Phần 257
Sâu trong lòng đất, tại một địa điểm cách địa phận Thiên Cơ khoảng vài chục cây số có một khu vực đặc biệt gọi là lối vào Thiên Cơ Cảnh.
Cũng giống như khu vực mở cổng Thiên Cơ Cảnh nằm sâu trong địa bàn của Thiên Cơ, lối vào Thiên Cơ Cảnh ở khu vực này cũng đang có những biến động không gian vô cùng dữ dội.
Thiên Cơ không muốn chiếm đóng khu vực này, cũng không cần huy động lực lượng trấn áp, bởi từ lâu giữa các tổ chức đã thống nhất lối vào này mỗi khi xuất hiện sẽ để tất cả tự do tiến vào. Tất nhiên tiến vào là một chuyện, còn sống sót trở ra hay không là chuyện khác. Ngoài đường vào quá mức nguy hiểm, còn có một lời đồn cho rằng bên trong Thiên Cơ Cảnh có một sức mạnh kỳ lạ khiến những sinh vật sống khoảng ba mươi năm trở lên đều suy yếu dần rồi chết mà không cách nào kháng cự.
Sống trên ba mươi năm thì vậy, còn dưới ba mươi năm, trước khi kỷ nguyên linh tinh mở ra, thiên tài dưới ba mươi tuổi hầu như chỉ đạt đến Linh Vương trung và cao cấp, cho nên tiến vào cũng chỉ có con đường chết, chỉ trừ một số cực ít thiên tài đỉnh cấp của mỗi thời đại có thể sống sót trở ra.
Vài trăm năm mới có thể tiến vào một lần, mỗi lần lại chỉ có một, hai người sống sót trở ra, thậm chí là không một người nào. Một nơi chỉ có tuyệt thế thiên tài có khả năng tiến vào nhưng không có khả năng trở ra, đủ thấy lý do tại sao Thiên Cơ Cảnh được xếp vào một trong thất đại tuyệt địa.
Người có thể trở ra đã ít, những thông tin có được càng ít và bị bưng bít kỹ lưỡng, điều này khiến có Thiên Cơ Cảnh vẫn luôn là một bí ẩn đối với hầu hết người Việt Nam, thậm chí đa số người đương thời đều không hề biết đến sự tồn tại của Thiên Cơ Cảnh hoặc cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết không có thật.
Thiên Cơ Cảnh có thật, chẳng qua là người ta không thể tiếp xúc với những nguồn thông tin đủ rộng để có thể biết được sự tồn tại của nơi này.
Lúc này, xung quanh khu vực lối vào này đang tụ tập một đám người khá đông, ngoài số ít người muốn tiến vào thì phần còn lại đến hóng hớt là chính.
Những người hóng hớt đều đứng ở cách xa khu vực, nguyên nhân là vì lối vào này là một vùng không gian biến động, nếu ở quá gần và sơ sảy có thể bị không gian biến động ảnh hưởng và bị thương, thậm chí là tan xác.
Để giải thích cho hiện tượng này, người ta ví vùng không gian biến động này giống như một bao cát, còn người tiến đến vùng không gian này giống như một quả trứng trong bao cát, nếu bao cát không bị tác động thì trứng sẽ không sao, nhưng khi có lực ép vào bao, cát trong bao bị đè nén thì quả trứng sẽ vỡ.
Nhưng muốn tiến vào Thiên Cơ Cảnh thì buộc phải đến gần vùng không gian này và chờ đợi những khe nứt xuất hiện ngẫu nhiên, những khe nứt này tựa như những tia sét màu đen tím, chợt hiện rồi chợt tắt.
Chỉ khi nắm bắt đúng thời cơ và lao vào vết nứt kịp thời thì mới có thể vào được Thiên Cơ Cảnh, chỉ cần chậm một nhịp hoặc nhanh một nhịp cũng có thể bị không gian xé nát.
Có vài người đã tiến vào khu vực biến động, họ vừa phải chống lại biến động không gian, vừa phải chờ đợi vết nứt xuất hiện để dùng tốc độ tối đa lao vào.
