Phần 24
Con thuyền nhỏ xuôi dòng sông Lam trôi về địa phận huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An…
Trên thuyền, Dương cầm quả tim ánh sáng trên tay, khó khăn lắm mới tách được Thiên Ảnh Dị Thú ra khỏi quả tim để nhốt con thú vào chiếc nhẫn không gian trên cổ hắn.
“Không biết thánh bảo Lục Diện này có chứa được sinh vật sống không nhỉ?” Dương tự hỏi, sau đó thử đặt quả tim ánh sáng vào không gian của Lục Diện theo cách như cách hắn cất đồ dùng trong nhẫn không gian.
Và Dương đã thành công, Lục Diện là thánh bảo siêu cấp, đương nhiên khả năng lưu trữ cũng siêu phàm. Nhưng ngay khi quả tim được cất vào không gian Lục Diện, Dương cũng cảm thấy linh hồn mình nhức nhói, đồng thời cánh tay trái vốn là Hắc Kim Thánh Khải tạo thành cũng phân rã rồi rơi xuống, hoàn toàn mất kiểm soát.
Dương kinh ngạc nhìn những mảnh Hắc Kim Thánh Khải rơi rụng xuống thuyền, trong lòng càng thêm hoang mang vì phát hiện ra không chỉ không thể dùng được Hắc Kim Thánh Khải, mà thậm chí cả sử dụng linh lực cũng cực kỳ khó khăn.
Đang ngồi ăn mấy quả dại hái được trong rừng, Bích Diệp liếc Dương và nhận xét: “Xem ra không chỉ khuyết tật hai tay mà đến linh hồn ngươi cũng trở thành tàn phế.”
Dương kinh nghi: “Ặc! Ta tưởng chỉ bị thương tổn hơi nặng thôi chứ, nãy giờ vẫn ổn mà?”
“Đó là vì Ánh Dương Thần Quang đã xoa dịu linh hồn ngươi, không còn thần quang chiếu rọi thì linh hồn ngươi lại phế như cũ thôi!”
“Hự! Nếu đi đâu cũng ôm khư khư nguyên quả tim thì lộ liễu quá… Mà nói vậy chắc Ánh Dương có thể chữa được linh hồn cho ta chứ?”
Bích Diệp gật đầu: “Tất nhiên!”
Thở phào nhẹ nhõm, chợt Dương phát hiện trong linh hồn có biến động quen thuộc, liền ngồi xếp bằng vận công pháp Thôn Thiên Địa.
Đột phá, sau thời gian chững lại, Dương đã đột phá lên Linh Tướng cấp 2.
Dương biết đây là nhờ tác dụng phụ của Thần đan và Thánh đan, và đến khi hấp thu hết dược tính của thuốc thì hắn còn tiếp tục đột phá, nhưng Dương không vui nổi bởi đột phá nhanh bao nhiêu thì cụt tay vẫn là cụt tay, phế hồn vẫn là phế hồn, hơn nữa, lòng hắn vẫn canh cánh về Thiên Ý…
“Bích Diệp, nếu một người đã chết không còn thể xác thì có thể hồi sinh được không?”
“Vậy còn linh hồn không?” Bích Diệp hỏi.
“Chắc là không…”
Bích Diệp mở miệng định đáp ngay là không, nhưng nàng chợt ngừng lại, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không hồn không xác, theo lý thì không thể hồi sinh, nhưng… có một người từng làm được…”
“Là ai?”
“Là T… Ặc! Khụ khụ…”
“Tặc?”
Bích Diệp sau một hồi ho sặc sụa liền xua tay nói: “Không phải, ta bị sặc… Gã đó tên là… Ặc!”
“Hắn tên Ặc?”
Bích Diệp ủy khuất bật khóc: “Oa oa… Sao ta không nói được…”
Rõ ràng là một Nữ Thần cao quý nhưng giờ lại chẳng khác nào một bé gái khóc nhè, cảm thấy kỳ quặc nhưng Dương không còn cách nào khác đành ra sức dỗ dành: “Nói không được thì thôi, chúng ta ghé vào bờ tìm quán ăn nhé?”
Bích Diệp liền nín khóc: “Đi mau! Ta đang đói!”
…
Thị trấn Nam Đàn, nơi một quán ăn ven sông Lam.
Dương và Bích Diệp tiến vào quán ăn, gọi một măm thịnh soạn, Dương ngồi trố mắt nhìn cô bé Bích Diệp cắm đầu ăn lấy ăn để như người đói lâu ngày.
Đang nhiệt tình ăn uống, Bích Diệp chợt thấy ánh mắt của Dương, liền đỏ mặt chu môi nói: “Nhìn gì mà nhìn! Lạ lắm sao?”
Dương phân bua: “A a… Không phải, chỉ là… ta hơi bất ngờ…”
“Bất ngờ gì?”
