Phần 276
Bị Dương đâm kiếm xuyên tim, Trục Nhật yếu ớt dần gục xuống, những sợi tơ từ quả tim và từ chiếc cánh đan xen vào nhau để cùng chữa trị cho Trục Nhật và đây là lúc hắn trở nên thanh tỉnh nhất, không còn bị quả tim và chiếc cánh chi phối.
Trục Nhật nhìn Dương, hắn không hiểu sao khi lần đầu gặp Dương lại có một cảm giác vui vẻ an tâm lạ thường, tựa như Dương là một người rất thân thiết nhưng lâu ngày không gặp. Trục Nhật nhớ lại trận chiến trong Địa Tâm Cảnh, nhớ lại cái chết của Thổ Tả. Lúc đó vì quá giận dữ, quá đau thương nên Trục Nhật đã không suy xét cẩn thận, đến khi nghĩ lại hắn mới nghi ngờ cái chết của Thổ Tả hoàn toàn không liên quan đến Dương.
Trục Nhật hỏi Dương: “Ta có một thắc mắc…”
Lúc này Dương dù bị con mắt khống chế nhưng vẫn đủ tỉnh táo, tuy nhiên hắn sẽ không còn ý định tháo con mắt ra và sẽ phục vụ ý chí con mắt vô điều kiện, hắn hỏi: “Thắc mắc gì?”
Trục Nhật nói: “Ngươi có từng đánh Thổ Tả không?”
“Thổ Tả là thằng nào?”
Trục Nhật chỉ vào ngực mình và nói: “Người đã lấy trái tim này cho ta.”
Dương sực nhớ ra lúc bọn hắn đánh nhau với Đường Thông Thiên thì có một người đột nhiên lao ra cướp đi quả tim rồi trốn đi mất dạng.
Dương kể lại cho Trục Nhật, Trục Nhật không chút nghi ngờ vì trong tình thế hiện tại Dương không có lý do gì phải nói dối.
Hiểu lầm được gỡ bỏ, Trục Nhật nhìn con mắt thứ ba trên trán Dương, hắn biết Dương cũng như hắn, không thể nào tự mình tháo bỏ sự ký sinh từ di sản của Thiên, cho nên hắn muốn giúp Dương.
Trục Nhật nói: “Ta sẽ giúp ngươi tháo bỏ con mắt và mở một cánh cổng để thoát khỏi nơi này, ngay khi con mắt được tháo ra thì hãy dẫn những người còn lại lập tức bỏ chạy càng nhanh càng tốt.”
“Còn ngươi thì sao?” Dương lo lắng hỏi.
Trục Nhật dứt khoát đáp: “Trong lúc con mắt, quả tim và chiếc cánh đấu đá nhau, ta sẽ tự hủy.”
“Không còn cách khác sao?” Dương khổ tâm hỏi.
Trục Nhật lắc đầu: “Ta không nghĩ ra cách nào khác.”
Nói xong, Trục Nhật bắt đầu nghiến chặt răng, dồn hết ý chí và sức lực để kháng cự khống chế và bấu ngón tay vào trán Dương.
Dương cũng dồn hết ý chí để ngăn bản thân chống lại Trục Nhật, nếu không nhờ trạng thái Thiên Long giúp tinh thần tỉnh táo hơn thì lúc này Dương đã lập tức vung kiếm muốn chém lìa đầu Trục Nhật.
Dương gào lên, vừa để kháng cự sự khống chế của con mắt, vừa vì quá đau đớn với cảm giác con mắt kết nối với hệ thần kinh của mình bị kéo ra.
Cuối cùng con mắt bị kéo ra khỏi trán, Dương lập tức dùng Dạ Hành để tránh xa khỏi Trục Nhật, còn Trục Nhật thì giơ tay chỉ vào một khoảng không gần Dương và gào lên: “CHẠY!”
Theo cái chỉ tay của Trục Nhật, một vòng xoáy đen hiện ra giữa không gian. Dương biết đây là lối thoát mà Trục Nhật mở ra cho hắn, lúc này Dương liền gọi những người còn sót lại như Hoài Bão, Sùng Hạo, Ngân Hà, Thiên Kim, Độc Hành… cùng lao về phía cánh cổng.
Nhưng khi cả bọn tiến sát cánh cổng, một bóng người xuất hiện và vung tay tạo ra một làn sóng linh lực đẩy bọn Dương bật ngược ra, đồng thời cánh cổng cũng nổ tung.
Người vừa xuất hiện không phải ngăn cản mà là đã ra tay cứu mạng bọn Dương, nếu tiếp tục lao vào thì cả bọn đã nổ tan tành cùng cánh cổng.