Chưa có vết nứt nào xuất hiện nhưng một số người đã chống chịu không nổi phải rút lui, cũng có người vì xui xẻo hoặc phản ứng chậm nên bị biến động không gian ép nát hoặc cắt đứt một phần cơ thể, thậm chí có người bỏ mạng.
Cũng có những người nổi bậc, điển hình là Độc Hành dùng cơ thể với lớp vảy Tà Long chống chọi, hay ở một vị trí khác là Sùng Hạo trong dạng Xích Long Bá Vương, với giác quan và phản xạ tuyệt vời của Long tộc, hắn thoăn thoắt né tránh những biến động một cách không mấy khó khăn, còn có Huyết Nha đang đứng bên rìa khu biến động, đôi mắt như mắt cá sấu của gã cứ nhìn vào vùng biến động tựa như cá sấu rình mồi. Chọn cách giống Huyết Nha còn có Như Nguyệt đang cải trang thành nam, nàng cũng đứng bên rìa, đôi mắt đẹp như trăng rằm cứ lặng lẽ quan sát.
Không phải ai cũng chọn đứng bên rìa như Như Nguyệt và Huyết Nha, nguyên nhân là vì nếu khoảng cách càng xa thì khi vết nứt xuất hiện sẽ cần tốc độ và phản xạ càng nhanh.
Không gian ngày càng biến động, tất cả cùng nín thở chờ đợi vết nứt đầu tiên xuất hiện và…
Xoẹt một tiếng, một vệt nứt hiện ra và một bóng người nhanh như chớp lao vào, diễn ra nhanh đến nỗi ngay cả những người quan sát cấp Linh Đế cũng không kịp nhìn thấy, còn những người cấp thấp hơn thì chỉ nhìn thấy Độc Hành đã biến mất mà chưa rõ tại sao.
Khi còn chưa ai kịp bàn tán, một vệt nứt lại hiện ra, hai người gần đó liền lao đến, nhưng lần này Huyết Nha cũng tham gia, cả người hắn đỏ lên như màu máu và lao bắn đi, hất tung hai kẻ ngáng đường rồi vượt qua vết nứt, để lại hai kẻ xui xẻo bị không gian biến động xé xác.
Sùng Hạo là người tiếp theo vượt qua bằng phản xạ và tốc độ tuyệt vời của long thể bá vương.
Như Nguyệt vẫn đứng chờ đợi, nhìn thấy lần lượt là Độc Hành, Huyết Nha và Sùng Hạo thể hiện khả năng kinh khủng, trong lòng Như Nguyệt cảm thấy rung động dữ dội, nàng không thể ngờ những kẻ bằng tuổi nàng lại có thể mạnh đến khủng khiếp như vậy.
Nhưng Như Nguyệt không muốn thua kém, khi vết nứt tiếp theo hiện ra, khắp người nàng tỏa ra hào quang, bảy cái đuôi hồ ly tuyệt đẹp mọc ra sao bờ mông no tròn, nàng lướt đi như một vệt sáng mộng ảo và vượt qua vết nứt.
Bên trong phong ấn dưới hồ Tây, Cửu Vỹ Thần Hồ Hồ Mị Như đã dùng tất cả tâm huyết cùng gần như toàn bộ tài nguyên mà mình cất giữ để bồi dưỡng và đào tạo cho Như Nguyệt. Tư chất linh hồn của Như Nguyệt không hề thua kém những thiên tài như Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh, Vân Phi… Điều nàng thiếu chẳng qua là tài nguyên và trợ lực.
Là vị Thần lãnh đạo một trong những chủng tộc hùng mạnh nhất Việt Nam bốn nghìn năm trước, tài nguyên và tri thức mà Hồ Mị Như cất giữ là khổng lồ, tuy bị Âu Cơ đánh bại và phong ấn, nhưng tài nguyên của Hồ Mị Như vẫn được lưu giữ trong nhẫn không gian của nàng suốt bốn nghìn năm qua, chưa từng dùng đến.
Khoảng thời gian ba năm ở hồ Tây tất nhiên không thể giúp Như Nguyệt đuổi kịp những Độc Hành, Đoạn Tuyệt, thậm chí cũng không đuổi kịp Dương, nhưng trong thời gian này, nàng đã có những tiến bộ vượt bậc và liên tục đột phá.
