Phần 269
Sau khi Độc Hành tóm cổ Tiêu Hồn mang về, bọn Dương lại tìm đến mục tiêu cuối cùng còn sót lại.
“Lục Văn Minh, thằng đó nguy hiểm bỏ mẹ!” Dương khó chịu mắng, hắn chạm trán Lục Văn Minh mấy lần, lần nào cũng thấy gã chết thảm nhưng rồi sau đó vẫn long nhong chạy loạn như thường.
Không chỉ Dương mà kể cả những kẻ từng giết qua Lục Văn Minh như Tiêu Hồn, Đoạn Tuyệt đều khó chịu trước sự sống dai như chó của Lục Văn Minh.
Nghe Dương mắng Lục Văn Minh, Độc Hành liền xắn tay áo lên và nói: “Để em đi bắt nó về cho thủ lĩnh xử tội!”
“Thôi đừng! Để ta đi.” Dương vội ngăn lại, trong Địa Tâm Cảnh hắn từng thấy cảnh Độc Hành nổi điên cầm cái đầu của Lục Văn Minh, hai tên này đều đến từ Quỷ Môn Quan, Dương nghi ngờ rằng Lục Văn Minh có khả năng ảnh hưởng đến tâm trí của Độc Hành.
Lục Văn Minh không di chuyển mà đang ngồi ngắm cảnh với vẻ mặt hết sức hồn nhiên, cái vẻ mặt này rất giống với vẻ mặt mà Dương từng thấy ở hắn lúc trước khi bị Kinh Vô Nguyệt giết chết.
Cánh cổng không gian mở ra, nhưng Dương chưa kịp đi thì Lục Văn Minh đã tự giác bước qua cổng.
Bọn Dương lập tức cảnh giác, nhưng Lục Văn Minh liền đưa hai tay lên đầu làm thế đầu hàng và nói: “Bình tĩnh, ta đầu hàng.”
Dương có thể nhìn ra được kẻ này đã biết chuyện gì đó, hắn bảo Độc Hành nhốt Lục Văn Minh vào phong ấn cùng bọn Đoạn Tuyệt, Thiên Minh rồi nói: “Chắc ngươi biết tất cả chúng ta đang gặp nguy hiểm đúng không?”
Lục Văn Minh cười đáp: “Là các ngươi, không phải chúng ta.”
Cùng mang tên Minh, nếu Dương thấy nụ cười của Trịnh Thiên Minh là nụ cười ngụy quân tử thì nụ cười của Lục Văn Minh lại giả tạo công khai. Nhưng Lục Văn Minh nói vậy chứng tỏ gã có chết trong này thì vẫn có thể sống lại như những lần trước.
Dương tiếp tục hỏi: “Ngươi thật sự không muốn giúp sao? Đừng quên Độc Hành cũng ở đây, nếu hắn có chuyện gì…”
Nghe thế, Lục Văn Minh nhếch môi nói: “Ngay cả ta còn có thể chết đi sống lại, ngươi nghĩ con trai duy nhất của quỷ chủ lại không thể sao?”
Nghe Lục Văn Minh nói thế, không chỉ Dương mà hầu hết những người có mặt đều giật mình. Đúng vậy, cùng là nhân tài trọng điểm của Quỷ Môn Quan, nếu có công nghệ nào giúp cho kẻ xếp sau như Lục Văn Minh cải tử hồi sinh thì lý do gì Độc Hành lại không có? Trước giờ không ai nghĩ đến vấn đề này, lý do là vì đánh bại Độc Hành đã là điều không tưởng, làm gì có ai tính đến chuyện giết được hắn để mà nghĩ về vấn đề hắn hồi sinh.
Bất giác hầu hết đều liếc về phía Độc Hành, trong lòng thầm chửi mắng, đã mạnh, đã trâu còn bất tử nữa thì ai mà chơi chung được?
Cạy miệng Lục Văn Minh không được, bọn Dương lại quay ra bàn bạc tiếp.
“Giờ chúng ta có khả năng khởi động Thiên Địa Thần Trận nhưng lại không thể nắm chắc thắng Nham, hay là chúng ta trốn trong đây tu luyện cho đến khi tất cả thành Thần, Phật rồi đi đập hắn?” Thích Đông nảy ra ý tưởng.
“Rồi chừng nào mới thành?” Dương nhướng mày hỏi.
