Phần 235
Trước cửa nhà gia chủ Thống Thanh, sự xuất hiện của Tích Thi cùng Tịnh Nghiên gây ra một sự náo động, người thân, người quen chen nhau hỏi han về sự mất tích bí ẩn suốt cả tuần qua, nhưng hai nàng không có tâm trạng trả lời mà chỉ lo lắng cho cuộc tâm sự của hai người đàn ông bên trong căn nhà.
Một lúc sau, Dương và gia chủ Thống Thanh cùng bước ra.
Thấy hai nàng lo lắng nhìn mình, Dương gật đầu báo cáo ổn.
Tích Thi nhìn sang gia chủ Thống Thanh, chưa biết nói gì thì Thống Thanh nhìn nàng và nói: “Cực khổ cho nàng rồi, ta đang bận một số việc rất quan trọng nên không thể chăm sóc nàng, nàng tạm thời về nhà cha mẹ ở nhé!”
Tích Thi đến với Thống Thanh hoàn toàn là vì quyền lực và vinh hoa, nhưng những ngày ở với Dương đã khiến Tích Thi nhận ra đôi khi cuộc sống giản dị còn hạnh phúc hơn. Tuy nhiên cũng vì vậy mà trong lòng Tích Thi nhận ra mình có lỗi với Thống Thanh.
Nhưng Thống Thanh không để nàng đáp lại mà đã bước vào nhà đóng cửa lại.
Trước đó Dương đã ép Hoài Bão đuổi Tích Thi về nhà cha mẹ đẻ, nếu không Dương sẽ méc Phong Linh Nhi rằng Hoài Bão giết người đoạt vợ. Hoài Bão không thích nghe lệnh Dương, nhưng vì sợ mang tiếng nên đành phải làm theo, định bụng sau vụ này sẽ báo thù nhưng nghĩ đến người yêu của Dương đông quá, tìm từng người để méc cũng đủ mệt nên đành thôi.
Về nhà nghỉ ngơi được một giấc thì có một vị bô lão tìm đến Dương, vị bô lão này chính là người phát hiện ra tổ vật trên tay Dương, cũng là người chấm Dương 110 điểm trong vòng thi thứ nhất, lão tên là Siêu Tuế Trị, một trong những người học sâu hiểu rộng nhất Siêu gia.
Không như các bô lão khác đều lui về ở ẩn dưỡng già và chỉ xuất hiện trong những cuộc họp về vấn đề vượt tầm quản lý của gia chủ, Siêu Tuế Trị lại giống như một cụ già thân thiện, thích đi đây đi đó, thích làm này làm nọ.
Trong phòng khách của căn nhà tồi tàn, Siêu Tuế Trị nâng tách trà nghi ngút khói lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Lão già nhìn Dương một lúc rồi nói: “Ta nghe Trịnh Gia Đổ nói vụ mất tích là do tổ vật gây ra. Có thể cho ta biết xảy ra chuyện gì không? Đừng lo, ta chỉ là tò mò thôi.”
Dương cũng không giấu diếm: “Thưa cụ, bên trong tổ vật là một thế giới nhân tạo, nhưng bên trong không thể dùng linh lực và khi tiến vào thì cần khoảng bảy ngày mới có thể trở ra.”
Nghe thế, lão và hơi tỏ ra ngạc nhiên rồi gật gù: “Ta có đọc qua về một bảo vật như vậy, siêu cấp thánh bảo Thế Giới Chỉ, không ngờ tổ vật của gia tộc chúng ta lại chính là chiếc nhẫn ấy.”
Sau đó lão nói tiếp: “Chúc mừng ngươi, hội đồng bô lão đã thống nhất công nhận ngươi là người thừa kế tổ vật, chiếc nhẫn này từ giờ chính thức thuộc về ngươi.”
Vừa nói, đôi mắt già thâm thúy của Siêu Tuế Trị nhìn thấy biểu cảm không chút vui mừng của Dương, lão hỏi: “Sao ta luôn có cảm giác mục tiêu của ngươi không phải là ngôi vị gia chủ?”
Dương gật đầu nói: “Thưa bô lão, cố gia chủ Siêu Đẳng để lại cho ta một trách nhiệm…”
“Trách nhiệm gì?” Siêu Tuế Trị hỏi mà không hề ngạc nhiên, theo lão nghĩ, cố gia chủ Siêu Đẳng đã truyền tổ vật cho Ngụ Kiên thì tất nhiên phải giao hắn trọng trách nào đó.
Dương giả vờ e ngại suy ngẫm hồi lâu rồi hỏi: “Thưa bô lão, trách nhiệm này nếu nói ra có thể ta sẽ bị cả gia tộc truy sát, nhưng nếu ta không nói, cả gia tộc sẽ bị tàn sát.”
Nghe đến đây, mí mắt lão già nhíu lại đến mức chỉ còn một khe nhỏ, đủ để mắt lão tập trung nhìn vào mắt Dương.
