Phần 277
Sau tiếng gầm vang vọng của Tản Viên Thượng Thần Sơn Tinh, kẻ đột nhập từ bên ngoài phong ấn im thin thít không dám hó hé.
Nhưng đột nhiên như nhận được tín hiệu nào đó, kẻ từ bên ngoài phong ấn liền nhếch miệng hất cằm về phía Sơn Tinh và nói: “Ta cứ can thiệp đấy! Thì sao?”
Sơn Tinh nhíu mày, chỉ một ý niệm thì chớp mắt liền mọc lên một tòa thành khổng lồ bằng đất đá bao vây lấy kẻ bên ngoài phong ấn. Tuy chỉ là đất đá nhưng nhờ được Thần lực của Sơn Tinh gia cố nên dù là Thần cũng không dễ gì phá hủy trong thời gian ngắn.
Nhưng khi Sơn Tinh dựng thành thì Thủy Tinh cũng lập tức gọi ra một trận sóng thần từ mọi phía điên cuồng ập vào phá sập tòa thành của Sơn Tinh.
Sơn Tinh nhíu mày nhìn Thủy Tinh và hỏi: “Ngươi cấu kết với ngoại xâm?”
Gương mặt nhợt nhạt của Thủy Tinh không chút cảm xúc, gã lạnh lùng đáp: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn mà!”
Lý do kẻ từ bên ngoài phong ấn dám vênh váo với Sơn Tinh là do Thủy Tinh vừa bí mật liên hệ bằng linh lực.
Tất cả người luyện hồn đạt đến cấp Thần ở Việt Nam đều bắt buộc phải gia nhập và tuân thủ những quy tắc của một tổ chức gọi là Thần Minh, liên minh các vị Thần. Trong Thần Minh hiện nay chia làm hai phe, một phe do Sơn Tinh lãnh đạo, một phe do Thủy Tinh đứng đầu, ngoài ra còn một số vị Thần trung lập.
Hai phe luôn có thế lực cân bằng nên nếu được một trong hai phe bảo vệ thì gần như không có lý do gì phải sợ phe còn lại, đó là lý do khiến kẻ đến từ bên ngoài phong ấn tự tin khiêu khích.
Kẻ ngoài phong ấn cũng đã biết mối thù truyền kiếp giữa Sơn Tinh và Thủy Tinh nên càng tin tưởng Thủy Tinh sẽ bảo vệ hắn để tăng thêm một phần lực lượng chống lại Sơn Tinh, cho nên hắn càng vênh váo nói: “Sao? Lúc nãy còn ghê gớm lắm mà? Đến làm ta biến xem nào!”
Sơn Tinh vẫn rất bình tĩnh, ngài nhìn kẻ đến từ ngoài phong ấn, nắm đấm của ngài siết chặt, linh lực khủng khiếp tích tụ vào nắm tay lực lưỡng khiến không gian xung quanh vặn vẹo và có dấu hiệu rạn nứt.
Thực tế nếu không có kết giới khổng lồ do các Thần dựng lên để bảo vệ thì không gian không đơn giản chỉ là rạn nứt.
Dương nhìn nắm đấm của Sơn Tinh thì vừa kinh sợ vừa ngạc nhiên, từ nguồn linh lực khổng lồ đang dao động, hắn có thể dễ dàng nhận ra linh thuật mà Sơn Tinh đang sử dụng chính là bí kỹ Cuồng.
Lúc này nét mặt của Thủy Tinh cũng trở nên nghiêm túc, gã dịch chuyển đến khá gần kẻ đến từ bên ngoài và bắt đầu giải phóng linh lực tạo thành một bức tường băng khổng lồ bao quanh cả hai, vừa làm vừa nói: “Chờ hắn đấm vào tường băng rồi hãy tránh, nếu ngươi tránh sớm sẽ khiến hắn nhận ra và đổi hướng tấn công.”
Kẻ đến từ bên ngoài gật đầu, hắn biết Thủy Tinh và Sơn Tinh đấu đá nhiều năm nên vô cùng hiểu rõ nhau.
Sơn Tinh cũng biết nhưng vẫn giậm chân lao vào.
Khoảnh khắc giữa lúc giậm chân và đến đích chỉ trong khoảnh khắc dù khoảng cách xa vài cây số, và khi Sơn Tinh xuất hiện lại thì bức tường băng của Thủy Tinh cũng trong chớp mắt chuyển động rồi bao lấy kẻ đến từ bên ngoài.
Cứ ngỡ cú đấm của Sơn Tinh sẽ đấm vào tường băng, nhưng không, khi bao bọc kẻ đến từ ngoài phong ấn, bức tường băng lại chừa gương mặt hắn lộ ra và Sơn Tinh như đã đoán trước nên nắm đấm tung chính xác vào gương mặt đó.