“Quá xa vời, hơn nữa trong điều kiện của nơi này thì thành Thần là bất khả thi.” Ngân Hà nói.
Thục Trinh tiếp lời: “Chúng ta cũng không có nhiều thời gian như vậy đâu, phong ấn bảo vệ khối không gian này đang suy yếu rất nhanh vì tàn hồn của người tạo ra nó đã hoàn toàn tan biến. Nếu chúng ta không ra tay thì phong ấn sẽ biến mất và Nham có thể xông vào.”
“Thực lực quá chênh lệch, ngồi đây nghĩ nhiều chỉ khiến nguy hiểm tăng lên. Chi bằng chúng ta luyện tập cách sử dụng Thiên Địa Thần Trận cho thuần thục rồi liều mạng với Nham.” Hoài Bão đề xuất, tuy cách này sẽ gây ra nhiều thương vong, thậm chí là toàn diệt, nhưng cũng là cách khả thi nhất.
Thục Trinh lắc đầu: “Ta chỉ có thể khởi động Thiên Địa Thần Trận một lần duy nhất, uy lực của thần trận quá lớn sẽ khiến những mảng không gian vụn vỡ nơi này hoàn toàn sụp đổ.”
“Vấn đề còn lại là Khởi Nguyên. Nếu có thể dùng Thiên Địa Thần Trận để giết Nham thì Khởi Nguyên đóng vai trò gì?” Dương tự hỏi.
“Nếu có thì đã có, nếu không có thì cũng chẳng biết đường tìm, liều mạng thôi!” Sùng Hạo gác Chấn Thiên trên vai, sẵn sàng liều mạng.
Những người không bị giam giữ khác cũng đồng loạt đứng dậy, ở đây đều là thiên tài kiên định trải qua nhiều phen sinh tử, đối diện kẻ địch vượt trội là chuyện quá đỗi bình thường.
Dương và Thích Đông tuy hơi rén nhưng vì mặt mũi nên cũng phải ưỡn ngực tỏ ra hiên ngang.
Trong khi cả nhóm bàn bạc thì Nham đã tái tạo lại thân thể, hắn nhìn lên bầu trời đang dần trở nên tối đen, giữa bầu trời xuất hiện một vết rạn nứt.
Phong ấn bảo vệ vùng không gian nơi bọn Dương đang ở đã được Thục Trinh mở ra. Đồng nghĩa với việc Nham có thể tự do tiến vào.
Nham cười lạnh nói: “Tổng lãnh thiên thần, ngươi cho rằng di sản ngươi để lại có thể ngăn nổi ta sao?”
Nói xong, Nham lao vụt lên đâm xuyên qua khe nứt rồi xuất hiện trên vùng vũ trụ ảo.
Bọn Dương lập tức lùi xa, chỉ còn một mình Sùng Hạo vác thần kiếm Chấn Thiên đứng đối diện với Nham.
“Một chọi một sao?” Nham cười lạnh, cả người hắn tỏa ra ánh lửa nóng rực tựa như hóa thành một khối dung nham hình người, sức nóng khiến không khí xung quanh cũng phải sôi sục, không gian run rẩy vặn vẹo.
Mà đối diện, Sùng Hạo bình tĩnh nhắm hai mắt lại, nhưng khi hắn mở mắt ra thì đã trở thành ba mắt.
Lập tức, linh lực của Sùng Hạo như bùng nổ, toàn thân hắn hóa thành Bạch Long Bá Vương, những sợi xích quanh người hắn đồng loạt hiện ra rồi tan rã, sau đó tụ lại sau lưng hắn kết thành ba đôi cánh nhân tạo đỏ rực.
Xích Vũ Thiên Long!
Nhưng chưa hết, quanh thân thể đã mọc ra vảy trắng của Sùng Hạo lại phủ thêm một lớp chiến giáp đỏ rực, lớp chiến giáp này khiến hắn trông càng oai phong uy dũng như một vị mãnh tướng đứng trước ngàn vạn hùng binh.
“CHIẾN!!!” Sùng Hạo gầm lên, chỉ một chữ nhưng khiến toàn bộ thiên địa rung động cộng hưởng, chỉ một chữ nhưng khiến lòng người khiếp đảm kinh hồn. Chữ chiến vang vọng tự như tiếng hô của ngàn vạn binh sĩ đồng thanh.