“Ta tưởng Nữ Thần Sinh Mệnh thì không ăn thịt…”
Bích Diệp phồng má đáp: “Ta không thích sát sinh nên ta không sát sinh, kệ ta, ta thích ăn ngon nên ta cứ ăn, cũng kệ ta! Lạ lắm sao? Nữ Thần thì phải hoàn mỹ vô khuyết? Nói cho ngươi biết là ai cũng có điểm tốt điểm xấu thôi, Hồng Ảnh chằn lửa, Tử Linh ngốc nghếch, có người thì lại nhút nhát, người thì ham chơi, người thì nhiều chuyện, người điên điên khùng khùng, người thì hậu đậu… Còn ta chỉ là… đam mê ẩm thực thôi mà, hứ!”
Dương cười khổ gật đầu: “Ừ ừ… Thôi ăn tiếp đi…”
“Ngươi cũng ăn đi… À…” Lúc này Bích Diệp mới nhớ ra Dương không thể ăn vì không có tay: “À quên, ngươi muốn ăn gì, ta đút cho!”
“Thật hả?” Dương trợn mắt, trong lòng mừng thầm vì hóa ra mất tay cũng có cái hay.
Vậy là Bích Diệp bắt đầu ra tay đút thức ăn cho Dương…
Lúc này, có hai người nam một già một trẻ bước vào quán, thấy Bích Diệp đút Dương ăn liền trêu ghẹo: “Tội nghiệp cô bé xinh thế kia mà phải phục vụ thằng anh khuyết tật, về làm vợ anh đi, anh lo cho cả hai anh em!”
“Đù! Thằng này liều!” Dương cười thầm trong lòng, tuy Bích Diệp bị teo nhỏ nhưng không có nghĩa là người thường có thể trêu chọc.
Nhưng Bích Diệp thì chẳng quan tâm, vẫn thoan thoắt đút Dương ăn.
Hai người vừa đến ngồi vào một bàn gần bàn của Dương, cô phục vụ xinh xắn tiến đến chào và hỏi: “Thiếu gia, hôm nay ngài dùng món gì?”
“Hôm nay ta muốn dùng Lan Hoa, hề hề!” Gã thiếu da sỗ sàng đáp rồi nắm tay kéo cô gái lại gần mình.
“Buông em ta ra!”
Tiếng quát từ gian bếp của quán ăn, một người trẻ tuổi chống gậy tiến ra, cô gái giãy thoát khỏi tay gã thiếu gia và chạy lại đỡ người chống gậy.
Gã thiếu gia thấy người chống gậy bước ra liền đáp: “Khắc Tuấn, ta chỉ đùa với Lan Hoa chút thôi, hề hề.” Sau đó gã làm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Mà chân ngươi bị sao thế kia?”
Khắc Tuấn hừ nhẹ đáp: “Dính mưu hèn của tên chó má đê tiện nào đó…”
Gã thiếu gia gật gù: “Vậy sao… Có thể đánh què chân thanh niên xuất chúng nhất huyện Nam Đàn thì ta nghĩ tên kia cũng phải là thiên tài tuyệt thế chứ sao lại bị chửi như thú thế? Hay ngươi không bằng người nên cay cú?”
Sau đó gã thở dài ra vẻ tiếc nuối: “Chậc chậc… Lễ viếng mộ Hắc Đế năm nay mất đi ứng cử viên số một rồi, đáng tiếc quá…”
“Tiếc gì mà tiếc, Bích Diệp, giúp ta quăng cho nó khúc xương đi!”
Tiếng nói đương nhiên là của Dương, khiến cho lão già ngồi cạnh tên thiếu gia phẫn nộ đứng dậy rút ra một thanh đao chỉ thẳng về phía Dương: “Tên cụt tay to gan! Dám sỉ nhục Lê Đình thiếu gia!”
Dương tròn mắt ngạc nhiên: “Vô duyên! Ta sỉ nhục thiếu gia nhà lão hồi nào?”
Lão già đáp: “Ngươi bảo quăng xương cho thiếu gia, khác gì ví thiếu gia như chó?”
“Ơ? Ta nói là nói hai con chó dưới gầm bàn mà?” Dương nói và hướng mắt xuống gầm bàn, nơi hai con chó một lớn một nhò đang thè lưỡi chờ ăn.
“Con nhỏ bị con lớn giành xương nên ăng ẳng kêu tiếc, ta thấy thế nên bảo cho nó xương khác chứ đâu có cho thiếu gia nhà lão mà phải lồng lộn lên thế kia?”
Lão già vừa giận vừa thẹn, nghiến răng nói: “Láo xược! Bổn vương phải dạy mày một trận!”
Chợt từ một bàn gần đó, giọng một cô gái sắc lẽm vang lên: “Ha… Nhà họ Lê các ngươi muốn giết người ngay trước lễ viếng mộ Hắc Đế sao…”
Thấy cô gái, Lê Đình vui mừng nói: “Thu Trang! Không ngờ lần nào đến đây cũng gặp nàng, chúng ta thật là hữu duyên!”