Lúc này kẻ bên ngoài phong ấn dù nhận ra nhưng cũng không kịp thoát.
ẦM!
Dù đã dựng kết giới nhưng dư chấn của cú đấm vẫn lan rộng gây nên một trận động đất rung chuyển đất nước, bức tường băng tan biến còn kẻ đến từ bên ngoài phong ấn cũng nổ tan thành tro bụi.
Kẻ đến từ bên ngoài phong ấn đã tìm hiểu rất kỹ về mối thù của Sơn Tinh và Thủy Tinh. Đó là lý do hắn dám chen vào để tranh giành Trục Nhật. Có điều một kẻ có tư tưởng xâm lược như hắn lại không thể hiểu rằng, dù thù hận nhau thấu xương nhưng nếu đối diện là kẻ xâm lược đất nước mình thì cả hai sẵn sàng buông bỏ thù hận để cùng đánh đuổi ngoại xâm.
Tất cả chỉ là màn kịch Thủy Tinh dựng lên để dụ gã lơ là, và Sơn Tinh đã sớm nhận ra nên cũng sẵn sàng hợp tác. Kẻ thù của nhau hàng ngàn năm nên đã hiểu nhau hơn cả tri kỷ.
Dù bị đánh tan xác nhưng sức sống của Thần là vô cùng mãnh liệt, tuy nhiên đối diện với hai vị Thượng Thần thì kẻ đến từ ngoài phong ấn lúc này tan thành tro bụi không khác nào bị nhốt trong rọ mặc người xử lý.
Lúc Sơn Tinh và Thủy Tinh định tranh nhau bắt nhốt những mảnh tro bụi thì đột nhiên một thanh thập giá hư ảo hiện ra giữa bầu trời, thanh thập giá này hút những mảnh tro bụi của kẻ đến từ bên ngoài lại, tái tạo cơ thể hắn trong chớp mắt rồi mang hắn biến đi.
“Đó là thứ gì?” Rất nhiều Thần ngạc nhiên, dù là Thần cũng chưa từng nhìn thấy thứ vũ khí kỳ lạ đó.
“Dựa vào những gì thể hiện ra, thứ đó ít nhất phải đạt tầm Thần Bảo siêu cấp! Có lẽ là một vũ khí đến từ bên ngoài phong ấn.”
Người bình thường đều được dạy rằng Việt Nam là đất nước duy nhất còn tồn tại nhờ được Lạc Long Quân phong ấn. Nhưng khi đạt đến cấp Thần thì đều biết khái niệm đó chỉ là lời nói dối trấn an dân chúng.
Bảo vật cũng vậy, đa số người Việt chỉ biết đến 12 Thần Bảo vì những Thần Bảo này xuất hiện trong lãnh thổ đất nước, còn ở phía bên ngoài phong ấn có tồn tại bao nhiêu vũ khí cấp Thần Bảo và thậm chí còn có thứ mạnh hơn cả Thần Bảo hay không thì khó mà nói trước.
Lúc này thì Dạ Minh Châu đã thoát khỏi khống chế, nàng chạy về phía Thiên Bất Như Ý và mách: “Chị! Thằng Nhật nó đánh em!”
Thiên Bất Như Ý hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra mà Trục Nhật biến thành như vậy?”
Dạ Minh Châu kể lại mọi chuyện từ lúc Trục Nhật cảm nhận được sự kêu gọi, tìm đến nơi có chiếc cánh đen rồi Trục Nhật bị khống chế.
Thiên Bất Như Ý nghe xong liền gật đầu nói: “Hiểu rồi, đó là cánh của cha, loại cánh bằng xương thịt chứ không phải cánh bằng linh lực nên mới có thể tồn tại đến tận bây giờ.”
Dạ Minh Châu lại nói: “Nó có sức mạnh gì đó rất quái lạ, em không thể nào chống cự lại.”
Thiên Bất Như Ý đáp: “Đó là cánh của cha, chúng ta đều thừa hưởng di truyền từ hắn nên bị khống chế cũng là điều dễ hiểu, còn riêng Trục Nhật kháng cự được có lẽ là do trong người nó còn có quả tim của Thiên.”
“Giờ làm sao cứu nó đây chị?” Dạ Minh Châu hỏi.
“Cứu làm gì? Giết quách nó đi!” Vô Thiên Phong Ba vừa ngoáy mũi vừa nói, rồi gã chỉ về phía Dương đang nấp ở một tảng đá rất xa và nói tiếp: “Giết cả thằng kia nữa!”