Rồi quanh người Sùng Hạo lại xuất hiện một hư ảnh khổng lồ của chính hắn, cũng mặc chiến giáp, cũng mang vảy rồng, cũng vác đại kiếm, nhưng hư ảnh này cao đến hàng ngàn mét, cao như một tòa núi, kích thước mà dù có ở cách xa hàng trăm cây số cũng có khả năng nhìn thấy.
Bạch Long Chiến Thần!
Sùng Hạo giơ Chấn Thiên lên, hư ảnh Chiến Thần của hắn cũng thực hiện động tác y hệt, rồi Sùng Hạo cắm Chấn Thiên xuống đất.
ẦM!
Không gian như nổ tung khi lưỡi kiếm hư ảo của vị chiến thần khổng lồ đâm xuống, chỉ trong chớp mắt, nơi Nham vừa đứng giờ chỉ còn là một vực đen không đáy dài hàng trăm mét.
Nham bị lưỡi kiếm chấn tan thành một màn sương máu, trước lúc hắn tan xác, bọn Dương có thể nghe được tiếng Nham kêu lên thất thanh: “Thiên Kiếm Ảnh!”
Đúng, thanh kiếm trên tay hư ảnh chiến thần khổng lồ kia chính là Thiên Kiếm Ảnh, chỉ là uy lực của chiêu kiếm này đã đạt đến tầm khủng khiếp vượt xa những gì bọn Dương từng làm được.
Lúc này, Sùng Hạo vẫn chưa móc con mắt của Thiên ra khỏi trán mình, bọn Dương liền thúc giục: ‘Mau móc con mắt ra!’
Sùng Hạo giật mình vội tháo con mắt ra rồi gục xuống, sức mạnh khủng khiếp vừa rồi là sức mạnh của hắn khi phong ấn của u Cơ hoàn toàn bị mở ra, cũng là sức mạnh mà hắn đạt đến khi đưa Chiến đạo đạt đến đỉnh cao, quá mê hoặc. Lúc này Sùng Hạo mới hiểu cảm giác của Dương và Hoài Bão khi sử dụng con mắt, giống như người nghèo nhặt được một bao tiền, nếu ý chí không kiên định sẽ nảy sinh lòng tham rồi sa đọa.
Sợ Sùng Hạo bị con mắt mê hoặc nên Dương liền lấy lại và phong ấn, trong lúc này thì Thục Trinh cũng bắt đầu khởi động Thiên Địa Thần Trận.
Thục Trinh lơ lửng giữa trời cao, tất cả những vì tinh tú lấp lánh như bị nàng kêu gọi bắt đầu lấy nàng làm trung tâm để chuyển động thành vòng tròn, cảnh tượng này khiến Thục Trinh giống như thiên thần đứng giữa một cơn tốc tạo thành từ ánh sáng rực rỡ.
Cơn lốc này dần mở rộng và tạo thành một vòng sáng hình xoắn ốc trông giống hệt như một ngân hà thu nhỏ.
Dưới chân bọn dương đứng vốn là một khoảng không đen tối, nhưng giờ bắt đầu xoay chuyển và hóa thành hình dạng thu nhỏ của quả địa cầu.
Lúc này thì Dương đã có thể chắc chắn Thiên Địa Thần Trận là linh trận mô phỏng hình dáng của Trái Đất và ngân hà.
Trái Đất, Mặt Trăng, Mặt Trời, hành tinh và các vì sao, khung cảnh ngân hà thu nhỏ khiến Thiên Kim nhìn say mê, nàng vẫn luôn khao khát có một ngày bước ra ngoài không gian để khám phá vũ trụ rộng lớn.
Có một người khác cũng say sưa ngắm nhìn, chính là Ngân Hà, nàng vẫn luôn tự hỏi bí mật của dãy ngân hà mà Thánh Mẫu từng nhắc đến là gì.
Ngân Hà không hề biết rằng tại nơi này, ngay gần cạnh nàng, có một người có đáp án cho câu hỏi của nàng, chính là Dương.
Khi mọi thứ đã dần vào quỹ đạo, nhóm người Ngân Hà, Như Nguyệt, Thiên Kim… kể cả những người bị phong ấn như bọn Đoạn Tuyệt, Thiên Minh… đều như mất đi trọng lực và lơ lửng bay lên cao xung quanh Thục Trinh, chỉ có ba người bọn Dương, Sùng Hạo và Hoài Bão là ở lại.