Dương tiếp tục nói: “Bô lão là người công tâm và sáng suốt, ta đem bí mật này nói ra với bô lão bởi trọng trách này quá lớn, một mình ta không cách nào gánh nổi.”
Sau đó Dương đem nguồn gốc và bí mật của tượng Xà Thần cùng âm mưu của Thiên Cơ nói cho lão già nghe.
Những gì Dương nói khiến lão già liên tục giật mình.
“Bảo sao Siêu gia đột nhiên suy tàn, bảo sao Cao Biền lại nhiệt tình trợ giúp không chút vụ lợi, hóa ra tất cả là vì biến chúng ta thành những con lợn nuôi dưỡng chờ ngày mổ thịt!” Lão già gật gù nói.
Dương tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Ngài hoàn toàn tin những gì ta nói sao?”
Lão già lắc đầu: “Ta chưa tin lời ngươi nói là thật, cũng không tin những lời đó là giả, nhưng ta tin vào trực giác của bản thân mình, tin vào sự lựa chọn của cố gia chủ Siêu Đẳng.”
Sau đó lão già hỏi: “Ngươi nói bí mật này với ta, vậy ngươi định cần ta giúp gì?”
Dương đáp: “Thưa bô lão, trước hết xin bô lão giữ tuyệt đối bí mật này, gia chủ Siêu Đẳng nói rằng rất có khả năng Thiên Cơ luôn cài người vào hội đồng bô lão để làm nội gián.”
Nghe Dương nói, lão già lần nữa kinh ngạc, sau đó lão nói: “Điều này tuy khó, nhưng với Thiên Cơ thì vẫn có khả năng xảy ra, nhưng nếu không tiết lộ cho những bô lão khác, chỉ hai chúng ta có thể ngăn cản tai nạn sao? Ngươi có kế hoạch gì chưa?”
Dương đáp: “Theo ta biết, khi nghi thức tế tổ diễn ra, chỉ có ta mang tổ vật, gia chủ mang trấn gia chi bảo cùng một vị bô lão dẫn đường tiến vào đền thờ tổ. Ta nói với ngài bởi vì ngài là vị bô lão duy nhất ta có thể tin tưởng, nên ta mong ngài có thể giành quyền cùng ta tiến hành nghi thức. Ta sợ một vị bô lão khác tiền vào sẽ khó thuyết phục hơn, và càng nguy hiểm nếu người đó là nội gián của Thiên Cơ.”
Lão già gật gù tỏ vẻ tán thưởng sự cẩn thận của Dương rồi hỏi: “Còn gia chủ Thống Thanh thì sao?”
Dương đáp: “Chỉ là Chúa Tể cấp thấp, nếu hắn chống đối thì phiền ngài ra tay đập hắn một trận.”
Lão già hơi nhướng mày, cái câu “chỉ là Chúa Tể cấp thấp” phát ra từ mồm một thằng nhóc mười chín tuổi nghe sao sặc mùi trẻ trâu, nếu không phải từng thấy Dương thể hiện tài trí kinh người thì lão còn tưởng đối diện mình là một thằng trẻ trâu chính hiệu. Sau đó lão hỏi: “Khi vào đền thờ tổ ngươi sẽ làm gì tiếp theo? Xâm nhập cấm địa và tiêu diệt tàn hồn Xà Thần?”
Dương gật đầu đáp: “Theo cố gia chủ Siêu Đẳng nói, bên trong cấm địa có giấu một thánh trận phong ấn, chỉ cần biết cách kích hoạt và có linh lực của một Chúa Tể duy trì là có khả năng làm suy yếu tàn hồn Xà Thần, ta cần ngài giúp duy trì phong ấn, sau đó ta sẽ dùng hết khả năng có thể để tiêu diệt nó.”
Trầm ngâm sau khi nghe Dương nói một hồi, lão già gật đầu nói: “Được, vì an nguy gia tộc, ta sẽ liều mạng già này để giúp ngươi. Nhưng…”
Nói đoạn, mắt lão già lóe lên nét sắc bén, linh lực khủng khiếp tỏa ra khiến tóc Dương dựng đứng lên, lão gằn từng chữ: “Nếu ta phát hiện điều ngươi làm là gây hại cho gia tộc thì dù còn chút hơi tàn ta cũng sẽ giết ngươi!”
… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/truyen-sex-12-nu-than-quyen-2.html
Đêm khuya, Tịnh Nghiên thân hình trần trụi nhễ nhại mồ hôi nằm nép vào ngực Dương trên giường, với đẳng cấp và khả năng linh trận của Dương thì hắn có thể mò qua phòng Tịnh Nghiên làm trò loạn luân mà cha mẹ không thể nào hay biết.
Hôn lên mặt Dương, Tịnh Nghiên thỏ thẻ nói: “Hay là anh đi đi, không cần phải vì em mà làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng.”
Trong Thế Giới Chỉ thì Dương đã nói cho Tịnh Nghiên và Tích Thi nghe về bí mật Xà Thần, tuy không nói gì về hành động nguy hiểm sắp tới, nhưng Tịnh Nghiên hoàn toàn có thể đoán ra.