Cũng trong thời gian này, Hồ Mị Như đã nói về những cách có thể giúp nàng phá giải phong ấn ở hồ Tây, trong đó có suy đoán dùng Thiên Địa Thần Trận để phá giải. Khi trở ra, Như Nguyệt liền về Sài Thành tìm kiếm thông tin cơ mật, nàng phát hiện thông tin về những thế lực ngoài ba miền và biển Đông, biết về Hùng Vương Bảng và những thiên tài xuất chúng nhất của thời đại này.
Và để đạt được Thiên Cơ Thần Trận hòng giải cứu tổ tiên, nàng tìm đường tiến vào Thiên Cơ Cảnh và sẵn sàng đối đầu với những thiên tài đỉnh cấp trong cùng thế hệ.
Sau Như Nguyệt cũng có thêm vài người vào được, những người này tuy cũng chưa đến ba mươi tuổi nhưng nhờ dùng linh tinh của gia tộc, tổ chức tích góp nên cũng đột phá Linh Đế, cộng thêm bảo vật, đan dược và may mắn nên mới vượt qua.
Khi những người quan sát nghĩ đã không còn ai có thể vượt qua thì có một đoàn người cưỡi chim bay đến.
Một người kinh ngạc thốt lên: “Đoạn Tuyệt, Ngân Hà, Trịnh Thiên Minh, Lục Văn Minh… Không phải bọn họ đi vào từ cổng bên trong địa bàn Thiên Cơ sao?”
“Chẳng lẽ có trục trặc?”
Trịnh Thiên Minh lúc này tuy vẫn cố cười nhưng mặt thì xanh lè, bị Thục Trinh chơi vố này thật sự là quá đau và quá nhục, tự tin tuyên bố có thể mở ra cổng chính, cuối cùng phải đi bằng cổng phụ, đúng là không thể tin nổi.
Đi cùng Thiên Minh, những kẻ như Lưu Các, Lương Diệt cũng tỏ ra khó chịu, cứ tưởng được đi đường chính an ổn, nào ngờ vẫn phải đi lối phụ đầy rủi ro nguy hiểm.
Còn với Ngân Hà, Đoạn Tuyệt hay Thiên Kim thì vẫn bình thản, bởi họ đi cổng nào cũng không ngán, chẳng qua cổng chính tiện hơn và gây tò mò hơn mà thôi.
Bọn Dương cũng được đi theo, tuy khó có khả năng vào được nhưng Trịnh Thiên Minh vẫn muốn thử, nếu bọn hắn chết thì cũng không mất gì, còn nếu vào được thì hắn có thêm trợ lực, còn nếu vô dụng hoặc không nghe lời thì giết đi để luyện thành cương thi dùng tạm.
Nhóm thiên tài Hùng Vương Bảng đồng thời xuất hiện khiến nơi này nổi lên một trận xôn xao bàn tán, nhưng các thiên tài thì không rảnh nghe ngóng vì thời gian không gian biến động có giới hạn, nếu không mau đi thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Không gian đang biến động ở mức đỉnh điểm nên tần suất các vết nứt xuất hiện, lần lượt các thiên tài hàng đầu đều thể hiện phẩm chất siêu đẳng và vượt qua vết nứt, như Ngân Hòa hóa thành một tia sáng xuyên qua vết nứt, Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh cũng dễ dàng vượt qua, Lục Văn Minh thì hóa thành một con quạ bóng tối vỗ cánh bay vượt qua vết nứt, Lương Thế Kim với công nghệ bảo vật tiên tiến cũng dễ dàng vượt qua…
Những thiên tài Hùng Vương Bảng còn lại, bằng cách này hay cách khác đều đã đột phá cấp Linh Đế, cho nên tất cả đều vượt qua vết nứt, kể cả Long Thư Hồn cũng vượt qua, đáng nói ở chỗ, vì đứng gần nên khi Long Thư Hồn dùng Long hóa để lao đi, Dương cảm nhận được một uy lực đặc biệt và thân quen từ nàng, uy lực của xương Chân Long.
