Phần 238
Con rắn hư ảo khổng lồ ngoạm Hoài Bão vào miệng chưa được bao lâu thì xoẹt một tiếng, đầu con rắn xuất hiện một vết đứt sắc lẹm và Hoài Bão từ vết đứt đó lao vút ra, đôi cánh trong suốt trên lưng hắn đã trở nên âm u như khói.
Hoài Bão đã hóa dạng Ma Vũ.
Nhìn thấy dạng biến hóa của Hoài Bão, gã thanh niên tỏ ra ngạc nhiên nói: “Ma lực? Người của Ma Quân?”
Sau đó, gã thanh niên gầm gừ nói: “Ngươi không nên tồn tại ở đất nước này!”
Nói xong, linh lực khủng khiếp từ người gã thanh niên bộc phát dữ dội, từ khắp các hướng, những cột đá đồng loạt mọc ra và nhắm thẳng vào Hoài Bão không chừa một kẻ hở nào.
Trước những cột đá đâm đến từ mọi hướng, Hoài Bão với đôi mắt u tà không hề nao núng, Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn vàng rực hiện ra trên tay và bắn sáu con hoàng kim long ảnh ra cản phá những cột đá, Phong Vân kiếm trên tay hắn giải phóng ra một cơn cuồng phong phá tan tất cả những cột đá tiến vào phạm vi.
Trong khi điều khiển đá lao vào tấn công Hoài Bão, gã thanh niên liếc nhìn con rắn đang bị thương và nói: “Ma lực làm ngươi bị thương và suy yếu sao? Được rồi, tạm thời ra khỏi nơi này cho an toàn đi, chờ ta xử lý xong bọn chúng!”
Vừa nói, gã thanh niên vừa ném một thứ về phía con rắn. Thứ đó là một tấm gương to bằng bàn tay, nhưng khi đến trước mặt con rắn, tấm gương này hóa thành một vòng xoáy và con rắn lập tức chui vào.
“Hư Không Kính!” Dương lập tức nhận ra tấm gương này và cũng hiểu vì sao gã thanh niên có thể vào cấm địa mà không ai hay biết.
Ngoài Lục Diện và Thế Giới Chỉ thì Hư Không Kính cũng là một siêu cấp thánh bảo hệ không gian, khác biệt là Hư Không Kính không có không gian riêng mà chuyên dùng để dịch chuyển từ vị trí này sang vị trí khác mà không cần linh lực hệ không gian, so với Dạ Hành của Dương thì tuy khác nhau về bản chất nhưng có tác dụng tương đối giống nhau.
Biết tác dụng của Hư Không Kính nên Dương cũng biết con rắn sẽ không bị dịch chuyển đi xa, đồng nghĩa với việc con rắn có thể tiếp cận và gây hại cho người nhà họ Siêu.
“Cầm chăn hắn, ta đi bắt con rắn!” Dương nhắc nhở Hoài Bão và Siêu Tuế Trị rồi lao đầu về hướng lối ra, nhưng gã thanh niên lập tức dùng đá chắn đường.
“Cả ba người các ngươi nên chết ở đây đi!” Gã thanh niên lạnh lùng nói, đất đá từ bên dưới trồi lên thành một đội quân người đá chen kín cả hang động, phía trên, đá cũng mọc xuống thành những sinh vật có cánh giống dơi phủ đầy trần hang.
Lúc này, bên ngoài đền thờ tổ đang diễn ra một lễ hội giao lưu văn hóa văn nghệ, trẻ con thì chơi thả diều, những chàng trai thì đang thả dê, những cô nàng thì đang thả thính, vài quý bà đang thả nước bọt vào mặt nhau, các quý ông thì thả mồi nhậu nhẹt, các cụ già thả hồn vào không khí lễ hội tưng bừng, đếch ai ngờ có một thằng chơi lớn thả rắn ra cắn cả làng…
Những đứa trẻ đang vui vẻ thả diều, tiếng nói cười ríu rít chợt nín bặt.
Rồi có tiếng khóc thét kinh hoàng.
Trên nóc nhà thờ tổ, hình ảnh một con rắn khổng lồ nửa ảo nửa thật hiện ra, lưỡi nó lè ra, đôi mắt vàng sắc lẻm của nó nhìn xuống đám đông như nhìn một đám mồi ngon sau bao ngày nhịn đói.
“Bình tĩnh! Chỉ là ảo ảnh hù dọa thôi!” Một thanh niên can đảm nhưng mất niềm tin vào cuộc sống cho hay.