Dương nhìn bóng lưng của cô gái vừa xuất hiện, nàng có mái tóc đen tuyền, thân mặc trang phục kiểu áo dài đen thướt tha ôm sát cơ thể nuột nà hoàn hảo.
Cô gái này không phải Dạ Vũ nhưng lại khiến Dương có liên tưởng đến Dạ Vũ, không phải vì ngoại hình, mà vì cảm giác Dương như hắn đã từng tiếp xúc với cô gái này và Dạ Vũ cùng lúc.
Nhưng lúc nào?
Dương không biết rằng, cô gái trước mắt chính là chiếc kén đen mà hắn từng gặp khi bị Thủy bắt cùng với Dạ Vũ.
Lúc này Trục Nhật lại gào lên: “CHẠY!”
Một cánh cổng mới lại hiện, lần này bọn Dương chần chừ không dám chạy qua, nhưng chính Dạ Minh Châu lại lần nữa dùng linh lực kéo cả bọn Dương ném vào cánh cổng, chỉ còn mình nàng ở lại cùng Trục Nhật.
Bọn Dương vừa văng ra khỏi cổng thì cánh cổng cũng nổ tan tành. Có thể thấy cánh cổng là nỗ lực của Trục Nhật để mở đường thoát cho Dương, còn cánh cổng phát nổ là do Trục Nhật bị khống chế nên mới làm vậy.
Nhìn xung quanh, bọn Dương phát hiện ra rằng cả bọn đã quay lại lòng đất, đang trong khu vực gần lối vào Thiên Cơ Cảnh.
Một chấn động không gian dữ dội bùng lên khiến mặt đất rung chuyển, Dương nhìn về nơi cánh cổng đã sớm tan biến, trong lòng hắn đau nhói. Có lẽ Trục Nhật đã tự hủy, và cô gái xuất hiện cứu bọn hắn e rằng cũng không qua khỏi…
Chợt cả bọn cùng nhìn lên, giữa không gian đột nhiên có một đốm đen nổ bùng lên, và khi đốm đen này biến mất thì có hai người xuất hiện.
Trục Nhật đang đứng giữa không trung, thân hình hắn đã hoàn toàn biến đổi. Những sợi tơ đen từ chiếc cánh và tơ đỏ từ trái tim đan xen vào nhau tạo thành một lớp áo choàng hai màu khoác lên mình Trục Nhật. Sau lưng hắn, vẫn còn đó chiếc cánh đen yêu dị nhưng phía đối diện lại mọc ra một chiếc cánh đỏ rực rỡ thần thánh. Trên trán Trục Nhật, con mắt thứ ba mở ra và toát lên thần thái uy nghiêm ngút trời như một vị thượng đế chí cao. Bên cạnh Trục Nhật, Dạ Minh Châu lơ lửng giữa không trung và bị một sợi tơ đen khóa chặt.
Có một điều cả Dương lẫn Trục Nhật đều không thể ngờ tới, đó là khi Trục Nhật có ý định tự hủy, chiếc cánh của Vô Thiên và quả tim của Thiên đã ngưng đấu đá và bắt đầu kết hợp với nhau. Dù người thường cũng có thể nhận thấy sự kết hợp giữa quả tim, chiếc cánh và con mắt là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo, cứ như thể cả ba đều là bộ phận cơ thể của cùng một người.
Nhưng tại sao? Trước đó Dương cũng chắc chắn rằng chiếc cánh và quả tim luôn đối đầu gay gắt tựa như không đội trời chung, giờ lại có thể kết hợp hoàn hảo đến lạ kỳ.
Chợt có một tiếng thở dài, một giọng nói văng vẳng như từ trong hư ảo vang vào tai Dương: “Khi đã vượt qua cả nhà vua và nghệ sĩ để trở thành bá chủ thế giới, kẻ cướp vẫn hướng đến mục tiêu lớn hơn…”
Dương quay sang nhìn, người vừa nói là Kiếm Linh. Kiếm Linh lúc này dường như đang nhớ lại những ký ức xưa cũ, hắn xa xăm hoài niệm nói: “Nhưng kẻ cướp không còn cách nào để có thể mạnh mẽ hơn. Vậy nên hắn lại tìm kiếm một còn đường mới. Bằng quyền lực, bằng trí tuệ, bằng kỹ năng của kẻ thống trị thế giới, kẻ cướp đã chia linh hồn mình thành hai nửa để tìm kiếm con đường vượt qua giới hạn… Kẻ cướp kia họ Võ, tên Thiên. Còn phần linh hồn song sinh của hắn, tên gọi chỉ đơn giản là bỏ đi đúng một nét, từ Võ trở thành Vô, Vô Thiên.”
Hai kẻ từng chiến với nhau đến mức suýt hủy diệt thế giới lại là linh hồn song sinh của nhau.
Tin tức này liệu có xác thực?