Dương xoay người ôm bờ vai mỏng của Tịnh Nghiên để kéo nàng nép sát vào hắn, ngực hai người ép vào nhau tạo ra sự tương phản giữa rắn chắc và mềm mịn.
Dương nói: “Anh cũng không muốn làm điều này, nhưng nếu anh đi, anh phải mang em và Tích Thi đi, em đồng ý sao?”
Tịnh Nghiên lắc đầu, biết gia tộc gặp nguy mà bản thân trốn chạy theo nhân tình là điều nàng không thể làm được.
Dương biết, nên hắn chỉ có thể ở lại đối đầu, mà có thêm thằng Hoài Bão nên cũng đỡ sợ.
Vừa lắc đầu xong thì Tịnh Nghiên cảm thấy dưới đùi mình nóng lên, hóa ra là cây gậy của Dương vừa hành nàng tơi tả giờ lại cương lên.
Tịnh Nghiên rên rỉ cầu xin nhưng Dương vẫn trèo lên mình nàng đẩy hùng hục. Vừa quằn quại hứng chịu, Tịnh Nghiên vừa dặn lòng nhất định phải rủ Tích Thi thường xuyên đến chơi chứ một mình nàng không thể nào chịu đựng nổi.
Hôm sau, thông tin Siêu Ngụ Kiên trở thành người thừa kế tổ vật và có vai vế ngang hàng với gia chủ được chính thức công bố, điều này khiến cả nhà họ Siêu oanh động dữ dội.
Có ai ngờ được rằng, từ một kẻ bị kết tội trộm cắp bảo vật, Siêu Ngụ Kiên lại có thể lật kèo, sau đó xuất sắc chiến thắng cuộc thi tuyển nhân tài đặc biệt và giờ trở thành người thừa kế tổ vật chính thức đầu tiên sau hàng trăm năm.
Khi mới lan truyền, rất nhiều người còn cho rằng đây chỉ là tin giả, nhưng ngay sau đó thì thông tin lễ tế tổ sẽ diễn ra trong vài ngày tới khiến không ai nghi ngờ gì nữa, vì lễ tế tổ là lễ hội thiêng liêng nhất của gia tộc, mỗi lần tổ chức đều liên quan đến một sự kiện trọng đại với sự chủ trì của hội đồng bô lão, sẽ không có ai dám tung tin đồn nhảm về lễ tế tổ.
Tin tức lan ra toàn Siêu gia, cảm xúc lớn nhất là những người từng có xích mích với gia đình Siêu Ngụ Kiên.
Vợ chồng Siêu Kê Đao và Siêu Tận Nhiên run lẩy bẩy khi nghe tin, dù gia chủ đương nhiệm Siêu Thống Thanh là con rể của hai người, nhưng Siêu Ngụ Kiên trẻ hơn, tài năng hơn, tương lai nhất định sẽ đè đầu Siêu Thống Thanh, khi đó mối thù của hai nhà sẽ do một mình Siêu Ngụ Kiên định đoạt. Nhưng đó là họ tưởng vậy mà thôi.
Siêu Bữu Trí thì tức điên lên, gã nghĩ nếu không phải Siêu Ngụ Kiên thắng hên và gian lận thì kẻ thắng cuối cùng chính là gã, kẻ vinh dự trở thành người thừa kế cũng là gã.
Siêu Kích Thu thì càng khó chịu, cái chuyện cướp bạn gái của Siêu Ngụ Kiên mà gã luôn tự hào bây giờ trở thành con dao nhọn kề vào cổ gã, với thân phận ngang hàng tộc trưởng, gã sợ nếu Siêu Ngụ Kiên ra tay báo thù thì đừng nói là vợ sắp cưới Siêu Đao Ái mà cả mẹ gã cũng phải chổng mông nếu hắn muốn. Ngoài sợ Siêu Ngụ Kiên báo thù, Siêu Kích Thu còn sợ Siêu Đao Ái hối hận rồi quay ra phản bội gã để quay lại quỳ gối há mồm dưới chân Siêu Ngụ Kiên, dù gì ả cũng từng vì hắn mà phản bội Ngụ Kiên, lấy gì chắc chắn ả không làm điều đó lần nữa?
Về phần Siêu Đao Ái thì càng không dám ló mặt ra đường, làm mối tình đầu của gia chủ tương lai nghe có vẻ vinh quang, nhưng đáng tiếc là nàng lại đi phản bội gia chủ tương lai để đến với một kẻ thua xa về mọi mặt, bản thân nàng cũng thấy mình ngu, bảo sao không dám ra đường vì sợ bị người ta cười vào mặt.
Tất nhiên Dương đếch quan tâm những chuyện đó vì hắn đâu phải Ngụ Kiên, nhưng có thể nói Dương đã gián tiếp rửa hận cho thằng em vợ yểu mệnh.