Nói xong, hắn nhảy lên nóc nhà thờ để chứng minh con rắn là ảo ảnh. Nhưng khi vừa lao lên, con rắn nhanh như chớp há miệng ngoạm lấy gã thanh niên.
Phập!
Âm thanh giòn giã vang lên, máu đỏ bắn tung tóe từ miệng rắn, một cái chân của tên thanh niên vướng lại rồi rơi bộp xuống đất, đẫm máu.
Im lặng, im lặng một vài giây.
Rồi hoảng sợ bùng nổ, cả gia tộc trở nên hoảng loạn, trừ vài người mạnh mẽ và can đảm, còn lại đều nháo nhàu giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Tại một góc, các vị bô lão của gia tộc nhìn con rắn khổng lồ rồi nhìn nhau.
“Làm sao Xà Thần ra được? Chẳng lẽ nó hồi phục nhanh hơn so với Thiên Cơ Thần Tổ dự tính?” Một bô lão hỏi.
“Có lẽ là vậy”
Người khác nói: “Thế giờ sao? Làm theo kế hoạch hay gì?”
“Cứ làm theo kế hoạch, phong tỏa toàn gia tộc.”
“Nhưng chúng ta chưa kịp chuẩn bị, nếu phong tỏa, tổn thất sẽ vô cùng lớn.”
Người khác lắc đầu: “Không còn cách nào khác, tổn thất lớn nhưng còn chúng ta thì Siêu gia còn có thể gầy dựng lại, đổi lại nếu làm Thiên Cơ Thần Tổ thất vọng thì chúng ta chỉ có nước diệt vong!”
Sau khi thống nhất, các bô lão lập tức khởi động hệ thống phòng ngự để phong tỏa toàn gia tộc, không ai có thể rời đi. Đồng thời, giọng một bô lão vang khắp gia tộc:
“Tất cả chú ý! Đây là tình huống khẩn cấp! Mau tập trung ở quảng trường trung tâm, nơi đó có linh trận và các bô lão bảo hộ, tuyệt đối an toàn!”
Tiếng rao của vị bô lão kia giống như phao cứu sinh, cả gia tộc từ lớn đến bé đồng loạt tiến về quảng trường trung tâm, còn những người muốn rời khỏi gia tộc cũng đành quay lại quảng trường vì các lối ra đã bị phong tỏa, không có cách nào ra khỏi cổng.
Rất nhanh, gần như toàn bộ gia tộc đã tập trung vào quảng trường trung tâm rộng lớn, các vị bô lão thì đứng vây phía ngoài và đang phối hợp nhau để lập ra một linh trận khổng lồ.
Lồng bảo hộ vô hình nhanh chóng được dựng lên. Tất cả các vị bô lão đều đạt đến đẳng cấp Chúa Tể, điều này khiến cho người của gia tộc cảm thấy bớt lo lắng hơn rất nhiều.
Con rắn khổng lồ trườn về phía quảng trường, nó vươn mình nhìn hàng ngàn người nhà họ Siêu bằng đôi mắt ghê rợn.
Một cái nhìn của Xà Thần đủ khiến cả Siêu gia run rẩy như hóa đá.
“Đừng lo, các bô lão rất mạnh, chúng ta sẽ an toàn!” Nhiều người an ủi nhau.
Tất cả những con tim sợ hãi đều đặt hy vọng vào các bô lão, tựa nhưng những con thú nhỏ nấp dưới tán cổ thụ chờ giông bão đi qua.
Nhưng nấp dưới tán cổ thụ thì dễ bị sét đánh.
Một vị bô lão đột nhiên bước ra, trước ánh mắt của hàng ngàn con dân gia tộc, lão cúi mình chào con rắn khổng lồ và nói: “Thưa Xà Thần vĩ đại, đây là bữa tiệc do lũ bề tôi nhỏ bé này soạn ra, kính mời Xà Thần thưởng thức…”
Nghe những lời nói của vị bô lão, nhiều người ngơ ngác hỏi: “Thưởng thức? Thưởng thức cái gì?”
Nhưng cũng có một số người nhanh chóng đoán ra nguy cơ, ví dụ như Siêu Quần, lão lập tức gào lên: “CHẠY!”
Nhưng đã muộn, kết giới do Thiên Cơ cung cấp, lại được các bô lão cấp Chúa Tể phối hợp dựng lên, ngay cả Chúa Tể cấp thấp như Siêu Quần chạy ra cũng bị kết giới đập văng ngược trở vào.
Lúc này người dân mới nhận ra, kết giới này không phải lồng bảo hộ, mà là một cái lồng giam!