Kẻ phá đám bị đánh đuổi, giờ chỉ còn mình Trục Nhật đứng giữa vòng vây các Thần.
Nếu là một đối một thì tuy không đánh lại nhưng Trục Nhật vẫn có thể tìm đường trốn thoát, nhưng đằng này có quá nhiều Thần bao vây, đừng nói Trục Nhật, ngay cả thượng thần như Sơn Tinh, Thủy Tinh nếu bị vây bắt cũng không đảm bảo có thể tan toàn hoát thân.
Cấp bậc càng cao thì chênh lệch giữa mỗi cấp độ càng lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là Thần cấp thấp sẽ dễ dàng bị Thần cấp cao tiêu diệt. Có thể thành Thần thì không ai không là thiên tài tuyệt thế, ý chí tuyệt cường, trí tuệ tuyệt luân…
Trường hợp của kẻ đến từ bên ngoài phong ấn tuy ngạo mạn và thất bại nhưng rõ ràng hắn có đường thoát nên mới dám ngạo mạn.
Không có đường lui, Trục Nhật lạnh lùng đứng giữa không trung quan sát tình hình.
Sơn Tinh vẫn luôn chú ý trạng thái của Trục Nhật, sau một thời gian dài không thấy Trục Nhật có biểu hiện hỗn loạn hay suy yếu, lúc này ngài kết luận trạng thái sức mạnh của Trục Nhật không phải dạng sức mạnh bộc phát tạm thời. Cho nên không thể chờ hắn suy yếu mà buộc phải ra tay.
Sơn Tinh vẫn đứng tại chỗ nhưng dưới chân ngài, mặt đất chấn động dữ dội và lan tỏa rộng ra, đất đá trồi lên tụ thành những sinh vật khổng lồ mang hình dạng của các loài mãnh thú như hổ, báo, sói, tê giác, đại bàng…
Mặt đất trồi lên tạo thành những con đường hướng về Trục Nhật từ mọi phía. Những con mãnh thú bằng đất đá to bằng cả căn nhà như một binh đoàn theo đường xông tới bao vây. Bị một con trong đàn thú này giẫm qua thì dù là Chúa Tể cũng tàn tật.
Trục Nhật rất bình thản, những sợi tơ đen và đỏ mọc dài trên tay hắn và kết thành một thanh kiếm hai màu đỏ đen với hình dạng mô phỏng Thiên Kiếm.
Một kiếm vung ra, hàng ngàn mãnh thú cùng đứt làm hai nửa.
Nhưng đất đá lại kết tụ, đàn thú lại xông lên. Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh Trục Nhật trồi lên thành một tòa thành khổng lồ. Trong thành, những người đá khổng lồ trỗi dậy, binh lính bằng đất đá mọc lên đông đảo và cùng bắn hàng trăm ngàn mũi tên, pháo đá vào Trục Nhật.
Một mình, đứng yên một chỗ, nhưng lại có thể dựng thành một trận chiến hùng vĩ như hàng trăm ngàn người, đó là sức mạnh của Thần.
Trục Nhật bị mưa tên vây kín, tuy chỉ là đất đá nhưng tất cả tên đều mang theo Thần lực của Sơn Tinh, Trục Nhật cản được nhưng cũng phải tiêu hao rất lớn. Cho nên hắn tìm cách tránh đi.
Muốn phá không gian thì bị các Thần ngăn cản nên cách duy nhất lúc này là mở đường máu, đôi cánh của Trục Nhật vỗ mạnh tạo thành một cơn lốc cuốn bay những mũi tên rồi hắn sẽ theo cơn lốc thoát đi. Nhưng khi cơn lốc vừa hiện ra thì đột nhiên hóa thành một cột băng đá ngã xuống, Thủy Tinh tham chiến.
Trục Nhật không thể tránh nên đành cản những mũi tên của Sơn Tinh bằng cách hóa đôi cánh thành một quả cầu bao bọc bản thân.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tên đạn liên tục va chạm rồi nổ tung làm thiên địa rung chuyển, lúc này thì đội quân mãnh thú cũng lao đến và biến hóa thành một quả cầu đá khổng lồ ép chặt Trục Nhật bên trong.
Đột nhiên trên bề mặt đất đá của quả cầu rạn nứt và nước tràn ra chia quả cầu thành những mảng đất và nước, quả cầu xoay tròn trông tựa như mô hình quả Địa Cầu.
Trông thì hài hòa, nhưng thực chất bên trong quả cầu là sự tranh đấu kịch liệt giữa Sơn Tinh và Thủy Tinh, nước và đất đều muốn bao bọc Trục Nhật nên cả hai không ngừng lấn lướt, ngăn cản nhau.