Vậy thì phải hỏi Kiếm Linh là ai? Là linh hồn của Thiên Kiếm, thanh kiếm của Thiên nhưng lại được Vô Thiên sử dụng để chẻ đôi thế giới, điều này chứng tỏ Kiếm Linh là một trong những người hiểu rõ về Thiên và Vô Thiên nhất. Lời nói của Kiếm Linh cũng đã giải thích lý do tại sao Vô Thiên có thể dùng được Thiên Kiếm của Thiên, đơn giản vẫn vì cả hai là cùng một người.
Trận Thiên Chiến năm đó chia làm hai phe, cứ ngỡ là một ván cờ giữa Thiên và Vô Thiên, nào ngờ cả hai phe cờ đều cùng một chủ.
Trục Nhật hoàn tất quá trình kết hợp với con mắt, quả tim và chiếc cánh, hắn bình thản nhìn về phía Dương bằng cả ba con mắt, đôi cánh bên đen bên đỏ khẽ vỗ và Trục Nhật lập tức biến mất rồi xuất hiện trước mặt Dương.
Lúc này Dương không còn con mắt của Thiên trợ giúp nên cũng không còn duy trì nổi trạng thái Thiên Long, cánh trắng trên lưng hắn tan biến và hắn cũng trở lại hình người. Trước cánh tay của Trục Nhật chộp tới, Dương vô phương kháng cự.
Đột nhiên, một bức tường đá từ dưới mặt đất trồi lên chắn giữa Dương và Trục Nhật.
Đất trời rung chuyển, bọn Dương run rẩy vì cảm nhận được có một cái lồng linh lực khổng lồ đang bao trùm lấy phạm vi hàng chục cây số xung quanh. Bọn Dương cảm nhận được là vì cái lồng này tỏa ra linh lực vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức linh hồn yếu đuối phải kinh sợ quỳ sụp xuống không thể ngóc đầu. Một kết giới của Thần.
Cảnh tượng mà Dương bỏ lỡ vì ngất đi trong Địa Tâm Cảnh giờ được tái hiện với quy mô lớn hơn, hoành tráng hơn, đó là khi người vừa tạo bức tường giúp Dương ngăn cản Trục Nhật xuất hiện, Tản Viên Thượng Thần.
Thần thánh và uy nghiêm như một ngọn núi hùng vĩ, Tản Viên Thượng Thần lơ lửng giữa không trung, bên cạnh ngài còn có hai vị thần núi Cao Sơn, Quý Minh cùng ba nhân vật mà nhìn sơ liền có thể đoán ra đó là Thần Thú biến hóa thành hình người, gồm một người to khỏe vô cùng với chiếc mũi dài và chín chiếc ngà nhọn hóa thành giáp mọc khắp cơ thể, một người ăn mặc rực rỡ, đôi chân thẳng tắp với chín chiếc cựa sắc nhọn, còn một người thì anh tuấn ngời ngời, mái tóc đỏ rực chia làm chín nhánh trông hoang dại nhưng cũng đầy hấp dẫn.
Thủy Tinh cũng xuất hiện, vẫn ngồi trong bể kính nhưng cơ thể hắn đã trở nên khỏe mạnh hơn, trong bể kính còn có thêm những luồng khí hắc ám lượn lờ.
Một người mặc trang phục đạo sĩ với râu tóc bạc trắng cũng xuất hiện, nhìn sơ liền biết đó là Thiên Cơ Thần Tổ Cao Biền.
Một vị Phật ngồi trên hoa sen cũng xuất hiện, khắp người ngài tỏa ra hào quang vàng rực chói lóa tạo cảm giác phổ độ chúng sinh, đẩy lùi ác niệm. Ngài là Phật Hoàng của Thiên Không Tự.
Một người khác xuất hiện làm Dương há hốc mồm, vì hắn từng gặp người này trước đây, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp với phong thái quyến rũ tuyệt trần, là bà chủ khách sạn nơi hắn gặp Thích Đông và bị Ngân Hà ám sát. Tất nhiên Dương không biết nàng còn có thân phận khác, Thánh Mẫu của Cửu Thiên Cung.
Bên cạnh Thánh Mẫu còn có một người, kẻ này Dương cũng biết, từng gián tiếp đẩy Dương và Thích Đông đi tù, Vô Thiên Phong Ba.
Ngoài những người này, còn có Thần Kim Quy, Thần Long Đỗ và những nhân vật cấp Thần khác mà Dương không nhận biết hoặc đang ẩn thân nên ở cấp bậc của Dương không thể nào nhìn thấy.