Lúc này thì Dương đã đoán ra, bằng cách nào đó, Long tộc cũng đã cấy được xương Chân Long vào cơ thể Long Thư Hồn, nhưng liệu có kết hợp hoàn mỹ như Bích Diệp ghép xương cho Dương hay không thì còn khó nói.
Mà khi Long Thư Hồn vượt qua khe nứt, một bóng người mang sấm sét màu vàng rực cũng lao vào một vết nứt xuất hiện sau đó, Dương có thể nhận ra ngay kẻ này không ai khác chính là thằng anh họ Long Ngạo của hắn.
Sau khi trận chiến Long thành kết thúc, Long Ngạo vẫn luôn cử người tìm kiếm tung tích của Long Thư Hồn nhưng không tìm thấy. Long Thư Hồn bị Long Tiếp Thiên bắt giữ, mà Long Tiếp Thiên lại có quan hệ mật thiết với Thiên Cơ, vì vậy mà Long Ngạo nghi ngờ khả năng Long Thư Hồn bị Thiên Cơ giam giữ và tìm đường xuống để nghe ngóng thông tin. Cũng nhờ vậy mà Long Ngạo biết tin Thiên Cơ Cảnh sắp mở, liền chờ đợi và đến quan sát, nào ngờ lại gặp Long Thư Hồn tại đây.
Sau Long Ngạo, sư tỷ của Thích Đông là Nghi Tịch cũng lao vào, Thích Đông thấy thế liền xông đi.
Ba tên học viên nội viện cũng liều mạng xông vào, nhưng kết quả là hai tên chết, một tên trọng thương lui ra.
Dương và Hoài Bão cũng lần lượt lao đi và cả hai không mấy khó khăn vượt qua vết nứt.
Vừa vượt qua vết nứt, Dương lập tức phát hiện ra trước mặt hắn là một thế giới trống trãi nhưng vô cùng kỳ lạ, không gian trong này giống như được ghép lại bởi những khối pha lê đủ mọi hình dạng chồng khít vào nhau, và vụ trí Dương đang đứng cũng là trong một khối pha lê như vậy.
Tất nhiên đấy không phải những khối pha lê, mà là những khối không gian vụn vỡ, tựa như những phần vụn của tấm gương vỡ.
Dương thử đưa tay qua khỏi khối không gian của hắn, nhưng khi đưa qua, phần tay rời khỏi khối không gian hiện tại liền biến mất làm Dương giật mình vội rụt tay về. Cũng may là tay vẫn còn.
Nhưng Dương chưa kịp thở phào thì sau lưng, vệt nứt không gian đã biến mất, còn khối không gian đang chứa hắn thì bắt đầu rung động tựa như sắp nổ tung.
“Chết cha?” Dương thầm chửi thề, với tình hình này thì hắn biết không còn cách nào khác ngoài nhảy khỏi khối không gian hiện tại.
Xoẹt xoẹt… bụp.
Âm thanh và ánh sáng bùng lên, khối không gian vụt tắt hóa thành một vùng u ám giống như khi tắt một chiếc ti vi đời cũ, Dương đã kịp nhảy sang một khối không gian khác và biến mất trong đó.
Khi Dương nhảy qua thì khung cảnh trước mắt hắn cũng đột ngột biến đổi, không còn là những khối không gian trống rỗng, mà là một khu phố thị sầm uất rực rỡ ánh đèn.
Tim Dương chợt thắt lại, mắt hắn mở lớn, trong lòng hắn giống như có trăm ngàn giông bão đang nổi dậy…
Có tiếng còi xe inh ỏi, Dương đứng bên lề đường, nhìn dòng xe đang nối nhau chạy trên con đường nhựa. Hắn đã trở lại?
Bên tai Dương, vang lên tiếng nhạc giáng sinh vui tai vô cùng quen thuộc nhưng đã bảy năm trời hắn chưa từng nghe lại…
Dương như chết lặng, trong lòng hắn tựa như văng vẳng tái hiện những lời chúc mà hắn từng nghe từ xa xưa quá khứ.
“Giáng sinh an lành.”