“LŨ KHỐN CÁC NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ?” Siêu Quần bị bật ngược lúc này gầm lên hỏi các bô lão, tuy là một thành viên của Thiên Cơ, nhưng Siêu Quần chỉ là thành viên có vai trò bình thường trong tổ chức, không biết các bô lão của gia tộc đã bị Thiên Cơ mua chuộc, càng không biết bí mật về Xà Thần.
Trước câu hỏi của Siêu Quần và nhiều người khác, một bô lão lên tiếng nói: “Siêu Quần, đáng lẽ chúng ta cũng sẽ sớm cho ngươi biết bí mật này khi ngươi đạt đủ đẳng cấp, nhưng Xà Thần tỉnh dậy quá sớm. Không sao, gia nhập cùng chúng ta đi, sau khi Xà Thần ăn no, chúng ta sẽ xin Thiên Cơ Thần Tổ đặc cách cho ngươi.”
“Chuyện này là sao? Sao lại liên quan đến Thiên Cơ Thần Tổ?” Siêu Quần khó hiểu hỏi.
Bô lão thở dài nói: “Ngươi nhìn xem thì biết, chúng ta cũng là vì tương lai gia tộc mà thôi…”
Lão nói xong, chiếc lồng giam đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, lập tức cái đầu Xà Thần khổng lồ liền lao qua lỗ hổng để xâm nhập vào lồng giam và đưa lưỡi quấn lấy hàng chục người kéo vào miệng nó.
Hàng chục con người bị nuốt lấy, cái miệng rắn khổng lồ nhễu đầy máu tươi. Cảnh tượng khủng khiếp khiến nhiều người sợ hãi ngất đi, những người còn lại hoảng loạn đến tột cùng, giẫm đạp lên nhau tìm cách để lao ra khỏi lồng giam trong vô vọng.
Người cứ như cỏ, còn lưỡi rắn như lưỡi liềm, mặc cho cỏ dao động, lưỡi liềm cứ từ tốn gặt hái hết đám này đến đám khác, để lại mùi máu tanh nồng nặc cùng tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Siêu Quần, trưởng lão Tính Dinh và những người cấp Linh Đế, Chúa Tể khác của gia tộc điên cuồng tấn công con rắn nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra điều vô vọng, con rắn là tàn hồn của một con thần thú, dù suy yếu tận cùng nhưng nó cũng mang thần lực, linh lực cấp Chúa Tể cũng chỉ có thể làm nó tiêu hao chứ không thể hoàn toàn tiêu diệt.
Bị con rắn quất lưỡi đánh văng đi, Siêu Quần phun một ngụm máu rồi dữ tợn nhìn các bô lão và hỏi: “Vì tương lai gia tộc? Các ngươi vì tương lai gia tộc nào mà hại chết người của Siêu gia chúng ta? HẢ?”
Bô lão lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu! Có chúng ta cộng thêm Thiên Cơ hậu thuẫn, Siêu gia sẽ giống như Phượng Hoàng, suy tàn rồi lại hồi sinh mạnh mẽ, nhưng nếu không có Thiên Cơ hậu thuẫn, Siêu gia dù không tàn thì cũng sẽ mãi mãi lay lắt.”
“LAY LẮT CON MẸ MÀY!”
Siêu Quần phẫn nộ gầm lên, nhưng ngạc nhiên là không chỉ có tiếng chửi của lão mà còn của nhiều người khác, như Siêu Thái Dũng, Siêu Bửu Trí, Siêu Kích Thu… những nhân tài trẻ tuổi của gia tộc, mỗi người mỗi tính cách, mỗi người mỗi tham vọng, nhưng họ đều có điểm chung mà các bô lão hàng trăm tuổi đời không có, đó là nhiệt huyết tuổi trẻ.
Siêu gia lần đầu tiên chứng kiến thế hệ trẻ tuổi đứng lên chống lại thế hệ lão làng.
Rồi Siêu Quần gào lên: “TẤT CẢ CÙNG TẤN CÔNG CON RẮN!”
Sau tiếng gầm của Siêu Quần, toàn bộ Siêu gia đồng loạt tấn công con rắn, cảnh giới cao thì bắn chưởng, cảnh giới thấp thì bắn vũ khí, trẻ em thì có gì ném nấy, hàng ngàn đòn tấn công liên tục nhắm vào đầu rắn, tuy không thể gây chút thương tổn nào nhưng họ vẫn miệt mài tấn công, vì không còn cách nào khác.
Nhưng con rắn vẫn từ tốn thưởng thức bữa tiệc một cách ngon lành…