kéo người nắm giữ tổ vật.
“Nhưng hắn đã thắng cả ba vòng thi, chúng ta không thể lật lọng. Còn nếu muốn âm thầm ra tay cướp đoạt thì cũng không thể, phe bên kia chắc chắn sẽ âm thầm giám sát, có động tĩnh là phát hiện ngay.”
Thống Thanh lên tiếng: “Ta có cách này có thể khiến hắn tự phạm tội và mất đi tư cách thừa kế…”
Thống Thanh bắt đầu nói sơ về âm mưu của lão.
Nghe xong, các bô lão không khỏi gật gù, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, còn nếu qua được chắc không phải anh hùng mà là chị hùng.
“Được, cứ làm đi, dù kết quả phán quyết là hắn cố tình hay là bị dụ dỗ thì cuối cùng danh dự của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn, mất quyền thừa kế là chuyện đương nhiên.”
Lúc này, ở căn nhà tạm, gia đình Tịnh Nghiên đang tận hưởng niềm vui chưa từng có trong đời, từ cảnh bị truy nã, Ngụ Kiên chuyển mình trở thành thiên tài chói sáng nhất gia tộc đương thời, niềm vui và tự hào cứ như sóng biển lâng lâng trong lòng ba người.
Dương giờ giống như ông hoàng, được chăm sóc tận răng và đút ăn tận miệng, hắn còn giả bộ đau nhức để được Tịnh Nghiên đấm lưng, xoa bóp.
Mà niềm vui lại nhân lên khi người của gia chủ đến báo sẽ sớm trả lại nhà cho gia đình, ngoài ra, Ngụ Kiên sẽ được thưởng riêng một căn nhà mới vì thành tích xuất sắc, hẹn Dương ngày hôm sau đến nhà gia chủ để bàn bạc chọn đất xây nhà mới.