Giống như ở Địa Tâm Cảnh, người khởi trận vẫn là Thục Trinh, người tiếp nhận vẫn là ba người bọn Dương, khác là khi đó thứ Thục Trinh nắm giữ là Thiên Địa Thần Trận không hoàn chỉnh. Cũng nhờ nắm giữ phần không hoàn chỉnh đó nên Thục Trinh mới có cơ hội mở lối đặc biệt vào Thiên Cơ Cảnh và nhận được truyền thừa hoàn chỉnh của Thiên Địa Thần Trận.
Trớ trêu, thứ mà bao thiên tài liều mạng và lập mưu tranh đoạt lại thuộc về một cô gái hiền lành, càng trớ trêu khi mục đích nàng ra khỏi gia tộc chỉ là để tìm hiểu về một tên phế vật có hôn ước với chị em nàng.
Cay đắng nhất là Trịnh Thiên Minh, hắn muốn có được Thiên Địa Thần Trận hơn bất cứ ai, hắn cũng cảm thấy mình có nhiều cơ hội nhất sau khi nỗ lực bắt giữ Thục Trinh, thức tỉnh Lãnh Thủy và khống chế Long Thư Hồn, kết quả sau bao nhiêu chuẩn bị cuối cùng lại trở thành tù binh ngồi nhìn người khác sử dụng thứ mà mình ao ước.
Thiên Minh căm ghét nhìn Dương, từ khi Dương xuất hiện thì mọi kế hoạch, mọi trù tính của hắn đều bị Dương phá hoại tan tành. Chưa ai có thể khiến hắn căm thù nhiều như Dương.
Lúc này thì Thiên Địa Thần Trận đã hoàn tất quá trình khởi động, ba người bọn Dương cũng bắt đầu bay lên và xếp thành một hình tam giác đều, cả ba cũng cảm thấy một lượng linh lực hùng hậu đang tiến vào linh hồn mình.
Thục Trinh giải thích: “Thiên Địa Thần Trận thực chất là một loại tụ linh trận đặc biệt mô phỏng lại toàn bộ thiên địa và tập hợp linh lực tự nhiên trong khắp thiên địa trong một thời gian ngắn để gia tăng sức mạnh.”
“Để duy trì và sử dụng nguồn sức mạnh này thì một linh hồn khó có thể chịu đựng nổi nên cần ba linh hồn kết hợp với nhau tạo thành một cấu trúc cân bằng và vững chắc. Đó là lý do vì sao Thiên Địa Thần Trận cần đến ba người tiếp nhận.”
Ba người bọn Dương cảm thấy sức mạnh đang tăng lên khủng khiếp, linh hồn bọn hắn tựa như không chứa nổi và chực chờ nổ tung.
Nhưng linh hồn bọn hắn không nổ, đó là một điểm đặc biệt khác của Thiên Địa Thần Trận, dồn vào một lượng linh lực khổng lồ nhưng vẫn có thể bảo vệ linh hồn không thương tổn. Tất nhiên lượng sức mạnh này chỉ tăng lên tạm thời chứ không thể giữ lại vĩnh viễn, trừ khi có thể khởi động Thiên Địa Thần Trận vĩnh viễn, nhưng điều này là bất khả thi.
Trước lượng linh lực tự nhiên khổng lồ đang dồn nén vào mình, Dương nảy sinh ý định dùng Thôn Thiên Địa để hấp thu, nhưng hắn nhanh chóng thất vọng vì lượng linh lực này hoàn toàn bị Thiên Địa Thần Trận điều khiển, hắn chỉ có thể bị động tiếp nhận và sử dụng, nếu gượng ép hấp thu chỉ gây ra trục trặc và có thể khiến linh hồn hắn nổ tung vì áp lực quá lớn.
Nham đang dần tái tạo lại, ba người bọn Dương thì đang dần mạnh lên, linh lực tập hợp càng nhiều thì càng đau đớn và khó chịu, cảm giác như một người đã ăn no còn bị ép nhồi thêm thức ăn vào bụng.
Nhưng bọn hắn phải cố chịu đựng để chuẩn bị cho một hành động vĩ đại.
Sát Thần!