Nhưng không bên nào giành được lợi thế.
Nhìn cảnh giằng co, Thiên Bất Như Ý biết nếu bản thân tham gia cũng chỉ tạo thành thế chân vạc, liền nảy ra một ý, nàng nói: “Tranh đoạt kiểu này không phải là cách, e rằng nếu tiếp tục sẽ dẫn đến Thần chiến. Ta có ý này, không biết các vị có muốn lắng nghe không?”
Sơn Tinh, Thủy Tinh và các Thần khác cùng nhìn Thiên Bất Như Ý, nàng nói tiếp: “Thay vì trực tiếp chiến đấu để tranh giành, chi bằng chúng ta cử một hạt giống đế vương đại diện cho mình để tham chiến. Các vị thấy sao?”
Nghe thế, Thủy Tinh nhếch mép nói: “Nếu thế thì khác nào bảo chúng ta dâng phần thắng cho Thánh Mẫu, khi mà hai hạt giống số một hiện nay đều thuộc về thế lực của Thánh Mẫu.”
Cửu Huyền Ngân Hà do chính Thiên Bất Như Ý đào tạo, còn Nhất Ảnh Độc Hành lại là thiếu chủ của Quỷ Môn Quan dưới trướng Vô Thiên Phong Ba, nếu hai thiên này này thuộc cùng một phe thì còn ai ngăn nổi?
Vô Thiên Phong Ba gãi mái đầu đầy bụi bặm nói: “Thì cứ áp đặt bọn chúng vào cùng một cấp độ và cảnh giới rồi bốc thăm chọn cặp đấu ngẫu nhiên.”
Nghĩ kỹ thì đây là cách tranh giành an toàn và tương đối công bằng nên các Thần nhanh chóng tán thành.
Thủy Tinh cuối cùng cũng đồng ý, hắn nói: “Đoạn Tuyệt sẽ đại diện Thế Giới Ngầm tham chiến!”
Thủy Tinh nói xong, Đoạn Tuyệt bị đưa đến đứng trên một đường tròn ánh sáng.
Thiên Bất Như Ý tiếp lời: “Ngân Hà đại diện Cửu Thiên Cung tham chiến!”
Ngân Hà cũng xuất hiện trên đường tròn ánh sáng.
Vô Thiên Phong Ba lên tiếng: “Độc Hành.”
Độc Hành cũng xuất hiện trên đường tròn.
“Thiên Cơ, Trịnh Thiên Minh tham chiến.” Cao Biền vẫy tay, Trịnh Thiên Minh đột nhiên xuất hiện trên đường tròn.
Lúc này Sùng Hạo mặt đầy chiến ý từ xa đi đến đứng lên đường tròn rồi tự nói: “Sùng Hạo tham chiến!”
Thần Kim Quy trợn mắt nhìn Sùng Hạo, lão còn đang suy nghĩ có nên gọi Sùng Hạo hay không thì nó đã máu chiến tự xông lên rồi. Thần Kim Quy đành ho khan rồi nói thêm: “Sùng Hạo đại diện cho ta.”
Thấy Sùng Hạo xung phong, Dương và Hoài Bão cùng cười phấn khích chờ nhìn cảnh Sùng Hạo bị lũ trâu bò hành cho ra bã.
“Nguyễn Hoài Bão đại diện Hoàng Thành tham chiến.”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên làm nụ cười trên môi Hoài Bão tắt lịm. Không phải Hoài Bão sợ mà vì trận chiến này có quá nhiều nhân vật mạnh mẽ quan sát, Hoài Bão sợ sức mạnh Thực Thần Ma bị chú ý dẫn đến họa sát thân. Nhưng Hoài Bão không thể kháng cự, hắn biết người vừa nói là một nhân vật rất lớn của Hoàng Thành, người mà ngay cả cha hắn cũng phải kính cẩn cúi đầu.
Dương thì bắt đầu sợ sệt tìm chỗ nấp rồi nhìn quanh, hắn sợ đột nhiên có ai nhảy ra kêu tên hắn thì tới công chuyện.
“Võ Phi Dương, thủ lĩnh Hắc Đạo, tham chiến!”
Tiếng nói của Võ Bạch sang sảng vang lên, bên cạnh Dương, không gian nứt ra một mảng lớn rồi một chiến hạm khổng lồ xuyên qua, trên mũi hạm, Võ Bạch cùng với Vô Địch, Phúc Pháp, Đặng Vô Tâm, Lương Vô Thường… đang đứng khoanh tay vênh mặt ngạo nghễ…