Nhưng Thu Trang không đáp lại Lê Đình, nàng đưa tay về phía bàn Dương, nàng mỉm cười và vẫy nhẹ làm Dương tưởng nàng vẫy hắn cho đến khi thấy hai chú chó nguẩy đuôi chạy đi.
Xoa đầu hai con chó, Thu Trang cười tít mắt nói: “Lần nào đến đây cũng gặp hai ngươi, chúng ta thật là hữu duyên!”
Câu nói của Thu Trang khiến những người có mặt trong quán phải nín cười, rất rõ ràng, ý nàng là Lê Đình thiếu gia kia trong mắt nàng cũng không khác gì so với hai con chó.
“Cô nàng này cũng đáo để lắm đây…” Dương gật gù nói, liếc qua thấy Lê Đình và lão già đi theo tức đỏ cả mặt nhưng không dám giương oai với Thu Trang như với Dương, đủ hiểu gia thế cô nàng này không thấp hơn Lê Đình.
Nhưng không lâu sau thì Lê Đình kềm được cơn giận, hắn bật cười rồi nói: “Ha ha… Được lắm, để ta xem, sau lễ viếng Hắc Đế thì nàng còn mạnh mồm được nữa không! Đừng quên rằng, người trong mộng của nàng đã trở thành thằng què, mà lời hứa gả con gái cho người đứng nhất trong lễ viếng Hắc Đế của cha nàng chắc là không sửa lại được nữa đâu nhỉ? Ha ha…”
“Dù ta có què thì cũng không để thua ngươi đâu!” Khắc Tuấn tức giận nói.
Lê Đình cười vang: “Ha ha… Có ý chí! Nhưng lũ khuyết tật thì đừng nên đua đòi, kẻo chết oan… Ha ha!”
“Còn Thu Trang, ta đã chuẩn bị một phòng tân hôn cực kỳ hoành tráng, chỉ chờ rước nàng về là động phòng thôi, ha ha ha…”
Nhìn Lê Đình vừa cười to vừa rời khỏi quán, Dương lắc đầu nói: “Đáng thương, đáng thương…”
Tưởng Dương ám chỉ mình nên Khắc Tuấn đáp: “Ta không cần thương hại!”
Dương đáp: “Ta không nói ngươi, ta nói tên Lê Đình kia! Phải rồi, cái lễ viếng Hắc Đế là thế nào vậy? Có thể kể ta biết không?”
Lén liếc sang Thu Trang một cái, Khắc Tuấn tiến về phía Dương và ngồi xuống ghế.
Bích Diệp đang cặm cụi ăn.
Khắc Tuấn nói: “Chắc ngươi là người phương xa mới đến hả? Đi ngược dòng sông Lam một đoạn sẽ đến khu đền thờ và lăng mộ Mai Hắc Đế. Cứ mỗi năm một lần, huyện Nam Đàn sẽ tổ chức lễ viếng Hắc Đế. Ngoài thăm viếng thờ phụng, lăng mộ Mai Hắc Đế còn được cho rằng có lưu giữ truyền thừa của Hắc Đế.”
“Nhưng truyền thừa này không phải kho tàng hay bí kíp, mà là ký ức.”
“Ký ức của Mai Hắc Đế?” Dương hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói trong mộ Hắc Đế có lưu lại ký ức của người, người nào tiến vào lăng mộ, nếu may mắn sẽ được rơi vào một trạng thái để được chứng kiến ký ức tu luyện, chiến đấu của Hắc Đế.”
“Chắc ngươi cũng biết Hắc Đế tu luyện Lôi hệ với Hắc Ma Đế Lôi, cho nên ký ức của người rất hấp dẫn đối với những người tu luyện Lôi hệ.”
“Vì hấp dẫn nên ai cũng muốn thử, nhưng càng có người chứng kiến thì ký ức Hắc Đế càng lu mờ, vậy nên chính quyền đã hạn chế người đến mộ và mỗi năm chỉ khai mở đúng một lần, và mỗi lần chỉ cho phép ba người trẻ tuổi xuất chúng nhất tiến vào lăng mộ.”
“Và ba người đó sẽ được chọn bằng một cuộc đua.”
“Đua ư? Người ngoài tham gia được không?”
“Được, nhưng phải có vé mời.” Nói đến đây, Khắc Tuấn liếc hai cánh tay cụt của Dương và nói tiếp: ” Không phải ta khinh người, nhưng nhìn ngươi thế này…”
“Không sao, chỉ là ham vui muốn thử cho biết thôi, phải làm sao để lấy vé mời?”
Khắc Tuấn đáp: “Phải là người của trong huyện hoặc người có đóng góp lớn cho huyện mới được nhận vé mời, còn một cách khác… Ài… kẻ vừa rồi chính là con trai của trưởng ban tổ chức cuộc đua, muốn xin vé mời thì phải gặp cha hắn…”
“Dễ vậy sao? Được rồi, yên tâm đi, ta không giành giải nhất của ngươi đâu!”