Vừa trải qua cuộc chiến giữa các vong hồn Thần Thú Dương mới phần nào hiểu được Thần chân chính khủng khiếp đến mức nào, chỉ sự xuất hiện của một người trong số họ cũng đủ khiến môi trường thay đổi, dù chỉ một hình dáng nhỏ nhoi nhưng cũng tạo cho người nhìn cảm giác choáng ngợp như đang đứng trước một ngọn núi hoặc một tòa kiến trúc hùng vĩ chọc trời, bảo sao con người luôn phải quỳ lạy trước Thần linh, ngoài vì lòng tôn kính còn vì đó là một phản ứng bản năng khi đối diện trước sự vĩ đại vượt tầm tưởng tượng.
Trục Nhật đứng trong vòng vây của các vị Thần, dù mang sức mạnh của trái tim, con mắt và chiếc cánh nhưng so với các vị Thần hùng mạnh chân chính thì Trục Nhật cũng biết khó lòng chống lại.
Tâm trí Trục Nhật lúc này hoàn toàn bị kiểm soát, hắn chỉ có thể làm theo những gì quả tim, con mắt và chiếc cánh mong muốn. Và mong muốn đầu tiên của cả ba là phá không gian để tránh đi, nhưng Trục Nhật đã thử và thất bại, dù có khả năng xé không gian cực mạnh nhưng khi Trục Nhật vừa ra tay thì lập tức có đến vài luồng Thần lực tấn công vào vùng không gian hắn xé ra để ngăn chặn.
Giữa lúc Trục Nhật bế tắc, Thủy Tinh chợt lên tiếng: “Đã lâu rồi mới thấy Thần Minh chúng ta mới tụ họp đông đủ như vầy, trường hợp này vẫn dùng quy tắc của Thần Minh để giải quyết nhỉ? Ai bắt được hắn thì thuộc về người đó.”
Cửu Thiên Thánh Mẫu Thiên Bất Như Ý nói: “Xin các vị bình tĩnh, Trục Nhật lúc ở nhà nó hiền lắm, xin hãy cho phép ta đưa em trai về, ta lấy danh dự ra bảo đảm nó sẽ không được làm gì xằng bậy.”
Vô Thiên Phong Ba ăn mặc bẩn thỉu ngồi vừa ngoáy mũi vừa nói: “Chị à, nên giao nó cho em thì hơn, với công nghệ sinh học tiên tiến của Quỷ Môn Quan hiện nay thì em nghĩ sẽ sớm tìm ra cách tách ký sinh khỏi cơ thể nó.”
Sơn Tinh trầm tĩnh quan sát Trục Nhật mà không nói câu nào.
Trục Nhật nhìn quanh, nếu không bị kiểm soát thì hắn sẽ lập tức hướng về Thiên Bất Như Ý, nhưng hiện tại hắn không thể để bị bất cứ ai bắt được, vì dù là ai cũng sẽ tìm cách gỡ những vật ký sinh ra khỏi người hắn.
Ở không được, chạy cũng không xong.
Chợt có một bóng đen xuất hiện và nói với Trục Nhật: “Theo ta đi, bảo đảm ngươi sẽ được tự do vẫy vùng!”
Người đến tuy trùm kín mặt Nhưng Dương lại có một cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy gã, Dương chợt nhớ ra đấy chính là kẻ đã từng suýt giết Dương dưới gốc cây vú sữa thủy tổ.
Thần Kim Quy cũng nhận ra kẻ này, đó chính là một trong những kẻ lợi dụng lỗ hổng phong ấn do Âu Cơ trấn giữ bị biến động và xâm nhập vào Việt Nam. Lúc đó Thần Kim Quy, u Cơ, Hà Phương, Hàn Tuyết, Hồng Ảnh và vài Thần khác cùng phối hợp ngăn chặn nhưng vẫn còn vài kẻ mạnh mẽ lọt lưới.
Thần Kim Quy đã báo danh sách nhận diện những kẻ lọt lưới nên Tản Viên Thượng Thần cũng nhận ra, ngài còn từng giúp Bích Diệp và Hoàng Ngọc Yến ngăn chặn kẻ này nhưng không nảy sinh xung đột vì sợ bứt dây động rừng, khiến những kẻ còn lại rủ nhau hành động và gây ra hậu quả khó bề tưởng tượng.
Tản Viên Thượng Thần nãy giờ im lặng chợt nhìn về phía kẻ vừa xuất hiện và nói: “Đây là Việt Nam, các vị xâm nhập bất hợp pháp thì tạm thời chưa xử, nhưng nếu muốn can thiệp vào nội bộ của đất nước ta thì… BIẾN!”
Chữ BIẾN được Sơn Tinh gầm lên như sấm động trời cao, vang vọng toàn bộ lãnh thổ, mặt đất rung chuyển, biển Đông dậy sóng, người dân khắp nơi đều cùng cảm nhận được một quyết tâm vệ quốc mãnh liệt…